Pháo Hôi Ngọt Quá Phải Làm Sao?

Chương 1




Trong lớp học nóng bức, quạt trần trên đỉnh đầu kêu ong ong quay tròn.

Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp 11 ban ba, nước miếng tung bay, phía dưới học sinh mơ màng sắp ngủ.

Đường Miên Miên ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt đã dính không ít mồ hôi. Nắng chiếu vào, in trên gương mặt phúng phính của cô, chiếu lên bàn lưu lại nửa vòng tròn, cô lớn lên trông thật trắng, xa xa nhìn lại giống như một cái bánh bao nhỏ mới ra lò.

"Bánh bao nhỏ" đem khuôn mặt rầu rĩ rũ xuống đuôi mắt, rồi lại nỗ lực trừng lớn nhìn chằm chằm vào bục giảng, bộ dáng nghiêm túc không giống đang nghe giảng, ngược lại càng như là tham gia hội nghị triết học cổ giả.

Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp dùng thước dạy học hung hăng mà gõ gõ: "Các em mau lấy lại tinh thần đi! Điều tôi sắp nói rất quan trọng. Gần đây, bên trong thành phố của chúng ta đã xảy ra rất nhiều vụ giết người, người bị hại đa phần là nữ sinh, tại thời điểm thi thể được phát hiện.....máu đã không còn một nửa."

Nói tới đây, chủ nhiệm lớp nhịn không được mà nhíu mi, cô thấy phía dưới lớp, tất cả học sinh đều mang bộ dạng không quan tâm, liền dùng ánh mắt sắc bén đảo qua: "Các cô cậu đừng nghĩ không để chuyện này trong lòng! Xảy ra chuyện rồi mới biết sự tình nghiêm trọng! Lớp chúng ta đa phần là nữ sinh nên phải chú ý, đặc biệt là những bạn thường về nhà một mình......"

Nghe cô nói thật dọa người, nhưng mà đại đa số học sinh đều không để bụng, chỉ đáp cho có.

Ở độ tuổi này của bọn họ, phần lớn đều không sợ trời không sợ đất, huống chi những vụ án giết người đó chủ yếu chỉ là nghe nói, cũng chưa thật sự thấy xảy ra bên người, vì vậy khi đó các thiếu niên mới lớn nghe xong lời khuyên bảo, ngược lại lại càng bùng phát tâm lý phản nghịch.

Thậm chí có chút nữ sinh bắt đầu hứng thú bừng bừng mà thảo luận, kẻ giết người đó nửa đêm mới xuất hiện, lấy máu nạn nhân...... Có thể hay không là ma cà rồng trong truyền thuyết?

Tưởng tượng đến đó, trong TV đều là những hình ảnh soái ca có gương mặt nhợt nhạt chuyên đi hút máu, mấy nữ sinh phía trước thậm chí còn kích động mà kêu ra tiếng.

Trái lại với họ, Đường Miên Miên mặt không biểu tình, thế nhưng lòng bàn tay lại khẩn trương đến đổ mồ hôi.

Bởi vì hệ thống pháo hôi 741 đã nói qua, ở thế giới này, xác thật có ma cà rồng.

Mà ngay tại trong lớp của họ, chính là người đang ngồi ở phía sau cô, nam chủ Kỳ Phong.

Đường Miên Miên lạnh mặt, nhìn chằm chằm vở không nhúc nhích, làm bộ chính mình là một pho tượng.

Cô muốn bỏ qua cảm giác tồn tại phía sau, nhưng mà khí tràng của nam chủ quá mức mãnh liệt, rõ ràng là hiện tại đang nóng bức, cô lại cảm thấy phía sau mình phảng phất có một tảng băng lớn, đang không ngừng tản ra khí lạnh.

Chỉ khác là khối khí lạnh này phát ra, lại giống như chỉ có mình cô nhận thức được.

Trên trán Đường Miên Miên chảy xuống mồ hôi, phía sau lưng cô lại nổi lên một tầng da gà.

Mồ hôi trên trán cô tụ thành một giọt, lăn xuống gương mặt, rơi đến gần khóe miệng. Đường Miên Miên nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm một cái, vị ngọt trong miệng rất nhanh liền tan.

Mồ hôi sở dĩ ngọt, là bởi vì..... Cô vốn là một thân kẹo bông gòn.

Không biết là từ khi nào, ở chỗ nào, tại lúc cô có ý thức, cũng đã thành tinh.

Hơn nữa, bởi vì nguyên nhân thuộc tính của mình, máu của cô, thịt của cô, thậm chí là mồ hôi đều rất ngọt, bởi vậy thu hút rất nhiều yêu quái đến thèm nhỏ dãi.

Đặc biệt là những yêu quái thích ăn đồ ngọt, vừa trông thấy cô, liền giống như trông thấy một miếng bánh kem phô mai béo ngậy mới ra lò, chúng chỉ hận không thể một ngụm mà đem cô nuốt vào trong bụng.

Đường Miên Miên vừa mới thành tinh không bao lâu, ngoại trừ da thịt non mềm thì cái gì cũng đều chưa có, bởi vậy cô chỉ có thể chạy trốn.

Cũng không biết là đi thế nào mà chộp được cái vận cứt chó*, đột nhiên được hệ thống chộp tới nơi này hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống pháo hôi 741 đã nói qua, muốn cô thay thế những pháo hôi bị đứt gánh giữa đường, dưới tình huống đó đi hết cốt truyện không làm OOC, bất luận kết quả như thế nào, hệ thống sẽ giúp cô thực hiện một nguyện vọng.

*vận cứt chó: vận may không ngờ tới.

Nguyện vọng của cô là trở nên mạnh mẽ.

Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, tại thế giới thứ nhất, cô là một nữ sinh cao trung bình thường tên Nguyễn Doanh.

Ở thế giới này, mọi người đều không biết đến có sự tồn tại của phần lớn ma cà rồng. Bọn họ hành tung quỷ dị, khát máu tàn nhẫn. Ban ngày là người, buổi tối là ma. Hàng năm đều tiềm ẩn ở nơi tối tăm, tùy thời chuẩn bị ăn no nê.

Thế giới này, Kỳ Phong là nam chủ, do con người cùng ma cà rồng kết hợp mà sinh ra...... "Quái vật".

Mẹ hắn là nhân loại, bị cha hắn là ma cà rồng vứt bỏ, sau đó uất ức mà chết. Cậu ta đều do một tay bà ngoại chăm sóc mà lớn lên, bởi vì vấn đề gia cảnh nên từ nhỏ đã trầm mặc ít nói, cũng bởi vì thân thể gầy yếu nên phải chịu không ít bắt nạt.

Sau khi lớn lên, một nửa huyết tính của ma cà rồng trong hắn thức tỉnh, tính cách bởi đó mà càng trở nên cực đoan cùng lạnh nhạt. Ban ngày hay đêm đều khiến hắn như chia nhỏ thành hai người, giống như là hành tẩu ở kẽ hở dị thú, dựng lên gai nhọn khắp người, dù là ai cũng không thể tiếp cận hắn. Chỉ có nữ chủ Đỗ Chi Vi mới có thể làm cậu ta buông xuống những gai nhọn đó, lộ ra bên trong một mảnh mềm mại thâm tình.

Nguyễn Doanh là bạn học của Kỳ Phong, cô vốn không hề muốn cùng nam chủ, nữ chủ trong thế giới này đối đầu, nhưng mà ở trong nguyên tác, Nguyễn Doanh kia lại không ngừng khiêu chiến giới hạn của Kỳ Phong, cuối cùng đem chính mình đẩy vào vực sâu.

Gia cảnh cô giàu có, nên tính cách có phần cao ngạo. Có lẽ là thời kỳ phản nghịch đã đến, chướng mắt với đám người theo đuổi mình, lại cố tình thích học sinh cá biệt lưu manh Trình Lực.

Trình Lực học tập không tốt, thêm chướng mắt nam chủ không những học giỏi còn ra vẻ âm trầm, bởi vậy liên tiếp tìm Kỳ Phong gây chuyện.

Nguyễn Doanh liền theo Trình Lực cùng nhau khi dễ nam chủ.

Bọn họ cho rằng nam chủ chẳng qua là một tên tiểu tử nghèo tính cách quái dị, cá tính âm trầm, ngày thường đối hắn châm chọc mỉa mai, khi dễ một chút cũng không có gì là ghê gớm.

Có lẽ là tự làm tự chịu, đến cuối cùng Nguyễn Doanh cũng trở thành vong hồn dưới miệng những tên ma cà rồng đó, đến xác cũng không còn.

Nghĩ đến đây, Đường Miên Miên cúi đầu, nhịn không được sờ sờ cổ.

Cảm giác được tay sờ vào một mảnh mềm mại, cô thở dài, cổ mình như vậy lại càng dễ cắn.

Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp phát biểu xong, lại nhìn lướt qua toàn lớp học: " Đám Trình Lực lại đi ra ngoài chơi bóng rổ rồi? Chờ em ấy trở về, kêu đi xuống văn phòng tôi một chuyến." Nói xong, cô để học sinh tự học, rồi mở cửa ra ngoài.

Chủ nhiệm lớp đi rồi, lớp cũng không có ai có tâm tư học tập, tất cả đều tụ ở bên nhau thảo luận về những vụ giết người đó.

Trong đó, phải kể tới bàn ở phía trước Đường Miên Miên, đang thảo luận đến hăng say, cô ta quơ chân múa tay nói:

"Các cậu nói xem mấy vụ này có phải do ma cà rồng làm không?"

Những người khác phản bác: "Sao có thể! Cậu bớt xem phim truyền hình đi, trên đời này làm quái gì có ma cà rồng chứ? Tôi thấy mấy vụ này có lẽ là do một tên biến thái làm."

Nữ sinh bị phản bác có chút không cao hứng mà bĩu môi: "Sao cậu biết là không có?" Nói xong, liền đánh mắt liếc đến Đường Miên Miên, hỏi: "Nguyễn Doanh, cậu nghĩ như thế nào, cậu cho rằng có ma cà rồng hay không?"

Đường Miên Miên sửng sốt, cô còn có chút chưa kịp thích ứng với thân phận mới của mình.

Nữ sinh ngồi trước vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm, như thể muốn biết đáp án từ miệng cô, đợi Đường Miên Miên phản ứng lại, cô theo bản năng mà liếc về phía sau một chút.

Nhưng mà cũng không thể theo dõi biến hóa trên mặt Kỳ Phong. Cô nghĩ nghĩ, vẫn là lắc lắc đầu.

Nữ sinh phía trước thất vọng mà bĩu môi: "Nói chuyện phiếm với các cậu một chút thú vị đều không có." Rồi lại chống cằm nói tiếp: "Nếu thực sự có ma cà rồng thì tốt rồi, tôi thật muốn biết bọn họ rốt cuộc trông như thế nào."

Đường Miên Miên cứng mặt, hiện giờ trong tai đều là âm thanh nói chuyện của bạn học, trong đầu dường như có sợi chỉ nhỏ, theo gió phiêu đãng, nỗ lực duỗi thân về phía sau, muốn dính ở trên người.

Ma cà rồng rốt cuộc trông như thế nào?

Mặt mũi hung tợn hay là tuấn mỹ vô song?

Kỳ Phong lớn lên dọa người sao? Hắn có răng nanh không?

Đường Miên Miên thắc mắc, cô vò tay suy nghĩ, nhịn không được mà quay đầu nhìn trộm một chút.

Vừa quay đầu lại, ánh mắt cô hoàn toàn ngây ngốc, sửng sốt.

Trên bàn của Kỳ Phong để rất ít đồ vật, bên phải góc bàn là một quyển sách cùng một chiếc bút, bên trái để một hộp sữa bò, trừ những cái đó ra, cái gì cũng đều không có.

Một tay hắn để ở mặt bàn, một tay chống trán, đường cong trên lưng theo hô hấp lúc lên lúc xuống. Từ cổ tay áo lộ ra cánh tay hơi cuộn tròn, đã bị ép tới hơi hơi đỏ lên.

Nam chủ đang ngủ.

Đường Miên Miên nhịn không được mà ngừng thở, cô nhìn chằm chằm đôi tai đối phương, lại thấy mấy sợi tóc của Kỳ Phong bị gió lay động phất phơ, bị ánh mặt trời chiếu tới, cô chớp mắt một cái.

Tro bụi thừa bay trong không khí, dưới ánh mặt trời, thong thả mà du đãng, chúng bị gió nhẹ cuốn theo, nhẹ nhàng mà dừng ở trên lông mi Đường Miên Miên, trên tóc của Kỳ Phong, mang theo nhiệt độ rất nhỏ, phản xạ ra màu sắc ấm áp.

Đường Miên Miên rũ xuống con ngươi, nhìn cánh tay để trên bàn của hắn bị ép tới hơi đỏ lên, nhưng mà vẫn có thể từ làn da trắng nõn nhìn thấy mạch máu, cô thậm chí có thể thấy rõ đường máu lưu thông, ngón tay thon dài vừa động, như phảng phất dẫn dắt mỗi một giọt máu chảy lưu động.

Kỳ Phong..... Không giống một ma cà rồng, Đường Miên Miên nghĩ, hắn giống như một nam sinh bình thường mà thôi.

Sau sự tình này, cô không cách nào tưởng tượng được nam sinh khoác đồng phục an tĩnh đang ngủ này đột nhiên bộc phát cuồng tính, khát máu sẽ như thế nào.

Âm thanh ồn ào trong lớp càng lúc càng lớn, lớp trưởng gân cổ lên hô vài câu, lại chỉ im lặng được một chút, đột nhiên từ cửa sau lớp truyền đến một tiếng vang lớn.

Thanh âm lớn đến nỗi tất cả mọi người đều kêu một tiếng, Đường Miên Miên bị dọa đến phát ngốc, giật bắn mình.

Ngoài cửa, nam sinh kẹp bóng rổ vào người, hùng hổ bước vào: "Nếu không phải mấy người kéo chân sau, hôm nay ông đây đã sớm thắng!"

Phía sau nam sinh có người phản bác nói: "Trình Lực, lời này không đúng rồi, cái gì mà chúng ta kéo chân sau, hôm nay cậu đánh bóng cũng chẳng ra gì!"

Trình Lực quay đầu lại: "Nói cái gì!"

Hắn lớn lên cao lớn, ngày thường đều là một bộ dáng không kiên nhẫn, thời điểm tức giận càng thêm không dễ chọc, người nọ bĩu môi không nói, thấy vậy có người chạy nhanh ra tới hoà giải:

"Trình Lực, chủ nhiệm lớp nói cậu trở về thì mau xuống văn phòng tìm cô."

Trình Lực không kiên nhẫn mà cầm quần áo vung lên: "Lại nữa!"

Hắn đi tới từ phía sau, nhìn dáng vẻ có lẽ là đang muốn ngồi xuống bên cạnh Đường Miên Miên, hai người chỉ cách nhau một câu nói.

Đi đến chỗ Kỳ Phong, hắn nhíu đôi mắt lại, đột nhiên đem bóng rổ ném xuống:

"Dm, mù à? Thấy tao đi đến còn đem chân vươn ra chắn đường!"

Đường Miên Miên cúi đầu nhìn xem, nguyên do là chân Kỳ Phong quá dài, cuộn tròn không được tự nhiên nên không tự giác mà duỗi ra ngoài một chút, nhưng mà điểm này tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng đến người khác.

Đường Miên Miên nghĩ đến cốt truyện mà hệ thống đã nói, cô khẳng định, Trình Lực đây là cố tình gây sự.

Trong lớp mọi người đều thấy nhiều nên đã quen, cũng không dám trách, Trình Lực gây sự không chỉ một lần, đến giáo viên mà hắn còn dám chống đối. Ngày thường Kỳ Phong không buồn hé răng, nên mọi người nghĩ lần này như vậy cũng không có gì ghê gớm. Bởi vậy đa số mọi người đều quay đầu lên, làm bộ không nhìn thấy.

Trình Lực nhìn chung quanh một vòng, dường như cảm thấy rất là kiêu ngạo vì có thể uy hiếp cả lớp, hắn giật giật khóe miệng, nhìn Kỳ Phong vẫn không nhúc nhích, trên mặt liền hiện một tia phẫn nộ, liền cười hừ một tiếng, nhéo ngón tay đi qua.

Kỳ Phong cúi đầu nằm ngủ, giống như không có dấu hiệu tỉnh lại. Hô hấp vững vàng, nhưng mà ngón tay lại run một chút, đầu ngón tay ở trên mặt bàn nhẹ nhàng chấn động, như là dừng ở trên mặt hồ một giọt nước, lại đánh ra vô số gợn sóng nhỏ.

Lông mi Đường Miên Miên không tự chủ mà run lên.

Trình Lực còn đắm chìm trong cảm giác kiêu ngạo của bản thân, bàn tay to duỗi ra, đột nhiên hắn nắm tóc Kỳ Phong.

"Tao đang cùng mày nói chuyện! Mày giả bộ cái gì!"

Đầu Kỳ Phong bị kéo đau, gân gần cổ càng lộ rõ.

Rốt cuộc đau đớn kéo hắn từ trong giấc ngủ tỉnh lại, mi mắt lay động, giây tiếp theo mở mắt ra.

Trong nháy mắt, Đường Miên Miên dường như thấy được sương mù tan đi, một đóa hoa màu đỏ tươi nở rộ.