Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh

Chương 43: Sợ đồng tính? Thật ư?




Kỷ Phong Miên dừng lại, mặt không có biểu cảm gì.

An Khả Hạ mở miệng nói gì đó rồi đưa chai nước qua.

"Lại cái trò này, đợt trước ở nhà cậu ta cũng bưng nước bưng hoa quả cho Phong ca, Phong ca không thèm để ý cậu ta, sau đó cậu ta tự nhiên ngã."

Khương Nam Thư vốn không để ý chuyện này, nhưng nghe tới đây lại thấy có gì đó không đúng.

"Cậu nói cậu ta ngã? Hãm hại Kỷ Phong Miên?"

Dường như đây là chiêu trò trong sổ tay trà xanh, nhưng mà tại sao lại làm vậy.

Phương Hiểu thở dài, "Không phải, hôm đó tôi dẫn đứa em họ tới chơi, nó vẫn luôn thích Phong ca, cậu ta ngã trước mặt em họ tôi. Sau khi về nhà tôi hỏi nó, nó bảo nó không hề ngáng chân, là thằng trà xanh kia hãm hại nó."

Phương Hiểu dừng rồi nói tiếp, "Đúng là kì lạ, Phong ca cũng đâu thích con trai, cho dù không thích em họ tôi thì cũng không thích An Khả Hạ! Cậu ta làm cái trò ấy cho ai xem chứ."

Khương Nam Thư: "Cậu cũng biết chuyện Kỷ Phong Miên sợ đồng tính?"

"Cũng không phải, chuyện này do triệu phát hiện." trước nay Phương Hiểu nhanh mồm nhanh miệng lại không hay kị điều gì, cậu ta nói thẳng hết chuyện Kỷ Phong Miên tìm triệu tư vấn cho Khương Nam Thư nghe.

Nghe tới đây Khương Nam Thư nhíu mày, nói vậy là Kỷ Phong Miên nói bản thân hắn "sợ đồng tính" căn bản chỉ là nghe triệu thuận miệng nói một câu, chưa qua chẩn đoán của bác sĩ?

"ĐM! Phong ca lại nhận nước? Làm cái gì vậy?"

Khương Nam Thư thoát khỏi dòng suy nghĩ, anh nhìn qua đúng lúc thất Kỷ Phong Miên cầm chai nước đi tới.

"Tới rồi à." Kỷ Phong Miên hất cằm, tiện tay ném chai nước cho Phương Hiểu, "Uống nước."

Động tác lưu loát như thể chai nước đó là cho Phương Hiểu.

"Khương Khương, cậu thấy sao, tôi vẫn phong độ như trước phải không."

Kỷ Phong Miên cầm khăn lông lau mồ hôi rồi thuận tay cầm bình nước bên cạnh Khương Nam Thư lên, mở ra rồi uống nước.

Khương Nam Thư có thói quen mang theo một bình nước lớn khi đi học, trong bình đựng nước ấm, một thói quen không hợp với người 18 tuổi.

Kỷ Phong Miên từng khịt mũi coi thường vô số lần nhưng bây giờ lại cầm nước uống rất chi là thuận tay.

Thuận tay tới mức Khương Nam Thư cũng không kịp phản ứng lại.

Khương Nam Thư rút lại bàn tay đưa ra một nửa rồi nghĩ.

Bạn bè uống nước của nhau dường như...cũng không có gì khác thường.

Ánh mắt anh lướt xuống dừng lại nơi yết hầu đang lên xuống và hàm dưới của Kỷ Phong Miên, trong đầu anh đột nhiên nhảy ra suy nghĩ.

Đúng là đường nét hoàn hảo, thích hợp để liếm từ trên xuống rồi ngậm trong miệng.

Quyến rũ quá, đây chính là đường đi của hooc-môn mà.

Đây là bình luận dưới tấm ảnh lên hotsearch của Kỷ Phong Miên. Khương Nam Thư nhìn mấy cái, không ngờ lúc này lại đột nhiên hiện lên trong đầu.



"!"

Anh như là bị phỏng vội vàng rời ánh mắt đi.

May mà lúc này Phương Hiểu bỗng nhiên nói chen vào, không ai phát hiện sự khác thường của anh.

"Phong ca, mày uống gì thế?"

"Nước ấm."

"Không phải mày bảo chơi bóng mà uống nước ấm rất vô vị à?"

"Mày thì hiểu cái gì, tao đang dưỡng sinh, sau này phải sống thật lâu bên cạnh Khương Khương, đương nhiên là bây giờ phải bảo vệ sức khỏe."

Bên này Kỷ Phong Miên đang đấu võ mồm với Phương Hiểu thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi.

"Phong ca."

Kỷ Phong Miên ngước lên nhìn, "Không phải tôi đã nói với cậu rồi à, cậu về trước đi, xe của tôi còn chở Triệu Sâm với Phương Hiểu không ngồi thêm được."

"Không phải, em muốn chào anh Khương..."

Kỷ Phong Miên đột nhiên lườm sang, "Cậu gọi ai là anh đấy? Khương Khương không thân với cậu, gọi tên đi."

"Ừm." An Khả Hạ gật đầu nghe vẻ ấm ức, "Khương Nam Thư, tôi tới chào cậu một tiếng ấy mà. Đã lâu không gặp, có rảnh thì tới nhà tôi chơi nhé."

Khương Nam Thư gật đầu, chưa nói gì thì đã nghe Kỷ Phong Miên nói, "Được rồi, biết rồi, tạm biệt."

An Khả Hạ chỉ đành quay người rời đi.

Kỷ Phong Miên giơ tay khoác lên vai Khương Nam Thư nói thầm, "Khương Khương, nói cho cậu nghe này, tôi đã chắc chắn rồi, cậu ta đúng là một "số không" mưu mô."

"Hử?" Khương Nam Thư không hiểu, không biết chuyện này là gì.

"Nghỉ hè tôi ở An Bình hai tháng còn gì? Về nhà ở mấy ngày, có một hôm An Khả Hạ đột nhiên tới nói với tôi cậu ta thích đồng tính."

Kỷ Phong Miên nhíu mày, dường như đang nhớ tới cảnh tượng không vui.

Khương Nam Thư hỏi: "Tại sao cậu ta lại nói chuyện này với cậu? Quan hệ giữa hai người...không tệ?"

Trong khái niệm của anh, chỉ có bạn bè thân thiết mới nói chuyện về tính hướng. Kỷ Phong Miên và An Khả Hạ khi ở Lễ Châu thì quan hệ chỉ tính là người xa lạ.

Lẽ nào giữa công và thụ trong tiểu thuyết thật sự có sức hấp dẫn trời định, chỉ mới ở cạnh nhau mấy ngày mà mối quan hệ đã tiến nhanh như vậy, nếu thật sự như vậy thì...

Khương Nam Thư lại không tự chủ được nhớ lại giấc mơ đã bám lấy anh trong suốt thời gian dài, tình cảm đánh mất cả lí trí trong giấc mơ thực sự anh không muốn đụng tới.

"Tôi đâu biết đâu, đúng là kì quặc, cậu ta nói là người nhà thì nên hiểu thêm về nhau, ai là người nhà với cậu ta." Kỷ Phong Miên nhíu mày, "Anh em duy nhất của tôi chỉ có cậu, nhưng mà đây cũng chẳng phải chuyện xấu."

Khương Nam Thư bị một tràng liên thanh của Kỷ Phong Miên kéo về thực tại, "Hả?"

"Trước đây khi tôi nói cậu ta là "số không" mưu mô thì trong lòng còn thấp thỏm sợ hàm oan cậu ta. Giờ cậu ta đã tự thừa nhận, đúng là tốt."

"Tốt cái gì?"

"Cậu tránh xa cậu ta ra chút." Kỷ Phong Miên chỉ vào chai nước trên tay Phương Hiểu, "Vừa rồi cậu ta chặn tôi lại đưa nước, tôi không muốn nhận thế là cậu ta bèn nói sẽ tới đây đưa cho cậu."

"Cho tôi?" Khương Nam Thư nghĩ một lát rồi hiểu ra được chiêu trò của An Khả Hạ.

"Hiểu Tử, tôi không chơi nữa, cậu lên chơi đi."

Kỷ Phong Miên thuận miệng nói vậy rồi mới quay sang giải thích cho Khương Nam Thư nghe.

"Tôi thấy mục đích cậu ta tới đây không đơn thuần, tới bảo tôi về nhà ăn sinh nhật bố tôi cái gì, chuyện này chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong rồi."

Nói đoạn hắn lại uống một ngụm nước, nhìn Phương Hiểu và Triệu Sâm đang tranh bóng trên sân.

Đây không phải thi đấu chính thức mà chỉ là học sinh trong trường thi đấu chơi chơi mà thôi, Kỷ Phong Miên đã chơi đủ lại thấy Khương Nam Thư đã tới nên cũng đã thấy thỏa mãn.

Mục đích hôm nay của hắn đã đạt được, một là để Khương Nam Thư tán thưởng tư thái đã lâu hắn không thể hiện, hai là xác nhận vị trí của bản thân trong lòng Khương Nam Thư.

Khương Nam Thư bằng lòng bỏ kế hoạch tới thư viện đọc sách rồi tới đây xem hắn chơi bóng, Kỷ Phong Miên có thể chắc chắn hắn vẫn là người anh em có một không hai trong lòng Khương Nam Thư.

Nghe đến đây thì Khương Nam Thư có hơi vui mừng, xem ra thời gian qua thỉnh thoảng kích thích Kỷ Phong Miên đã khiến hắn có sự nhạy cảm với "trà nghệ".

"Mục đích không đơn thuần? Sao cậu lại nói vậy?"

Anh thuận miệng hỏi.

"Tôi cảm thấy An Khả Hạ thích cậu."



Khương Nam Thư: "..."

Anh im lặng một lúc lâu, không nói gì.

Kỷ Phong Miên lại hiểu nhầm sự im lặng này thành ý khác, lo lắng, "Cậu đừng không tin, nếu không sao cậu ta lại muốn tới đây đưa nước cho cậu?"

"Tôi thấy, chai nước đó là đưa cho cậu."

Kỷ Phong Miên lại nhíu mày, suy nghĩ ba giây, "Tôi không tin, nếu thế sao tôi vừa nói không cần thì cậu ta đã nói là muốn đưa cho cậu, mà không phải đưa cho Phương Hiểu hay Triệu Sâm, tôi thấy là do cậu ta thích cậu."

Khương Nam Thư phát hiện anh không thể phản bác lại logic này, anh chỉ có thể nói, "Đưa chai nước thôi mà."

"Khương Khương, cậu không hiểu." Kỷ Phong Miên đau lòng, ""Số không" mưu mô này làm chuyện gì cũng vòng vo tam quốc, mục đích của cậu ta là muốn đưa nước cho cậu, nhưng lại nói vòng vo đưa nước cho tôi. Đúng rồi, cậu từng nói đấy, đây chính là "trà nghệ"."

Khương Nam Thư không còn gì để nói, cuối cùng chỉ nói một câu, "Rồi, tôi biết rồi, cậu cứ chơi đi, tôi về kí túc trước."

Khương Nam Thư đứng dậy, chuẩn bị rời đi thì lại bị kéo lại.

"Đợi đã."

"Sao?"

"Về nhà với tôi."

Ngày mai là cuối tuần, Kỷ Phong Miên nghĩ trái nghĩ phải đều thấy để Khương Nam Thư lại kí túc xá không được an toàn. Không vì điều gì khác, chỉ vì hôm qua Khương Nam Thư đã từ chối lời mời ăn cơm của hắn.

Trước khi loại bỏ hết mọi mối nguy hiểm ở trường thì Kỷ Phong Miên tuyệt đối không để Khương Nam Thư ở một mình lại một nơi nguy hiểm trùng trùng như trường học

Hơn nữa, hắn vừa mới hiểu rõ tâm tư của An Khả Hạ với Khương Nam Thư lại càng thêm bất an.

Nguyên nhân lớn nhất khiến Khương Khương nhà hắn không muốn kết hôn sinh con chính là vì tính chất công việc sau này hằng năm đều ở ngoài, kết hôn sinh con là không chịu trách nhiệm với nửa kia.

Nhưng...

Nếu nửa kia của Khương Nam Thư là con trai...thì sao?

"Này—" Khương Nam Thư khẽ nhíu mày, "Buông tay ra, hơi đau đấy."

"A, xin lỗi cậu." Kỷ Phong Miên nói, "Đã lâu không thăm ông nội tôi rồi, lần này ông cũng sẽ về nhà ở hai ngày, cậu về chung với tôi đi."

Khương Nam Thư không tìm được lý do nào để từ chối.

Anh gật đầu, "Được."

"Đi đi đi, về tắm rửa thôi."

Kỷ Phong Miên đứng dậy, khoác vai Khương Nam Thư đi về hướng kí túc xá.

Đến khi Triệu Sâm và Phương Hiểu chơi bóng xong ra khỏi sân đấu, hai người nhìn balo và áo khoác của mình vứt ở bên cạnh rồi nhìn nhau.

Triệu Sâm: "Phong ca đâu rồi?"

Phương Hiểu: "Không biết, vừa nãy còn ở đây mà. À, lẽ nào đi theo Nam ca rồi."

"Mày quên à, chúng ta tới đây với Phong ca đấy."

"..., lẽ nào đây chính là "trọng sắc khinh bạn" trong truyền thuyết?" Phương Hiểu mê mang nhìn phía cuối con đường không có bóng người.

Triệu Sâm nhíu mày "Đừng nói lung tung, Phong ca sợ đồng tính."

Phương Hiểu nhớ lại dáng vẻ dính lấy Khương Nam Thư của Kỷ Phong Miên, không nhịn được hỏi, "Mày đã hỏi kĩ anh họ mày chưa, triệu chứng sợ đồng tính rốt cuộc có phải như thế không?"

Triệu Sâm dừng lại, cậu ta cũng bắt đầu hoài nghi bản thân.

"Hay là để tao đi hỏi lại? Tao cứ cảm thấy sai sai chỗ nào ấy."

Cậu ta nhớ lại chuyện hồi nghỉ hè, Kỷ Phong Miên kiên quyết muốn đổi tới cùng phòng kí túc xá với Khương Nam Thư.

Triệu Sâm từng hỏi Kỷ Phong Miên lý do.

Kỷ Phong Miên nói, sao hắn có thể để Khương Nam Thư ở nơi mà hắn không nhìn thấy, còn ở cùng với những người đàn ông khác trong cùng một phòng được.

Lúc đó Triệu Sâm cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại lời nói của Kỷ Phong Miên đúng là kì lạ.

Có ai lại có ham muốn chiếm hữu với bạn bè của mình như vậy?

Không bình thường.

***



Trong kí túc xá.

Khương Nam Thư đứng trước tủ quần áo dọn đồ, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.

Hai người bạn cùng phòng kia chưa về, lúc này trong phòng chỉ có hai người.

"Khương Khương, lấy quần áo giúp tôi với!"

"Không!"

"Hả, tại sao? Khương Khương cậu dữ quá à."

Tay Khương Nam Thư dừng dọn đồ, "Cậu có thể ở trần mà ra, con trai với nhau cậu ngại cái gì?"

Anh rủ mắt tiếp tục dọn đồ.

Chỉ là câu nói vừa rồi khiến Khương Nam Thư có hơi thất thần, anh vô thức từ chối, nói hết câu anh mới nhận ra bản thân bất thường.

Đúng, con trai với nhau, anh ngại cái gì? Tại sao lại từ chối mang quần áo vào cho hắn.

Là bởi vì anh không muốn trong bầu không khí ám muội trong phòng tắm lại nhìn thấy...

Dừng!

Không được nghĩ nữa. nghĩ tiếp sẽ rất nguy hiểm.

Lý trí Khương Nam Thư cấp tốc online, anh dứt khoát dừng tay, ngồi xuống giường cầm cuốn văn hiến bên cạnh lên bắt đầu đọc.

Những con chữ lạnh lùng khiến anh thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, những cảm xúc hỗn loạn cũng dần dần bình tĩnh lại, dường như người vừa xúc động ban nãy chưa từng tồn tại.

Cho đến khi một cơ thể nóng rực dính vào người anh.

Khương Nam Thư chỉ thấy sau lưng chợt nặng, tiếng oán giận của người nào đó vang lên.

"Khương Khương, cậu ác quá, văn hiến còn đẹp hơn tôi sao?"

"..." Khương Nam Thư lạnh nhạt mở miệng, "Làm phiền cậu mặc quần áo vào."

Kỷ Phong Miên: "Đều là con trai, cậu ngại cái gì? Nào, quay qua đối mặt với tôi."

Hắn vừa nói vừa làm, hắn giữ vai Khương Nam Thư rồi quay người anh lại.

Không kịp đề phòng, mặt Khương Nam Thư lao thẳng vào phần bụng Kỷ Phong Miên.

"!"

Kỷ Phong Miên còn làm như không hay biết, đắc ý nói, "Thấy sao, cơ bụng tôi đẹp hơn cả năm trước đúng không, hai tháng qua ngày nào tôi cũng luyện tập..."

"Kỷ Phong Miên." Khương Nam Thư ngắt lời hắn, "Sao cậu không ngất?"

"Hả?" Kỷ Phong Miên chớp chớp mắt, mãi sau mới nói, "Đúng ha, sao tôi không ngất?"