Chương 478 : Không Đề
Giáo sư Steve im lặng ngồi yên tại chỗ nghe mọi chuyện Roser kể.
Sau khi biết được hết tất cả sắc mặt của ông hơi trầm xuống, hai mắt híp lại thành một đường mỏng như là đường chỉ, trong lòng cảm xúc ngỗn ngang không biết là nên giận hay nên vui trước hành động và lời nói của Harry.
Giận Harry vì gặp phải vấn đề khó giải quyết lại không báo cho người làm Sư phụ như ông biết.
Vui cho Harry vì đã có suy nghĩ không lệ thuộc vào ông nữa mà muốn tự mình giải quyết chuyện phiền phức của bản thân.
Giữa hai cảm xúc đối lập đó Giáo sư Steve cảm thấy có lẽ là bản thân giận nhiều hơn một chút.
Lúc trước đây tuy rằng là bản thân ông đã có nói với Harry rằng hắn đã tốt nghiệp rồi, sau này gặp chuyện thì phải tự mình giải quyết không thể việc gì cũng dựa vào Sư phụ, nhưng những lời căn dặn đó theo ý của Giáo sư Steve là để Harry sau này khi ra ngoài mạo hiểm có gặp khó khăn gì thì có thể sử dụng, chứ không phải là sử dụng vào lúc này khi mà ông vẫn bên cạnh hắn.
Bởi vì theo như quan điểm của bản thân Giáo sư Steve khi bản thân mình gặp phải một vấn đề khó khăn, không thể giải quyết bằng sức của chính mình, mà có người lớn hay trưởng bối ở bên cạnh sẵn sàng giúp đỡ thì hãy mạnh mẽ đem vấn đề đó ra chia sẻ, hỏi thăm ý kiến của những người đó, tham khảo lấy ý kiến nhờ bọn họ chỉ dẫn cho cách giải quyết vấn đề, chứ không phải là cứ ôm khư khư việc đó vào bên trong người mình muốn tự mình tìm ra cách giải quyết mới chịu thôi.
Cách làm như vậy ở trong mắt Giáo sư Steve là hoàn toàn lãng phí thời gian mà lại không có giải quyết được chuyện gì, còn làm cho bản thân thêm nhức đầu vô ích.
Nghĩ đến đây Giáo sư Steve không khỏi hơi cảm thấy tức giận ở trong lòng, sự tức giận này chủ yếu là giận rèn sắt không thành thép, dạy dỗ Harry không biết đã bao lâu mà hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu được tâm ý của người làm Sư phụ như là bản thân mình.
" Thôi! Chuyện này tạm thời bỏ đi! Chuyện trước tiên bây giờ là phải nghĩ cách làm sao mà giúp cho Harry giải quyết cái phiền phức ở trước mắt này, không thể để chuyện này kéo dài được! " Chỉ có điều là Giáo sư Steve không hỗ danh là một cái người lý trí phi phàm, rất nhanh đã có thể đè nén sự tức giận trong lòng xuống. Bắt đầu hết sức tập trung tư duy của bản thân vào tìm cách giải quyết vấn đề cho Harry.
Roser nói không có sai một chút nào, quả thật là Giáo sư Steve là một con người có rất nhiều kinh nghiệm ở trong việc giải quyết những chuyện phiền phức như vấn đề Harry đang gặp phải hiện tại, chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi thì đã tìm được ra biện pháp để giải quyết vấn đề, hơn nữa ông ấy còn muốn nhân cơ hội này thúc đẩy Harry làm việc thêm nữa, dù sao thì hắn cũng đã rãnh rỗi hơi lâu rồi .
" Harry qua đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi! " Chỉ nghe Giáo sư Steve kêu to lên một tiếng gọi Harry.
" Sư phụ người gọi con có chuyện gì ạ? "
Lúc này Harry đang bận chải vuốt lại lông vũ trên người cho Bạch Tuyết nhưng khi nghe thấy âm thanh tiếng gọi của Sư phụ mình vang lên bên tai, lập tức dừng tay bỏ dụng cụ chảy lông xuống ứng tiếng kêu lên một tiếng.
Vừa nói Harry vừa nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua chỗ Giáo sư Steve.
Có điều khi mà quay đầu qua thứ đầu tiên Harry chú ý tới lại không phải là khuôn mặt của Sư phụ mình mà là đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh, hàm chứa đầy sự lo lắng của Roser.
Tuy rằng hai bên chỉ nhìn nhau có một cái, không có kịp phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng là Harry cùng với Roser ở bên cạnh nhau phối hợp hành động đã được rất nhiều năm, ở giữa hai bên sớm đã ăn ý vô cùng đến mức sinh ra một loại khả năng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của người kia là có thể biết được hắn hoặc là nàng muốn nói cái gì.
Khả năng này thần kỳ đến mức cho dù chuyện đó có dài dòng bao nhiêu đi chăng nữa thì chỉ cần tiếp xúc ánh mắt một lần với nhau là bọn họ có thể biết được tất cả mọi thứ một cách hết sức rõ ràng, cứ như là giữa Harry cùng với Roser thật sự có thần giao cách cảm kết nối hai người vậy.
Giờ phút này cũng giống như vậy chỉ cần nhìn thoáng qua ánh mắt Roser có một cái thôi, Harry lập tức biết được đại khái là có cuộc nói chuyện diễn ra trong âm thầm giữa Roser và Sư phụ của hắn trong lúc hắn đang bận rộn chải vuốt lông vũ cho Bạch Tuyết, đồng thời cũng biết được là thông qua cuộc nói chuyện đó thì Sư phụ của hắn đã biết được chuyện bản thân hắn giấu diếm ông ấy về chuyện đề nghị Roser đưa ra.
Nếu phiên dịch ra ý tứ ẩn giấu mà Roser và Harry đã trao đổi với nhau trong khi cả hai liếc nhìn nhau thì sẽ là như thế này :
Roser gấp gáp kêu lên một tiếng : " Harry, Harry ngươi phải cẩn thận đó, Giáo sư Steve bây giờ đã biết được chuyện ngươi che giấu không có nói cho ông ấy biết về chuyện ta đưa ra kế hoạch giải quyết rắc rối do những lời mời mang tới rồi đó! "
Harry nghe vậy sững sốt hỏi lại với giọng kinh ngạc : " Roser ngươi nói cái gì? Sư phụ ta sao lại có thể biết được chuyện đó, là ai đã nói cho ông ấy biết? "
Roser bất đắc dĩ trả lời : " Người nói cho Sư phụ ngươi biết cái chuyện đó không có phải người khác mà chính là ta, vừa rồi trong lúc ngươi chải vuốt lông vũ cho Bạch Tuyết hai người chúng ta đã có nói chuyện qua về vấn đề những lá thư mời do người khác gửi đến, ta vốn giúp ngươi tận lực mà che giấu nhưng cuối cùng để cho Sư phụ ngươi biết được, ta không có cách nào khác đành đem chuyện này nói ra. Thật xin lỗi Harry! "
Cuối cùng là Harry thở dài một tiếng than thở : " Trời ơi! Ngươi nói ra như thế nếu như Sư phụ hỏi ta biết phải trả lời ông ấy như thế nào đây? Tiêu đời ta rồi! "
" C·hết rồi! Sư phụ đã biết là mình che giấu ông ấy chuyện có liên quan đến vấn đề mình che giấu ông ấy rồi. Ông ấy có tức giận hay không đây? Lỡ như Sư phụ thật sự tức giận vì chuyện này thì mình biết phải làm sao mới là đúng chứ? "
Nhất thời trong lòng Harry xuất hiện vô số câu hỏi, mặc dù là không có hối hận vì đã che giấu đề nghị của Roser với Sư phụ mình, nhưng bây giờ bị ông ấy phát hiện ra hắn cũng không khỏi có một chút chột dạ sợ hãi.
Giống hệt như một đứa trẻ làm sai một chuyện gì đó bị người lớn phát hiện ra vậy.
" Sư phụ.... người gọi con có việc gì vậy ạ? "
Do bị ảnh hưởng bởi cảm giác sợ sệt trong lòng cho nên câu nói tiếp theo mà Harry nói ra nhỏ như muỗi kêu, không cẩn thận lắng nghe thì căn bản nghe không rõ.
" Ha ha ha ha...... " Nhìn thấy phản ứng của Harry như vậy Giáo sư Steve không nhịn được bật cười thành tiếng, phát ra một tràng tiếng cười dài tiếp theo sau đó nói : " Harry ngươi không cần phải tỏ ra lo lắng như vậy Sư phụ gọi ngươi chỉ là muốn hỏi xem tình hình học tập tu luyện gần đây của ngươi như thế nào rồi thôi, không có ý gì khác! "
Trái ngược với suy nghĩ của Harry, khi mở miệng nói chuyện Sư phụ hắn cũng không có đề cập đến chuyện hắn giấu ông kế hoạch của Roser, mà lại hỏi Harry những chuyện có liên quan đến vấn đề học tập và tu luyện.
Điều này làm cho Harry không khỏi cảm thấy hơi bất ngờ, không hiểu tại sao Sư phụ của mình lại đột nhiên hỏi thăm như vậy.
Nhưng là thân là một người Đệ tử khi mà nghe được câu hỏi của Sư phụ mình hắn tự nhiên phải thành thật mà trà lời, không được che giấu một chút nào : " Thưa Sư phụ dạo gần đây mặc dù bận rộn chuyện ra ngoài tiếp khách, không có nhiều thời gian cho việc tu luyện, nhưng mỗi khi rãnh rỗi con đều chú tâm bỏ công bỏ sức đi vào nghiên cứu hai cái Ma pháp cấp 9 mới nhận được và Minh Tưởng tích lũy Ma lực thêm, cũng tu luyện Đấu Khí nữa! "