Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 36




"Jimmy, qua đây một chút." Kiều Hân Hân hô.

Sự xuất hiện của nhóm khủng long khiến cho đoàn lính đánh thuê lâm vào trạng thái khủng hoảng cực độ, Jimmy sợ tới mức run rẩy, cậu trực tiếp đưa tay giữ chặt cổ tay của Kiều Hân Hân, thúc giục nói: "Nhanh! Chúng ta cùng trốn vào trong biển đi thôi!"

Nhóm khủng long này hẳn là không thể xuống nước đâu nhỉ...

"Không vấn đề gì, chúng ta chỉ cần ở trên bè trúc là được rồi."

Kiều Hân Hân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cô xác định, nhóm khủng long này là đám Tiểu A Minh.

"A?" Jimmy không hiểu vì sao cô có thể bình tĩnh như vậy, đây chính là khủng long đó! Là khủng long đã biến mất khỏi trái đất từ rất lâu về trước đó!

Huống hồ không phải chỉ có một con đến, mà là rất nhiều con!

Tình huống trên bờ biển rất hỗn loạn, việc thuyền nổ tung vốn đã khiến tâm lý mọi người bối rối, nay khủng long lại đột nhiên xuất hiện... Rất nhiều người móc súng ra, bắt đầu bắn, nhưng rừng cây rất tối, bọn họ có thể nghe được tiếng bước chân xao động, lại không đếm được xem rốt cuộc có bao nhiêu con khủng long.

Bom cùng súng máy đều ở trong phòng chứa đồ, tất cả chỉ mang theo súng lục ở bên người, khủng long da dày thịt béo, súng lục rất khó có thể bắn xuyên qua da thịt của chúng để gây nên vết thương chí mạng.

Phía trước truyền tới tiếng người thét chói tai, khủng long ở đó không chút khách khí húc bay người, thậm chí kẻ chậm chân còn bị bọn chúng giẫm trên mặt đất.

Đống lửa của đám lính đánh thuê cháy càng lúc càng lớn, mọi người còn có thể nhìn thấy một đống thịt nát ở trên mặt đất...

Súng căn bản không được việc!

Chạy a a a a a a a!

Trên bờ, ba mươi người tản đi như ong vỡ tổ, chỉ còn lại hai chiếc thuyền trên biển, mọi người lục tục lấy súng ra bắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, tình huống trở nên vô cùng hỗn loạn.

Ngồi xổm trên bè trúc, Jimmy vẫn luôn ôm đầu, cậu giấu mình ở phía sau King Kong, hoàn toàn không dám thò đầu ra.

"Thật sự... Thật sự không cần xuống biển sao..."

Rất nhiều người đều nhảy xuống biển để tránh đầu sóng ngọn gió! Tuy hai chiếc thuyền khác không có lượng lớn vũ khí, nhưng bọn họ vẫn có súng! Nhảy vào biển nhất định an toàn hơn nhiều so với đứng ở trên bè trúc...

"A a a!!! --" Jimmy phát hiện có một con khủng long lớn đang đi về phía mình, cậu nhắm mắt thét lên, nhưng sự đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa truyền đến.

Ách...

Cậu thận trọng mở một mắt ra, con khủng long kia đang hướng về những nơi khác, phần lớn mọi người ở đây đều nhảy xuống biển, nhóm khủng long này đứng ở hai bên bè trúc, ánh mắt hung ác.

Thế nhưng, chính mình vẫn hoàn hảo, không chút tổn hại.

Đầu của cậu cũng không bị cắn xuống, tay chân khỏe mạnh, chẳng có gì xảy ra.

Kiều Hân Hân cúi đầu nhìn dây thừng trên bè trúc, cô vốn muốn dùng dao găm cắt đứt, suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi.

Liều lượng thuốc mê quá nhiều, cho tới hiện tại, King Kong vẫn còn chưa tỉnh lại.

"Ô ô --"

Tiểu A Minh còn chưa tới, nó trốn ở trong rừng một mình, nôn nóng kêu.

Mẹ của Tiểu A Minh đi tới bên người Kiều Hân Hân, nó dùng miệng cắn dây thừng, lui về phía sau từng bước một.

Jimmy quả thực sợ ngây người!

Cậu cậu cậu... Cậu không nhìn lầm đấy chứ?! Đám khủng long này chẳng những không ăn bọn họ, cư nhiên còn giúp bọn họ kéo King Kong đi?! Lẽ nào, mục đích tới đây của chúng chính là...

"Chị biết chúng nó sao?"

"Ừ, có quen biết."

Jimmy đặt mông ngồi trên bè trúc, cậu dùng sức kéo trang phục ngụy trang phía ngoài, lộ ra áo phông ở bên trong.

Trên người cậu đều là mồ hôi.

Sao không nói sớm! Cậu cũng sắp bị hù chết rồi, có cảm giác sau khi gặp lại Ann, mỗi sự kiện xảy ra đều đủ để khiến cho trái tim cậu nổ tung! Nhưng, Ann thật sự rất đáng gờm, cô cư nhiên có thể đem đến nhiều khủng long cứu binh như vậy.

Chẳng trách cô dám cho nổ thuyền...

Nếu không có đám khủng long này, bọn họ rất khó có thể yên ổn rời đi.

Song, tình hình cũng không lạc quan như vậy, lính đánh thuê ở đây đều nổ súng, tuy trốn ở phía sau King Kong rất an toàn, nhưng hình như có khủng long bị đả thương.

May mắn là chính bọn họ cũng không dùng hết bom, vẫn mang trên người một hai quả, ném ra phía xa xa, phạm vi nổ rất dọa người!

Khủng long ở đây đều che chở cho King Kong lùi lại, dùng đủ mười phút, đám to con này mới tiến vào trong rừng rậm.

Nhóm lính đánh thuê tìm được đường sống trong chỗ chết, khóc không ra nước mắt -- xong rồi xong rồi, King Kong mất rồi! Chuyến đi này của bọn họ căn bản sẽ tay không mà về!

Nhưng chuyện này cũng quá kỳ quái, làm sao đám khủng long kia có thể tự họp thành đội để tới cứu một con khỉ đột khổng lồ? Còn chiếc thuyền chứa phần lớn vũ khí kia, nếu không phải đã bị nổ tung, những con khủng long này căn bản đi không nổi!

Lẽ nào đây là kế hoạch của kẻ nào đó?

Lần này, khủng long tập kích cộng với việc nổ thuyền khiến lính đánh thuê thiệt hại hơn hai mươi người, bọn họ còn lại một trăm ba mươi người, cùng với một trăm năm mươi người đã sớm đi vào trong rừng kia.

Nhóm khủng long chui vào rừng, tụ tập nghỉ ngơi.

Kiều Hân Hân bò lên bụng King kong, cảm giác được hô hấp của nó vẫn còn vững vàng. Tiểu A Minh đứng ở một bên, lúc thì chống đầu mình lên đầu King Kong, lúc thì đỡ cánh tay của King Kong.

Có thể thấy nó thật sự rất lo lắng cho King Kong.

Jimmy vốn rất sợ nhóm khủng long này, nhưng sau khi ngây người hồi lâu, cậu phát hiện chúng hoàn toàn không có ý muốn tổn thương chính mình! Lá gan của cậu dần dần lớn lên, thậm chí còn dám tới gần A Minh.

Dù sao đây cũng là một con khủng long nhỏ... Ừm, thật sự rất nhỏ, còn nhỏ hơn một chút so với ngựa.

Cậu đưa tay muốn sờ, A Minh lại tặng cho cậu một cái trừng mắt mang tính cảnh cáo, Jimmy lập tức rút tay về -- Cho dù nó nhỏ, đó cũng là khủng long! Lại còn là khủng long ăn thịt!

King Kong đã an toàn, nhưng hiện tại phải gì?

Lúc trước Jimmy có nói không chỉ có một mình nhóm người này lên đảo, liệu điều đó có đồng nghĩa với việc ngày mai sẽ xuất hiện sự tình khác không? Dường như nhóm thổ dân cũng bị giết hại, đến lúc đó, cửa thành bị phá hư, vô số người tràn vào, những sinh vật ở trên đảo phải làm sao bây giờ?

Kiều Hân Hân ngồi trên bè trúc, cô dựa lưng vào King Kong, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời đêm.

Phát sóng trực tiếp còn chưa kết thúc, giải thích rõ rằng, nguy cơ thật sự còn chưa được giải quyết.

Có chút lo âu, nhưng hiện tại đầu óc của cô rất mơ hồ.

Jimmy đang ngủ ở trên bè, phần lớn khủng lõng cũng đều đang nghỉ ngơi, trong rừng rậm rất yên tĩnh.

Người ở trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang nói chuyện phiếm, Kiều Hân Hân tùy ý nhìn hai cái, không có sức lực để mở miệng.

Kaka gửi tới một tin nhắn.

[Hiện tại tới cửa thành đi thôi, A Tát đang ở nơi đó.]

"A Tát?"

Đã trễ như vậy, tại sao A Tát lại ở cửa thành? Hơn nữa... Cô đi tới đó làm gì?

[Có rất nhiều bộ đội đặc chủng ở trên đảo, thổ dân sắp không chịu nổi rồi, một khi toàn bộ thổ dân bị bắt làm tù binh, hòn đảo này cũng sẽ bị bộ đội đặc chủng đóng quân -- đến lúc đó, bọn họ có thể muốn làm gì thì làm.]

Kaka không cẩn thận gửi qua một đống lớn, quả nhiên, hệ thống tự động che chắn thành "**** **** **** **".

Kiều Hân Hân chẳng thấy được cái gì...

"Ách..."

[Đi đi, cô nói chuyện với A Tát, để cậu bé mở cửa thành vào tối mai.]

Kaka không thể giải thích vì sao phải làm như vậy, hắn chỉ có thể trực tiếp truyền lệnh. Dưới tình huống hoàn toàn không hiểu gì, Kiều Hân Hân vẫn gật đầu nói: "Được."

Nơi này cách tường thành rất gần, bởi vì sinh vật ở xung quanh rất ít khi lui tới. Hơn nữa, có đàn khủng long ở phụ cận, Kiều Hân Hân liền lớn mật đốt một cây đuốc, đi ra bên ngoài.

Bốn phía yên ắng, chỉ có tiếng bước chân của một mình cô.

Bỗng nhiên, cô nghe được động tĩnh. Quay đầu lại, phát hiện ra Tiểu A Minh đang len lén theo sát cô.

Nó còn nhỏ, so với mẹ của mình thì không đáng để nhắc đến, nhưng nó đứng ở dưới ánh trăng, ánh mắt lóe sáng. Từ đầu đến cuối, nó vẫn thấp thỏm cho sự an nguy của Kiều Hân Hân.

Kiều Hân Hân nở nụ cười, cô vươn tay, Tiểu A Minh nhích lại gần, nhẹ nhàng liếm hai cái.

Nó muốn để Kiều Hân Hân ngồi lên người mình, chỉ là vết thương trên lưng nó còn chưa khỏi, Kiều Hân Hân không muốn làm vậy.

Cô sờ đầu nó, xoay người tiếp tục tiến lên.

Tiểu A Minh ngoan ngoãn theo sau.

Kiều Hân Hân đi tới dưới cửa thành, cửa thành rất cao lớn, đủ để King Kong đi qua. Chỉ có điều, cửa thành bị đóng chặt từ bên trong, có thể nhìn ra sự đề phòng liên tục của thổ dân đối với dã thú ở trong rừng.

"A Tát, em ở đâu?" Cô tự tay gõ cửa thành.

"Chị Tiểu Kiều!"

Giọng của A Tát truyền đến từ khe hở, cậu đứng ở giữa cửa thành, cố gắng dùng một mắt nỗ lực nhòm qua.

Quả nhiên là chị Tiểu kiều! Còn có Tiểu A Minh nữa!

Kaka nhìn thấy A Tát thông qua ống kính công cộng, trong buổi tối ngày hôm nay, một loạt hành động của hắn đã vi phạm quy định một cách nghiêm trọng, sau còn nhận được tin nhắn cảnh báo của TV Thái Dương.

Sau 20 phút nữa, hắn sẽ phải đăng xuất.

"Sao em lại ở chỗ này?" Kiều Hân Hân hỏi.

A Tát ngồi dưới đất, tâm tình nặng nề: "Em, em có cảm giác mình rất vô dụng, em hoàn toàn chẳng giúp được gì cho tộc nhân của mình."

Rất nhiều bộ đội đặc chủng đổ bộ lên đảo, quê hương sắp giữ không được, A Tát tận mắt thấy nguyên một đám tộc nhân bị bắt làm tù binh, cuối cùng chỉ còn dư lại vài người già yếu.

Cậu hẳn là vị tù trưởng vô dụng nhất trong lịch sử của tộc Thổ Mộc.

A Tát bất tri bất giác đi tới chỗ này, cậu đang nghĩ, nếu ngày đó chính mình trực tiếp ngã chết thì tốt rồi... Nhưng, cậu lại gặp được Kiều Hân Hân cùng Tiểu A Minh, nếu cậu trực tiếp ngã chết liền không quen biết bọn họ nữa! A Tát cúi đầu, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Cách một cánh cửa, Kiều Hân Hân nghe được tiếng khóc nức nở bất lực của bé trai, cô liên tưởng tới tình huống mà Jimmy đã từng nói với mình.

Xem ra, tình hình ở phía bên kia tường thành cũng vô cùng hiểm trở, đảo Đầu Lâu muốn giành lại sự yên bình thường ngày, chỉ sợ là không có khả năng.

Nhưng tại sao Kaka lại để chính mình tới đây chứ? Anh ta còn nói, hãy để A Tát mở cửa thành vào tối mai... Mở cửa thành?

Bỗng nhiên, Kiều Hân Hân nghĩ tới một loại khả năng.

"A Tát, có phải tình huống ở trên đảo rất thảm hay không?"

"Đúng vậy... Rất nhiều người đều bị bắt, chúng em căn bản không đánh lại bọn họ, chỉ có thể cố gắng tránh né."

A Tát dùng mu bàn tay lau nước mắt, cậu nức nở nói: "Nhưng đã sắp chống đỡ không nổi rồi, mọi người... Đều đã bị bắt! Chị Tiểu Kiều, em thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt..."

"Vậy thì, mở cửa thành đi!"

"... Cái gì?" A Tát sửng sốt, cậu ngẩng đầu, trên mặt có hai hàng nước mắt rõ rệt.

"Tối mai, em hãy nghĩ cách để mở cửa thành ra nhé."

"Mở, mở cửa thành?"

Tổ tiên có điều kiêng kỵ, cửa thành này tuyệt đối không thể mở! Nếu thật sự mở ra, nếu có dã thú chạy vào... Trên mặt A Tát lộ ra vẻ khủng hoảng, cậu nhỏ giọng nói: "Bọn họ nhất định sẽ không đồng ý..."

"Nhưng chị biết là em sẽ có cách." Kiều Hân Hân khẽ cười nói: "A Tát, tối mai chị cùng King Kong và Tiểu A Minh đều sẽ tới, bọn chị sẽ đến giúp em."

Có lẽ, không chỉ dừng lại ở ba người bọn họ, sẽ còn có một đoàn quân khác tới giúp.

A Tát nhìn cửa thành ở trước mặt, cậu sửng sốt tròn 10 giây, mới kịp hiểu Kiều Hân Hân rốt cuộc vừa nói gì!

Trời ạ, điều này cũng quá không thể tưởng tượng được!!

Lẽ nào chị Tiểu Kiều cũng muốn tới chiến đấu với đám bộ đội đặc chủng kia ư?

Bé trai vốn đã tuyệt vọng, nhưng lời nói của Kiều Hân Hân lại khiến cho cậu dấy lên ý chí chiến đấu một lần nữa -- Cậu cũng không muốn buông tha như vậy! Đây chính là nơi mà cậu sinh ra và lớn lên từ nhỏ, nơi này còn có tộc nhân mà cậu thích nhất!

"Thật vậy sao..." Một tay bé trai lau nước mũi, một tay lau nước mắt, không thể nói rõ là vui sướng hay khổ sở, lại có chút hưng phấn không hiểu.

"Thật đó."

Đây chính là ý tứ của Kaka.

Không giải quyết đám người xâm lăng này, sớm muộn gì đảo Đầu Lâu cũng sẽ tiêu đời, như vậy phải kết hợp với thổ dân ở trên đảo cùng dã thú, đuổi sạch đám người đó!

Ngày mai, vẫn còn một ngày để tập kết đội ngũ, Kiều Hân Hân nhất định phải nghĩ biện pháp để tận lực mượn sức càng nhiều khủng long. Người đông sức lớn, tuy cô không biết rốt cuộc bộ đội đặc chủng có bao nhiêu người, nhưng... Bọn họ vẫn có cơ hội chiến thắng!

A Tát đã trở về, một mình cô đứng ở bên ngoài tường thành, Tiểu A Minh tuy mệt nhọc, vẫn còn đang cố gắng gượng.

[Ngày mai cô phải cố lên nhé.]

"Kaka, như vậy thật sự được sao?"

[Thử một chút thì biết.]

"Ừm..."

[Chủ kênh đang nói chuyện với Kaka sao? Hâm mộ cậu ấy quá!]

[Đúng vậy, hôm nay chủ kênh đã nói chuyện với cậu ấy nhiều lần... Có cảm giác cô ấy rất tốt với kỵ sĩ của mình.]

[Tôi tôi tôi tôi cũng muốn làm kỵ sĩ hộ vệ của cô ấy! Sau khi phát sóng kết thúc tôi sẽ lập tức thăng cấp!]

[23333 Liền chờ phát sóng trực tiếp kết thúc...]

[Đến lúc đó, mọi người cùng nhau thăng cấp, cho cô ấy một sự kinh hỉ!]

[(☆ ▽ ☆) Vây xem một đám đại gia ở lầu trên.]

[Rất tốt, nhất định phải mua nhiều tước vị một chút nha, tiếp theo, Hân của tôi còn muốn lên đài pk!]

[Nhất định, đã đóng gói tiền rồi.]

Kiều Hân Hân vỗ vỗ A Minh, cô quyết định quay về trong quân đội. Thành thật mà nói, cô thực sự có chút mệt mỏi, phải ngủ ở bên cạnh King Kong mới cảm thấy an tâm.

Chữ viết màu xanh của Kaka bỗng nhiên xuất hiện ở trong khung trò chuyện.

[^_^ Tôi sắp bị niêm phong tài khoản rồi.]

"... Vì sao?"

Thân thể Kiều Hân Hân đứng lại, cô không biết nếu Kaka giúp mình, sẽ bị niêm phong tài khoản!

[0. 0 Hệ thống nói tôi vi phạm quy định, hình như muốn niêm phong hai tháng, cho nên... Ngày mai tôi không thể tới xem biểu hiện hoa lệ của cô. Nhưng cũng chẳng sao, chờ tôi trở về sau hai tháng, vẫn có thể xem bản ghi lại của chương trình phát sóng trực tiếp, tôi sẽ không để lỡ một giây nào đâu ~~]

Ôi?

Sao đột nhiên lại phải rời đi? Hai tháng... Ý của Kaka là, sẽ không tới xem cô trong hai tháng tiếp theo sao?

"A..."

Trong lòng có chút mất mát.

[Chờ tôi trở về sau hai tháng nữa, phòng phát sóng trực tiếp sẽ không bị đóng cửa đâu nhỉ? Có chỗ nào không hiểu thì phải hỏi quản gia trí năng hoặc người quản lý của cô nhiều một chút... Đừng vi phạm quy định nhé.]

Kiều Hân Hân chưa từng nghĩ đến vấn đề này, thấy Kaka nói như vậy, trong lòng cô "lộp bộp" một cái.

Cô nhớ tới nhóm chủ kênh người trái đất đã biến mất trên TV Thái Dương, nhất định bọn họ đã vi phạm quy định gì đó nên phòng phát sóng trực tiếp mới bị đóng cửa nhỉ?

Nếu như... Nếu như, cô cũng vi phạm quy định, vậy thì từ nay về sau, cô sẽ không còn gặp được Kaka nữa sao?

Bỗng nhiên rất muốn hỏi số điện thoại của hắn.

Đã nhiều năm như vậy, đối với bất kỳ người nào, trong lòng cô đều trốn tránh, cho dù là ai hẹn cô, cô cũng sẽ không ra ngoài, không nghĩ rằng bản thân lại muốn giữ liên lạc cùng một người lạ chưa từng gặp mặt.

Có điều...

Nơi đây là trái đất, làm sao có thể liên tuyến đến hệ ngân hà đây?

Nếu cô muốn gặp Kaka, chỉ có thể thông qua TV Thái Dương. Ở đây, bọn họ đã thêm nhau làm bạn bè.

"Tôi sẽ luôn luôn phát sóng trực tiếp."

Anh không trở lại, tôi không kết thúc.

[A, cứ giao hẹn như vậy nhé?]

"Ừm, đồng ý."

[Ồ, chủ kênh đang hứa hẹn cái gì với Ka đại gia thế?]

[Xem ra Kaka cũng bị niêm phong tài khoản...]

[Bát quái một chút, quan hệ giữa chủ kênh cùng vị kỵ sĩ này tốt lắm sao?]

[Thời gian sáng lập của phòng phát sóng trực tiếp này còn chưa tới 10 ngày, có thể tốt đến mức nào chứ.]

[Hâm mộ ghen ghét...]

Những gì nên nói đều đã nói, Kaka gõ ra hai chữ.

[Ngủ ngon.]

"Anh muốn đăng xuất à?"

[Đúng vậy.]

"Thế thì... Ngủ ngon nhé."

Kiều Hân Hân tiếp tục lên đường, sau khi nói lời từ biệt cùng Kaka, cô nói với mọi người ở trong phòng phát sóng trực tiếp: "Chúc ngủ ngon."

Mưa bình luận đều viết "Ngủ ngon" cùng "Hôn gió", tuy rằng trục thời gian sẽ điều chỉnh rất nhanh, phỏng chừng sẽ trực tiếp dời đến sáng mai. Nhưng chỉ cần Kiều Hân Hân cùng tương tác với mọi người, tất cả đều sẽ cực kỳ vui vẻ.

Hệ thống nhắc nhở Kaka, chỉ còn 5 phút đồng hồ cuối cùng, hắn sẽ bị cưỡng chế đăng xuất.

Hắn tựa lưng lên vách tường, bưng ly ở trên bàn, uống cạn ngụm nước cuối cùng.

Cửa phòng bị mở ra, ánh đèn yếu ớt chiếu vào.

"Này, đã xong chưa."

"Năm phút." Hắn chậm rãi vươn tay, thả ly về.

"Cái gì mà năm phút! Sắp khởi hành đến nơi rồi, chẳng lẽ lại để mọi người phải chờ một mình cậu?!"

"Grắc."

Cái ly vỡ nát.

Kaka cúi đầu, tóc mái che lại nét mặt của hắn, hắn không nói thêm câu nào nữa, lại khiến người khác không khỏi sợ hãi.

Lính gác bỗng dưng rùng mình một cái, gã lập tức đẩy cửa ra ngoài, thuận tay đóng lại.

Gã dùng tay xoa mồ hôi lạnh trên trán, đây là lần đầu tiên gã tới đây trực, chẳng trách mọi người trong tổ đều không muốn tới thúc giục kẻ kia... Bọn họ đều nói, hắn là quái vật!

Quái vật bằng xương bằng thịt.