Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 9: Hào môn thế gia (9)




Không Thanh trăm triệu lần không nghĩ tới, qua lần gặp mặt này, công cụ hình người vip nhất của vai chính Thẩm Gia Kỳ, đại phản diện phía sau màn trong phần cuối cốt truyện cứ thế không dấu vết quay xe về phía mình.

Vốn dĩ lúc này, Tần Lãng hẳn là đang cùng mấy công cụ hình người khác vây quanh Thẩm Gia Kỳ, thay Thẩm Gia Kỳ bài ưu giải nạn, sau đó trong lúc ngày qua ngày ở chung, phát hiện chỗ đáng yêu trên người Thẩm Gia Kỳ, không tự giác mà yêu đối phương, vì cuối cốt truyện muốn yêu mà không được với Thẩm Gia Kỳ mà trở thành đại phản diên phía sau màn mai phục.

Chỉ là hiện tại, Tần Lãng không chỉ không vây quanh vai chính Thẩm Gia Kỳ này, ngược lại giống như mạch nha quấn Thẩm Không Thanh, thậm chí còn từ ban mũi nhọn của Thẩm Gia Kỳ chuyển đến ban bình thường nơi Thẩm Không Thanh, không biết làm bao nhiêu đứa shock rớt cả cằm.

"Bạn học Thẩm Không Thanh, về sau chúng ta là bạn học kiêm bạn cùng bàn, chỉ giáo nhiều hơn nha!"

Không Thanh ngẩng đầu liếc Tần Lãng một cái, biểu tình lạnh nhạt, Tần Lãng một chút cũng không để ý, vui tươi hớn hở đem bàn ghế của mình dọn tới bên cạnh Thẩm Không Thanh, một bên sửa sang lại mặt bàn, một bên không ngừng độc thoại.

"Bạn học Thẩm Không Thanh, nghe nói cậu được trường học đề cử, tháng 10 sẽ đại biểu trường chúng ta tham gia thi Olympic toán học quốc gia là thật hả?"

Thẩm Không Thanh không phản ứng y, Tần Lãng một mình có thể tiếp tục tự diễn một vai, ồn ào không chịu nổi.

"Nghe nói thi Olympic toán quốc gia tuy rằng là một cuộc thi thống nhất trên cả nước, nhưng lại là các tỉnh tự hành chấm thi, chỉ có mấy người thành tích cực kỳ tốt mới có thể trúng tuyển đội tuyển thi của tỉnh, tham gia Đông Lệnh Doanh toán học dành cho học sinh trung học cả nước vào Nguyên Đán sang năm."

Toàn tỉnh có nhiều học sinh cao trung như thế, cùng tranh đoạt mấy cái danh ngạch như vậy, cạnh tranh có bao nhiêu kịch liệt, có thể tưởng tượng ra.

Nhưng không biết vì cái gì, Tần Lãng tràn ngập tin tưởng đối với Thẩm Không Thanh, y cực kỳ tin tưởng, chỉ cần Thẩm Không Thanh dự thi, nhất định có thể trổ hết tài năng giữa đông đảo người dự thi.

"Đương nhiên, học thần giống bạn học Thẩm Không Thanh, nhất định không thành vấn đề, tôi tin cậu nhất định có thể lấy được thành tích tốt nhất, thành công trúng cử đội tập huấn quốc gia, sau đó đại diện cho nước ta tham gia thi Olympic toán học quốc tế, làm vẻ vang nước nhà."

Không Thanh có chút hoài nghi mình có phải đọc trúng cốt truyện pha kè hay không, rõ ràng cốt truyện miêu tả Tần Lãng tính tình cổ quái, tính tình táo bạo, trừ vai chính Thẩm Gia Kỳ, rất ít khi phản ứng người khác, nhưng người khác cũng khó có được sắc mặt tốt từ y, nhưng bạn cùng bàn mới này của mình, có chút ầm ĩ, nhìn không ra tính tình táo bạo chỗ vẹo nào.

Nếu không phải tên họ cùng thân phận bối cảnh đều có thể đối chiếu, Không Thanh chắc chắn sẽ hoài nghi mình nhận nhầm người.

"Bạn học Thẩm Không Thanh, thành tích của cậu tốt như vậy, ngày thường học kiểu gì thế? Nếu có thời gian, có thể chỉ tôi không?"

Kỳ thật, thành tích của Tần Lãng cũng không kém, chỉ là y ham chơi, không muốn học tập nghiêm túc, có thể tiến vào ban mũi nhọn, vẫn là vì quan hệ, nếu không, lấy thành tích của y, căn bản không thể làm bạn học với vai chính Thẩm Gia Kỳ, sớm chiều ở chung.

Cốt truyện nguyên bản, Tần Lãng tìm Thẩm Gia Kỳ giúp y học khóa học bổ túc, quan hệ của hai người cũng vì chuyện này mới ngày càng thân mật, còn chọc đổ hũ giấm Tiêu Hồng Triết, biệt nữu náo loạn với Thẩm Gia Kỳ một đoạn thời gian thật dài, hiện giờ, Tần Lãng không đi tìm Thẩm Gia Kỳ, ngược lại quấn lấy Thẩm Không Thanh, hướng đi của cốt truyện thật là càng ngày càng lú.

Chuyện có thể làm vai chính Thẩm Gia Kỳ ngột ngạt, Không Thanh rất vui lòng đi làm, nhưng muốn cậu tạo quan hệ tốt với Tần Lãng, Không Thanh lại có chút khó xử, cậu không quên, Tần Lãng là công cụ hình người mạnh nhất của vai chính Thẩm Gia Kỳ, không gì sánh nổi.

Chẳng sợ cốt truyện tới giai đoạn sau, Tần Lãng yêu mà không được Thẩm Gia Kỳ mà hắc hóa thành đại phản diện phía sau màn, y vẫn đối với Thẩm Gia Kỳ si tâm không đổi, thậm chí vì có được Thẩm Gia Kỳ, cường thủ hào đoạt, làm ra không ít chuyện IQ offline.

Không Thanh rất lo lắng, nếu hợp tác với Tần Lãng, Tần Lãng sẽ kéo chân sau mình.

Trong lúc Không Thanh chần chờ, không biết có nên đồng ý yêu cầu của Tần Lãng không, Tần Lãng lại mở miệng: "Bạn học Thẩm Không Thanh, cậu không cần chê tôi phiền, tôi chính là thấy nhiều học bá, nhưng trước nay chưa từng thấy học thần, cơ hội khó có được, nhân cơ hội thỉnh giáo bài học một chút từ cậu, xem có thể dính dính thần quang của học thần không, lần sau thi nhiều hơn vài điểm."

Nếu không phải xem qua cốt truyện, đã sớm biết tính tình Tần Lãng là cái dạng gì, phỏng chừng Không Thanh đúng thật sẽ bị Tần Lãng lừa gạt, nói cái gì mà muốn thỉnh giáo bài học, trợn mắt nói dối mặt Tần Lãng không đỏ sao?

Trên thực tế, mặt Tần Lãng không nhưng không đỏ, ngược lại lòng mỹ tư tư, cảm thấy mình đúng là đứa nhỏ lanh lợi, vắt nát óc nghĩ ra cái cớ nói có sách mách có chứng, không chê vào đâu được.

Cũng không biết Tần Lãng hiểu lầm chỗ nào, một bên tình nguyện nhận định học thần như Thẩm Không Thanh không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền, bộ dáng am hiểu ăn nhậu chơi bời của chính mình khẳng định không lọt được vào mắt Thẩm Không Thanh, để làm bạn với học thần như Thẩm Không Thanh, Tần Lãng quyết định thay đổi triệt để, nghiêm túc học tập, bằng không về sau thời điểm cùng nhau chơi đều không có tiếng nói chung.

Xem thái độ Tần Lãng thành khẩn như vậy, Không Thanh không tiếp tục xem người ta như không khí, cho đối phương một gương mặt tươi cười khó có được.

Nếu có thể mượn sức công cụ hình người mạnh nhất của vai chính Thẩm Gia Kỳ cho phe mình, chẳng phải là chặt rớt phụ tá đắc lực của Thẩm Gia Kỳ sao?

Vì làm Thẩm Gia Kỳ ngột ngạt, làm chút chuyện mạo hiễm cũng đáng.

Tần Lãng thụ sủng nhược kinh, được đà lấn tới, thân mật ôm lấy bả vai Không Thanh, nét vui mừng lộ rõ trên mặt nói: "Không Thanh, về sau chúng ta là anh em tốt, cậu giúp tôi học khóa bổ túc, tôi giúp cậu ăn sung mặc sướng, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cả đời làm anh em tốt."

Không trách Tần Lãng đắc ý vênh váo, toàn bộ giáo viên học sinh đều biết học thần cao lãnh Thẩm Không Thanh này có bao nhiêu khó tiếp cận, mỗi ngày đội muốn đến gần Thẩm Không Thanh cả nam lẫn nữ không biết là bao, cũng mặc kệ là ai, tất cả đều sát vũ(?) mà về, một mình y vận may bùng nổ, được gương mặt tươi cười của Thẩm Không Thanh, nói ra ngoài xác thật đủ để Tần Lãng đắc ý.

"Chuyện học khóa bổ túc không vội, Tần thiếu, tôi đang chuẩn bị làm một trò chơi, cậu có hứng thú đầu tư không?"

Tần Lãng cúi đầu, nhìn Thẩm Không Thanh bị y ghì lại trong ngực, một đợt mỹ nhan đột kích làm y hold không được, đầu mơ mơ hồ hồ, phản ứng liền chậm nửa nhịp, theo bản năng nói: "Trò chơi gì?"

"Game thực tế ảo"

Ngữ điệu Không Thanh không kinh ngạc chết người không thôi, chẳng lo Tần Lãng tự mang filter lên cho cậu, vừa nghe qua, cũng giật mình không thôi.

"Kỹ thuật game thực tế ảo chưa được phát triển mà?" Tần Lãng lo lắng, Thẩm Không Thanh có phải hay không bị người khác lừa.

Không Thanh hơi hơi mỉm cười, không nhanh không chậm giải thích: "Nếu tôi quyết định tạo ra một game thực tế ảo, liền chứng minh tôi rất tin tưởng vào kỹ thuật mình nắm giữ, thế nào, Tần thiếu, muốn đầu tư không? Hai ta có thể hợp tác, một người giao tiền, một người giao kỹ thuật, chế tạo ra game thực tế ảo số một thế giới, đưa ra thế giới."

Tần Lãng vốn dĩ ôm hảo cảm mông lung với Thẩm Không Thanh, đừng nói Thẩm Không Thanh muốn tìm y đầu tư, cho dù Thẩm Không Thanh trực tiếp tìm y đòi tiền, y cũng sẽ đưa tiền không chút do dự.

"Không Thanh, tôi chỉ có thể đầu tư trước một ngàn vạn." Tần Lãng có chút uể oải, y tính tiền tiêu vặt mấy năm nay tích cóp được của mình, không sai biệt lắm là con số này, sớm biết sẽ có ngày cần dùng tiền này, y trước kia liền không tiêu xài phung phí như vậy, bằng không cũng không giống như bây giờ chỗ cần dùng tiền lại hận thiếu.

Một ngàn vạn, nghe có vẻ không ít, nhưng Không Thanh biết, số tiền đầu tư này còn không đủ nhiều nhiều.

Tần Lãng chưa làm game bao giờ, nhưng không ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, y biết rõ, đầu tư một ngàn vạn, phát triển ra một con game từ số không căn bản không đủ, huống chi Không Thanh muốn phát triển game thực tế ảo, vậy càng đốt tiền.

"Không Thanh, cậu đừng lo, không phải đã nói chúng ta một người đưa tiền một người đưa kỹ thuật sao? Chuyện kéo đầu tư, tôi lại nghĩ cách, cậu phát triển game là được."

Đừng nhìn Tần Lãng hiện tại chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nhưng cho dù nói chuyện hay làm việc, đều rất đáng tin cậy, điểm quyết đoán nói một không nói hai, cũng không phải người nào cũng có.

Sau khi xác định hợp tác, quan hệ giữa Không Thanh và Tần Lãng thân cận không ít.

Tan học, Không Thanh chủ động mời Tần Lãng đến nhà mình làm khách, Tần Lãng thụ sủng nhược kinh, không chút nghĩ ngợi đồng ý.

Nhà Không Thanh cũng khoảng 90 mét vuông, vẫn là bố cục hai phòng ngủ hai phòng khách một phòng bếp tiêu chuẩn, vì đầy đủ không gian sử dụng, Không Thanh trực tiếp sắp sửa cải tạo thành phòng làm việc, bên trong chất đầy thiết bị điện tử của cậu, trong mắt người ngoài, mấy thứ này đều là đồ bỏ đi, không chút giá trị, nhưng trong mắt Không Thanh, những thứ này đều là thành quả cậu tỉ mỉ nghiên cứu, cũng là thứ mấu chốt sẽ làm ra thành tựu của cậu.

"Không Thanh, cậu thật sự quá lợi hại! Nhìn thấy phòng làm việc loạn xạ này của cậu, tôi tin cậu nhất định có thể phát triển game thực tế ảo số một thế giới!"

Rắm cầu vòng này của Tần Lãng, chính Không Thanh cũng thấy ngượng ngùng.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Không Thanh đứng dậy mở cửa, một bên nói với Tần Lãng: "Một nòng cốt kỹ thuật khác của chúng ta tới rồi."

Cửa mở ra, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đi vào, mang kính đen, thoạt nhìn có chút thẹn thùng.

"Đây là Từ Thần, sinh viên năm hai trường chúng ta, cũng là họa sĩ tôi cố ý tìm tới nói chuyện."

"Tần thiếu, nghe danh đã lâu."

Tần Lãng không quen biết Từ Thần, Từ Thần lại biết nhân vật phong vân chốn học đường Tần Lãng này, không nghĩ tới Không Thanh có thể kéo Tần thiếu làm người đầu tư, Từ Thần lại có hiểu biết sâu hơn đối với năng lực cùng bản lĩnh của Không Thanh.

Lúc trước, khi vị học thần nổi tiếng toàn trường Thẩm Không Thanh này tìm tới anh, Từ Thần ngoài ý muốn khiếp sợ, nếu không phải Không Thanh đưa Từ Thần đến phòng làm việc của mình, làm Từ Thần tận mắt nhìn thấy tiến độ phát triển của trò chơi, Từ Thần thế nào cũng không tin, Thẩm Không Thanh tuổi còn nhỏ, thế nhưng đã thử phát triển khoản game thực tế ảo hàng đầu thế giới.

Đây là thế giới của học thần sao?

Từ Thần nhìn Thẩm Không Thanh, tâm tình phức tạp.

Đối với Từ Thần nhiệt tình yêu thương trò chơi trạch nam, có thể tham dự quá trình phát triển khoản game thực tế ảo số một thế giới, không thể nghi ngờ chính là một chuyện kích động nhân tâm, cứ như vậy, dưới lời khuyên bảo cùng dụ dỗ của Thẩm Không Thanh, Từ Thần cuối cùng vẫn đáp ứng tham gia chế tác game.

Không quá mấy ngày, Thẩm Không Thanh lại kéo tới Tần Lãng làm người đảm nhiệm hạng mục đầu tư, Từ Thần lúc này thấy nhiều hóa quen.

"Từ Thần, Tần thiếu đồng ý đầu tư trước một ngàn vạn, có số tiền này, anh có thể mời nhiều họa sĩ thiết kế game thiết kế cảnh tượng chủ yếu cùng nhân vật chủ yếu, chẳng qua, anh cũng nên chú ý nhiều chút, phong cách trò chơi cần phải là một chỉnh thể thống nhất, bằng không thời điểm sử lí hậu kỳ rất phiền toái."

Thẩm Không Thanh vừa nói xong, Tần Lãng cũng mở miệng phụ họa: "Một ngàn vạn này chỉ là đầu tư giai đoạn đầu, nếu nghiên cứu phát minh tiếp theo tài chính không đủ, tôi cũng sẽ đầu tư thêm, cho nên anh không cần tính toán quá tỉ mỉ, thời điểm nên tiêu tiền thì cứ tiêu, đừng kéo chân sau Không Thanh."

Quả nhiên, chỉ có thổ hào như Tần thiếu mới có tư cách làm bạn với đại thần như Thẩm Không Thanh, họa sĩ nhỏ như anh, cũng chỉ có thể làm công cho thổ hào cùng đại thần.

Tư Thần hiện tại không có ý tưởng khác, cũng chỉ muốn ôm đùi Tần Lãng cùng Thẩm Không Thanh lẹ lẹ, đến lúc thổ hào cùng đại thần ăn thịt, anh cũng có thể đi theo uống ngụm canh thịt, như thế là đủ.

_________________________________________

Editor có lời muốn nói:

Tần Lãng: Chúng ta cả đời làm anh em tốt!

Tui: Chắc chưa?