"Tạm biệt thầy Khương."
Chàng trai vừa xuống xe quay người lại, gật đầu chào, mặt mày không biểu cảm, giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, "Ừ, nghỉ ngơi cho tốt, thời gian này vất vả rồi."
Anh mặc đồ có thể nói là rất đơn giản, chân đi giày leo núi, mặc quần yếm công nhân và áo T-shirt dài tay, trên lưng đeo một chiếc balo leo núi màu đen.
Tóc hơi dài, rõ ràng là đã lâu rồi chưa cắt tỉa, trên người mang theo vẻ phong trần khi bôn ba chặng đường dài. Cho dù như vậy, người có mắt là có thể nhận ra đây là một chàng trai cực kì anh tuấn.
Anh đứng đó, không cần quần áo lộng lẫy cũng khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
"Được rồi, mấy em về trường trước đi."
Xe ô tô khởi động dần chạy về xa.
"Thầy Khương đúng là đẹp trai quá trời, chúng ta đi dự án về mà nhìn cứ như đi chạy nạn, chỉ có thầy ấy..."
"Đương nhiên, danh xưng nam thần đệ nhất bao nhiêu năm qua của đại học B cũng không phải để trưng."
"À phải, chỗ ở của thầy Khương sao thiết kế lại...độc lạ vậy?"
Nói độc lạ đã là khách sáo, căn nhà nhỏ lúc nãy họ nhìn thấy thật sự không ăn nhập với khu nhà giàu có tiếng.
Đó là một căn nhà nhỏ hai tầng, thậm chí còn có tường bao xung quanh, kiến trúc kiểu cũ giống như bước ra từ kí ức của mấy chục năm trước.
"Chắc là căn nhà không phá dỡ đi lúc xây khu nhà này nhỉ?"
"Sao thế được, hơn nữa kiểu nhà này cũng không phải kiểu nhà dân ở An Bình. Đó là bạn đời của thầy Khương cố ý xây, là nhân chứng cho tình yêu đấy."
"Thôi đi, mày lại lừa tao, phong cách của khu này rất thống nhất, sao có thể cố ý xây được."
"Nhưng mà bạn đời của thầy Khương là chủ doanh nghiệp này á."
"Hả? Không phải...Chủ doanh nghiệp này ông phải là đàn ông hả? Sao lại là bạn đời của thầy Khương?"
"Tư tưởng mày chưa đủ thoáng rồi đó, hôn nhân đồng tính cũng đã hợp pháp rồi, chuyện này có gì lạ đâu..."
Xe chở sinh viên dần xa, Khương Nam Thư nhìn chiếc xe biến mất ở cuối đường rồi mới quay người đi vào trong nhà.
Lần này về quá vội, dự án vừa kết thúc cũng chưa kịp nghỉ ngơi, cũng không kịp ở lại chơi hai ngày anh đã đưa sinh viên vội quay về.
Hai ngày nữa lại mời sinh viên ăn một bữa để bồi thường vậy.
Khương Nam Thư đẩy cổng bước vào sân, trong nhà tối om.
Rất yên tĩnh.
Kỷ Phong Miên vẫn chưa về?
Hay là...vẫn chưa hết giận?
Thời gian này làm báo cáo kết thúc dự án anh bận đầu tắt mặt tối, khi Kỷ Phong Miên gọi điện tới anh cũng không nhận ra đã sắp tới ngày kỉ niệm đặc biệt.
Nhưng mà về nhanh về chậm thì cũng về kịp rồi.
Thế nhưng Kỷ Phong Miên lại không tới sân bay đón, hắn nói là có cuộc họp đột xuất không đi được.
Bên nhau đã bao nhiêu năm, Khương Nam Thư cũng không để ý mấy tiểu tiết này, dù sao hai người muốn bên nhau dài lâu thì cần bao dung lẫn nhau.
Cất xong hành lý thì sẽ tới công ty gặp hắn.
Cơn gió nhẹ thổi qua, tán cây khẽ kêu xào xạc.
Khương Nam Thư ngẩng đầu lên, mắt hơi nheo lại, anh nhìn thấy những chiếc bóng vụn vặt dưới ánh sáng chiếc đèn đường.
Anh chợt hốt hoảng.
Thậm chí anh còn cảm thấy anh vẫn đang trong mơ.
Trên chuyến bay về An Bình, Khương Nam Thư đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ chân thực đến đáng sợ.
Anh dừng lại, dứt khoát không vào nhà mà ngồi xuống chiếc ghế mây trong sân. Từng gốc cây ngọn cỏ ở đây đều làm lại theo y như căn nhà ở Lễ Châu.
Đối với Khương Nam Thư, đối với Kỷ Phong Miên hai khoảng sân này đều có ý nghĩa rất đặc biệt, nó là nơi họ lớn lên, là nơi họ gặp lại nhau.
Cuộc đời khác nhau.
Khương Nam Thư thất thần, những hình ảnh trong mơ lại hiện lên.
Những hình ảnh vụn vặt nhưng lại có thể chắp vá thành câu chuyện hoàn chỉnh.
Về anh và Kỷ Phong Miên.
Khương Nam Thư trong mơ đang ở thời điểm học lớp 11. Đọc thêm các chương mới tại ﹎ T𝘙UMT 𝘙U𝙔ỆN.ⅤN ﹎
Cũng học ở Ngũ Trung, cuộc đời có hai điểm giống nhau, điểm duy nhất không giống đó là Kỷ Phong Miên.
Lớp 11 năm đó không có học sinh nào tên Kỷ Phong Miên chuyển trường tới.
Thế là, lần đó Khương Kiến Bân thành công, thành công bán anh cho Phạm Bình với cái giá 200 ngàn. Mỉa mai thay, vì người giám hộ của anh là Phan Xuân Hoa, cộng thêm dấu tay của anh, hợp đồng có hiệu lực.
Sau đó, anh thay đổi nguyện vọng, anh học luật, mà Kỷ Phong Miên thì xuất hiện với tư cách là bạn cùng lớp và bạn cùng phòng của anh.
Những chuyện sau đó giống như những gì Kỷ Phong Miên đã thẳng thắn với anh.
Giấc mơ này chân thật đến vậy, giống như anh đã thật sự trải qua cuộc sống đó. Cảm giác hoảng hốt trong mơ khiến Khương Nam Thư không khỏi hoài nghi đó có phải cũng là thế giới mà anh từng sống?
Anh thở dài một hơi, anh mơ hồ, vậy cái gọi là tiểu thuyết trong trí nhớ của anh lại là sao?
Rốt cuộc...đâu mới là thế giới thật.
Khương Nam Thư rủ mắt nhìn ngón tay mình, ngón tay thon dài, làn da lại không mịn màng. Hằng năm ở nơi khai quật, ngón tay anh đã có đầy vết chai.
Anh khẽ sờ ngón tay, cảm giác thô ráp lại khiến anh nhận được cảm giác chân thật khi đạp chân xuống mặt đất.
Anh tách cảm xúc của mình khỏi những hình ảnh hỗn loạn, đúng, mọi thứ trước mắt mới là chân thật.
Có lẽ là dạo này quá mệt mỏi nên anh mới suy nghĩ lung tung, hoặc chỉ vì một nguyên nhân đơn giản.
Anh nhớ Kỷ Phong Miên rồi.
Khương Nam Thư cười khẽ, anh đứng dậy chuẩn bị vào cất hành lý rồi đi tìm hắn.
Mới mở cửa ra, mắt vẫn chưa thích nghi với bóng tối, Khương Nam Thư đột ngột bị người ở phía sau chặn miệng.
Tập kích bất ngờ giống như tên lưu manh có ý đồ xấu.
Khương Nam Thư chỉ hơi bất ngờ, tay cầm balo thuận thế buông xuống, "Anh ở nhà à."
Đèn sáng lên.
Khương Nam Thư lùi một bước về sau, quả nhiên là rơi vào cái ôm quen thuộc.
"Khương Khương, em không cảnh giác như vậy là không được đâu, nhỡ là người xấu thì sao."
Kỷ Phong Miên bỏ tay xuống ôm lấy eo anh.
"Em biết là anh, tới gần em đã biết rồi." Khương Nam Thư khẽ nói.
Chưa nói hết anh đã thấy ngón tay hơi lạnh, cúi đầu thì nhìn thấy trên ngón áp út đã xuất hiện một chiếc nhẫn.
"Kỉ niệm ngày cưới vui vẻ." Kỷ Phong Miên ghé vào vào tai anh khẽ nói.
Họ kết hôn đã năm năm, ngày hôn nhân đồng tính được hợp pháp bọn họ đã đi đăng kí. Sau đó mỗi năm Kỷ Phong Miên đều tặng anh một chiếc nhân do hắn tự thiết kế.
Một nghi thức nho nhỏ chứng minh tình cảm giữa họ sẽ mãi như ngày đầu tiên.
"Kỉ niệm ngày cưới vui vẻ."
Khương Nam Thư quay người lại hôn Kỷ Phong Miên.
Mấy tiếng sau, phòng ngủ.
Sáng sớm nay Khương Nam Thư đã vội vàng từ chỗ khai quật ra sân bay, vất vả một đường kịp về đến nhà trước giờ cơm tối.
Hôm nay lại là ngày đặc biệt, đã lâu không gặp hai người khó ngăn được tình cảm.
Đến khi mọi chuyện kết thúc, tắm rửa xong, Khương Nam Thư gần như vừa đặt đầu xuống gối là đã ngủ.
Anh ngủ rất sâu, hoàn toàn không biết Kỷ Phong Miên chỉ nhắm mắt một lúc rồi lại mở mắt ra.
Cho đến khi Khương Nam Thư thấy mặt nhột nhột, mở mắt ra đối diện với ánh mắt đã lâu không thấy.
Kỷ Phong Miên này xuất hiện cũng không nhiều, hoặc là nói, mức độ dung hòa của hai nhân cách ngày càng sâu, chỉ có đôi lúc mới hiện ra điểm khác biệt.
Ví như lúc này.
"Sao anh lại tỉnh? Khương Nam Thư nhìn cái đã nhận ra sự khác biệt.
Kỷ Phong Miên đã làm anh tỉnh dậy thì hỏi thẳng: "Hôm nay em hơi lạ, lúc ngồi ngoài sân em đã nghĩ gì?"
Hắn xuất hiện là vì nhận thấy cảm xúc của Khương Nam Thư có chỗ khác lạ. Kỷ Phong Miên không thể chấp nhận giữa hai người lại xuất hiện vấn đề lần nữa, tuyệt đối không thể.
Khương Nam Thư rất hiểu hắn nên đã kể lại toàn bộ giấc mơ trên máy bay cho hắn nghe.
"Chỉ là em không phân biệt rõ được có phải em cũng từng trải qua cuộc đời đó không."
"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là cuộc sống chúng ta bây giờ và sau này sẽ nắm tay nhau cùng đi."
Khương Nam Thư nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thực ra...em không để ý tới kết cục đó, gặp đúng người, sai thời điểm, cho dù có cố gắng đến mấy cũng không thể hạnh phúc."
Kỷ Phong Miên thất thần, không biết đang nghĩ gì.
Hắn thấy hơi đau lòng, nhưng không biết là bởi vì quá khứ hay là vì câu nói này.
Những kí ức vốn đã dần nhạt đi lại hiện rõ lên vào lúc này.
"Em đã nhìn thấy anh ở sân bay, em quay đầu lại chỉ là lúc đó anh không nhìn em."
Khương Nam Thư đột nhiên nói ra một câu.
Kỷ Phong Miên ngây ngốc.
Lần đó Khương Nam Thư ra nước ngoài, tuy hắn nói không đi tiễn nhưng lại lén đi theo đến sân bay, nhìn người hắn yêu nhất rời đi.
Khi rời đi Khương Nam Thư không chút lưu luyến, có lẽ là vì anh hận nơi này, vì ghét hắn.
Hắn luôn cho rằng như vậy.
"Thực ra...em từng nghĩ hay là quay lại." Khương Nam Thư khẽ nói, "Chỉ là trạng thái tâm lý của em lúc đó lại khiến em không thể di chuyển một bước. Nhưng nếu là em của hiện tại..."
Kỷ Phong Miên ngẩng đầu đối diện với đôi mắt anh, hắn bất giác nín thở. Hắn cũng không biết mình đang trông chờ hay căng thẳng điều gì.
"Em sẽ quay đầu lại, sẽ quay về tìm anh."
Nghe được câu nói này, Kỷ Phong Miên thấy sống mũi cay cay, mở miệng muốn nói nhưng lại không thể thành câu. "Anh...em...."
Cho dù là vậy Khương Nam Thư cũng hiểu được ý của hắn, anh nói tiếp, "Em của hiện tại, em của trong mơ, có lẽ không quá giống nhau, cũng trải qua những chuyện khác nhau, nhưng có một điểm là giống nhau."
Kỷ Phong Miên gần như đã mất đi khả năng tư duy, chỉ còn biết lặp lại câu hỏi: "Giống nhau điểm gì?"
"Em yêu anh, cho dù là hiện tại, hay là...quá khứ."
Những lời còn lại mơ hồ giữa môi răng.
Gió khẽ lướt qua rèm cửa, ánh trăng lặng lẽ tiến vào phòng.
Cho dù là hiện tại hay quá khứ, em đều yêu anh.
_______
Hết!