Sau khi Quý Xuyên Bách rời đi, Không Thanh liền ra vẻ với Duy Tư Đặc, rằng bản thân muốn tìm một góc yên lặng để ngồi đợi, không muốn bị quá nhiều người râu ria quấy rầy.
Từ đi sau khi bước vào hội trường này, Không Thanh đã thu hoạch không ít tầm mắt đánh giá trong tối ngoài sáng, tuy rằng cậu cũng biết những khách khứa này đơn giản chỉ là tò mò, cũng không có ác ý gì quá lớn với mình, nhưng Không Thanh vẫn cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Duy Tư Đặc nghe vậy, cũng cũng gật đầu đồng ý ngay chứ không nghĩ ngợi gì nhiều.
Duy Tư Đặc lúc này giống như một con chó dữ bảo vệ thức ăn của mình,một tấc cũng không rời mà đi theo bên cạnh Không Thanh, một khi phát hiện ra ai muốn lén lút tiếp cận Không Thanh, y sẽ quay lại ngay lập tức, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm đối phương, nhìn tới khi đối phương tự chột dạ, không dám tiếp tục mon men lại gần nữa mới thôi.
Chẳng cần phải nói, đối phó với đám Alpha thấy sắc nảy lòng tham, ngo ngoe rục rịch kia, chiêu này thật đúng là hữu dụng.
Duy Tư Đặc dùng ánh mắt chết chóc quét khắp bốn phương tám hướng, phía trước phía sau, đẩy lùi biết bao kẻ muốn tiếp cận Không Thanh, vừa tuyên bố chủ quyền, lại còn trực tiếp đả kích tình địch tiềm tàng, một hòn đá trúng hai con nhạn, cảm giác thành tựu bùng nổ.
Quả thật, những alpha kia vốn cũng chỉ là người mê cái đẹp, nhìn thấy người đẹp thì đầu não đình chỉ, đầu khác lên ngôi, chỉ biết hành động theo bản năng, cố ý tiếp cận tới bé omega vừa thơm vừa ngọt kia, nhưng lại bị Duy Tư Đặc đe dọa như vậy, lý trí lại cấp tốc online, biết bản thân đánh không lại Duy Tư Đặc, lại càng không có khả năng thật sự được bé Omega nhỏ chú ý tới, cũng biết mình biết ta mà lựa chọn từ bỏ.
"Không Thanh, em có phát hiện Alpha bồi hồi gần đây càng ngày càng nhiều hay không?"
Bé Omega mà mình thích đã thông minh lại còn xinh đẹp, đặc biệt được các Alpha thích, Duy Tư Đặc biết, thế nhưng hôm nay lạ lắm, những Alpha đó giống như đang bị tin tức tố của Không Thanh mê hoặc, cứ bồi hồi chung quanh Không Thanh, mãi không chịu rời đi.
Duy Tư Đặc không chút nghi ngờ, nếu không có mình đứng canh, những Alpha đó chỉ sợ sẽ như ong như bướm mà vọt tới Không Thanh.
Thậm chí, bởi vì cách Không Thanh quá gần, Duy Tư Đặc cảm thấy mình cũng đã bị mê hoặc, đầu óc không chỉ mơ mơ hồ hồ, máu trong người cũng sôi trào cả lên, nỗi xao động bất an chạy dọc khắp cơ thể, làm người bức bối không thôi.
Trong hoảng hốt, Duy Tư Đặc tựa như ngửi thấy được mùi tin tức tố ngọt ngào, nhàn nhạt, nhưng lại rất thơm.
Không biết nghĩ tới cái gì, tinh thần Duy Tư Đặc vốn đang lơ lửng trên mây, nháy mắt tỉnh lại, đột nhiên đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Không Thanh, khom lưng, cúi đầu tiến tới gần sát cổ cậu, tỉ mỉ mà ngửi ngửi.
Không Thanh bị dọa dựng tóc gáy, một bên nhịn không được mà né tránh, một bên duỗi tay đẩy đẩy đầu Duy Tư Đặc, giọng nói pha chút tức giận: "Duy Tư Đặc, anh làm cái gì thế?"
Duy Tư Đặc không nói gì, chỉ bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cởi áo khoác quân trang của mình, đắp lên trên đầu Không Thanh.
Lúc này, toàn bộ tầm mắt Không Thanh đều bị che kín, lọt vào trong tầm mắt, tất cả đều là một mảnh đen nhánh.
Không Thanh vốn đang mơ hồ khó hiểu giờ bị vậy lại thêm khó chịu nữa, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi mà kêu tên Duy Tư Đặc.
"Duy Tư Đặc!"
Nếu là ngày thường, nghe thấy Không Thanh kêu tên của mình bằng giọng điệu tức giận như vậy, Duy Tư Đặc đã sớm hoảng hốt mà nhận thua, khom lưng cúi đầu với Không Thanh, mong Không Thanh tha thứ, thế nhưng hôm nay, lúc này, Duy Tư Đặc cứ như là không nghe được Không Thanh nói, thờ ơ như không.
Không Thanh có chút luống cuống.
Không lâu sau, Không Thanh bỗng cảm giác được mình bị ôm ngang lên.
"Duy Tư Đặc, anh muốn dẫn em đi đâu?"
Duy Tư Đặc vẫn như cũ không nói một lời.
Không Thanh bắt đầu giãy giụa, kết quả chỉ lại tốn công vô ích, ngược lại, cậu càng giãy giụa, cuối cùng ngược lại bị Duy Tư Đặc ôm càng chặt.
Qua một lúc lâu, Không Thanh rốt cuộc ý thức được có gì đó không ổn, từ bỏ giãy giụa tốn công vô ích, ngoan ngoãn nằm im trong lồng ngực Duy Tư Đặc, chờ xem Duy Tư Đặc rốt cuộc sẽ đưa cậu tới chỗ nào.
Lại qua một lúc lâu qua, Không Thanh đánh giá, Duy Tư Đặc đã ôm cậu đi một đoạn khá xa, Duy Tư Đặc mới thật cẩn thận mà buông Không Thanh xuống.
Không Thanh có thể cảm nhận được, Duy Tư Đặc đang đứng ở trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm không chớp mắt lấy một cái, còn phía sau lưng là một vách tường lạnh lẽo.
Áo khoác quân trang trên đầu bị gỡ xuống, rồi bị ném xuống đất một cách thô bạo.
Không đợi đôi mắt Không Thanh một lần nữa ngắm nhìn, một bóng đen lớn mơ hồ đã đè cậu xuống, giây tiếp theo, Không Thanh thấy trên môi truyền đến một xúc cảm ấm áp.
Nụ hôn bất thình lình này, chắc chắn, không thể gọi là ôn nhu.
Duy Tư Đặc rõ ràng không có kinh nghiệm gì, động tác hôn môi lược hiện sự vụng về khó giấu, chỉ biết ấn Không Thanh mà hôn, hành sự hoàn toàn theo bản năng, môi Không Thanh cũng bị y cắn chảy máu.
Không Thanh toàn thân ngây ngốc, cảm thấy bản thân giống như một miếng thịt trên đầu xương bị chó dữ ngậm cắn trong miệng, nếu không nghĩ cách tự cứu chính mình, chỉ sợ là sẽ bị ăn sạch sẽ.
Trong cơn tức giận, Không Thanh trực tiếp duỗi tay túm chặt tóc Duy Tư Đặc hung hăng kéo ra sau, xuống tay không chút lưu tình.
Đau đớn, cuối cùng cũng làm Duy Tư Đặc hơi chút khôi phục được lý trí, thế nhưng Duy Tư Đặc vẫn không buông Không Thanh ra, mà lại lưu luyến không rời buông tha đôi môi đỏ vừa rồi bị y hôn ngấu nghiến, ngược lại hôn vào mặt và tai Không Thanh, để lại những nụ hôn nhỏ vụn.
"Không Thanh...... em ngọt quá......"
"Duy Tư Đặc, anh bình tĩnh lại cho em." Không Thanh lúc này mới chú ý tới hai con mắt Duy Tư Đặc đều biến đỏ, dáng vẻ như lý trí đang đứng trên bờ vực cuồng bạo.
"Không Thanh, anh đánh dấu em được không?" Nhưng mà không thể không thừa nhận, cho dù lý trí Duy Tư Đặc đang trên bờ vực sụp đổ, cách y nói chuyện với Không Thanh vẫn dịu dàng đến chảy nước như cũ. "Anh biết, em cũng thích anh, là kiểu thích giống như anh thích em mà, phải không?"
Không Thanh bị Duy Tư Đặc đánh bại hoàn toàn.
Để gọi lý trí Duy Tư Đặc về, Không Thanh chủ động duỗi tay ôm lấy cổ Duy Tư Đặc, nhón chân, như hiến tế mà hôn lên môi Duy Tư Đặc.
Duy Tư Đặc làm sao có thể chịu được dụ hoặc như thế này, sợi dây mang tên lý trí trong đầu triệt để đứt đoạn, ôm chặt Omega nhỏ trong lồng ngực, hung hăng hôn đáp lại.
Ngay lúc Duy Tư Đặc đang ý loạn tình mê, Không Thanh bỗng nhiên làm khó dễ, móc lấy đầu lưỡi Duy Tư Đặc, cắn xuống không chút do dự.
"A......"
Duy Tư Đặc không hề phòng bị, bị cắn đến nỗi trong miệng toàn máu, dưới sự kích thích đầy đau đớn ấy, lý trí tán loạn trong đầu cuối cùng cũng dần dần hợp lại.
"Không...... Không Thanh......"
Duy Tư Đặc một bên mơ hồ không rõ mà nhỏ giọng gọi tên Không Thanh, đáy mắt đầy vẻ ai oán nhìn, chợt nhìn, cũng có vài phần khí chất nhóc đáng thương.
Đáng tiếc, Không Thanh một chút cũng không đồng tình với Duy Tư Đặc, tình huống của cậu lúc này, cũng chẳng tốt hơn Duy Tư Đặc là bao, thậm chí có khi còn chật vật hơn.
"Tỉnh lại chưa vậy?"
Không Thanh ngẩng đầu, hung hăng mà trừng mắt liếc Duy Tư Đặc một cái, lại nhìn thấy Duy Tư Đặc ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm mình đến ngơ ra, cúi đầu nhìn xuống, Không Thanh mới phát hiện quần áo của bản thân không còn chỉn chu, Không Thanh vốn dĩ đã nghẹn một bụng tức lại càng tức hơn.
"Duy Tư Đặc!"
Bị Không Thanh quát như vậy, Duy Tư Đặc cuối cùng cũng có thể hoàn hồn, chật vật mà dời tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn chằm chằm Không Thanh đang trong tình trạng quần áo không chỉnh tề nữa, sợ chính mình sẽ lại trụ không nổi.
"Duy Tư Đặc, anh đã tỉnh táo lại chưa? Nếu chưa thì tìm một chỗ nào đó mà bình tĩnh lại đi, chờ sau khi anh tỉnh táo lại rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện."
Đồng thời trong khi nói chuyện, Không Thanh vừa nhanh chóng luống cuống tay chân mà sửa sang lại quần áo, lại nháy mắt biến trở lại thành quý công tử khí chất xuất trần kia.
Duy Tư Đặc lúc này cũng không dám tiếp tục chọc giận Không Thanh nữa, giơ tay xoa xoa vết máu bên khóe miệng, mơ hồ không rõ mà nói: "Đã tỉnh rồi."
Chẳng qua,tỉnh thì tỉnh, Duy Tư Đặc hiện tại rõ ràng vẫn còn đang đắm chìm trong tư vị tuyệt mỹ vừa rồi, có chút chưa đã thèm.
Sớm biết thế đã cố chịu đau mà tỉnh muộn một chút, sau này, nếu muốn tiếp tục hôn Không Thanh, nhấm nháp vị thơm ngọt của tin tức tố kia, cũng không biết đến khi nào.
Duy Tư Đặc càng nghĩ càng cảm thấy tiếc nuối, nhịn không được lại trở nên ai oán.
"Duy Tư Đặc, nếu anh đã tỉnh, chúng ta nói chuyện một chút đi, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Không Thanh cũng không ngốc, phản ứng này của Duy Tư Đặc, rõ ràng chính là bị tin tức tố của mình mê hoặc, nhưng cậu rõ ràng vẫn luôn tiêm thuốc ức chế đúng thời hạn để ngăn chặn kỳ phát tình, theo lý thuyết, Duy Tư Đặc không thể bị tin tức tố của mình dụ mới đúng.
"Nếu anh đoán không sai, Không Thanh, kỳ phát tình của em hẳn là sắp tới rồi."
"Chuyện này không có khả năng, rõ ràng em đã tiêm thuốc ức chế tin tức tố đúng hạn."
"Không Thanh, lần này hẳn là kỳ phát tình lần đầu tiên của em đúng không?" Duy Tư Đặc nhìn Không Thanh, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích: "Lần đầu tiên lúc nào cũng vậy, cho dù có sử dụng thuốc ức chế tin tức tố đúng hạn thì vào một lúc nào đó, tin tức tố trong cơ thể vẫn sẽ trở nên không ổn định như trước, chẳng qua em không cần lo lắng, về sau sẽ chậm rãi chuyển biến tốt."
Đây vốn dĩ là thường thức, thế mà một Omega như Không Thanh lại không biết, Duy Tư Đặc cũng khá bất ngờ.
"Không Thanh, trên người em có mang theo thuốc ức chế tin tức tố không?"
Không Thanh lắc đầu, mỗi lần sử dụng thứ đồ kia cậu đều sẽ nhịn không được cảm thấy xấu hổ, cho nên lần nào tiêm cũng sẽ trốn đi tiêm trộm, làm sao có thể luôn mang theo bên mình cơ chứ.
"Vậy phiền rồi." Duy Tư Đặc vẻ mặt buồn rầu: "Loại tình huống hiện tại này của em, anh cũng không thể trực tiếp đưa em đi tìm thuốc ức chế tin tức tố, thêm cả những Alpha bị tin tức tố em mê hoặc khác, nếu em bị kích thích, tiến vào kỳ phát tình trước, tình huống sẽ càng khó giải quyết. Nhưng mà, bảo anh để em lại chỗ này, đi tìm thuốc ức chế tin tức tố một mình, anh cũng không yên tâm."
Ai biết có thể có Alpha ngũ cảm nhanh nhạy nào đó thừa dịp khi mình không có mặt ở đây, lần theo mùi vị tìm tới hay không, Không Thanh chân yếu tay mềm, sao có thể đối phó được.
"Vậy anh nói xem phải làm thế nào?"
"Nếu không, anh đánh dấu tạm thời cho em nhé?" Tuy là nói thử thăm dò, nhưng trong ánh mắt Duy Tư Đặc lại lập loè ánh sáng, dáng vẻ nóng lòng muốn thực hiện điều mình vừa nói.
Nếu Duy Tư Đặc không thể hiện rõ ràng như vậy, nói không chừng Không Thanh còn thật sự tin rằng Duy Tư Đặc sẽ không phải muốn chiếm tiện nghi của mình.
Có lẽ là do ánh mắt Duy Tư Đặc quá chuyên chú, quá có tính xâm lược, Không Thanh nhịn không được giơ tay bưng kín tuyến thể phía sau sườn cổ của mình, trên mặt lộ ra một tia chần chờ.
Nghe nói, cho dù là đánh dấu tạm thời, hay là đánh dấu vĩnh viễn, đều rất đau.
Tựa hồ nhìn ra nỗi băn khoăn của Không Thanh, Duy Tư Đặc đúng lúc mở miệng, ngữ khí ôn nhu mê hoặc tâm trí mà nói: "Không Thanh, em yên tâm, lần này anh chắc chắn sẽ nhẹ nhàng, chắc chắn sẽ không làm em đau."
Người ta đều nói miệng đàn ông chỉ toàn lừa lọc, đặc biệt là lúc này, tuyệt đối không thể tin tưởng bất kì câu gì mà Alpha nói.
"Anh cam đoan với em."
Duy Tư Đặc thề non hẹn biển, thiếu chút nữa là vỗ ngực, thề độc với trời.
Cuối cùng, Không Thanh vẫn bị mấy lời hoa ngôn xảo ngữ của Duy Tư Đặc thuyết phục.
Nguyên nhân quan trọng nhất là, theo thời gian trôi qua, cậu cũng cảm nhận được rất rõ ràng tin tức tố Omega xao động bất an trong cơ thể, sợ bản thân mình lo trước lo sau, lại thành ra không cẩn thận gặp phải phiền phức, Không Thanh vẫn nghe theo kiến nghị của Duy Tư Đặc.
"Nói rồi đấy, chỉ là đánh dấu tạm thời, tuyệt đối không được làm mấy động tác nhỏ dư thừa khác."
Duy Tư Đặc vội gật đầu không ngừng, gấp không chờ nổi mà khom lưng, kề sát vào cổ Không Thanh.
Bên trong cánh mũi, tràn ngập từng đợt hương vị tin tức tố điềm mỹ, lay động tinh thần của Duy Tư Đặc, theo bản năng mà hôn lên làn da tinh tế trên cổ Không Thanh.
Da đầu Không Thanh tê dại, tay chân nhũn ra, nghiến răng nghiến lợi mà nhắc nhở: "Duy Tư Đặc, nên cắn thì cắn, anh đừng có mà cọ tới cọ lui."
Duy Tư Đặc tâm viên ý mãn hồi thần, không dám tiếp tục cọ xát, lộ ra cặp răng nanh ẩn ẩn sắc bén, thật cẩn thận, thử thăm dò khẽ cắn xuống.
Đau muốn chết.
Không Thanh nhịn không được mà giãy giụa, lại bị Duy Tư Đặc gắt gao ấn trong lồng ngực, không thể động đậy.
Sau một lúc lâu, Duy Tư Đặc mới buông lỏng Không Thanh ra.
Không Thanh đau đến sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, sau khi được khôi phục tự do, lập tức muốn tìm Duy Tư Đặc tính sổ, ngẩng đầu lên xem, mới phát hiện trên trán Duy Tư Đặc đang đổ mồ hôi hột, đôi mắt cũng có chút đỏ lên.
Thì ra, không chỉ mỗi Không Thanh cảm thấy đau, Duy Tư Đặc vừa phải đánh dấu tạm thời cho Không Thanh, lại còn phải ngăn chặn dục vọng chiếm hữu trong bản năng, không làm Không Thanh bị thương, kỳ thật cũng khó mà chịu được.
Nói lời cảm ơn xong, trong lòng Không Thanh bỗng khó chịu, có chút nói không nên lời, nhưng cậu lại chủ động duỗi tay, dùng tay áo lau mồ hôi cho Duy Tư Đặc.
Cho dù là một chút thân mật như vậy, Duy Tư Đặc cũng rất thỏa mãn, thậm chí còn chủ động cong lưng, tiện cho Không Thanh lau mặt cho mình.
Không Thanh lại không thể nhìn thẳng vào cái dáng vẻ dương quang xán lạn này của Duy Tư Đặc, cả mặt đầy chán ghét mà đẩy Duy Tư Đặc ra, không cho y tiếp tục tới gần.
Vào lúc Không Thanh đang bày ra bộ dạng dịu dàng điềm đạm với Duy Tư Đặc, nơi xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ.
"Có người tới."
Không Thanh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Duy Tư Đặc ôm sát vào ngực, lắc mình lẩn vào trong bóng đen chỗ góc ngoặt, yên lặng trốn ở đó.