Âm thanh trong phòng dừng hết lại, tất cả mọi người đều nhìn về hướng này.
"Bỏ tay."
Kỷ Phong Miên chau mày nhìn mấy người đang giữ hắn.
Mấy người này vừa bị hắn làm cho sợ phát khiếp, nhất thời không dám buông tay.
"Bỏ ra, tôi sẽ không ra tay trước mặt Khương Nam Thư."
Lý do này nghe không được thuyết phục, như là nói ra chỉ để lừa người khác buông tay. Nhưng vẻ mặt Kỷ Phong Miên rất nghiêm túc, hắn cũng bình tĩnh lại.
Lúc nãy thì như con sư tử bị chọc giận, cảm giác khủng bố như thể có thể phá nát căn phòng này mà giờ đây lại như một con người khác.
Mấy người nọ đều lần lượt buông tay.
Kỷ Phong Miên đi tới bên cạnh Khương Nam Thư rồi đột nhiên ôm lấy đối phương, mũi thì dụi vào cổ anh hít một hơi.
Mùi hương thanh khiết quen thuộc bay vào mũi giảm bớt cơn đau đầu như muốn nứt ra của hắn.
Khương Nam Thư đứng im đợi một lúc thì lại thấy người đang ôm anh được nước lấn tới, không chỉ không buông tay mà đầu mũi còn bắt đầu cọ vào xương quai xanh của anh.
Anh không thấy nhột, chỉ là Kỷ Phong Miên có vẻ đã uống rượu. Trừ việc đầu mũi có hơi lạnh ra thì anh còn cảm nhận được xúc cảm mềm mại hơn.
"Bỏ tay." anh hạ giọng nói.
"Không chịu." Kỷ Phong Miên chơi xấu.
Khương Nam Thư biết hắn mặt dày, nhưng anh thì không, thế là anh chẳng nói nhiều thẳng tay kéo cổ áo Kỷ Phong Miên về sau.
Sức anh không đọ lại Kỷ Phong Miên, nhưng khi kéo cố áo sẽ khiến phần cổ khó chịu nên sẽ buông tay trong vô thức.
"A, khụ—" Kỷ Phong Miên ôm cổ lùi lại một bước rồi nhìn Khương Nam Thư.
Mọi người xung quanh đều nín thở.
Ngày thường Kỷ Phong Miên rất hào phóng, nhân duyên cũng không tệ. Chỉ là vẻ ngoài hắn là kiểu khá hung dữ, lại thêm cơ thể cao lớn, vừa rồi khi nổi nóng cực kì đáng sợ.
Cảm giác đáng sợ lúc này còn khiến người khác vô thức nghĩ rằng hắn sẽ nổi điên.
"Khương Khương, cậu dữ quá."
Thật không thể ngờ được, Kỷ Phong Miên lại chỉ oán than một câu rồi lại nhào lên.
Chỉ là lần này hắn không ôm chặt không buông nữa mà chuyển qua khoác vai anh.
Khương Nam Thư thở dài: "Lần này làm sao? Cậu uống rượu à?"
Kỷ Phong Miên gật đầu: "Ừ, đầu đau lắm."
"Cậu đã đập phá chỗ này?"
Kỷ Phong Miên nói nhỏ: "Lát nữa tôi sẽ đi bồi thường."
Khương Nam Thư nhìn Trương Thư vẫn đang rúc trong góc không dám rời đi nhưng chốc chốc lại nhìn qua đây.
Kỷ Phong Miên đột nhiên nổi điên chắc chắn có liên quan tới Tương Thư.
Chỉ là chứng "Sợ đồng tính" của hắn đã khỏi, cũng đã lâu không mất khống chế như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh nhíu mày, hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Phong Miên liếc Trương Thư đang ngồi trên sô pha, "Về rồi nói, tôi không muốn ở nơi này nữa."
"Được."
Khi hai người xử lý xong chuyện bồi thường thì đã qua giờ đóng cửa kí túc từ lâu, thế là hai người chỉ đành tìm khách sạn ngủ một đêm.
Vừa vào phòng Kỷ Phong Miên đã cởi bỏ áo khoác rồi ném vào thùng rác, hắn nhíu mày mắng, "Thật buồn nôn."
Khương Nam Thư ngồi trên sô pha, "Sao vậy?"
Kỷ Phong Miên cầm chai nước khoáng ngửa đầu tu hết nửa chai, đầu óc tỉnh táo hơn mới ngồi xuống cạnh Khương Nam Thư.
"Biết sớm thì đã không đi rồi." Hắn cúi đầu, kéo cổ áo ra ngửi, "Không được, vẫn còn mùi nước hoa của người nọ, ọe"
Kỷ Phong Miên không chút do dự cởi nốt chiếc áo T-shirt duy nhất trên người.
"Cậu không lạnh à?" Khương Nam Thư liếc hắn một cái.
Kỷ Phong Miên nhào thẳng tới ôm lấy anh, "Thế này thì không lạnh."
Lúc trước trong phòng karaoke có nhiều mùi hương lẫn lộn, Khương Nam Thư không nhận ra khác thường. Lúc này ở gần anh mới ngửi thấy mùi hương trên tóc Kỷ Phong Miên.
"Đây là mùi nước hoa của cậu Trương Thư kia à? Sao lại lây dính lên nặng mùi như vậy." Anh chỉ thuận miệng hỏi.
Không ngờ Kỷ Phong Miên lại như gặp đại đich.
"Tôi không có đụng chạm gì với cậu ta hết, trước đó tôi đã uống một ly, thấy hơi đau đầu nên dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc." Kỷ Phong Miên nói, "Rượu do bọn họ chế để chơi trò lời thật lòng mạo hiểm, rượu ta rượu tây trộn hết vào nhau, uống một ly tôi đã không đỡ nổi."
"Rồi sao nữa?"
Nói đến đây Kỷ Phong Miên lộ ra vẻ mặt khó chịu, "Mấy thứ không lọt nổi tai, nói ra làm bẩn tai cậu."
Khương Nam Thư thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy, chỉ là chưa kịp hỏi rõ ràng thì Kỷ Phong Miên đã lại nhào tới.
"Không được không được, Khương Khương, tôi cảm thấy người mình đều là mùi của cậu ta, cậu phải giúp tôi."
Khương Nam Thư nhìn người trước mắt, anh phát hiện ra điểm khác lạ, "Cậu vẫn chưa tỉnh rượu?"
"Không mà, tôi tỉnh lắm."
Anh đẩy hắn ra, ngồi dậy rồi nói, "Tôi nghĩ cậu đi tắm một cái là cách tốt nhất."
Không ngờ, Kỷ Phong Miên lại động kinh, hắn vồ lấy anh, "Tôi không chịu, Khương Khương mới có tác dụng..."
Hắn nhào tới sức lực quá lớn, Khương Nam Thư bị hắn đè trên sô pha.
Người nằm trên còn được nước lấn tới, dùng cả chân cả tay đè anh không động đậy được, miệng thì nói mấy lời lung tung.
"Nước không rửa hết được, để tôi dính chút mùi của Khương Khương là tốt nhất."
Kỷ Phong Miên nhíu mày nhào vào anh, không đạt được mục đích thì không thôi.
Khương Nam Thư bị hắn đè không thở nổi, anh lại giở mánh cũ giơ tay ra kéo cổ áo Kỷ Phong Miên.
Kỷ Phong Miên lại cứ tiếp tục cúi đầu dụi cổ anh, sợ xảy ra bất trắc nên Khương Nam Thư buông tay.
"Ư—"
"Shhh—"
Đau quá.
Khương Nam Thư nhíu mày, anh chỉ thấy miệng và mũi bị đụng rất đau, nước mắt sinh lý không khống chế được ướt khóe mắt anh.
Đau đớn qua đi anh mới nhận ra thứ đang đè trên môi anh là môi của Kỷ Phong Miên.
Kỷ Phong Miên lại không chút động tĩnh gì, mắt nhắm chặt giống như đã ngủ mất.
"Cậu mau dậy cho tôi." Khương Nam Thư không nhịn được ra sức đẩy hắn một cái.
Không động đậy, nhưng lông mi lại khẽ động đậy, dường như hắn đã tỉnh.
Kỷ Phong Miên chống tay nhấc nửa người dậy, hắn khẽ híp mắt nhìn một hồi rồi lại cúi xuống hôn một cái. Lần này lại không phải môi dán môi đơn giản.
Lưỡi hắn khẽ lướt qua bờ môi anh.
"Kỷ...ưm..."
Khương Nam Thư không có kinh nghiệm, lúc này anh lại chọn mở miệng ngăn cản đối phương.
Kết quả là lời chưa nói ra đã bị chặn lại.
Qua một hồi, Khương Nam Thư cuối cùng cũng được thả ra, anh đột ngột đánh mạnh vào xương sườn của hắn.
Đây là kĩ thuật phòng thân Kỷ Phong Miên đã chỉ cho anh, chỗ xương sườn sẽ khiến đối phương đau dữ dội nhưng sẽ không tạo thành vết thương nặng.
Khương Nam Thư cũng không ngờ được, lần đầu tiên anh thực hành lại là làm trên người Kỷ Phong Miên.
"Hự!"
Đau đớn cuối cùng cũng khiến Kỷ Phong Miên lấy lại ý thức, đây giống như một giấc mơ.
"Khương Nam Thư?"
"Là tôi."
"!"
Khương Nam Thư nhìn cái người vừa rồi còn đè trên người anh giờ lại lùi gấp về sau như thể gặp phải chuyện gì cực kì đáng sợ, thậm chí vì động tác quá mạnh khiến người hắn ngã về sau.
"Cậu..."
Kỷ Phong Miên lồm cồm bò dậy, "Xin lỗi xin lỗi."
Hắn hoảng loạn nói lời xin lỗi rồi lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.
Khương Nam Thư: "..."
Bàn tay đang duỗi ra của anh dừng lại.
Hắn...bị dọa sợ à?
Kỷ Phong Miên nhìn chằm chằm bản thân trong gương, vành tai ửng đỏ, ánh mắt phức tạp. Vừa rồi hắn tưởng rằng là mơ, là kí ức, hắn không nghĩ đây là thế giới thực.
Hắn xoay người mở vòi hoa sen lên, sợ Khương Nam Thư ngoài kia nghe thấy tiếng động. Chuẩn bị xong xuôi hắn mới lại nhìn vào gương.
"Thằng khốn, mày đã làm gì!"
Qua một lát, vẻ mặt hắn trong gương khẽ đổi, "Lão khốn, sao ông lại ra được!"
"...Tình hình vừa rồi là sao. sao mày với Khương Nam Thư lại ở trong khách sạn."
"Liên quan đéo gì tới ông, trước đây hễ tôi đụng vào Khương Khương là lại ngất là do ông giở trò đúng không?"
Nếu trong phòng tắm có người thứ 2 thì chắc chắn sẽ thấy cảnh tượng trước mắt cực kì kì dị.
Chàng trai anh tuấn tự nói chuyện với bản thân trong gương, ánh mắt đáng sợ giống như muốn lôi người trong gương ra "làm gỏi".
Kỷ Phong Miên ra sức nhắm mắt, hắn không muốn tranh luận vô nghĩa, "Mày đừng suốt ngày dính lấy Khương Nam Thư, em ấy..."
Chưa nói hết lời mặt hắn đột nhiên trắng bệch.
"A." Cơn đau dữ dội ập tới, Kỷ Phong Miên biết đây là dấu hiệu khi nhân cách kia bắt đầu cướp quyền khống chế.
Mấy tháng trước hắn bị lép vế, hoàn toàn bị nhốt sâu trong tiềm thức, không thể tạo thành ảnh hưởng gì tới thân thể. Ngay cả ám thị khi tiếp xúc thân mật sẽ ngất đi mà hắn đặt ra cũng đã mất hiệu quả.
Hắn không thể nào ngờ được bản thân mới từng tuổi này mà động tác đã nhanh như vậy. Mới không ám thị vài tháng đã làm ra chuyện vượt quá giới hạn như vậy.
Tuyệt đối không thể bị cướp quyền khống chế vào lúc này, hắn cắn răng chịu đựng, đau đớn khiến hắn không chịu nổi, thậm chí không đứng nổi phải dựa vào góc tường ngồi xuống.
Ngay lúc này ngoài cửa truyền vào tiếng của Khương Nam Thư.
"Kỷ Phong Miên, cậu vẫn ổn chứ?"
Vừa nghe thấy giọng anh hắn đã hoảng loạn, nhất thời bị nhân cách kia chiếm thế.
Hắn bị đá vào sâu trong tiềm thức, mất đi quyền khống chế cơ thể khó lắm mới có được.
Hừ.
Kỷ Phong Miên không còn quyền khống chế nhưng lại không mất ý thức.
Hắn nhìn nhân cách kia khống chế cơ thể vọt ra ngoài, cơ thể bán nude ôm lấy Khương Nam Thư làm nũng rất thuần thục.
"Khương Khương, tôi đau đầu, vừa rồi bị ma nhập, nó làm gì cậu phải không, không liên quan tới tôi đâu."
Thằng chó! Rốt cuộc mày đang nói vớ vẩn gì vậy!"
Khương Nam Thư sẽ không tin những lời này đâu!
Không ngờ Khương Nam Thư lại quay sang nhìn Kỷ Phong Miên một hồi rồi nói, "Nãy cậu uống say nên nổi khùng?"
"Đúng đúng, có thể nói vậy, tôi không nhớ mình vừa làm gì nữa." Kỷ Phong Miên tò mò hỏi, "Tôi vừa làm gì thế?"
Cả hai Kỷ Phong Miên đều nín thở. Một người sợ đối phương nói ra sự thật, một người lại mang tâm trạng chờ đợi khó hiểu.
Hắn nhìn chằm chằm Khương Nam Thư, muốn nhìn vẻ mặt để đoán suy nghĩ của anh.
Thế nhưng từ đầu đến cuối Khương Nam Thư vẫn luôn bình tĩnh, nói chuyện cũng nhàn nhạt, "Không có gì, nổi khùng được nửa thì cậu ngủ mất thôi."
Kỷ Phong Miên nhỏ tiếng làu bàu: "Sao có thể nói là nổi khùng chứ, tôi bị Trương Thư làm cho khó chịu mà, cần gấp sự an ủi của cậu đó."
Nói một hồi hắn lại nhớ ra: "Khương Khương, bồn tắm ở đây lớn lắm, hay là chúng ta tắm chung đi, có thể chà lưng cho nhau!"
Khương Nam Thư từ chối thẳng thừng, "Cậu tỉnh rồi thì tự đi tắm mình đi, tắm xong thì đi ngủ, ngày mai tôi còn phải đi học."
Nói xong anh quay người đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại giúp hắn.
Kỷ Phong Miên đứng ngơ ngác trong phòng tắm một lúc, mắng khẽ, "Lão khốn, đều tại ông, Khương Khương lại lạnh lùng rồi!"