Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 166




Gió lạnh thổi chầm chậm, lùa vào trong sơn đạo, lá đỏ hai bên sườn núi, lất phất bay xuống.

Một chiếc xe ngựa đứng ở trong sơn đạo, Tư Mã Yên nâng tay nhấc màn xe lên, im lặng nhìn về phía điểm cuối sơn đạo, dường như đang chờ đợi cái gì đó?

"Mẫu thân, chúng ta muốn đi đâu?" Thanh âm non nớt của Khánh nhi bỗng nhiên vang lên từ trong thùng xe.

Tư Mã Yên quay đầu ôn nhu cười với Khánh nhi, nói: "Khánh nhi ngoan, đợi thêm một lát nữa, được không?" Nói xong, vươn tay đem Khánh nhi ôm vào trong lòng.

Hôm nay Trừng nhi và Lan Thanh tẩu tẩu nhất định sẽ thành công, Khánh nhi tuy là nhi tử của Công chúa, nhưng mà cũng coi như là huyết mạch của hoàng thất. Từ xưa khi giang sơn đổi chủ, luôn có những gia tộc mang dã tâm, cắt cứ xưng vương, Khánh nhi ở lại trong thành Kiến Khang, chỉ có thể trở thành chướng ngại vật đối với mưu tính của Trưng nhi, chi bằng--

Đưa Khánh nhi đến nơi hắn nên đến, mẫu tử trong thiên hạ đều liền tâm, cốt nhục chia lìa như vậy, dù sao cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

"Cộc cộc! Cộc cộc! Cộc cộc!"

Tiếng vó ngựa vang lên, Trương Linh Tố cưỡi ngựa xuất hiện ở trong tầm mắt của Tư Mã Yên --

"Yên nhi!" Trương Linh Tố mang nét tươi cười tràn đầy gương mặt, ra roi thúc ngựa chạy về phía Tư Mã Yên.

"Ta cũng không chạy mất, ngươi cưỡi ngựa chậm một chút..." Tư Mã Yên nhìn thấy mái tóc đen của Trương Linh Tố toán loạn, nhịn không được cười nói.

Trương Linh Tố ghìm ngựa dừng trước xe ngựa, đột nhiên nhảy lên xe ngựa, không thấy rõ Khánh nhi đang ở trong xe ngựa, liền vội vàng ôm Tư Mã Yên vào trong lòng, thâm tình nói: "Lần này, ngươi mơ tưởng lại rời đi!"

"Khánh nhi ở đây...Ngươi như vậy để cho hắn nhìn thấy..." Trong lòng Tư Mã Yên vô cùng ấm áp, lại xấu hổ vì có hài từ ở bên cạnh, vội vàng đẩy Trương Linh Tố, "Sau này ta đi đâu, ngươi đều sẽ theo đó, ta sao lại rời đi?"

"Ha ha." Trương Linh Tố bật cười buông lỏng Tư Mã Yên ra, cúi đầu nhìn về phía Khánh nhi ở trong lòng Tư Mã Yên, nhịn không được vươn tay ra, vuốt lên mặt Khánh nhi một chút, "Khánh nhi đừng sợ."

"Mẫu thân!" Khánh nhi bĩu môi, ôm chặt lấy thân mình Tư Mã Yên, vùi đầu trốn vào lòng Tư Mã Yên, "Con sợ..."

Tư Mã Yên ôn nhu trấn an Khánh nhi, thán thanh nói: "Khánh nhi đừng sợ, đừng sợ..."

"Đường đường là tiểu nam tử hán, thế nhưng lại sợ một nữ nhân như ta?" Trương Linh Tố thất vọng lắc đầu.

"Hắn là bị dọa sợ." Tư Mã Yên trừng mắt liếc Trương Linh Tố một cái, "Bộ dáng phong trần mệt mỏi này của ngươi, vươn tay liền vuốt lên mặt người ta, có thể không sợ sao?"

"Khụ khụ." Trương Linh Tố ho khan hai tiếng, áy náy mỉm cười, nói với Khánh nhi, "Khánh nhi đừng sợ, có ta ở đây, không có ai dám khi dễ ngươi..." Nói xong, Trương Linh Tố xuống xe ngựa, nhặt lên một nhánh cây trên sơn đạo, tay trái nắm chặt cánh cây, cười nói với Khánh nhi, "Không tin, ngươi nhìn xem?"

Khánh nhi chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, từ trong lòng Tư Mã Yên ló cái đầu ra, kinh ngạc nhìn Trương Linh Tố múa kiếm ào ào bên sơn đạo.

"Khánh nhi, ngươi phải lớn lên nhanh một chút, chờ đến khi ngươi có thể cầm kiếm, ta sẽ dạy võ công cho ngươi, thế nào?" Trương Linh Tố bỗng nhiên ngừng lại, nháy mắt với Khánh nhi.

Tư Mã Yên vỗ vỗ đầu vai Khánh nhi, cười nói: "Còn không mau bái kiến sư phụ?"

"Sư phụ là cái gì?" Khánh nhi bối rối liếc nhìn Tư Mã Yên một cái.

"Gọi sư phụ, mới có thể học võ công, Khánh nhi trưởng thành, mới có thể bảo hộ bản thân, bảo hộ mẫu thân." Tư Mã Yên mỉm cười nhìn Trương Linh Tố, nàng làm sư phụ của Khánh nhi, không thể nghi ngờ chính là người tốt nhất để lựa chọn.

"Mẫu thân muốn Khánh nhi gọi, Khánh nhi liền gọi." Khánh nhi vội vàng gật đầu, nhỏ giọng gọi Trương Linh Tố một câu, "Sư phụ."

"Ha ha." Trương Linh Tố cầm nhánh cây trong tay ném đi, đi tới, vươn tay lại vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khánh nhi một chút, "Ngươi trưởng thành, phải ngoan ngoãn nghe lời Yên nhi, nếu như bướng bỉnh, làm sư phụ cũng sẽ không dễ dàng tha cho ngươi."

"Mẫu thân, sư phụ thật hung dữ!" Khánh nhi nhất thời lại đỏ mắt, chui vào trong lòng Tư Mã Yên.

Tư Mã Yên bất đắc dĩ thở dài, Khánh nhi nay không có sinh phụ, thân mẫu lại đi rồi, tuổi còn nhỏ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khó trách sẽ trở nên nhát gan như thế.

"Yên nhi đừng lo lắng, cho ta chút thời gian, ta nhất định có thể luyện ra dũng khí của hắn." Trương Linh Tố kiên định gật đầu nói xong, xoay người đem con ngựa vừa cưỡi đến vừa rồi cũng buộc vào xe ngựa, "Yên nhi, đây không phải là nơi có thể ở lâu, chúng ta đi thôi."

Tư Mã Yên ôm Khánh nhi ngồi vào vị trí xa phu, kéo dây cương đưa cho Trương Linh Tố, cười nói: "Tố Tố, chúng ta cùng nhau đánh xe đi."

"Ha ha, hảo." Trương Linh Tố nhảy lên ngồi trên xe ngựa, cầm lấy dây cương Tư Mã Yên đưa qua, hỏi, "Yên nhi, chúng ta đi đâu đây?"

"Thổ Dục Hồn." Tư Mã Yên nhìn sơn đạo sâu thẳm, thì thào mở miệng.

"Đó không phải là..." Trương Linh Tố kinh ngạc nhìn thoáng qua Khánh nhi, "Chẳng lẽ ngươi muốn đưa hắn về bên cạnh mẫu thân của hắn sao?"

Tư Mã Yên gật đầu nói: "Ít nhất nên cho mẫu tử bọn họ một cơ hội nữa, nếu như nàng lại không cần Khánh nhi, vậy ta cần."

Trương Linh Tố hiểu ý cười nói: "Không phải ngươi cần, là chúng ta cùng nhau cần."

"Cám ơn ngươi, Tố Tố." Tư Mã Yên nắm lấy tay Trương Linh Tố, thản nhiên mỉm cười.

Trương Linh Tố giảo hoạt cười nói: "Nói không chừng, sau khi Khánh nhi của chúng ta trưởng thành, còn có thể lấy tiểu Tuyết Dao của Trừng Công chúa, ha ha."

"Ngươi nghĩ cũng thật hay a!" Tư Mã Yên nghiêng đầu tựa lên đầu vai Trương Linh Tố, "Tuyết Dao chính là bảo bối trong lòng Thanh Hà..."

"Ha ha, bảo bối trong lòng lại thế nào? Chỉ cần Yên nhi muốn, ta đều sẽ tranh đến cho ngươi!" Ý cười của Trương Linh Tố nồng đậm, chỉ hy vọng những ngày tháng sau này có thể an tĩnh như vậy.

"Công chúa Lương quốc thật bá đạo!"

"Bổn cung xưa nay liền đã bá đạo!"

Tư Mã Yên thâm tình nhìn vào gương mặt Trương Linh Tố, giờ khắc này, tiểu Công chúa Lương quốc thật thật chính chính, chung quy đã trở về rồi.

Trương Linh Tố nháy mắt với Tư Mã Yên, từ trong tay Tư Mã Yên nắm lấy dây cương, "Vẫn là để cho ta đánh xe đi! Giá!"

Xe ngựa bắt đầu hướng về phía Tây của sơn đạo --

Tư Mã Yên không đành lòng mà kéo kéo góc áo của Trương Linh Tố, "Tố Tố, Trừng nhi chuẩn bị cho chúng ta đủ lương thực cho hành trình, chúng ta có thể đến Thổ Dục Hồn chậm vài ngày."

"Là muốn ở cùng Khánh nhi thêm vài ngày, có phải hay không?" Những lời này Trương Linh Tố không nói ra khỏi miệng, chính là hé miệng cười, thả chậm vó ngựa.

Tư Mã Yên cười đến say lòng người, kinh ngạc nhìn sắc thu nơi phương xa, thì thào mở miệng nói: "Tố Tố ngốc, ta chỉ muốn cùng ngươi hảo hảo thưởng thức sắc thu ở nơi này..."

"Sắc thu có đẹp đến đâu cũng không đẹp bằng nụ cười của Yên nhi..." Trương Linh Tố nghe được liền động tâm, cũng thì thào nói ra một câu như vậy.

Quốc là đường lui duy nhất, gia cũng đã không còn tung tích.

Cảnh còn người mất, Tát Tát cùng Tư Mã Thương Tâm về tới Thổ Dục Hồn, rốt cuộc cũng không thể quay về phủ Quận chúa, chỉ có thể xây nhà ở ngoài Vương thành, dựa vào việc dệt vải miễn cưỡng qua ngày.

Tuy rằng nghèo khó, nhưng mà rời xa hoàng quyền mưu tính, cũng coi như là được yên tĩnh thoải mái.

Chính là, từ khi Tư Mã Thương Tâm bị Tạ Uyên đá hư thai, liền bị bệnh không dứt, thân mình yếu hơn ngày xưa rất nhiều. Không may Tát Tát lại không có tiền để tìm đại phu hảo hảo điều dưỡng, mỗi ngày nhìn gương mặt tái nhợt của Tư Mã Thương Tâm, đau lòng vô cùng.

Cuối cùng liền hiểu được lời nói của Dương Lan Thanh ngày đó, vì báo thù, cả đời này của nàng rốt cuộc đã bỏ qua bao nhiêu cảnh xuân tươi đẹp?

Dương Lan Thanh, nay ngươi ở Trung Nguyên phò tá ấu chủ bễ nghễ thiên hạ, hảo phong cảnh -- kiếp này sai lầm một bước, ta lại đổi lấy kết cục như vậy, quả nhiên là không cam lòng a!

Nếu trời xanh lại cho ta thêm một cơ hội, Tát Tát ta nhất định phải để cho ngươi thua ta một lần!

"Kẽo kẹt--"

Cửa gỗ xưa cũ đột nhiên bị đẩy mở ra, một lang trung đeo hòm thuốc cung kính đứng ở cửa, chắp tay cúi đầu với mẹ con các nàng ở trong phòng, nói: "Xin hỏi quý phủ của phu nhân có nữ quyến bị khí hư huyết nhược sao?"

"Ngươi là ai?" Tát Tát đem Tư Mã Thương Tâm bảo hộ ở sau người, kinh thanh hỏi lại.

Lang trung thoáng cả kinh, gấp giọng nói: "Có người mời tại hạ đến chẩn mạch, phu nhân không cần kinh hãi."

"Ai?"

Lang trung bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía sau, "Chính là...Vị tiểu công tử này."

Hai vị cô nương thật sự mời hắn tới đây đã không còn thấy bóng dáng, chỉ còn lại một tiểu công tử mặc cẩm phục đi đường vẫn còn chưa vững.

Chỉ thấy Khánh nhi chập chững đi vào trong phòng, trong nháy mắt khi nhìn thấy Tát Tát, không khỏi nhếch miệng cười, thân thiết hô một tiếng, "Hoàng nãi nãi!"

"Khánh...Khánh nhi..." Trong lòng Tát Tát chấn động, không thể tin được trước mắt chính là Khánh nhi, run run bước lên phía trước, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của Khánh nhi, rốt cuộc nhịn không được ôm hắn vào trong lòng, "Khánh nhi!"

"Hoàng nãi nãi đừng khóc, đừng khóc." Khánh nhi ôm chặt lấy cổ Tát Tát, tuổi còn nhỏ thế nhưng đã học được ôn nhu an ủi.

Tát Tát lại là cả kinh, vừa kéo Khánh nhi ra một chút, vừa xoa xoa nhiệt lệ bên khóe mắt, "Kiến Khang cách nơi đây khá xa, làm sao con đến đây được?"

Khánh nhi quay đầu chỉ chỉ về phía sau, cũng không thấy sư phụ cùng mẫu thân đâu, không khỏi đỏ mắt khóc nói: "Mẫu thân cùng sư phụ đi rồi, không cần Khánh nhi nữa!"

Trong thiên hạ, người có thể làm cho Khánh nhi gọi là mẫu thân, chỉ có một mình Tư Mã Yên!

Nàng thế nhưng không quảng ngàn dặm xa xôi đem thân tôn nhi của mình đưa đến đây, để cho Khánh nhi rời xa khỏi Hoàng cung đáng sợ kia!

Tư Mã Thương Tâm lại nghe thấy Khánh nhi gọi người khác là mẫu thân, trong lòng không có ghen ghét như lúc trước, có, chính là cảm giác áy náy thật sâu. Từ sau khi mất đi đứa bé trong bụng, tưởng niệm của Tư Mã Thương Tâm đối với Khánh nhi một khắc cũng chưa từng ngừng lại, cái gọi là đã mất đi, mới biết quý trọng, nay Khánh nhi xuất hiện ở trước mặt các nàng, mặc kệ là Tư Mã Yên đưa hắn trở về, hay là người khác đưa hắn trở về, cũng không còn quan trọng nữa.

Quan trọng chính là, nàng và hắn, rốt cuộc chính là mẫu tử gặp lại.

Tư Mã Thương Tâm từ trên giường xoay người đi xuống, thật cẩn thận đến gần Khánh nhi, sợ rằng ký ức khi còn bé sẽ khiến cho hắn vẫn còn sợ hãi nàng.

"Khánh nhi..." Tư Mã Thương Tâm không dám ôm lấy thân mình Khánh nhi, chính là thê thanh ôn nhu gọi một tiếng, "Mẫu thân, sai rồi..."

Thân mình Khánh nhi run lên, nghe được thanh âm này, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên trắng bệch, vội vàng nhào vào trong lòng Tát Tát, khóc nói: "Hoàng nãi nãi cứu con! Cứu con!"

"Khánh nhi đừng sợ, đừng sợ..." Tát Tát vừa cố gắng trấn an Khánh nhi, vừa khẽ gật đầu với Tư Mã Thương Tâm, "Đứa bé còn nhỏ, một ngày nào đó hắn sẽ hiểu được, đừng vội, Khánh nhi rồi sẽ nhận thức con."

"Ân." Đôi mắt Tư Mã Thương Tâm đẫm lệ mà nhìn Khánh nhi, chỉ cảm thấy trái tim thắt lại đau đớn.

Lang trung chua xót nói: "Sắc mặt của vị phu nhân này như sương sớm, nếu không hảo hảo điều dưỡng, chỉ sợ liền nguy hiểm đến tính mạng."

"Nhanh chóng giúp ta điều dưỡng thật tốt! Ta muốn hảo hảo sống!" Tư Mã Thương Tâm kích động nhìn lang trung, "Ta không thể chết được, ta còn muốn chờ Khánh nhi gọi ta một tiếng mẫu thân!"

"Phu nhân đừng nóng vội, cố chủ đã thanh toán đủ dược phí cùng kim chẩn, tại hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lực, chữa khỏi cho phu nhân." Lang trung kiên định nói xong, ý bảo Tư Mã Thương Tâm ngồi xuống bên cạnh bàn, chuẩn bị bắt mạch kê thuốc cho nàng.

"Hoàng nãi nãi, mẫu thân cùng sư phụ không cần Khánh nhi nữa..." Thanh âm khàn khàn nức nở của Khánh nhi lại vang lên.

Ở ngoài căn nhà nhỏ, phía sau đại thụ cách đó không xa, Tư Mã Yên đỏ bừng hốc mắt gắt gao cắn chặt khớp hàm, không dám để cho bản thân khóc ra thành tiếng.

Trương Linh Tố đỡ lấy hai vai Tư Mã Yên, nói: "Nếu như luyến tiếc, ta lập tức cướp Khánh nhi về cho ngươi."

Tư Mã Yên vội vàng lắc đầu nói: "Cốt nhục chia lìa là thống khổ, rất thống khổ, Khánh nhi hẳn là nên ở lại bên cạnh thân mẫu của hắn."

Trương Linh Tố đau lòng nhìn gương mặt của Tư Mã Yên, nâng tay lau đi nước mắt cho nàng, "Có lẽ, ta lại nên làm chút gì đó, để sau này ngươi có thể ít rơi lệ một chút."

"Ngươi đừng nhúng tay vào." Tư Mã Yên vội vàng bắt lấy bàn tay Trương Linh Tố, "Một ngày nào đó Khánh nhi sẽ hiểu rõ mọi chuyện."

Trong nháy mắt Trương Linh Tố cười nói: "Yên nhi yên tâm, ta cam đoan tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào." Nói xong, Trương Linh Tố buông lỏng bàn tay Tư Mã Yên ra, lập tức đi tới bên xe ngựa ven đường, chui vào trong xe.

Chỉ chốc lát sau, một tay cầm lấy lồng bồ câu, một tay cầm lấy tay nải từ trên xe ngựa đi xuống.

Tư Mã Yên hiểu được Trương Linh Tố muốn làm cái gì, cảm kích mỉm cười với Trương Linh Tố.

Trương Linh Tố đắc ý gật đầu, đi về phía căn nhà nhỏ của Tát Tát, từng bước bước vào trong phòng.

"Là ngươi..." Tát Tát sửng sốt một chút, tuy rằng từng gặp qua Trương Linh Tố rất nhiều lần, lại thủy chung không biết nàng và Trừng Công chúa rốt cuộc có quan hệ gì?

"Sư phụ, người rốt cuộc đã trở lại, còn tưởng rằng người không cần Khánh nhi nữa!" Khánh nhi nhìn thấy Trương Linh Tố, vội vàng hít hít cái mũi.

Trương Linh Tố gật đầu mỉm cười, đem lồng bồ câu và tay nải để trên bàn, đi tới trước mặt Khánh nhi, ngồi xuống, sờ sờ đầu Khánh nhi, nói: "Sư phụ đã từng nói gì với ngươi, còn nhớ không?"

"Khánh nhi là nam tử hán, không thể nhát gan như vậy, phải nhanh chóng lớn lên, bảo hộ mẫu thân, bảo hộ..." Khánh nhi lại hít hít cái mũi, quay đầu nhìn thoáng qua Tát Tát cùng Tư Mã Thương Tâm. "Hoàng nãi nãi cùng một mẫu thân nữa..."

"Nam tử hán nói lời phải giữ lời, đây là lời hứa của ngươi với sư phụ, phải nhớ cho kỹ, mười lăm năm sau, sư phụ sẽ quay lại nhìn xem, rốt cuộc ngươi có làm được hay không?" Trương Linh Tố nói xong, nâng mắt chống lại ánh mắt kinh ngạc của Tát Tát, "Bồ câu đã được huấn luyện để truyền tin báo bình an đến Thái hoàng thái hậu Đại Tề, ta nghĩ rằng ngươi nhất định là không cam lòng thất bại trước Thái hoàng thái hậu, sau này muốn hạ chiến thư gì, vẫn là tự mình làm, trăm ngàn lần đừng lại dựa vào những người không đáng tin cậy."

"Ngươi..."

"Còn nữa, trong tay nải còn có chút vàng, cũng đủ để các ngươi cả đời không lo, đừng bạc đãi Khánh nhi, để hắn đói gầy, nếu không, ta sẽ lại quay về cướp hắn đi." Trương Linh Tố không đợi Tát Tát nói xong liền mở miệng nói hết những lời trên, đứng dậy liếc nhìn lang trung đang sợ ngây người, "Ngươi có nghe rõ chưa? Hai vị phu nhân này có chút quan hệ sâu xa cùng Đại Tề, ngươi phải hảo hảo cứu trị, nhất định sẽ có trọng thưởng."

"Dạ!" Lang trung vội vàng cúi đầu với Trương Linh Tố, trách không được lại xuất thủ hào phóng như vậy, thì ra là người rất có lai lịch!

"Bảo trọng." Trương Linh Tố mỉm cười với Khánh nhi, nhìn thấy Khánh nhi lại muốn bĩu môi bật khóc, ý cười trên mặt cứng đờ, sợ tới mức Khánh nhi nén nước mắt, không dám lại bật khóc.

Trương Linh Tố hài lòng xoay người rời đi, đi tới bên người Tư Mã Yên, "Ngươi xem, Khánh nhi không khóc nữa, chúng ta cũng có thể an tâm rời đi rồi."

"Hảo." Tư Mã Yên nắm chặt bàn tay Trương Linh Tố, "Tố Tố, cám ơn ngươi."

"Muốn cám ơn ta? Cũng không thể liền chỉ nói một câu." Trương Linh Tố kéo Tư Mã Yên lên xe ngựa, liếc mắt nhìn thoáng qua tỳ bà trong thùng xe, nói, "Đã lâu rồi ta cũng chưa được nghe ngươi đàn khúc cho ta."

Ý cười của Tư Mã Yên nồng đậm, ôm lấy tỳ bà, "Tố Tố muốn nghe cái gì?"

"Cái gì cũng tốt, chỉ cần là ngươi đàn." Trương Linh Tố cười cười, vén rèm ngồi lên vị trí xa phu, "Nay Khánh nhi cũng đã trở về bên cạnh thân nhân của hắn, ta cũng có chút nhớ Tuyết Dao, không bằng..."

"Chúng ta cùng đi gặp các nàng đi, đã lâu không gặp, liền muốn hảo hảo trêu ghẹo các nàng một chút." Tư Mã Yên nhìn bóng dáng của Trương Linh Tố, "Nay các nàng đã là ba cái miệng, Tố Tố, chúng ta cũng cẩn thận một chút."

"Ha ha, các nàng có thể có ba cái miệng, chẳng lẽ chúng ta không thể có sao?" Trương Linh Tố bỗng nhiên quay đầu, "Loạn thế vừa qua, thế gian này còn có rất nhiều cô nhi không người chiếu cố, không bằng chúng ta thu dưỡng vài cái đi?"

Tư Mã Yên mỉm cười không nói, chính là nhẹ nhàng gật gật đầu, ngón tay phất qua dây đàn tỳ bà, một khúc "Khánh đoàn viên" vui vẻ từ đầu ngón tay của nàng vang lên.

Chính là nên đoàn viên...

Tư Mã Yên còn nhớ lúc trước nàng đã từng nói với Thanh Hà, chờ đến khi nàng đưa Khánh nhi trở về Thổ Dục Hồn, sẽ định cư ở thành Cô Tang, nếu như Thanh Hà cùng Trừng nhi nhớ các nàng, có thể đến đó thăm các nàng...

Cả đời này còn rất nhiều năm tháng, dù sao sẽ đợi cho các nàng đoàn viên...

"Giá!"

Trương Linh Tố vung dây cương, xe ngựa chạy như bay về phương Bắc trên sơn đạo --

Thanh âm tấu khúc không dứt, hòa cùng tiếng chim chóc, sơn đạo càng đi càng sâu thăm thẳm, phong cảnh cũng càng ngày càng đẹp.

"Yên nhi, ta thích nghe ngươi đàn khúc..." Trương Linh Tố nghe đến lòng say, bỗng nhiên kéo ngừng con ngựa, quay đầu thần bí mỉm cười với Tư Mã Yên, "Ta đột nhiên muốn nghe ngươi xướng khúc."

"Xướng khúc?" Tư Mã Yên ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng.

"Đúng vậy..." Trương Linh Tố buông dây cương xuống, bỗng dưng nhảy về phía Tư Mã Yên, hung hăng hôn lên môi của nàng.

"Thì ra..." Tư Mã Yên vươn tay nhéo Trương Linh Tố một phen, Trương Linh Tố không thể không buông đôi môi của nàng ra.

"Nếu như ta muốn nghe ngươi xướng khúc thì sao?" Tư Mã Yên mỉm cười ôm lấy cổ Trương Linh Tố, dường như muốn khiêu khích, "Ngươi cũng biết, thân thể này của ta thế nhưng là không thể quá mệt nhọc."

"Vậy..." Trương Linh Tố sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, Tư Mã Yên đã xoay người đem Trương Linh Tố đặt ở dưới thân, tiến đến bên tai của nàng, thấp giọng nói một câu.

"Khúc nhạc của ta còn chưa đàn xong, ngươi cũng không thể hư hỏng..."

"Ân..."

Tuy khúc tỳ bà cuối cùng đã chấm dứt, tiếng thở dốc triền miên kia lại vẫn tiếp tục...

Chim chóc xấu hổ bay đi, hoa cỏ mang bộ dạng cúi người, màn xe nho nhỏ, che khuất toàn cảnh trong xe.