Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 78: Phiên Ngoại 2 - Lão Cửu Thành và Lão Thiên Nhã




Thời tiết mấy ngày nay vô cùng oi bức khiến cho người ta dễ dàng bực bội, cáu gắt. Đêm đó cũng không ngoài ý muốn, mây đen giăng đầy trời, mưa to kéo đến cùng sấm sét ầm ầm.

"Mỗi khi có sấm sét, ta luôn cảm thấy tâm hồn bất an." Tiểu linh hồn Thiên Nhã nói với Tiêu Cửu Thành. Điều Thiên Nhã không thích nhất bây giờ chính là những đêm có sấm chớp như thế này, mỗi lần nàng đều cảm thấy linh hồn mình gần như bị tiếng sấm phiêu ra ngoài.

"Ngủ đi, ta sẽ canh cho ngươi." Tiêu Cửu Thành để Thiên Nhã gối lên đùi mình rồi nhẹ giọng nói với Thiên Nhã, ngày Thiên Nhã sống lại, cũng chính là thời tiết như vầy, Tiêu Cửu Thành không biết trong đó có mối quan hệ gì không, lần sau gặp lại Trương Đạo Phàm, nàng nhất định hỏi thử, còn bây giờ nàng sẽ ở bên cạnh canh giữ cho Thiên Nhã.

Giọng nói ôn nhu của Tiêu Cửu Thành làm thiên Nhã an tâm kỳ lạ, nàng gối lên đùi Tiêu Cửu Thành càm giác bàn tay nàng ấy lướt qua mặt mình, giống như truyền đến nàng một loại ma lực, khiến linh hồn tựa hồ không an phận của nàng bình tĩnh lại. Thiên Nhã trong lòng Tiêu Cửu Thành an tĩnh nhắm hai mắt, cảm thụ động tác tinh tế của Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành có thể cảm thấy Thiên Nhã được mình trấn an thì dần dần an ổn xuống, cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Đúc lúc này, căn phòng đột nhiên sáng lên, trên không trung xuất hiện một tia sét hung tợn như xé khoảng không ra làm hai. Luồng sáng mãnh liệt chiếu rọi vào khuôn mặt mỹ diễm của Thiên Nhã, theo sau đó là tiếng sấm vang lên như muốn sơn băng địa liệt. [Đất rung núi lở]

Tiêu Cửu Thành cảm giác có gì đó không ổn, đột nhiên trước mắt tối sầm, tức khắc mất đi ý thức.
Chờ đến khi Tiêu Cửu Thành có lại ý thức chính là thân thể trần trụi, có người đang dùng khăn ấm lau người cho nàng, người nọ chỉ là nghiêm túc giúp nàng nhưng thân thể nàng giống như bị lăn lộn vài lần mà quá mức mẫn cảm, động tác lau nhẹ nhàng cũng khơi dậy tình triều trong thân thể nàng. Tiêu Cửu Thành hoãn một chút mới phản ứng lại, không đúng, Thiên Nhã vừa rồi đã ngủ rồi, nàng cũng không có ký ức nào sau khi nghe tiếng sấm vừa rồi. Hơn nữa, động tác của người này ôn nhu, chiếu cố hơn Thiên Nhã rất nhiều. Nghĩ đến điều này, ý thức của Tiêu Cửu Thành lập tức sợ tới mức lập tức thanh tỉnh.

Tiêu Cửu Thành nhìn về phía người kia đang vì mình săn sóc, là Thiên Nhã, điều này làm Tiêu Cửu Thành thoáng an tâm, nhưng trong lòng vẫn có loại cảm giác không quá chắc chắn.
"Thiên Nhã sao?" Tiêu Cửu Thành không xác định hỏi. (Lần nào tui đọc khúc này tui cũng khóc hết mọi người L)

Thiên Nhã đi đến thế giới này đã mười mấy năm, sớm đã quen với cảm giác khác thường do sấm chớp mang lại, cách tốt nhất để thoát khỏi cảm giác khó chịu đó chính là cùng Tiêu Cửu Thành hoan hảo. Vừa rồi, Tiêu Cửu Thành là bị nàng làm đến điểm tận cùng cao trào mà hôn mê. Sau khi Tiêu Cửu Thành ngất đi, Thiên Nhã liền săn sóc pha nước ấm để lau giữa hai chân cho Tiêu Cửu Thành. Thiên Nhã thành thục tự nhiên sẽ ôn nhu và đau người hơn Thiên Nhã mười bảy tuổi nhiều.

Thiên Nhã nghe thanh âm cũng cảm thấy kỳ lạ, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Cửu Thành.

Lúc ánh mắt hai người tương giao, Tiêu Cửu Thành nhìn thấy Thiên Nhã vẫn thưc mỹ diễm nhưng nhìn kỹ vẫn không đẹp bằng lúc trước, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ập đến trong lòng nàng, Tiêu Cửu Thành đột nhiên ý thức được điều gì, không thể tin mà nhìn Thiên Nhã.
"Là ngươi sao?" Tiêu Cửu Thành không xác định lại hỏi một lần, chân chính là nàng ấy sao? Vậy Độc Cô Thiên Nhã đang cùng nàng ở bên nhau, lại là ai?

Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành, tuy rằng Tiêu Cửu Thành đời này giống Tiêu Cửu Thành đời trước nhưng vẫn có chút khác biệt, cho nên Thiên Nhã dường như ngay lập tức nhận ra Tiêu Cửu Thành.

"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Điều làm Thiên Nhã lo lắng đầu tiên chính là Tiêu Cửu Thành kia đi đâu rồi?

Quả nhiên là nàng ấy, còn người kia cũng là Thiên Nhã khi niên thiếu, tại sao lại có hai Thiên Nhã? Nhìn thấy nữ nhân mình chân chính yêu lâu như vậy, lòng Tiêu Cửu Thành loạn thành một đoàn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

"Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói cho ta sao?" Tiêu Cửu Thành khẩn trương muốn biết hết thảy.

Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành giống như cái gì cũng không biết, đành đem mọi chuyện từ từ kể lại
"Ngươi tới một thế giới khác, cùng một ta khác ở bên nhau?" Sau khi Tiêu Cửu Thành nghe xong, nguyên lai Thiên Nhã vẫn là Thiên Nhã, cùng không phải mất đi ký ức mà là cùng Thiên Nhã ở thế giới khách hoán đổi linh hồn. Chỉ là nàng cảm thấy hâm mộ cùng ghen ghét chính mình ở thế giới này, đồng thời thập phần đau lòng Thiên Nhã trước mắt, Thiên Nhã của nàng ở một thế giới khác cũng không tránh khỏi được đau khổ.

"Ân." Thiên Nhã gật đầu, nhìn Tiêu Cửu Thành đã từng sống cùng thế giới với mình, nội tâm Thiên Nhã rất phức tạp.

"Ta thực hâm mộ nàng, ngươi nguyện ý đế ý nàng, có phải vì ta không?" Tiêu Cửu Thành yêu nữ nhân trước mắt này lâu như vậy, nữ nhân này cũng từng hận mình như vậy, nàng muốn biết, nữ nhân này đã từng có chút tình cảm với mình hay không.

"Nàng chính là ngươi." Thiên Nhã biết Tiêu Cửu Thành muốn nghe cái gì, năm đó nàng rời đi thế giới kia còn không có yêu Tiêu Cửu Thành trước mắt, nhưng có dù là Tiêu Cửu Thành nào cũng vì nàng mà trả giá quá nhiều.
Tiêu Cửu Thành nghe vậy, mắt liền đỏ hoe.

"Sau đó ngươi trải qua tốt không?" Thiên Nhã nghĩ đến Tiêu Cửu Thành từng cô đơn và không hạnh phúc, nhịn không được mà hỏi, đôi khi nàng vẫn bận lòng Tiêu Cửu Thành trước mắt, nàng hy vọng sau này Tiêu Cửu Thành cũng sẽ hạnh phúc.

"Ta dùng mười bốn giọt tâm đầu huyết làm ngươi sống lại lần nữa, không ngờ người sống lại là Thiên Nhã thế giới này, các ngươi hoán đổi linh hồn, nàng không có ký ức gì từ sau năm mười bảy tuồi, chúng ta cũng ở bên nhau." Tiêu Cửu Thành thành thật nói.

Thiên Nhã nghe vậy, trong lòng không biết là kiểu tư vị gì, có cảm giác vui lại như không vui, sau khi kìm nén cảm giác này, nàng vẫn thấy vui cho Tiêu Cửu Thành cùng mới một bản thân khác.

"Như vậy thực tốt, như vậy liền rất tốt." Thiên Nhã chân thành lặp lại hai lần.
"Nàng đối đãi với ngươi tốt không?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nàng hy vọng một bản thân khác có thể làm mọi điều tốt nhất cho Thiên Nhã trong suốt quãng đời còn lại, Thiên Nhã đã chịu quá nhiều trắc trở.

"Nàng chính là ngươi, ngươi đối với ta như thế nào thì sẽ biết nàng sẽ đối với ta như thế, chỉ là không biết làm thế nào nàng liền biến thành ngươi." Thiên Nhã vẫn rất lo lắng Tiêu Cửu Thành kia đã đi nơi nào.

"Ngươi cũng nói nàng chính là ta, ngươi còn lo lắng cái gì? Lo lắng ta sẽ chiếm lấy thân thể nàng sao?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi, trong lòng lại không khỏi có chút khổ sở, mình trong lòng Thiên Nhã trước mắt vẫn không bằng một bản thân khác,

"Không phải, chỉ là..." Chỉ là Thiên Nhã cũng không biết nên giải thích như thế nào, nhưng trong lòng nàng biết rằng nàng không muốn thay đổi như vậy, mặc dù nàng cảm thấy thua thiệt cùng vướng bận sâu sắc với Tiêu Cửu Thành trước mắt.
"Hiện tượng nảy chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, có lẽ một lát nữa sẽ đổi về đi." Tiêu Cửu Thành suy đoán, kỳ thật nàng cũng không muốn đổi, dù sao nàng cũng hoàn toàn không muốn giao Thiên Nhã mười bảy tuổi cho bản thân mình khác, Tiêu Cửu Thành đột nhiên cảm thấy mình có điểm hoa tâm, muốn cả Thiên Nhã này cũng muốn cả Thiên Nhã kia. Đương nhiên, Tiêu Cửu Thành cũng cảm thấy suy nghĩ của bản thân quá tham lam, chỉ cần có được một người thì nàng phải cảm ơn trời đất rồi. Nghĩ đến một Thiên Nhã hoàn toàn không biết gì về một bản thân mình khác, ít nhất Thiên Nhã kia hoàn toàn thuộc về mình.

Nghe Tiêu Cửu Thành nói như vậy, Thiên Nhã mới thoáng yên tâm, lúc này Thiên Nhã mới ý thức được Tiêu Cửu Thành vẫn đang không một mảnh vải, nàng đột nhiên nhớ đến Tiêu Cửu Thành từng làm trò thủ dâʍ trước mặt mình, nghĩ đến mình từng ngu xuẩn, xấu xa cùng chật vật trong quá khứ, Tiêu Cửu Thành trước mắt nàng lại biết được hết thảy, trong lòng nàng có cảm giác xấu hổ như bị nhìn thấu.
Tiêu Cửu Thành phát hiện ánh mắt né tránh thân thể mình của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành nhìn mình một chút, nói thật, nàng dùng thân thể của Tiêu Cửu Thành kia, nhưng nàng không có cảm giác gì lạ lẫm, nàng thật sự nghĩ đây là thân thể của mình. Nghĩ đến lúc tỉnh lại, thân thể này vừa mới cùng Thiên Nhã hoan hảo xong, cảm giác vẫn còn lưu lại, nàng nhịn không được mà ghen ghét Tiêu Cửu Thành kia, thật vất vả mới có thể gặp lại Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành cảm thấy nếu không làm bất cứ điều gì thì thật có lỗi với lần gặp gỡ hiếm hoi này.

"Thiên Nhã, ngươi có thể ôm ta một chút không?" Tiêu Cửu Thành khẽ hỏi. (Tui lại khóc tiếp nè mọi người)

Thiên Nhã chần chờ một chút.

"Thiên Nhã chán ghét ta sao?" Tiêu Cửu Thành khổ sở nói.

"Không phải như thế..." Thiên Nhã giải thích, mặc dù nói đều là Tiêu Cửu Thành nhưng luôn cảm thấy làm như vậy thì sẽ có lỗi với Tiêu Cửu Thành kia.
"Thiên Nhã đến bây giờ cũng không thể để ta đến gần một chút sao?" Tiêu Cửu Thành ngữ khí ưu thương hỏi.

Nghĩ đến Tiêu Cửu Thành luôn buồn bã không vui, nghĩ đến chính mình thua thiệt Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã không đành lòng ôm lấy Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành cũng mặc kệ cảm xúc của mình, ôm lấy người trước mắt, nàng nhịn không được hai mắt đỏ hoe.

Thiên Nhã nhìn đôi mắt Tiêu Cửu Thành ngấn lệ, tâm sinh thương tiếc, không khỏi đem Tiêu Cửu Thành trong ngực ôm chặt hơn một chút.

Tiêu Cửu Thành ngẩng đầu, nhìn thấy mặt Thiên Nhã còn lưu dấu vết thay da, dù rằng nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện nhưng nàng vẫn đau lòng vô cùng.

"Nàng cũng vô dụng giống ta, cũng không thể hảo hảo bảo vệ ngươi." Tiêu Cửu Thành đối với một bản thân khác của mình vô cùng bất mãn.
"Vận mệnh như thế, phàm nhân làm sao có thể chống lại đây, tất cả đều đã qua rồi." Thiên Nhã không thèm để ý nói.

"Thiên Nhã... Thiên Nhã... Thiên Nhã..." Tiêu Cửu Thành một lần lại một lần gọi tên Thiên Nhã, nhịn không được mà lệ rơi đầy mặt.

Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành kêu tên mình trong đau thương, trong lòng cảm thấy đau nhói. Nhìn như viên mãn, nhưng trước sau vẫn thiếu sót.

Đột nhiên lại có tia sáng lóa mặt xuất hiện, kèm theo là tiếng sấm thật vang.

Tiêu Cửu Thành lại lần ngất đi.

Khi Tiêu Cửu Thành lần nữa tỉnh lại thì phát hiện bản thân lệ rơi đầy mặt, Thiên Nhã với khuôn mặt hoàn mỹ thập phần lo lắng nhìn mình.

"Ngươi làm sao vậy?" Thiên Nhã bị sấm chớp đánh thức, liền phát hiện Tiêu Cửu Thành nhắm mắt lại rơi lệ đầy mặt, giống như đang mơ thấy chuyện vô cùng khổ sở, Tiêu Cửu Thành như vậy làm nàng rất đau lòng cùng lo lắng.
Tiêu Cửu Thành biết nàng đã trở lại rồi, nhìn Thiên Nhã với vẻ mặt ưu thương, trong lòng nàng có vài phần cao hứng, thoải mái lại có vài phần buồn bã, mất mát.

"Không có gì, chỉ là mơ thấy ngươi lại rời đi ta, đặc biệt khổ sở." Tiêu Cửu Thành nói rồi ôm chặt lấy Thiên Nhã, chỉ có ôm Thiên Nhã mới làm tâm nàng không còn khổ sở như vậy.

"Kia chỉ là mộng, ta sẽ không rời đi ngươi." Tiểu Thiên Nhã ôm chặt Tiêu Cửu Thành, có lúc nàng thấy nữ nhân trong ngực đặc biệt nhu nhược, làm nàng muốn khuynh tẫn hết thảy mà bảo hộ mà thương tiếc nàng ấy. Thiên Nhã nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt Tiêu Cửu Thành, ôn nhu như Thiên Nhã vừa rồi vậy

"Ân, kia chỉ là mộng." Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng phụ họa nói.

Chỉ là không biết đó là mình mộng hồ điệp hay là hồ điệp mộng thành chính mình đây.