Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu

Chương 13: Ta nhất định sẽ lấy mạng nàng ấy




"Khúc Đàn à, dạo gần đây dùng loại trầm hương nào mới sao? Mùi hương này lạ mà cũng rất dễ chịu." - Nhất Dạ đang chỉnh trang chuẩn bị đi ngủ.

"Thưa nương nương, là người bên nội vụ phủ cung cấp ạ, đây là loại trầm quế hương. Nô tì nghe bọn họ nói loại hương liệu này xông phòng giúp an thần định giấc cực kì tốt, nhất là cho người đang mang thai ạ." - Khúc Đàn lanh lợi đáp.

"Thảo nào dạo gần đây ta rất dễ ngủ. Hả đặt chân lên giường là không mở mắt lâu được."

Thật ra đây là một loại quế hương trông có vẻ bình thường và rất tốt, nhưng nếu sử dụng lâu ngày đến một thời điểm nào đó kết hợp thêm với hai loại tâm sen cùng lạc tiên hương thì sẽ tạo nên một loại mê hương cực mạnh. Với cách này có thể khiến người ta rơi vào trạng thái hôn mê sâu, mà kiến thức y dược này rất ít người biết ngay cả thái y trong cung. Người đứng đằng sau chuyện này không ai khác chính là Tử Yên hoàng quý phi.

Chiều hôm đó Sở Thu Huệ đến phòng tìm Nhất Dạ, trên tay nàng đang cầm một chiếc khăn tay đang thêu lỡ dỡ: "Hôm nay ngươi lại có trò gì mới nữa à?" - Nhất Dạ với giọng điệu chán ghét hỏi ả.

"Không có trò gì hết, ta đến đây nhờ tỷ thêu nốt giùm ta con chim nhạn này, nó khó quá ta không thêu được."

"Trò chơi mới của ngươi đấy à? Nay lại có hứng thú với việc thêu thùa, chắc không phải để tặng cho một nam nhân xấu số nào đó nhỉ."

Thu Huệ thì đang nghiến răng nghiến lợi kìm chế cơn tức giận trước sự chế giễu của Nhất Dạ: "Mặc kệ ta, chẳng qua là con nhạn này khó quá với lại trên dưới ở đây không ai thêu được đẹp như tỷ, nên ta mới đến đây để nhờ... Mà rốt cuộc tỷ có giúp không?"

"Nếu bổn cung nói không rãnh thì sao, ngươi định nằm vạ ở đây à?"

"Ta nói cho tỷ nghe, nếu tỷ giúp ta chuyện này thì ta có thể dễ dàng lấy lòng vị nam nhân xấu số mà tỷ nói và ta sẽ sớm được gả đi, như vậy tỷ sẽ bớt đi mối nguy hại như ta, đó không phải là điều tỷ muốn ư!" - ả ta tự tin đáp lời.

"Nói nghe cũng có lý đấy. Được, ta sẽ giúp ngươi."

Nói rồi Nhất Dạ nhận lấy chiếc khăn trên tay Thu Huệ, chậm rãi ngồi xuống ngắm ngía từng đường kim mũi chỉ đang lỡ dỡ trước đó: "Thật là không thể ngấm nổi cái đường thêu này..."



Sau đó nàng cặm cụi tỉ mỉ sửa lại rồi thêu cho hoàn tất phần con nhạn còn lại của chiếc khăn tay. Trong lúc đấy Sở Thu Huệ đi một vòng căn phòng vừa đi vừa luyên thuyên như thể đang khen căn phòng này đẹp, cùng lúc vừa đảo mắt xung quanh đã xác định ra được lọ xông hương đang nghi ngúc tỏa hương, cô ta liền tiến đến gần quan sát, nhận thấy Nhất Dạ không để ý mà lén bỏ vào thêm hai loại hương liệu.

Đến tối thì cuối cùng chiếc khăn cũng đã được thêu xong, lúc này Nhất Dạ có vẻ hơi mỏi và hoa mắt, thấy vậy Thu Huệ đắt ý cười thầm giả vờ quan tâm: "Được rồi, đa tạ tỷ tỷ, dù sao tỷ cũng mệt rồi nên nghỉ ngơi đi nhé, ta đi đây."

Sở Thu Huệ vừa rời khỏi, Nhất Dạ cảm giác chống mặt hoa mắt càng lúc càng rõ rệt, chắc do ngồi quá lâu thêu khăn nên có chút không ổn, nàng cố nương từng bước đến giường, gọi tì nữ của mình "Ta muốn ngủ sớm".

Sau đó Khúc Đàn hầu hạ chu toàn cho nàng an giấc rồi đóng cửa cẩn thận rời đi, nào hay biết có một tì nữ ở cung nào khác đã lén trà trộn vào mặc y phục của Sở Tiêu cung lảng vảng quanh đó, cho đến một canh giờ sau thì có tên thị vệ bên ngoài lén lút bước vào trong.

Tại Hàn Xuân cung của Tử Yên. Cô ta đang ngồi nhâm nhi thưởng thức chén chè sâm ngự ban, nữ tì vừa từ ngoài cửa bước vào: "Nương nương."

"Về rồi đó à, có nghe được tin tức gì ở bên đó không, chuyện ta bảo ngươi đã làm đến đâu rồi?"

"Dạ thưa nương nương, mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ chờ người thôi ạ." - nô tì nhoẻn miệng cười gian xảo đầy tự tin.

Tử Yên nhấp một ngụm chè rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn "Tốt lắm! Thế ta phải khai màu rồi."

Đúng lúc này Diệp Lãnh bước vào: "Tử Yên hôm nay nàng thế nào? Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?"

Binh thường vào giờ này hắn đều ở đây để trò chuyện hàn huyên tâm sự cùng trước khi ả đi ngủ.

"Thưa hoàng thượng, thần thiếp có hơi choáng vì vừa mới nghe đươc một tin động trời... Hoàng thượng, thiếp có chuyện này không biết có nên nói với người hay không?"

"Có chuyện gì nàng hãy cứ nói, phàm là chuyện gì liên quan tới nàng ta đều muốn nghe cả."

"Thật ra mà nói thì chuyện này cũng không có liên quan gì đến thần thiếp, nhưng nếu không nói thần thiếp sợ để lâu thì sẽ ảnh hưởng đến người và danh dự của cả hoàng cung này."



Hắn nhíu mày bắt đầu cảm thấy bất an: "Thế chuyện gì nàng cứ nói xem."

Cô ta được đà vào thẳng vấn đề: "Khi nãy Sở Thu Huệ có đến chơi trò chuyện cùng thiếp, đã nói cho thiếp nghe là vừa thấy một tên thị vệ ở trong phòng của hoàng hậu, còn có tiểu nô tì nào đó đứng ngoài canh chừng nữa... E là những thông tin thất thiệt vừa qua không phải là tin đồn." Tử Yên chậm rãi nói rõ như thể rất quan tâm lo lắng đến bộ mặt của hoàng thất.

Diệp Lãnh vừa lúc nãy còn đang vui vẻ giờ bỗng dưng sắc mặt tối sầm lại "Điều nàng nói quả thật không đơn giản, liệu sự việc có như nàng nói?"

"Chính Thu Huệ muội muội của hoàng hậu đã trông thấy và nói cho thiếp nghe, người xem có đáng tin không?"

Diệp Lãnh lúc này đã không kiềm chế được cơn tức giận đang sôi sục trong lòng, nghiến răng, tay bóp chặt thành hình nắm đấm, điên tiết dọng một cái thật mạnh lên bàn khiến Tử Yên ngồi bên cạnh cũng giật cả mình.

"Nhất Dạ! Nàng được lắm, dám không coi ta ra gì! Người đâu..." hắn lớn tiếng: "Mau đến Sở Tiêu cung!"

Nói xong Diệp Lãnh đùng đùng sát khí rời đi không màng đến Tử Yên đang lẽo đẻo theo sao vờ vịt nói với theo: "Hoàng thượng bớt giận, bình tĩnh từ từ đã chuyện gì cũng cách giải quyết mà."

"Cách gì, chuyện thế này mà nàng bảo ta bình tĩnh được sao? Ta nhất định sẽ lấy mạng nàng ấy!" - Vừa nói vừa hầm hực bỏ đi.

Cùng lúc này, hắn vừa đến cổng Sở Tiêu cung thì tì nữ canh chừng trước cửa phòng cũng đã nhìn thấy từ đằng xa, liền chạy đến đón tiếp, cung kính bẩm báo: "Thưa hoàng thượng xin hãy dừng bước, hoàng hậu chiều nay không được khỏe đã ngủ sớm rồi ạ."

Hoàng thượng nghe đến đây lại càng điên tiết lên không thể kiểm soát được nữa.

"Ngủ sớm sao... Cút!!!" Diệp Lãnh vung tay hất mạnh nô tì sang một bên rồi tiến đến tung chân đạp thật mạnh một cái khiến cánh cửa mở toang ra gãy cả then chốt.

RẦMMM!