Phật Hệ Nữ Phụ, Online Ăn Dưa
Trong lúc truyền dịch Hứa Hàm đã ngủ, cần một người ở cạnh canh chừng.
Liễu Linh là bạn cùng phòng của Hứa Hàm, cũng là con gái, tất nhiên Liễu Linh sẽ ở lại. Mà Hạ Diệu tên này lại không biết ý tứ, đến khi bị Liễu Linh nhắc thì hắn mới chịu rời đi.
Truyền dịch đại khái mất khoảng 4 giờ, y tá đến rút kim ra, Hứa Hàm cũng từ từ tỉnh lại.
Hứa Hàm ngơ ra một hồi mới nhớ lại cảm giác đau bụng sau khi ăn lẩu hôm qua. Hứa Hàm sờ sờ bụng, sau đó ngồi dậy.
“Cậu tỉnh rồi à, có đói không?” Liễu Linh dụi dụi đôi mắt đang còn ngái ngủ, hỏi Hứa Hàm.
Bụng Hứa Hàm kêu rột rột, không cần nói cũng biết, muốn ăn rồi.
“Chắc phòng VIP cũng có phát bữa sáng ha?” Liễu Linh đoán, phòng bệnh này so với phòng bệnh thường còn quý gấp mấy lần, nên hẳn là sẽ có bữa sáng? Nếu không có, biết đi đâu mua bữa sáng cho Hứa Hàm bây giờ?
Liễu Linh còn đang rối rắm, Hạ Diệu đã mang không ít đồ ăn tiến vào.
“Khá hơn chút nào không?” Hạ Diệu cố gắng ép giọng mình sao cho thật bình tĩnh. Không được gấp gáp, phải làm bộ không chút để ý quan tâm Hứa Hàm, giống như chỉ thuận tiện hỏi một câu. Sau đó đặt bữa sáng lên bàn.
“Cảm giác như đã sống lại.” Hứa Hàm mới chợt nhớ tới, tối qua không phải Hạ Diệu đã về rồi sao? Ủa từ nhiên bây giờ lại…
“Sao cậu lại ở đây?”
Tay cầm ly sữa đậu nành của Hạ Diệu run lên, trong lòng cũng run theo, vẫn chưa đáp lại. Liễu Linh liền trả lời thay hắn “Ngày hôm qua đều là Hạ Diệu giúp đỡ, bằng không một mình tớ đã không thể đưa cậu vào bệnh viện được rồi.”
Hứa Hàm: “…” Không nói không rằng, lại nợ thêm ân tình. Xem ra không tránh khỏi việc phải mời lại bữa cơm rồi.
“Cảm ơn nhé, tối khuya rồi còn phiền phức cậu đưa đến bệnh viện.”
Hạ Diệu gắn bàn ăn lên trên giường bệnh, đặt thức ăn lên, sau đó chậm rãi nói “Không khách khí”. Nghĩ ngợi một lúc, lại nói tiếp“Cậu nhớ kỹ là được.”
Quả nhiên có lợi mới làm. Hứa Hàm than thầm trong lòng, nợ cái gì tuyệt đối không thể nợ ân tình của thương nhân, nếu không…???
Hứa Hàm nghĩ như vậy nhưng vẫn nhận lấy bữa sáng của Hạ Diệu. Ăn một ngụm cháo, đến khi nuốt xuống mới nhận ra mình còn chưa đánh răng rửa mặt.
Không được! Là một tiểu thư đài các, nhất định phải đánh răng sạch sẽ mới được ăn điểm tâm, không thể không vệ sinh!
Hứa Hàm lập tức nhanh nhẹn xuống giường chạy đến buồng vệ sinh. May mà phòng VIP này thật sự chu đáo, có cả đồ để đánh răng rửa mặt. Nếu không chắc có lẽ bữa sáng này Hứa Hàm ăn không vô mất.
Bên ngoài, Liễu Linh cùng Hạ Diệu nhìn nhau, Hạ Diệu trừng mắt nhìn, đưa ngón tay lên miệng “Suỵt!”
Liễu Linh đại khái đã hiểu Hạ Diệu cùng Hứa Hàm đang giở trò quỷ gì. Nhưng dù sao Liễu Linh còn chưa là gì của Hứa Hàm, càng không rảnh đi bát quái chuyện giữa hai người họ. Liễu Linh gật nhẹ đầu với Hạ Diệu, chuyện này cứ như vậy mà qua.
Ăn sáng xong, đi kiểm tra lại một lần, Hứa Hàm mới từ bệnh viện trở về.
Đại tiểu thư lần đầu tiên vì đồ ăn mà cảm thấy mất mặt. Ra ngoài liền mua ngay mấy quyển thực đơn để nghiên cứu. Nhưng không phải là để tập nấu ăn, mà là để nhìn xem nên phối hợp đồ ăn như thế nào để không phải vào bệnh viện.
Bởi vì Hứa Hàm mới bị viêm dạ dày, cần phải kiêng nhiều thứ, không thể mời Hạ Diệu, cho nên hai bữa cơm cứ thế mà dời ngày.
Một tuần sau, đến vòng đấu bán kết của đội cổ động. Đã có không ít người bị loại trước đó nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn điên cuồng tập luyện.
Thật ra, Hứa Hàm vẫn luôn không hiểu, nếu đã bị loại rồi, hà tất gì phải gồng mình đến chật vật như thế. Sống lại 1 đời, Hứa Hàm ngộ nhất một điều, chỉ cần có nữ chính thì những nữ phụ như cô sẽ không có cửa.
Nếu là trước kia, có lẽ Hứa Hàm đã muốn tranh tài một trận. Nhưng bây giờ, nhìn cái gì cũng đều xem nhẹ.
Nên để người khác lo đi thôi. Cô làm đủ rồi.
So với lần đấu tuần trước, Hạ Tinh xem như đã tiến bộ rất nhiều. Nhưng chỉ có một tuần khổ luyện, Hạ Tinh làm sao đấu lại những người đã luyện từ nhỏ cơ chứ, cho nên, Hạ Tinh thành công bị đưa vào dự bị. Về phần hai cô bạn cùng phòng Hứa Hàm, Chúc Hiểu Hiểu dự bị, riêng Liễu Mạn Vân vào đội cổ động chính.
Vì để nhóm mới gia nhập này có thể đuổi kịp nhịp điệu, nên cần Hứa Hàm đến hướng dẫn các cô một ít động tác.
Vậy là có thể lấy chuyện công trả thù chuyện tư…
Hay là thôi đi.
Hứa Hàm vẫn không nên làm những chuyện đáng xấu hổ kia. Nếu không thì tác giả vô lương tâm biết ăn nói sao bây giờ, chẳng lẽ bởi vì cô nữ phụ này được các độc giả cảm thông đau buồn nên mới từ bi cho sống lại?
Hứa Hàm, người tự cho mình là hiền lành và tốt bụng, quyết định: Báo thù tư không được, nhưng quản cho thật nghiêm khắc thì vẫn có thể.
Aerobic hát nhảy là một môn thể thao cực kì hao phí thể lực. Tuy chỉ còn vài phút nữa là đến giờ thi đấu chính thức, nhưng sau cánh gà vẫn có nhiều thời gian để tập luyện, và thể lực là điểm cần đặc biệt chú ý.
Vì để giữ được sức bền, sáng nào mọi người cũng tập trung ở sân chơi luyện kéo duỗi cùng chạy bộ. Buổi tối còn đến lớp huấn luyện để luyện thêm.
Nhưng đa số vẫn còn nhiều người rất lười biếng, không thể tiếp tục kiên trì liền muốn bỏ cuộc.
Đến khi tuyển chọn, có tổng cộng 20 thí sinh ngồi ghế dự bị, chủ yếu là để phòng ngừa trường hợp có người đột nhiên bỏ cuộc giữa chừng.
Hứa Hàm yêu cầu nghiêm khắc, không ít người đã rút lui, cũng có người đổ hết tội lỗi cho Hứa Hàm. Họ cho rằng cô quá kén chọn, đến mình còn chưa làm được còn bắt người khác làm.
Tuy nhiên, nói xấu thì cũng chỉ dám nói thầm, đâu ai dám nói trước mặt Hứa Hàm. Nhưng mà, đừng quên trong đội còn có hai cô bạn bạch liên hoa. Hở có ai nói gì Hứa Hàm, hai người liền đến cáo trạng, diễn tả sinh động lời nói đến hình dáng như thật vậy. Trông rất giống mấy gián điệp.
Ha…
Không phục đúng không? Nói cô không làm được đúng không?
Hổ không gầm chó tưởng rừng xanh vô chủ.
Hứa Hàm thay đổi cách huấn luyện, giày cao gót đổi thành giày thể thao. Ngay khi bước vào, ánh mắt mọi người liền bị Hứa Hàm thu hút.
“Thứ nhất, lấy đà.”
Nói xong, âm nhạc bên cạnh liền vang lên. Hứa Hàm bắt đầu chuyển động theo nhịp nhạc, động tác của cô uyển chuyển lưu loát, một chút cũng không dây dưa lằng nhằng, hoàn thành một cách đẹp mắt.
“Thứ hai, động tác phải dứt khoát, lưu loát.”
Toàn bộ quá trình, Hứa Hàm đều duy trì nụ cười, nụ cười đó rất dễ lây lan, nó có thể khiến người ta cảm thấy đây là một bài tập đầu nghiệt huyết, thúc đẩy cảm xúc của mọi người.
“Thứ ba, biểu cảm trên khuôn mặt.”
Trong lúc biểu diễn, những động tác như gập eo, xoạc chân và xoay tròn đã khiến đa số thành viên ngại ngùng cũng được cô lồng vào một cách hoàn mỹ. Những gì Hứa Hàm đang thể hiện là những gì Hứa Hàm đã dạy họ.
Hứa Hàm nhảy xong, chỉ thở hổn hển nhẹ, trông rất thoải mái.
“Tôi biết các cậu đối với tôi có chút không phục. Nhưng không phục thì sao chứ? Chỉ có thể nhịn.” Hứa Hàm nhìn một số người đang trốn tránh, nói tiếp “Nếu các cậu cảm thấy mình còn giỏi hơn tôi, cứ trực tiếp thách đấu. Thắng, sẽ lên thay vị trí của tôi.”
Thành thật mà nói, nếu không phải cứ bắt buộc Hứa Hàm tham gia đội cổ động, Hứa Hàm có mơ cũng chẳng thèm đến. Mỗi ngày đều phải đối mặt với một đám cứ oán giận nhau. Nếu lúc đầu đã chọn sẽ cùng đội với nhau, sao không cùng hòa thuận mà làm việc cho thật tốt?
Nếu cố gắng làm tốt, năng suất sẽ tự nhiên tăng gấp bội mà không phải oán này giận kia.
Nhưng không thể không nói, chiêu này của Hứa Hàm đã khiến tất cả những người oán hận sau lưng không thể nói nên lời. Toàn bộ đều chịu phục.
Đến khi trận đấu của giải bóng rổ Đại học toàn quốc bắt đầu, nhóm cổ động nhỏ do Hứa Hàm dẫn dắt mới có thể theo kịp đội cổ động chính thức và đủ để lên sàn biểu diễn.
Đến trước ngày tổng duyệt, Hứa Hàm lại trở nên căng thẳng. Bởi vì lần này Hứa Hàm không hề đi theo cốt truyện ban đầu. Duy chỉ có 1 điểm giống với kịch bản đó là cô tham gia đội cổ vũ, nhưng với danh nghĩa huấn luyện viên. Mà điều này cũng chẳng khiến cho Hứa Hàm bị đau đầu. Nhưng cái cô quan tâm bây giờ, chính là làm thế nào để kéo Hạ Tinh từ dự bị lên chính thức, và bằng cách nào để bản thân bị gạt chân mà té.
Phải bị gạt chân và té, bởi vì Hứa Hàm có tự ngã cũng vô ích. Cô nhìn chằm chằm cô bạn cùng phòng của Hạ Tinh tên Hồng Tiểu Đồng, đời trước chính cô ta là người đã gạt chân đẩy ngã Hứa Hàm.
Cái cốt truyện này chủ yếu là để tô đậm cái sự công bằng và lương thiện của nữ chủ, vì thế nên mới có cái cảnh Hứa Hàm té ngã, sau đó nữ chủ có thể huy hoàng phát huy hết sự lương thiện của mình.
Ngay lúc Hứa Hàm còn đang suy nghĩ tự mình có nên ra trận hay không, thì bên kia Hồng Tiểu Đồng đã đưa chân gạt ngã Liễu Mạn Vân trong một tư thế múa.
“…”
Lúc đó Liễu Mạn Vân đang thực hiện một động tác xoay người rất khó, bây giờ bị gạt chân, liền lập tức té ụp xuống đất. Cái té này thực không hề nhẹ, té một cái mà Liễu Mạn Vân gần như không còn sức để đứng lên.
Tất cả mọi người đều dừng lại, rối rít xem thương tích của Liễu Mạn Vân. Và y như Hứa Hàm đời trước, chân Liễu Mạn Vân không thể cử động, chỉ có thể nhờ người đỡ nhanh đến phòng y tế.
Mà Hồng Tiểu Đồng, người đã làm ngã Liễu Mạn Vân, bây giờ đang nhìn Liễu Mạn Vân với vẻ tự trách, như sắp khóc đến nơi.
Hứa Hàm bước tới, đến gần Hồng Tiểu Đồng chất vấn “Tại sao trong lúc đang nhảy, cậu lại gạt chân Liễu Mạn Vân?”
Mọi người đều không chú ý nhưng Hứa Hàm thì thấy rõ ràng. Kiếp trước, Hứa Hàm được đưa vào bệnh viện, sau đó Hạ Tinh mới mang theo Hồng Tiểu Đồng đến nhận sai. Lúc ấy Hứa Hàm một tí cũng không nghĩ là sẽ tha thứ cho con người này, nhưng là Liễu Mạn vân cứ bên tai cô lải nhải “Làm người phải rộng lượng, họ đều đã nhận lỗi, hay cứ tha thứ cho họ đi?”
Bây giờ gặp lại chuyện này, Hứa Hàm càng nghĩ càng giận. Chỉ là không ngờ đến, người té ngã thế mà lại là Liễu Mạn Vân.
Quả báo tới rồi đúng không?