Qua Tết dương lịch thì nhanh chóng đến kì nghỉ đông.
Tuần đầu tiên của kì nghỉ là giải bóng rổ cấp ba liên trường thường niên của Lễ Châu.
Năm nào Ngũ trung cũng chỉ đứng hạng năm hạng sáu, lần này tiến vào vòng chung kết.
Người dẫn dắt đội Ngũ trung vào vòng chung kết chính là người vừa mới chuyển tới vào học kì này - Kỷ Phong Miên.
Dù là kĩ thuật hay thể lực hắn đều hơn hẳn, hơn nữa các trường chuyên thể thao không tham gia các giải cấp 3 liên trường thông thường nên Ngũ trung thế lên như măng mọc.
Trận chung kết tổ chức trong nhà thi đấu Lễ Châu, quy mô rất lớn, do đài truyền hình địa phương phát sóng. Lại đang trong kì nghỉ, ngoài những học sinh chăm học thì tất cả những học sinh Ngũ trung đang rảnh đều có mặt tại hiện trường trận đấu.
Nhà thi đấu chật ních người, thậm chí còn người đứng trên lối đi.
Học sinh Ngũ trung còn thành lập đội cổ vũ, họ mang theo băng rôn, làm đủ khí thế.
Khương Nam Thư ghét những nơi ồn ào đông người, càng ghét những chuyện phá vỡ kế hoạch học tập của anh, nhưng Kỷ Phong Miên là bạn thân của anh.
Thế cho nên anh có mặt tại trận chung kết.
Kỷ Phong Miên biết rõ cái tật của anh nên sắp xếp anh ngồi ở góc sân đấu.
Tuy là băng ghế dài, ngồi không được thoải mái như ghế dựa trên khán đài, nhưng không cần phải chen chúc cũng không cần nghe những tiếng hò hét ngay bên tai.
Điểm duy nhất không ổn đó là người ngồi đây đều là con gái.
Khương Nam Thư cảm thấy không được tự nhiên, anh không hiểu chuyện này rốt cuộc là sao.
"Này, cậu cũng chuồn ra đây à."
"Đương nhiên, đây là cơ hội giành quán quân mà Ngũ trung khó lắm mới có, nếu tớ mà không đi thì chắc chắn lại cãi nhau."
"...cũng phải, họ rất coi trọng trận đấu này, lần đầu tiên vào chung kết mà."
Khương Nam Thư nghe một hồi thì hiểu được đại khái vấn đề.
Vị trí ở băng ghế này đường nhe đều là cho người thân, nhưng trận đấu của nam sinh cấp ba thì không ai dẫn bố mẹ tới. Thế là chỗ này để lại cho bạn gái.
Có lẽ anh nên đổi chỗ sẽ tốt hơn?
Vị trí của Khương Nam Thư ở trong góc không quá bắt mắt, nhưng vẫn sẽ lọt vào mắt người khác.
Chỗ này lại là chỗ đặc biệt, không tránh khỏi việc khiến anh có cảm giác quái lạ.
Anh vừa đứng dậy thì thấy Kỷ Phong Miên bừng bừng nhiệt huyết chạy tới.
Kỷ Phong Miên cởi bỏ áo khoác đưa cho Khương Nam Thư, rồi hắn lại nhét cả balo vào tay anh, "Cầm hộ tôi một lúc, trong túi có nước, cậu cứ lấy uống, ok, chờ xem tư thế giành quán quân oai phong của tôi nhé!"
Nói xong thì hắn cũng chẳng đợi Khương Nam Thư trả lời đã chạy đi mất.
"..."
Lúc này mà Khương Nam Thư rời đi thì càng khiến người khác chú ý.
Anh ngồi xuống.
Hai bạn nữ ban nãy không để ý tới người ngồi trong góc, Kỷ Phong Miên chạy tới thì mới quay sang nhìn thấy người đứng hạng nhất Ngũ trung.
Họ đợi Kỷ Phong Miên đi rồi mới chào hỏi Khương Nam Thư.
"Khương học thần cũng tới hả."
"Ừ." Khương Nam Thư gật đầu.
Nữ sinh A mắt sáng lên nói, "Quan hệ của cậu với Kỷ Phong Miên tốt nhỉ, lại còn cố ý tới xem trận đấu của cậu ấy."
"Ừ, cũng tạm được."
Hai nữ sinh quay đầu đi rồi trao đổi ánh mắt, cũng không biết hai người kích động điều gì.
Dù sao thì Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên ở cạnh nhau đúng là rất bổ mắt.
Khương Nam Thư cũng thấy tự nhiên hơn, không đổi chỗ nữa, anh tập trung theo dõi trận đấu.
Nếu sau khi trận đấu kết thúc, Kỷ Phong Miên tới thảo luận với anh thì lại không nói ra được hắn đẹp trai chỗ nào.
Thế thì người nọ lại chịu đả kích.
Khương Nam Thư không hiểu cảm xúc phong phú của Kỷ Phong Miên, anh cũng không hiểu sao hắn lại cố chấp với lời khen của anh.
Nhưng là bạn thân thì phải chiều theo ý nhau.
"Tuýt—"
Hiệp 1 kết thúc.
Ngũ trung dẫn trước 8 điểm.
Các cầu thủ trên sân đều ra ngoài uống nước lau mồ hôi, sau đó Khương Nam Thư nhìn thấy một người rất quen mắt đưa nước cho Kỷ Phong Miên.
Hai nữ sinh nọ lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.
"Này, đó không phải An Khả Hạ bên ban tự nhiên hả? Cậu ta quen Kỷ Phong Miên? Nhìn có vẻ còn rất thân nữa.
"Xí—thân cái gì, nhà cậu ta mở cửa hàng, thế nên bao trọn hết nước với đồ ăn trong thời gian thi đấu này.
"Sao cậu có ý kiến với cậu ta thế?"
"Đâu có, tớ chỉ thấy cậu ta rất kì lạ, lúc nào cũng cố ý giữ lại nước với đồ ăn khác cho Kỷ Phong Miên, khi mọi người luyện tập thì không thấy cậu ta lấy ra, Kỷ Phong Miên vừa tới thì chẳng biết cậu ta lấy đâu ra cherry với nước chiêu đãi mọi người.
"Ê, nhìn kìa, Kỷ Phong Miên không để ý cậu ta."
"Ý? Sao Kỷ Phong Miên lại chạy về hướng này?"
Khương Nam Thư đang nhân cơ hội này xem điện thoại một chút, nghe thấy câu này anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đã đứng ở trước mặt.
"Khương Nam Thư, đưa tôi nước."
Anh quay người tính lấy chai nước trong balo, Kỷ Phong Miên lại cúi người lấy chai nước khoáng uống dở anh để bên cạnh, hắn mở nắp rồi ngửa đầu uống.
Khương Nam Thư im lặng nhìn Kỷ Phong Miên một hơi uống cạn chai nước, anh lại lấy chai nước chưa mở trong túi ra đưa cho hắn.
"Cậu vừa uống chai của tôi, đưa cậu chai mới này."
Không ngờ Kỷ Phong Miên lại không dừng mà uống tiếp cho hết nước.
Uống hết rồi hắn mới choàng vai Khương Nam Thư và nói, "Đừng nhỏ mọn thế mà, anh em tốt là phải uống nước của nhau."
Khương Nam Thư nghĩ một hồi thấy hình như chưa nghe nói vậy bao giờ, nhưng anh cũng không phản bác lại.
"Này, cậu thấy thế nào?" Hai mắt Kỷ Phong Miên sáng lấp lánh.
Câu hỏi như mã code ấy vậy mà Khương Nam Thư lại nhanh chóng đưa ra câu trả lời, "Ừ, đẹp trai, cú block[1] rất ngầu."
[1] Block trong bóng rổ là khi các cầu thủ phòng thủ đang cố gắng ngăn chặn hay làm lệch hướng bóng của một cầu thủ tấn công và ngăn không cho bóng đi vào rổ. Đây là một trong những kỹ thuật chiến lược phòng thủ của các đội bóng rổ.
"Tuýt—-"
Tiếng còi vang lên, Kỷ Phong Miên quay trở lại sàn đấu.
Đối thủ trên sân khổ không chỗ nói, không biết Kỷ Phong Miên sao lại bỗng nhiên như được uống máu gà, nhiệt tình làm những cú block.
Block đúng là rất ngầu, nhưng bị block thì lại rất khó chịu.
Thế nhưng khó chịu thì cũng phải chịu. Tố chất thân thể của Kỷ Phong Miên quá áp đảo, học sinh 17 tuổi trong lúc giao tranh phô bày ra sức lực kinh người, căn bản không ai ngăn được hắn.
Trận đấu gần như biến thành nơi Kỷ Phong Miên thể hiện.
Mà tâm tư của Kỷ Phong Miên dường như lại không ở trên sân đấu, mỗi khi hắn ném vào một quả là lại liếc nhìn về một hướng.
Cả trận đấu Khương Nam Thư đều chú ý tới Kỷ Phong Miên, ngay cả thời gian xem điện thoại cũng chẳng có.
Thời gian nghỉ giữa mỗi hiệp Kỷ Phong Miên đều chạy tới nói mấy câu.
"Vừa rồi tôi thể hiện thế nào?"
"Rất tốt, uống nước đi."
"Lát nữa tôi thể hiện cú 3 điểm cho cậu xem, tôi ném 3 điểm chuẩn lắm đấy."
"Ừ, cố lên."
Hai bạn nữ ngồi phía trước không hiểu sao lại có cảm giác như mình không nên ngồi đây.
Họ nhìn bạn trai ngốc nghếch đang ở cùng đồng đội rồi đột nhiên thấy giận.
Thêm cả việc Kỷ Phong Miên ở trên sân đấu nhưng vẫn luôn giao lưu ánh mắt với Khương Nam Thư nữa. So sánh ra càng khiến hai nữ sinh cảm thấy quan hệ giữa mình và bạn trai lại không bằng đôi bạn thân.
Càng nghĩ càng tức.
Một trận đấu bóng rổ lại giày vò cả đối thủ trên sân lẫn người nhà ngoài sân.
May mắn, sự giày vò này đã sắp đi đến hồi kết.
Ngũ trung giành thắng lợi dứt khoát, không cho đối thủ chút cơ hội.
"Tuýt—"
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.
Mọi người chạy tới vây quanh Kỷ Phong Miên, hành động của Kỷ Phong Miên lại rất nhanh.
Hắn lao ra khỏi vòng vây, khi mọi người chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã ôm chặt lấy Khương Nam Thư đang ngồi bên ngoài.
"Này..." Không kịp đề phòng, Khương Nam Thư bị ôm chặt cứng, "Cậu..."
Không ngờ cái ôm này chỉ kéo dài trong phút chốc.
Kỷ Phong Miên buông tay rồi lùi lại kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Hắn lo lắng vỗ vỗ ngực, may mà phản ứng nhanh, không thì ngất xỉu trước mặt mọi người thì thảm.
Khương Nam Thư Khương Nam Thư: "..." Có lúc anh thật sự không hiểu nổi Kỷ Phong Miên, không thích tiếp xúc thân thể nhưng mỗi khi kích động là lại không kiềm chế được.
Kỷ Phong Miên điều hòa hơi thở, hắn bá vai Khương Nam Thư với vẻ anh em thân thiết, "Biểu hiện của tôi thế nào? Tôi nói với cậu rồi, hồi trước ở An Bình tôi cũng là người đứng đầu đấy!"
Khương Nam Thư gật đầu: "Ừ, cậu rất giỏi."
"Ha ha."
Kỷ Phong Miên chạy tới chỗ Khương Nam Thư dường như chỉ vì lời khen này, đạt được mục đích rồi thì lại chạy mất.
Mới đi được một bước, hắn lại thấy không yên tâm nên quay lại nói thêm, "Lát nữa là lễ trao giải, cậu đợi tôi một lát, chúng ta cùng về."
"Ừ."
Nói chuyện xong, Kỷ Phong Miên thấy Khương Nam Thư đồng ý ở lại đợi hắn thì mới yên tâm quay lại ăn mừng với đồng đội.
Hắn hiểu rõ tính cách cách của Khương Nam Thư, anh ghét ồn ào ghét nơi đông người, ở nơi đông đúc người như sân bóng này nếu không nhanh chân chạy tơis nói một câu không chừng quay đầu lại cái đã không thấy Khương Nam Thư đâu rồi.
Có điều chuyện Khương Nam Thư đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được.
Hai bạn nữ nhìn thấy hết mọi thứ chợt nhìn sang bạn trai ngốc nghếch đang vui vẻ ôm đồng đội của mình thì lại thấy khó chịu.
Lễ trao giải giải cấp 3 liên trường không cần làm mấy thứ rườm rà.
Nhân viên nhanh chóng xếp bục trao giải, sau đó lãnh đạo và nhà tài trợ phát biểu, nói đơn giản vài câu rồi bắt đầu trao thưởng.
Khương Nam Thư và những người nhà của thành viện đội bóng vẫn đứng trong góc có tầm nhìn tốt để theo dõi lễ trao giải.
Nữ sinh đứng cạnh rõ ràng thường xuyên theo dõi giải liên trường đã lập tức nhận ra sự khác biệt.
"Tớ nhớ nhà tài trợ lúc trước là cơ quan đào tạo mà? Sao đổi rồi? Nhà tài trợ không có tên tuổi này là sao?"
"Cậu không nghe nói gì à? Cơ quan đào tạo đóng cửa rồi, Phạm tổng kia hình như bị bắt rồi."
"Bị bắt? Tại sao?"
Bạn nữ nọ nói nhỏ, "Lúc ăn cơm bố tớ nhắc tới, bố tớ nói cả đội của ông đang tăng ca tra ngày tra đêm vụ án của Phạm tổng, vụ này lớn lắm, chi tiết thì bố tớ không nói, tớ cũng không dám hỏi."
Khương Nam Thư rủ mắt, anh không nói lên được cảm xúc trong lòng anh lúc này như thế nào.
Với anh, Phạm tổng chỉ là một người qua đường xa lạ. Nhưng người xa lạ này lại suýt hủy hoại cả đời anh.
Khương Nam Thư không dám tưởng tượng nếu lúc đó Kỷ Phong Miên không xuất hiện thì anh sẽ như thế nào.
Có lẽ vẫn sẽ theo đuổi ước mơ, nhưng phải trả một vài cái giá.
Có lẽ anh sẽ bán đi căn nhà, rồi nghĩ cách gom tiền, nghĩ cách giải hợp đồng.
Nhưng nếu cả con đường này cũng bị chặt đứt thì...
Tiếng hoan hô đột ngột vang lên khiến Khương Nam Thư bừng tỉnh. Hóa ra đội của Kỷ Phong Miên đã đứng trên bục nhận giải.
Kỷ Phong Miên đứng giữa cầm chiếc cúp giải thưởng, hắn cười tươi lộ ra hàm răng đều đặn, ánh mắt hai người giao nhau.
Bây giờ vừa hay là lúc hoàng hôn, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính nhà thể chất chiếu xuống đất, đúng lúc lại nhuộm lên đường nét mang vẻ sắc bén của Kỷ Phong Miên một ánh vàng.
Như giáng xuống trần.
Giống như tối ngày hôm đó.
Khương Nam Thư đón lấy ánh mặt trời, khóe miệng cũng kéo lên thành nụ cười.
Lễ trao giải kết thúc.
Lần này Khương Nam Thư chủ động đi qua.
Vượt qua dòng người đi về phía Kỷ Phong Miên.
"Khương Nam Thư." Kỷ Phong Miên đẩy người chắn trước mặt ra, hắn tháo chiếc huy chương đeo trên cổ xuống, "Tặng cho cậu."
Đồng đội đứng bên cạnh mắt chữ O miệng chữ A, vô thức đưa tay ra ngăn, "Phong ca, chuyện này không thích hợp đâu."
Kỷ Phong Miên thấy lạ, "Sao, huy chương này phải trả lại à? Cũng có phải vàng đâu, không đến mức ấy chứ."
"Không phải, thì là...." đồng đội nhỏ giọng nói, "Phong ca, cậu không biết truyền thống ở đây rồi, rất nhiều người cầm huy chương đi tỏ tình, sau này đã trở thành truyền thống, tặng huy chương ngay trên sân đấu là có ý tỏ tình..."
Nghe nói huy chương lần này do một nhà tài trợ vô danh thiết kế, so với cái huy chương không ra gì mấy năm trước thì năm nay đúng là một tác phẩm nghệ thuật.
Nói vậy, nó càng hợp để mang đi tỏ tình.
"Cái quái gì vậy, đấy là quy tắc của mấy cậu, trước giờ tôi không làm theo quy tắc." Kỷ Phong Miên ngắt lời, "Tôi muốn tặng cho người anh em khác cha khác mẹ của tôi, thì sao?"
Hắn nhướng mày, mặt mũi đầy ương bướng.
Điều kì lạ là Kỷ Phong Miên làm những chuyện này rất là đương nhiên, Khương Nam Thư đứng bên cạnh nhận đồ cũng rất đương nhiên.
Con trai cấp ba đơn thuần không hề có suy nghĩ khác, bọn họ nghĩ rằng có lẽ kiếp trước hai người này là anh em ruột, nếu không sao chỉ ngắn ngủi mấy tháng mà mối quan hệ giữa hai người có thể tốt như vậy.
Đây...có lẽ chính là tri kỉ.
Người xung quanh mỗi người một tưởng tượng, Kỷ Phong Miên ôm vai Khương Nam Thư rồi quay người rời đi, "Thấy sao? Lát nữa cậu phải có phần thưởng cho tôi..."
Thực ra Khương Nam Thư đã lên kế hoạch hết rồi, trên đường về nhà sẽ tặng găng tay cho Kỷ Phong Miên.
Anh còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy sau lưng có người gọi.
"Kỷ Phong Miên, Kỷ Phong Miên."
Ở nơi ồn ào nhưng tiếng gọi này vẫn rất rõ ràng, Kỷ Phong Miên dừng lại.
Hai người quay lại nhìn thấy An Khả Hạ lao tới, "Không phải cậu quên rồi đấy chứ? Trước đó tớ đã nói với cậu rồi."
Kỷ Phong Miên nhíu mày lại, mặt mày đầy vẻ khó hiểu, "Quên cái gì? Cốc trà sữa 8 đồng lần trước tôi đã nhờ người trả cho cậu rồi mà?"
"À, tớ...tớ không nói chuyện đó."
An Khả Hạ cúi đầu, lí nhí: "Chuyện mà tớ nói trước khi trận đấu bắt đầu ấy."
Cái gì vậy.
Kỷ Phong Miên ghét nhất là người nói chuyện vòng vo khiến hắn phải đoán, hơn nữa trước trận đấu hắn luôn ở cùng Khương Nam Thư, làm gì có thời gian phí lời với người không quan trọng chứ.
"Không để ý, trước giờ tôi không nói nhiều lời thừa thãi trước trận đấu, có chuyện gì thì cậu nói nhanh lên, không có thì tôi đi trước."
An Khả Hạ ngớ người, cậu ta thấy Kỷ Phong Miên muốn đi thì gấp gáp nói: "Vậy thì...lát nữa tiệc chúc mừng được tổ chức ở tiệm nhà tớ, đã nói trước rồi, mọi người đều đi."
Kỷ Phong Miên liếc nhìn đồng đội bên cạnh, "Có chuyện này à?"
"Ừ, đúng thế, món ăn tiệm nhà cậu ta rất nổi tiếng ở Lễ Châu đấy, khó đặt chỗ lắm, hôm nay không đi thì tiếc lắm."
"Đúng đó Phong ca, cậu đừng nói là không đi nhé, chúng ta đạt quán quân thì công cậu lớn nhất, cậu mà không đi thì bọn tôi làm gì có mặt mũi mà ăn mừng."
"Nói phải, đi đi Phong ca."
Mọi người đều là học sinh cấp ba như sói như hổ đã lên tinh thần chuẩn bị qua ăn một bữa ra trò, nhưng mà người đưa bọn họ tới chức quán quân là Kỷ Phong Miên lại không đi thì khó tránh thấy không phải.
Không ngờ Kỷ Phong Miên vốn không để ý chuyện này lại quay sang hỏi người bên cạnh, "Cậu có đi không?"
Hỏi xong hắn lại thấy sai sai, "Không muốn đi thì không đi, không cần gượng ép."
Khương Nam Thư hơi bất ngờ, anh thấy kì lạ, "Cậu đi ăn tiệc chúc mừng thì hỏi tôi làm gì?"
"Cậu không đi đương nhiên là tôi cũng không đi rồi." Kỷ Phong Miên trả lời một cách đương nhiên, "đã nói là cùng nhau về rồi, tôi là nói giữ chữ tín."
Hắn tham gia giải đấu bóng rổ cũng chẳng phải vì giải thưởng, hắn chỉ đơn giản là muốn tặng huy chương này cho Khương Nam Thư mà thôi.
"Ừ, đi thôi."
Khương Nam Thư nhận ra hôm nay Kỷ Phong Miên rất vui vẻ và hưng phấn, quán quân giải liên trường cấp ba có lẽ chẳng là thành tựu gì trong cuộc sống sau này. Nhưng, anh cũng không muốn khiến đối phương bỏ lỡ kỉ niệm hiếm có này.
Một nhóm học sinh cấp ba nhốn nháo đứng bên đường gọi xe đi tới tiệm nhà An Khả Hạ.
Tiệm nhà An Khả Hạ cách nhà thi đấu mấy km, bọn họ không muốn ngồi xe buýt nên cùng nhau gọi xe, tiền xe chia ra thì cũng không quá nhiều.
Đương nhiên là Kỷ Phong Miên không gọi xe, tài xế đã đợi ở bên đường rồi.
Hắn và Khương Nam Thư chuẩn bị lên xe thì lại có người gọi hắn, "Kỷ Phong Miên."
Lại là An Khả Hạ.
Cậu ta đứng trước mặt hai người ngượng ngùng hỏi, "Kỷ Phong Miên, có thể phiền cậu cho tớ đi nhờ xe không? Ở đây không dễ gọi xe, tớ muốn về sớm để chuẩn bị trước."
Lý do chính đáng, không thể bắt bẻ.
Khương Nam Thư nhìn An Khả Hạ, trong lòng anh có cảm giác như đã từng quen.
Hồi lớp 10 An Khả Hạ cũng luôn xuất hiện trước mặt anh như thế này, giúp chút việc nhỏ, nói chuyện vài câu chẳng có nội dung gì.
Sau đó không biết sao lại có lời đồn là quan hệ giữa anh và An Khả Hạ khá tốt.
Chủ nhiệm lớp nghe tin thì mở lời muốn để An Khả Hạ và Khương Nam Thư làm bạn cùng bàn, vừa hay có thể để Khương Nam Thư giảng đề cho ahk, giúp đỡ lẫn nhau.
Khương Nam Thư thẳng thừng từ chối, lý dó là không muốn ngồi cùng bàn với người không thân, việc đó sẽ làm ảnh hưởng tới anh.
Sau khi ra khỏi văn phòng giáo viên An Khả Hạ còn chặn anh lại hỏi nguyên nhân tại sao không muốn ngồi cùng bàn với cậu ta, thế là anh liền nói thẳng.
Nghe xong thì An Khả Hạ đỏ hoe mắt chạy về lớp, cậu ta nằm gục trên bàn cả một tiết.
Mà Khương Nam Thư cũng bị bàn tán một thời gian.
Tóm lại, An Khả Hạ là một người rất kì lạ, sẽ mang tới rắc rối.
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu thì muốn từ chối nhưng lại thấy không được thỏa đáng.
Nói cho cùng thì đây là xe của Kỷ Phong Miên, phải dựa vào ý muốn của Kỷ Phong Miên.
Thế là anh lại làm theo cách đơn giản hữu hiệu đã từng được chứng nhận trước đó, anh kéo Kỷ Phong Miên nói, "Lát nữa tôi có bất ngờ cho cậu."
Kỷ Phong Miên vốn đã muốn từ chối, tuy hắn hào phóng nhưng hắn không thích để người lạ ngồi xe của hắn.
Nghe Khương Nam Thư nói lên xe có chuẩn bị bất ngờ cho hắn thì hắn càng không muốn có thêm người khác.
"Xe tôi không chở người lạ, đi trước."
Nói xong thì hắn cũng chẳng đợi An Khả Hạ trả lời đã kéo Khương Nam Thư ngồi vào ghế sau xe.
"..."
An Khả Hạ nhìn chiếc Maybach màu đen dần xa mà khẽ cắn răng.
Kỷ Phong Miên lên xe thì đã ném người không quan trọng ra khỏi đầu, hắn ngồi quay người sang phía Khương Nam Thư, mắt như sắp phát sáng.
"Bất ngờ gì vậy, bất ngờ gì thế?"
Khương Nam Thư cũng không giấu, anh lấy đôi găng tay từ balo ra đưa cho hắn.
Đôi găng tay len màu xám đậm, đường móc rất chặt chẽ, vừa chắn được gió lại vừa ấm áp.
Kỷ Phong Miên đeo thử lên tay, không ngờ lại rất vừa với tay hắn, vừa in như làm riêng cho hắn.
"Vừa quá? Cậu mua ở đâu vậy?"
Khương Nam Thư: "Là tôi tự làm."
"Hả?" Kỷ Phong Miên đứng bật dậy, nếu không phải có dây an toàn thì hắn đã đụng phải trần xe, "Cậu...cậu làm ư?"
"Ừ."
Khương Nam Thư im lặng một hồi, rồi giải thích, "Móc len có thể rèn luyện sự tập trung, rèn luyện sự linh hoạt của ngón tay và sự tỉ mỉ."
Anh dừng lại chốc lát, "Đương nhiên, còn tiết kiệm, đôi găng tay này được đan bằng sợi len cashmere, giá thành chỉ mấy đồng, nếu mua ở ngoài tiệm ít nhất phải mấy trăm."
Khương Nam Thư không hề cảm thấy mất mặt khi nói chuyện đôi găng tay này chỉ đáng vài đồng với Kỷ Phong Miên.
Giá trị của đồ vật không nằm ở giá tiền mà là tính thực dụng, hợp với tay Kỷ Phong Miên lại chống rét, đúng là món quà phù hợp nhất với hắn.
Lối suy nghĩ của Kỷ Phong Miên lại càng khác lạ.
Hai tay hắn nâng niu đôi găng tay giống như báu vật, "Không được không được, tôi phải để đôi găng tay này vào tủ để trưng bày, đây là minh chứng cho tình bạn của chúng ta."
"..." Khương Nam Thư không hiểu nổi, "Nếu không đeo thì găng tay sẽ mất đi giá trị của nó."
"Không được, đeo rồi nhỡ rách mất thì sao, tôi muốn giữ lại làm kỉ niệm."'
Khương Nam Thư lại khuyên thêm mấy câu, Kỷ Phong Miên vẫn không chịu thỏa hiệp, hắn kiên quyết muốn cất giữ.
Cuối cùng, anh mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng nói thẳng, "Nếu cậu không đeo thì trả cho tôi."
"A—Tôi đeo mà." Kỷ Phong Miên bại trận còn thấy hơi ấm ức, "Quà tặng cho tôi rồi làm gì có chuyện lấy lại chứ."
Khương Nam Thư đáp lại bằng tiếng cười lạnh.
Cho dù đề nghị cho đôi găng tay vào tủ kính bị bãi bỏ nhưng tâm trạng vui vẻ của Kỷ Phong Miên vẫn kéo dài rất lâu.
Trong tiệm ăn nhà An Khả Hạ, thức ăn trên bàn đều cực kì hợp với khẩu vị của Kỷ Phong Miên, điều này khiến tâm trạng hắn càng tốt hơn.
Buổi tối, sau khi tạm biệt Khương Nam Thư, về đến nhà hắn vẫn để đôi găng tay vào tủ kính, cùng với chiếc huy chương vàng ngày hôm nay.
Trên bục trao giải, chiếc huy chương đeo trên cổ Kỷ Phong Miên có kiểu dáng khác với mọi người, hơn nữa còn là vàng nguyên chất.
Hắn tốn nhiều sức làm chuyện này chỉ vì muốn có cùng kiểu huy chương với Khương Nam Thư.
Nếu trực tiếp tặng một chiếc huy chương vàng thật thì Khương Nam Thư chắc chắn sẽ không nhận, nếu tặng cái bằng chất liệu khác thì Kỷ Phong Miên lại thấy nó không xứng với tình bạn "vàng thật không sợ lửa" của bọn họ.
Thế là hắn bèn nghĩ ra cách này.
Kỷ Phong Miên nhìn tủ kính trưng bày mà tâm trạng vui vẻ, thậm chí hắn còn muốn hát vang một bài.
Không được, vẫn không thể đeo đôi găng tay mà chính tay Khương Nam Thư đan được, hỏng mất thì sao.
Kỷ Phong Miên quyết định đi đặt làm một đôi giống hệt, đến lúc đó đôi Khương Nam Thư tặng hắn sẽ cất giữ cẩn thận. Còn bình thường thì đeo đôi đặt làm, perfect.
Reng reng—
Điện thoại vang lên.
Kỷ Phong Miên nhìn, là bố hắn gọi.
"A lô, bố, có chuyện gì?"
Quan hệ giữa Kỷ Phong Miên và bố hắn không quá gần gũi, nhưng cũng duy trì vẻ cha con hòa hợp ngoài mặt.
Hôm nay tâm trạng hắn không tệ nên cũng không soi mói.
"Tiểu Miên, Tết này con có về không?"
Kỷ Phong Miên trả lời, "Có, về ăn Tết với ông nội, sao vậy?"
Tiện thể đi đặt làm một đôi găng tay, đương nhiên phải về.
Đầu bên kia im lặng vài giây rồi nói, "Bố...muốn giới thiệu con làm quen với cô ấy một chút, ăn với nhau bữa cơm."
Lời nói mơ hồ nhưng Kỷ Phong Miên nhanh chóng đoán ra được ý trong câu nói.
Hắn biết mấy năm nay bố của hắn có qua lại với một người, chỉ là mãi chưa đưa về nhà, có lẽ là để ý tới suy nghĩ của hắn.
Kỷ Phong Miên vẫn luôn cho rằng bản thân hắn để ý tới chuyện này.
Nhưng không ngờ khi nghe bố hắn nhắc tới thì hắn lại không hề phản cảm như trong tưởng tượng.
Có lẽ vì tâm trạng hắn tốt, trong đầu chỉ toàn nghĩ tới đôi găng tay Khương Nam Thư đan, hắn căn bản không để tâm những chuyện nhỏ nhặt này.
"Được, vậy để tới kì nghỉ cùng nhau ăn cơm."
Chẳng qua là mấy người không quan trọng, ăn bữa cơm thôi, chẳng có gì to tát.