Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Pháp Sư Harry Truyện

Chương 460 : Tiến Vào Tàng Bảo Thất ( 3 )




Chương 460 : Tiến Vào Tàng Bảo Thất ( 3 )

Sau khi có ánh sáng xuất hiện, tốc độ rơi xuống của sàn nhà dưới chân Harry càng lúc càng trở nên chậm chạp lại, khoảng một phút sau cuối cùng nó cũng đã chạm đất, tạo nên một tiếng " ầm " trầm đục.

Cảm nhận được bản thân đã bước vào bên trong Tàng Bảo Thất của Học viện thì Harry theo bản năng muốn mở hai mắt ra, quan sát tất cả mọi thứ xung quanh một vòng, nhưng nhớ tới lời của Hiệu trưởng Albus đã nói trước đó hắn cố nén tò mò của bản thân lại duy trì trạng thái nhắm mắt, tránh bị ánh sáng ở nơi này gây tổn thương.

" Được rồi! Harry ngươi không cần phải nhắm mắt lại nữa, mở mắt ra đi! "

Mãi cho tới khi tiếng nói của Hiệu trưởng Albus vang lên bên tai, Harry mới từ từ mở hai mắt của mình ra

Hắn chớp chớp mắt một cái cố gắng thích ứng với ánh sáng mới xuất hiện, rồi tiếp theo đó tò mò mà nhìn xung quanh quan sát mọi thứ.

Cái nhìn đầu tiên Harry tò mò ngẩng mặt nhìn lên trên đầu của mình, để quan sát thứ tạo ra ánh sáng xung quanh mình thật ra là cái gì?

Có phải là Nhật Quang Dạ Nguyệt Thạch giống như suy nghĩ ban đầu của bản thân hay không?

Kết quả hắn phát hiện ra trên đầu của mình là một khối thủy tinh hình tam giác to lớn vô cùng, khảm nạm vào trần nhà trên cao, khối đá đó còn to hơn tất cả những khối đá thủy tinh mà trước giờ Harry hắn đã nhìn thấy qua, và quan trọng là vật đó nó không phải Nhật Quang Dạ Nguyệt Thạch giống như là Harry đã nghĩ đến mà là một cái khối đá hoàn toàn khác.

Thứ ánh sáng mà khối đá đó nó phát ra cũng hoàn toàn khác biệt với Nhật Quang Dạ Nguyệt Thạch, nếu như nói ánh sáng do Nhật Quang Dạ Nguyệt Thạch phát ra là loại ánh sáng mô phỏng theo ánh sáng của mặt trời và mặt trăng, có thể tạo cho người bị chiếu vào cảm giác như là được ánh sáng của mặt trời mặt trăng chiếu rọi vô cùng thoải mái.

Vậy thì ánh sáng do khối đá trên cao kia phát ra là một cực đoan khác hoàn toàn, những tia sáng của nó không tạo cho người ta bất cứ một cảm giác thoải mái gì khi chiếu sáng mà là một cái sự nóng bức khó chịu thuần túy, cứ như thứ đang phát ra ánh sáng đó là một cái mặt trời thu nhỏ vậy, chiếu sáng mãi không ngừng, vô cùng chói mắt.

Đối diện với thứ ánh sáng chói mắt đó mặc dù là Harry mới chỉ đảo mắt mà nhìn thoáng qua một cái, cũng có cảm giác như là bị hàng chục cây kim bắn trúng vào mắt vậy.

Cảm giác tuy không phải rất đau nhưng cũng tạo cho hắn sự khó chịu nhất định.

Điều đó khiến cho Harry không dám nhìn lên cao quá lâu, ngay lập tức thu hồi ánh mắt của mình lại.



" Thứ ánh sáng này thật sự là bá đạo, hèn gì khi mới vào đây Hiệu trưởng lại đưa ra yêu cầu bắt ta nhắm mắt lại khi mới tiến vào chỗ này, nếu như với tình trạng hai mắt của ta vừa mới ra khỏi bóng tối mà đã bị ánh sáng như này chiếu vào thì cảm giác nhất định sẽ còn khó chịu hơn thế này gấp trăm lần, nghìn lần nữa! "

Trong lòng Harry âm thầm nói một tiếng rồi đưa mắt nhìn quanh bốn phía một vòng, quan sát những cảnh vật khác ở xung quanh.

Vừa nhìn trên mặt Harry đã hiện lên một sự chấn động không có cách nào che giấu được cả.

Theo những gì mà hắn thấy được lúc này bản thân hắn đang ở bên trong một cái không gian vô cùng là rộng lớn, nếu tính chiều cao của không gian này từ sàn tới trần nơi khảm viên đá phát sáng không thôi cũng đã lên tới trăm mét rồi, diện tích chiều rộng ở xung quanh còn rộng lớn hơn nữa phải lên tới hàng nghìn mét vuông chứ không đùa.

Quan trọng hơn là khắp trong phạm vi của không gian này đều là các căn phòng được xây dựng sát liền kề bên nhau, số lượng không ít một chút nào cả nội trong tầm mắt Harry nhìn thấy thôi thì cũng đã có mấy trăm căn rồi.

Thậm chí có thể còn nhiều hơn thế nữa, bởi vì Harry nhìn thấy được ở chỗ giữa các căn phòng đó có các con đường nhỏ và lối đi nối liền với nhau vô cùng phức tạp, tất cả chúng đều dẫn vào bên trong.

Điều đó có nghĩa là phía sau các căn phòng lộ ra bên ngoài này vẫn còn các căn phòng đang ẩn giấu nữa.

Quy mô và kích thước của không gian này có thể nói là phi thường rộng lớn, đã vượt qua sự dự đoán ban đầu của Harry.

" Harry, ngươi đã nhìn đủ hay chưa? "

Trong lúc Harry đang suy nghĩ đột nhiên bên tai của hắn lại vang lên một tiếng nói, người đã phát ra âm thanh không phải ai khác chính là Hiệu trưởng Albus.

Ở nơi này ngoại trừ ông ta và Harry ra thì không còn bất cứ ai khác, không phải ông ta thì có thể là ai nữa?

Trong lúc Harry đang ngắm nhìn mọi thứ trong không gian này, ông ta đã lặng lẽ bước ra bên ngoài phạm vi của sàn đá, đi về một chỗ khác chuẩn bị cái gì đó.

Sau khi chuẩn bị xong thì ông ta liền lên tiếng gọi Harry.



" Hiệu trưởng ta đã nhìn đủ rồi! "

Harry vừa nghe thấy tiếng nói của ông ta thì lập tức đáp lại.

" Nếu như ngươi đã nhìn đủ rồi như vậy thì đến đây, chúng ta lên đường đi đến chỗ lấy phần thưởng cho ngươi! "

Hiệu trưởng Albus trầm giọng nói một tiếng.

" Vâng ạ! Ta sẽ đến ngay! "

Harry nghe vậy gật đầu một cái, tiếp theo đó bước chân chạy về phía ông ta.

Khi chạy đến gần Harry mới phát hiện ra, thứ mà Hiệu trưởng Albus chuẩn bị thì ra chính là một cái toa xe nhỏ có bốn bánh bề ngoài vừa đủ chỗ cho hai người ngồi.

Sở dĩ nói là bề ngoài là bởi vì Harry có thể cảm nhận được phía trên toa xe đó có phản ứng Ma lực lưu lại, điều đó chứng tỏ rằng nó đã được người ta sử dụng Ma pháp lên từ trước, mà loại Ma pháp được thi triển lên trên đó nếu hắn không có cảm ứng sai thì chính là Ma pháp dùng để mở rộng diện tích rất thường thấy.

Điều đó có nghĩa là tuy là bề ngoài cái toa xe này chỉ đủ chỗ cho hai người, nhưng bên trong thì lại không phải là như vậy!

Chỉ có điều đây không phải là vấn đề lúc này Harry nên quan tâm, tạm thời bỏ qua chuyện đó hắn đi tới trước mặt Hiệu trưởng mà hỏi : " Hiệu trưởng chúng ta sẽ lên đường bằng chiếc xe này sao? "

" Không sai! Diện tích của Tàng Bảo Thất này không nhỏ một chút nào, nếu đi bộ sẽ mất rất là nhiều thời gian, cho nên chúng ta sẽ lên đường bằng toa xe này cho nhanh hơn! "

Đối diện với câu hỏi của Harry đưa ra Hiệu trưởng Albus gật đầu một cái nói.

Hơi dừng một chút ông ta lại tiếp tục : " Ngươi lên xe đi! "



" Vâng! " Harry nghe vậy gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng mở cửa ra leo lên xe.

Hiệu trưởng Albus cũng làm giống như hắn.

Sau khi ổn định chỗ ngồi ông ta tốt bụng nói với Harry : " Harry, ở trên xe có đai an toàn đó, ngươi hãy thắt lại đi, bởi vì tốc độ của chiếc xe này là cực nhanh, nếu không thắt dây an toàn thì không chịu nổi đâu! "

" Ta biết rồi! Cảm ơn ngài đã nhắc nhở Hiệu trưởng! "

Harry nghe vậy gật đầu một cái, tiếp theo sau đó liền làm theo lời Hiệu trưởng Albus đã nói, thắt dây an toàn cho bản thân.

" Xong chưa...... nếu đã xong rồi thì xuất phát thôi! "

Hiệu trưởng Albus nhìn thấy Harry đã thắt dây an toàn xong thì kêu lên một tiếng, rồi đưa tay vỗ nhẹ vào thân toa xe.

Ngay lập tức toa xe dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy phóng nhanh tiến lên, tiến vào trong một trong các con đường phía trước.

Hiệu trưởng Albus nói không ngoa một chút nào, tốc độ toa xe này quả thật rất nhanh Harry còn chưa kịp phản ứng lại nó đã di chuyển được hàng trăm mét rồi.

Khi Harry định thần lại, cố gắng quan sát xung quanh thì chỉ thấy hình ảnh hàng loạt căn phòng hiện lên trước mắt mình, những căn phòng này tất cả lần lượt lóe lên trước mắt Harry một cái rồi biến mất.

Tốc độ vô cùng nhanh chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, Harry thậm chí là không kịp nhìn bằng mắt thường chỉ có thể miễn cưỡng quan sát bằng tinh thần lực thôi.

Trong phạm vi cảm ứng tinh thần lực của hắn tuy là bản thân đã vượt qua rất nhiều căn phòng, phải lên tới hàng trăm căn, nhưng mà phía trước vẫn còn có rất nhiều, rất nhiều cứ như là bất tận vậy.

Để có thể xây dựng nên nhiều căn phòng như vậy, diện tích của Tàng Bảo Thất này quả thật rộng tới không tưởng.

Ở trong một cái khoảng khắc nhất thời, Harry không nhịn được mà đem diện tích quy mô của nơi này ra để mà so sánh với một nơi có kiến trúc cũng được xây dựng bên dưới mặt đất khác đó chính là là trụ sở cửa hàng bí mật được gọi là Bí Nguyệt, ở trong Thành phố Sư Tâm mà hắn đã được Elizabeth dẫn đi tiến vào lúc trước.

Kết quả Harry phát hiện ra một điều đó là nếu xét về quy mô diện tích thì cái Tàng Bảo Thất ở trước mắt bản thân lúc này, quả thật là rộng lớn hơn nhiều so với trụ sở Bí Nguyệt.