Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 17




Kiều Hân Hân mở kịch bản ra, chữ viết màu xanh ở trong rất tinh tế, từng tờ đều chằng chịt rất nhiều hướng dẫn.

Cô bỗng nhiên hiểu vì sao Lý Mục muốn cô chuyển tới đây, xem ra là để thuận lợi cho việc phát sóng trực tiếp sau này. Cô nhìn tên của  những bộ phim quen thuộc hoặc chưa từng thấy kia, không ngoài dự tính, đều là thể loại phiêu lưu kích thích, cửu tử nhất sinh(*).

(*) Cửu tử nhất sinh: Chín phần chết một phần sống, ý nói rất nguy hiểm.

"Sẽ có người xem sao?" Cô nghi ngờ hỏi.

Phòng phát sóng trực tiếp đang ở trạng thái ẩn, phải tới 1 giờ chiều mới mở ra.

Nếu cô nhớ không lầm, trước mắt, lượng lưu trữ phòng cũng đã vượt quá 50, muốn dựa vào chương trình phát sóng trực tiếp tử vong để tăng điểm nhân khí, Kiều Hân Hân cảm thấy vẫn rất khó thực hiện.

Cô không hiểu quy tắc của TV Thái Dương, tự nhiên không tin tưởng.

Lý Mục giải thích: "Yên tâm đi, tôi sẽ xin giúp cô một vị trí đề cử cho kiểu phát sóng trực tiếp này, có được vị trí đề cử sẽ có tỉ lệ được xem nhiều hơn. Người dùng TV Thái Dương rất nhiều, đến lúc đó sẽ có vô số du khách tiến vào, có thể lưu lại bọn họ hay không, vậy thì phải xem bản lĩnh của cô rồi."

Kiều Hân Hân cái hiểu cái không gật gật đầu, Lý Mục nhận được cuộc gọi, liền muốn ra ngoài. Trước khi đi, anh ta nói: "Hân Hân, cô chuẩn bị một chút nhé, tôi đi một lúc rồi sẽ về, đến lúc đó, chúng ta sẽ làm thực nghiệm."

Cũng không biết anh ta có chuyện gì, đi cực kỳ gấp gáp.

Kiều Hân Hân cầm kịch bản lên tầng hai.

Cách bài trí của tầng hai quả nhiên bình thường hơn rất nhiều, chính là một phòng ở cũ bình thường, vách tường màu trắng, phòng ngủ được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Bàn máy tính, giá sách, mọi thứ đều đầy đủ.

Đồ của cô được đặt trong phòng khách ở tầng hai,  Kiều Hân Hân bắt đầu thu xếp một chút. Cô chủ yếu mang khá nhiều truyện tranh cùng sách, sau đó là bản thảo.

Về cơ bản, mỗi lần cô vẽ gì đều sẽ giữ lại, luôn cảm thấy đây chính là tâm tình của mình ở một thời điểm nhất định, có giá trị kỷ niệm.

Cô bỏ máy vi tính lên bàn, vừa ngồi xuống, di động liền nhận được tin nhắn từ Weixin(*).

(*) Weixin: Weixin là một phần mềm chat miễn phí trên điện thoại di động, do công ty Đằng Tấn (Tencent Holdings Limited) đưa ra vào năm 2011. Nay đổi tên thành Wechat.

Sau khi mở ra xem, là tin nhắn từ Lâm Tử Thần: "Cô có ở đó không?"

Kiều Hân Hân do dự trong chốc lát, nhắn trở về: "Có."

"Cô đã dọn nhà rồi sao?"

"Ừ."

"Ồ ~~ Sáng sớm nay tôi vốn muốn tìm cô để cùng đi chạy bộ, nhưng gõ cửa thật lâu cũng không có người trả lời. Cô chuyển tới đâu vậy?"

"Đằng sau phố Nam (đáng yêu)"

"A? Con đường quán bar kia sao? Khu nhà ở bên kia đều cũ rồi, trị an liệu có đủ an toàn không?"

"Cũng coi như không tồi, về cơ bản tôi rất ít khi ra ngoài."

"Cũng đúng..."

"(Đáng yêu)"

Kiều Hân Hân cũng không thích hình thức một hỏi một đáp này, nhưng cô là một người thiếu đề tài, không biết phải tán gẫu cái gì cho phải.

Nhưng Lâm Tử Thần đột nhiên tìm tới cô, vẫn khiến cô cảm thấy có chút kinh ngạc.

Tính cách của cô ấy... Cũng đâu quá giống loại người cực kỳ nhiệt tình nhỉ? Kỳ thực ở lần đầu gặp mặt, Lâm Tử Thần còn rất cao lãnh.

Di động lại vang lên một tiếng.

"Ngày mai cô có rảnh không? Có thể cùng tôi ăn bữa trưa chứ?"

Lâm Tử Thần chủ động hẹn cô.

Kiều Hân Hân nhìn tin nhắn này, ngẩn người thật lâu, cô không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là gì, có chút chờ mong... Cũng có chút sợ hãi.

Cuối cùng, cô vẫn nhắn lời từ chối.

"Không được, tôi không muốn ra ngoài ăn cơm, thật ngại quá."

Lâm Tử Thần cầm di động, nằm trên ghế sofa ăn khoai tây chiên, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Kiều Hân Hân, cô thiếu chút nữa liền cười ra tiếng!

Ha ha ha, đứa nhỏ này thật quá đáng yêu! Nào có ai trực tiếp cự tuyệt người khác như vậy, cũng không biết nói uyển chuyển một chút.

Cô dùng khăn giấy xoa xoa tay, sau đó nhắn trở lại một tin.

"Không vấn đề gì, sau này hẹn cũng được."

"(Đáng yêu)"

"(Mặt quỷ)"

Lý Mục đã trở lại, trước khi lên tầng anh còn hô một tiếng: "Hân Hân, tôi lên đây."

"Được."

Kiều Hân Hân bỏ di động xuống, cửa phòng ngủ của cô không đóng, đồ vật đều đã được thu dọn không sai biệt lắm. Lý Mục nhìn mấy thùng rỗng, cảm khái nói: "Cô thu thập cũng thật nhanh! Phụ nữ quả nhiên không giống nhau."

Trong phòng chỉ có một cái ghế, Lý Mục liền trực tiếp ngồi lên giường.

Anh chỉ vào ghế của máy vi tính: "Ngồi đi."

Kiều Hân Hân bước qua đó, đối diện với anh ta.

"Làm sao vậy?"

"Thời gian phát sóng trực tiếp của cô bắt đầu từ 1 giờ chiều, nên chúng ta có thể làm trước một ít thực nghiệm -- Sau này, mỗi ngày đều sẽ dành chút thời gian để luyện tập, chờ khi nào cô có thể sống tới đoạn kết của bộ phim, chúng ta liền chính thức phát sóng trực tiếp."

"... Luyện tập?"

Lý Mục vỗ tay một cái, khối vuông xanh trống rỗng xuất hiện, anh ta kéo màn hình kéo tới bên cạnh hai người, chỉnh lớn thành cỡ máy tính.

"Cô đã đọc kịch bản mà tôi đưa chưa?"

"Rồi."

"Bản sao thứ nhất, là Đảo Đầu Lâu."

Trên màn hình xuất hiện một biểu tượng trò chơi, sau khi Lý Mục ấn vào đó, là một bản lý lịch người chơi.

Kiều Hân Hân vội vàng lấy kịch bản ra, trước đó cô chỉ nhìn sơ qua một cái, đối với "Đảo Đầu Lâu" cũng không có ấn tượng gì.

Hơn nữa, cái tên này rất lạ lẫm đối với cô... Bình thường cô rất thích xem phim, trên cơ bản những bộ phim bom tấn cô đều đã xem qua, nhưng chưa từng nghe nói tới bộ này.

Lý Mục giúp cô điền thông tin, lại tạo ra một ít thiết lập.

"Bởi đây là lần đầu tiên, chúng ta sẽ chọn độ khó thấp nhất... Ừm, cảm giác đau đớn, 3% là được rồi."

Cảm giác đau đớn càng chân thực, khán giả sẽ càng thích, nhưng Kiều Hân Hân không chỉ là một chủ kênh tân binh, còn là một cô gái xinh đẹp, cảm giác đau đớn thấp một chút cũng không sao.

Chủ yếu là...

"Cô nhất định phải diễn kịch, hiểu không? Ví dụ như khi bị ngã, nhờ cảm giác đau đớn thấp nên cô sẽ không cảm thấy gì, nhưng cô nhất định phải ra vẻ rất đau đớn." Lý Mục truyền dạy kinh nghiệm cho cô.

Trong phát sóng trực tiếp tử vong, phần lớn là nam chủ kênh chọn loại hình thức nguy hiểm cấp năm sao, nữ chủ kênh cơ bản đều chọn độ khó thấp, trong trò chơi diễn giống một chút, kiếm được một bó lớn người hâm mộ.

Cho dù khán giả biết rõ ràng, kỳ thực không đau đến mức ấy... Nhưng họ vẫn sẽ bình luận đầy màn hình: "Đau lòng chủ kênh quá."

Kiều Hân Hân hơi hơi mím môi, cô chột dạ nói: "Tôi... Kỹ thuật của tôi... rất kém..."

Kỹ thuật là gì? Cô không biết, cô chỉ biết trong cuộc sống bình thường, phần lớn thời gian cô đều mang một bộ mặt than.

Nếu cô quả thật cảm thấy không đau, đại khái nhìn qua cũng chính là... Không đau đi.

Lý Mục đã điều chỉnh tốt mọi thứ, anh ta đem một khẩu súng nhét vào tay cô, cười híp mắt: "Cầm để bảo vệ chính mình nha."

"..."

Kiều Hân Hân cảm nhận được sức nặng trong tay, đầu óc trống rỗng.

Đây là... Súng thật sao?

Lý Mục giống như nhìn ra nghi vấn của cô, anh ta nói thẳng: "Là hàng thật, trước khi dùng nhớ lên đạn -- Hẳn là cô đã xem qua trong phim rồi, tới đây, tôi dạy cô."

Trong toàn bộ bản sao thuộc loại mạo hiểm, chủ kênh đều có thể mang theo một khẩu súng.

Bởi vì khẩu súng này là kết quả của công nghệ cao, nó có thể bắn ra vô số phát đạn.

Chỉ cần chủ kênh đừng ném súng đi, vẫn có thể tự bảo vệ chính mình trong một số trường hợp. Suy cho cùng, họ vĩnh viễn không cần lo súng sẽ hết đạn.

Lý Mục vô cùng cẩn thận dạy cô cách dùng súng, tay Kiều Hân Hân có chút run, anh ta an ủi: "Không sao đâu, súng này chỉ có thể sử dụng khi đã vào trong phim thôi, ở thế giới hiện thực nó là vật câm, không có đạn bên trong. Hơn nữa -- Những người xuất hiện ở trong phim đều là số liệu, cho dù cô ngộ thương họ cũng không có việc gì, hiểu chưa?"

Kiều Hân Hân nghe được những lời này, tâm tình cuối cùng cũng ổn định một chút.

Cô cứng ngắc gật đầu một cái: "Tôi biết rồi."

Ngay lúc này Weixin của cô lại vang lên, Kiều Hân Hân liếc một cái, phát hiện ra người gửi là Lâm Tử Thần.

Lý Mục cũng nhìn sang, anh ta mỉm cười hỏi: "Ai vậy?"

Kiều Hân Hân mở tin nhắn, ở trong viết: "Ngày kia tôi sẽ phải sang nước ngoài, mai cô thực sự không rảnh sao?"

"Là hàng xóm cũ của tôi."

"A, hóa ra là cô gái kia --"

Lâm Tử Thần rất xinh đẹp, còn rất trượng nghĩa, Lý Mục có ấn tượng sâu sắc với cô. Anh ta tò mò hỏi: "Cô ấy tìm cô làm gì?"

"Muốn hẹn tôi cùng đi ăn cơm vào ngày mai."

"Cô có muốn đi không?"

Kiều Hân Hân lắc đầu, cô bình tĩnh nói: "Tôi không đi."

Cô để di động xuống, không nhắn lại cho Lâm Tử Thần, bởi cô không biết mình nên nhắn lại cái gì. Chỉ cảm thấy, nếu lại từ chối một lần nữa sẽ khiến người ta thật vọng, cô có chút trốn tránh loại cảm giác này, vậy nên dứt khoát không để ý tới.

Lý Mục ngồi ở phía đối diện chăm chú nhìn cô, cặp mắt đào hoa kia cười rộ lên như hồ ly, khi không cười lại có thể dễ dàng khiến người ta hãm sâu vào.

Kiều Hân Hân cúi đầu, hoàn toàn không nhìn anh.

Giọng của Lý Mục trở nên dịu dàng: "Không có việc gì, nếu không muốn đi liền không đi, chẳng cần miễn cưỡng chính mình."

Anh ta xem như đã nhìn ra, Kiều Hân Hân rất kháng cự với việc giao tiếp, cô không giống với những nữ chủ kênh khác mà anh ta quản lý trước đây.

Có thể nói, trong ngành công nghiệp chủ kênh này, nhất là khi làm phát sóng trực tiếp, tính cách hoạt bát, hài hước một chút, mới càng khiến người ta yêu thích. Có vài cô gái rất biết cách tán gẫu, có thể cùng nhiều khán giả trò chuyện đến vui vẻ, người khác sẽ mãi nhớ tới cô gái đó, sẽ lưu trữ phòng của cô ấy, sẽ lại đến thêm lần nữa.

Thực sự mà nói, tính cách của Kiều Hân Hân không thích hợp với ngành giải trí.

Nhưng, cho tới tận bây giờ Lý Mục đều không mang cảm giác thất vọng, ngược lại, anh ta cảm thấy, Kiều Hân Hân có thể tiến vào một con đường mới.

"Có lẽ sau khi huấn luyện của cô kết thúc, cô sẽ đặc biệt muốn cùng cô ấy ăn cơm." Anh ta ý vị thâm trường nói.

Kiều Hân Hân khẽ mỉm cười một cái, cô chuyển hướng đề tài: "Tôi phải luyện tập thế nào?"

"Tiến vào phim nha."

"Bây giờ sao?"

"Đúng, hiện tại chúng ta thử một chút, trừ tôi ra, ai cũng không thấy cô. Vậy nên, cô có thể tự do phát huy. Nhắc cô một câu, sau khi vào trong cô cũng có thể lợi dụng quản gia trí năng để xem kịch bản, về cơ bản mỗi bộ phim đều có hai kết cục, một tốt một xấu, cô có thể dựa vào sở thích của mình mà chọn. Trong quá trình thực hiện, nếu cô chết, phát sóng trực tiếp sẽ kết thúc."

"Sau khi chết, sẽ thoát khỏi phim sao?"

"Chính xác. Lần này chỉ là huấn luyện, cho dù cô sống không quá 5 phút đồng hồ cũng là chuyện bình thường. Trục thời gian ở trong trò chơi trôi qua rất chậm, một giờ trong hiện thực sẽ tương đương với hai ngày trong trò chơi, vậy nên tính tới thời điểm ăn trưa hôm nay, cũng đủ lâu để cô luyện tập. Được rồi, cảm giác đói khát cũng chỉ là 3%, cô tạm thời không cần lo lắng mình bị đói chết."

"..."

Mọi thứ đều rất mơ hồ, Kiều Hân Hân đã thích ứng với việc phát sóng trực tiếp cho người ngoài hành tinh mỗi ngày, nhưng đây là lần đầu tiên cô muốn đến một nơi mà chính mình cũng không dám nghĩ tới.

Nói thế nào nhỉ... Cô vẫn có chút mong đợi.

Cô đại khái là kiểu phụ nữ nhìn thì nhu nhược, nhưng trên thực tế lại rất cuồng dã. Đối với loại hành trình kinh sợ kích thích này, cô lại rất muốn tự mình thể nghiệm một phen.

"Chuẩn bị xong chưa?" Lý Mục hỏi.

Kiều Hân Hân gật đầu một cái: "Đã xong."

"Đặt tay ấn lên đi."

Trong khối vuông màu xanh, xuất hiện một phần dấu tay, Kiều Hân Hân đưa tay nhấn vào.

Một trận lạnh lẽo xuất hiện.

Ngay sau đó, toàn bộ thân thể của cô giống như bị cái gì lôi kéo, vừa nhắm mắt lại, cô lập tức biến mất khỏi ghế tựa.

Lý Mục điều chỉnh vị trí của màn hình về phía trước mặt, phóng lớn tới cực hạn, tựa như đang xem phim ở rạp VIP.

Anh nằm trên giường, biểu cảm ung dung.

Hình ảnh trên màn hình màu xanh chuyển động, cuối cùng, dừng lại ở trên người Kiều Hân Hân.

Cô, đã tiến vào bộ phim thứ nhất Lý Mục đưa ra -- "Đảo Đầu Lâu".