Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 120: Mạt thế cầu sinh (27)




Nghe được tiếng Không Thanh gọi tên mình, Cố Phi Bồng gian nan ngẩng đầu, nhìn theo tiếng.

"Không Thanh?" Sau khi nhìn thấy Không Thanh, đôi mắt của Cố Phi Bồng bừng sáng, khuôn mặt gầy ốm tiều tụy nở ra một nụ cười nhạt suy yếu đến cực điểm, hữu khí vô lực nói: "Thật tốt quá, anh không có việc gì."

Nếu nói, Cố Phi Bồng không yên tâm nhất là ai, người đó chắc chắn là người anh song sinh không làm người bớt lo kia của hắn, Cố Không Thanh.

Tuy rằng, Cố Không Thanh và Cố Phi Bồng là anh em sinh đôi, nhưng tính cách và yêu thích hứng thú của hai người đều hoàn toàn bất đồng, thời điểm thi đại học, hai người cũng lựa chọn đại học khác nhau và ngành học khác nhau, hai nơi cách xa nhau, mỗi năm cũng cũng chỉ có lễ tiết ngày nghỉ mới có thể gặp mặt.

Không ngờ tận thế bỗng nhiên buông xuống, đột nhiên không kịp phòng ngừa, Cố Phi Bồng và Cố Không Thanh hoàn toàn mất đi liên lạc.

Cố Phi Bồng tốn sức tốn lực, lập nên một tiểu đội dị năng giả, như điên như cuồng tìm kiếm Cố Không Thanh khắp nơi, vất vả lắm mới tìm được bạn học đại học cùng ký túc xá với Cố Không Thanh, lại vì quan tâm ắt bị loạn, bị Tạ Tinh Lan lừa xoay vòng, rơi vào bẫy rập, gặp nguy tại đây, thiếu chút nữa đến mạng nhỏ cũng mất.

Trong mắt Không Thanh, Cố Phi Bồng quả thực chính là mỹ cường thảm viết hoa.

Có lẽ là do cảm xúc còn đọng lại trên thân thể của nguyên chủ Cố Không Thanh quấy phá, trong nháy mắt này, trong lòng Không Thanh đặc biệt khó chịu.

"Này! Cố Phi Bồng, em còn ổn không?"

Không Thanh sải bước đi tới Cố Phi Bồng, vừa ôn nhu dò hỏi tình huống thân thể hắn, vừa thúc giục dị năng, thuần thục ngưng kết ra một thanh đao băng tinh tế nhỏ xinh trong lòng bàn tay.

Nhìn thấy Không Thanh đến gần, tuy tứ chi Cố Phi Bồng đều bị dây leo biến dị hút máu quấn lấy gắt gao, nhưng vẫn dùng hết sức lực toàn thân, mạnh mẽ chống tay dậy né tránh, vội vàng nhắc nhở Không Thanh: "Đừng tới gần em, đám dây leo biến dị hút máu này thật sự tà môn, bị chúng nó cuốn lấy rất phiền phức......"

Lời còn chưa nói xong, Cố Phi Bồng đã nhìn đến Không Thanh giơ tay chém xuống, động tác dứt khoát lưu loát cắt đứt dây leo biến dị vẫn luôn quấn quanh cổ hắn, lực đạo và góc độ đều căn cực chuẩn, căn bản không làm tổn thương đến da hắn.

Cố Phi Bồng trợn mắt há hốc mồm.

Đây vẫn là người anh song sinh nhu nhược, tay trói gà không chặt kia của hắn sao?

Dây leo biến dị hút máu chịu phải công kích ngoại lai, cũng không ngoan ngoãn nằm im chịu trói, mà là hấp hối giãy giụa, vặn vẹo thân leo, dồn lực, muốn tìm đúng thời cơ đánh Không Thanh một đòn cuối cùng.

Không Thanh lanh tay lẹ mắt ra tay, khi dây leo biến dị hút máu thuận thế leo lên, cuốn lấy cánh tay cậu, giành trước thúc giục dị năng, đông cây dây leo biến dị hút máu tàn bạo máu lạnh này một cọng dây băng.

Cố Phi Bồng nhìn nhìn, cũng không thấy kinh ngạc nữa, thậm chí, trong lòng còn sinh ra một loại vui mừng "Không hổ là anh tôi".

Trước đó Cố Phi Bồng chịu không ít khổ trên tay đám dây leo biến dị hút máu đó, hiện tại, Không Thanh cũng coi như là thay hắn xả cơn giận.

Ngay sau đó, Không Thanh lại làm tương tự, theo thứ tự cắt đi dây leo biến dị hút máu quấn trên tứ chi Cố Phi Bồng.

Cố Phi Bồng rốt cuộc cũng được tự do.

Nhưng vì trước đó vẫn luôn bị dây leo biến dị hút máu xem thành kho máu hình người, thân thể Cố Phi Bồng rơi vào trạng thái mất máu quá nhiều thời gian dài, cả người có vẻ đặc biệt tiều tụy suy yếu.

Sau khi Không Thanh thay Cố Phi Bồng cắt đứt dây leo biến dị hút máu quấn trên cổ và tứ hắn, Cố Phi Bồng mất đi trói buộc, cũng mất đi chống đỡ, mềm nhũn ngã xuống.

Mắt thấy Cố Phi Bồng sắp té ngã xuống đất, Không Thanh nhanh nhẹn duỗi tay, dùng thân thể mình làm giá đỡ, vững vàng đỡ Cố Phi Bồng cả người vô lực.

Cả người Cố Phi Bồng dựa lên vai Không Thanh, trộm cọ cọ bả vai Không Thanh, nhỏ giọng làm nũng: "Thật tốt quá, Không Thanh, anh không có việc gì, thật sự là quá tốt."

Đối với Cố Phi Bồng mà nói, Cố Không Thanh không chỉ là anh song sinh của hắn, mà còn là người thân duy nhất của hắn ở thế giới này.

Cố Phi Bồng không dám tưởng tượng, nếu Cố Không Thanh xảy ra chuyện gì, để lại một mình hắn nơi mạt thế mơ màng tham sống sợ chết, hắn tồn tại còn có ý nghĩa gì.

Nghe giọng nói nghẹn ngào của Cố Phi Bồng, Không Thanh biết, thằng nhỏ ngốc này chắc chắn không nhìn khóc được.

Đừng nhìn bề ngoài Cố Phi Bồng là dạng hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất, trên thực tế, hắn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn mà thôi, khi hai người ở chung, số lần đứa em Cố Phi Bồng này làm nũng với anh Cố Không Thanh cũng nhiều hơn.

Tuy sau tuổi dậy thì, không biết là bệnh trẩu chạm vào cọng dây thần kinh nào trên đầu Cố Phi Bồng, không còn gọi Cố Không Thanh là anh(*) nữa, bên ngoài cũng luôn lấy thân phận anh trai tự phong của mình, sống chết không chịu thừa nhận Cố Không Thanh mới là anh, nhưng trong lòng, Cố Phi Bồng vẫn luôn đối đãi với Cố Không Thanh như một người anh trai, bị tủi thân, cũng sẽ tìm anh trai làm nũng theo bản năng.

(*) Những câu trên của Cố Phi Bồng mình để là "anh", nhưng trong QT là "ngươi", cái này khác với "anh" ở đây (QT là ca ca). Bởi trong tiếng Trung chỉ có ta-ngươi nên không phân biệt tuổi tác thân phận gì cả, nhưng trong tiếng Việt mình vẫn để anh cho hợp ngôn ngữ nước mình nha.

Biết Cố Phi Bồng thằng nhỏ biệt nữu này để ý cái gì, Không Thanh liền cố ý xát muối vào vết thương của hắn, nói giỡn: "Sao, đối với em anh trai như anh không đáng tin lắm à?"

Cố Phi Bồng quả nhiên mắc mưu, nháy mắt tinh thần phấn chấn như được tiêm máu gà, quẹt mũi, ồm ồm mở miệng, sửa đúng lời Không Thanh: "Em mới là anh trai."

Không Thanh nghe vậy, nhịn không được cười, không chút khách khí cười nhạo thành tiếng: "Là ai lúc trước tung ta tung tăng đuổi sau lưng anh, tiếng nào tiếng nấy gọi anh là anh trai? Một ngày là anh, cả đời đều là anh, hiện tại em mới muốn sửa miệng, chậm rồi."

Không biết vì sao, Cố Phi Bồng tràn ngập chấp niệm với việc làm anh, nghe được Không Thanh nói như vậy, lập tức không phục mà phản bác: "Lúc đó em còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, bị anh lừa mất. Anh nói anh là anh trai, có chứng cứ gì không? Là trên sổ hộ khẩu viết như vậy hả? Hay là căn cước công dân viết như vậy?"

Dù sao đều là chuyện không có chứng cứ, vậy đương nhiên chính là tự hai anh em bọn họ định đoạt.

"Cùng lắm thì, sau này chúng ta gọi như nhau, anh là anh của em, em cũng là anh trai của anh."

Không Thanh: ...

Tật xấu gì đây?

Nguyên chủ Cố Không Thanh có biết em song sinh của cậu ta đần thúi vậy không?

"Đừng có xàm, đống tinh hạch này cho ngươi, nhanh chóng nắm chặt thời gian hấp thu năng lượng tinh hạch, chờ thân thể của em khôi phục, chúng ta lại cùng nhau ra ngoài."

Chợ đen dị năng giả rốt cuộc vẫn là địa bàn của người khác, không sơ suất được.

Cố Phi Bồng không khách khí với Không Thanh, tiếp nhận tinh hạch Không Thanh cho hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thiếu chút nữa quên mất, Uông Hải đáng chết, cũng dám đánh lén em, chờ thể lực và dị năng của em khôi phục, xem em tính sổ với gã thế nào."

"Em nói là Uông Hải đánh lén em? Chẳng lẽ em không biết lai lịch của đám dây leo biến dị hút máu kia sao?"

Cố Phi Bồng không rõ nguyên do. "Đám dây leo biến dị hút máu này còn có thể có lai lịch gì?"

"Những nhánh dây leo biến dị hút máu đó là thực vật biến dị khế ước với Tạ Tinh Lan."

"Tạ Tinh Lan?" Cố Phi Bồng cũng không ngu, lập tức đã nghĩ thông vấn đề mấu chốt, hối hận nói: "Đáng ra em phải sớm nghĩ đến, thằng nhãi Tạ Tinh Lan kia lừa em, Không Thanh anh căn bản không phải mất tung tích ở chỗ hắn ta nói cho em, nếu không, em cũng sẽ không tìm lâu như vậy cũng tìm không thấy chỗ của anh. Mối thù này em nhớ kỹ, chờ lần sau gặp mặt, em sao cũng phải dạy dỗ hắn ta cho tốt."

"Không cần em ra tay, Tạ Tinh Lan bày mưu ám toán anh, hại anh xém mất mạng, thù này, tự anh sẽ tìm cơ hội cùng hắn ta tính toán rõ ràng."

"Cái gì!" Cố Phi Bồng nghe vậy, lửa giận bùng nổ. "Tạ Tinh Lan còn hại anh xém mất mạng?"

Dưới sự truy vấn không ngừng nghỉ không buông tha của Cố Phi Bồng, Không Thanh hết cách, đành phải một năm một mười kể lại chuyện Tạ Tinh Lan đã từng bày mưu ám toán cậu cho Cố Phi Bồng.

Biết được ngọn nguồn sự tình, Cố Phi Bồng còn tức giận hơn cả người bị hại là Không Thanh, thù mới thêm hận cũ, hắn quyết định, hắn nhất định phải chiến với Tạ Tinh Lan không chết không ngừng.

Phẫn nộ, kích thích Cố Phi Bồng cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực trong nháy mắt, hơn nữa Không Thanh lại cho hắn một đống tinh hạch, trong đó phần lớn đều là tinh hạch cấp hai và tinh hạch cấp ba, dị năng giả hệ hỏa đỉnh cấp ba như Cố Phi Bồng hấp thu năng lượng tinh hạch, làm ít công to.

Không Thanh vừa ra tay, chính là một đống tinh hạch cấp hai và tinh hạch cấp ba, gã đầu trọc bị Không Thanh vừa đe dọa vừa dụ dỗ dẫn đường thấy thế, tròng mắt sắp rớt hẳn xuống đất.

Đại lão quả nhiên chính là đại lão, những dị năng giả khác có một viên tinh hạch cấp ba đã hận không thể xem như bảo bối đầu tim, đại lão lại không chút tiếc rẻ nào tùy tay cho đi, còn vừa cho là cho một đống, đây là sự tự tin của dị năng giả thực lực siêu cường sao?

Gã đàn ông đầu trọc nhịn không được lạnh run, chân tay co quắp đứng trong góc, thở mạnh cũng không thở, tận khả năng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Cố Phi Bồng hết sức chuyên chú hấp thu năng lượng tinh hạch, Không Thanh liền yên lặng đứng một bên, chặt chẽ chú ý tới tình huống của Cố Phi Bồng.

Có thể thấy, khí thần của Cố Phi Bồng tốt lên từng chút một dường như mắt thường cũng có thể thấy được.

Không Thanh lúc này mới trộm nhẹ nhàng thở ra, lấy ra thức ăn nước uống từ ba lô, chuẩn bị lát nữa giúp Cố Phi Bồng no bụng.

Trong lúc Không Thanh chuẩn bị thức ăn nước uống cho Cố Phi Bồng, cô gái trẻ cùng đến theo Không Thanh cũng mang vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm những đống đồ ăn đó, chẳng qua, mặc dù cô có bị gợi lên sự thèm ăn, cực kì muốn thỏa mãn ham muốn ăn uống, nhưng vì không gây thêm phiền toái cho Không Thanh, cô gái trẻ vẫn dùng lực tự chủ cực mạnh nhịn xuống, không mở miệng đòi đồ ăn của Không Thanh.

Cuối cùng, vẫn là Không Thanh nhận ra, chủ động cho cô gái trẻ một phần thức ăn nước uống.

Cô gái trẻ sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại cũng không khách khí với Không Thanh, chân thành cảm ơn Không Thanh, tiếp nhận thức ăn nước uống, từng miếng từng ngụm ăn.

Nhân cơ hội này, Không Thanh mở miệng dò hỏi tình huống của cô gái trẻ.

"Đúng rồi, vẫn chưa kịp tự giới thiệu, tôi là Cố Không Thanh, hắn là em tôi, Cố Phi Bồng."

Cô gái trẻ vừa ăn ngấu nghiến vừa nỗ lực mở miệng rõ ràng tự giới thiệu: "Em là Ngô Phỉ Phỉ, đại lão, rất vui được biết ngài."

Không Thanh nghe vậy, nhướng mày theo bản năng.

Được rồi, đại lão thì đại lão, vẫn tốt hơn so với việc gọi quý khách.

Người trước còn có một cảm giác khí thế nói không nên lời, mà người sau, ở cái mạt thế đạo đức nhân loại chạm đáy, trật tự xã hội tan vỡ này, nghe thế nào cũng không giống như một xưng hô đứng đắn.

"Ngô Phỉ Phỉ, cô có nơi nào muốn đi không?"

Ngô Phỉ Phỉ lắc đầu.

"Nếu cô không có nơi để đi, vậy cùng anh em chúng tôi về căn cứ Thần Hi Cơ đi."

Ngô Phỉ Phỉ không chút nghĩ ngợi đã gật đầu đồng ý.

Một giờ qua đi, Cố Phi Bồng cuối cùng cũng hấp thu xong phần lớn tinh hạch Không Thanh cho hắn, tinh thần cả người cũng trở nên phấn chấn hơn, đặc biệt là cặp mắt kia, trong trẻo có thần, cực kì xinh đẹp.

"Không Thanh, các đồng bạn em cũng bị nhốt ở nơi này, em đi cứu người trước, chỗ anh còn tinh hạch không?"

Không Thanh đưa ba lô đựng tinh hạch của mình cho Cố Phi Bồng, cực kì hào phóng nói: "Tinh hạch cấp ba thì hết rồi, nhưng tinh hạch cấp hai thật ra còn một ít, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là tinh hạch cấp một, nếu em muốn, cho em hết đấy."

"Có tinh hạch cấp hai và tinh hạch cấp một là đủ rồi."

Cố Phi Bồng lập tức đi về hướng gã đàn ông đầu trọc, xách cổ áo gã ta, gằn giọng uy hiếp: "Dẫn tao đến chỗ đồng bạn của tao, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì không may, tao sẽ băm mày chôn cùng bọn họ."

Gã đàn ông đầu trọc nhịn không được run rẩy cả người, dưới sự đe dọa uy hiếp của Cố Phi Bồng, ngoan ngoãn dẫn bọn họ đi cứu người.

Chờ cứu các đồng bạn của mình ra, Cố Phi Bồng lấy ra tinh hạch Không Thanh cho hắn, dựa theo thực lực mỗi người, theo thứ tự phân phối tinh hạch cho bọn họ, để bọn họ thời gian nắm chắc hấp thu năng lượng tinh hạch, khôi phục dị năng.

Nhân số đồng bạn của Cố Phi Bồng cũng không ít, có mười mấy người, ba lô đồ ăn Không Thanh chắc chắn không đủ, cũng may, bản thân Không Thanh là dị năng giả hệ thủy, có thể cung cấp đủ nước cho những người này, bảo đảm bọn họ sẽ không chết vì thiếu nước, chờ đến khi rời khỏi nơi này, lại đi tìm thực vật cũng được.

Lúc này, vì bọn Cố Phi Bồng nháo ra động tĩnh, người trông coi chung quanh cũng bị kinh động, sôi nổi tụ tới.

Cố Phi Bồng cũng không khách khí, tới một người giải quyết một người, vừa lúc hoạt động tay chân.

Vì để tìm cho Uông Hải ít việc vui làm, sau khi cứu các đồng bạn của mình ra, Cố Phi Bồng còn thuận tay làm chuyện tốt một lần, thả tất cả dị năng giả khác nơi này giam giữ ra.

Nháy mắt, kho hàng bỏ hoang này đã loạn thành một đoàn.

Uông Hải còn đang tìm kiếm tung tích Không Thanh khắp nơi, tuyệt đối không nghĩ tới, một khi không chú ý, hang ổ của mình đã bị Không Thanh bứng đi, sau khi biết được tin tức thủ hạ truyền đến, lập tức dẫn theo dị năng giả thủ hạ vội vã đuổi tới, chuẩn bị tử chiến một trận cùng đám Không Thanh.

"Là tao sơ suất, không ngờ mày nhanh như vậy đã tìm được chỗ giam giữ dị năng giả, sớm biết thế tao nên tăng số nhân thủ trông giữ hơn, ôm cây đợi thỏ, chờ mày chui đầu vô lưới."

Uông Hải hối tiếc không kịp, là gã quá coi thường Không Thanh, cho rằng đối phương chẳng qua chỉ là một dị năng giả hệ thủy, trong địa bàn của gã, đối mặt với thiên la địa võng gã đã sớm thiết lập, cũng nhấc cơn sóng ngọn gió gì, kết quả thì sao, mặt gã bị đánh sưng cả lên, nếu không bắt lấy Không Thanh, mặt mũi gã còn biết ném đi đâu.

"Đừng nói nhảm nữa, Uông Hải, chịu chết đi!"