Phế Hậu Xoay Người Ký

Phế Hậu Xoay Người Ký - Chương 109





Liễu Thượng cung bước đến bên cạnh Cố Vân Tiện, dùng giọng nói mà tất cả mọi người có thể nghe được nói, “Nô tỳ đã sai người đem kim ấn Hiền phi đến Hàm Chương điện.”


Cố Vân Tiện gật đầu. Trong lễ phong phi vừa nãy, nàng nhận thánh chỉ phong phi, kim sách và kim ấn Hiền phi từ tay lễ quan, là những dấu hiệu của một lễ sắc phong chính thức. Nhiều đồ như vậy, sau khi kết thúc buổi lễ nàng đương nhiên không thể bưng hết được nên thuận tay giao cho Liễu Thượng cung để bà xử lí.


“Nhưng, trong thánh chỉ bệ hạ còn nhắc đến việc để nương nương chấp chưởng phượng ấn…” Liễu Thượng cung hình như có chút do dự, “Bắt đầu từ hai năm trở lại đây, kim ấn của Hoàng hậu vẫn luôn được cất trong Tiêu Phòng điện, nương nương có cần nô tỳ mang đến cho Người không?”


Lời vừa nói ra, mọi người đều không nhịn được mà dựng lỗ tai lên, sắc mặt của Dục Chiêu nghi cũng trở nên rất khó coi.


Kim ấm của hoàng hậu là biểu tượng cho quyền lực ở Trung cung, từ xưa đến nay đều không cho phép phi tần chạm vào. Nàng ta quản lý cung vụ hơn hai năm, cũng không dám mơ ước nửa phần.


Tuy nói bệ hạ bây giờ dự định phục vị cho Cố Vân Tiện, nhưng nàng ta rốt cuộc vẫn chưa phải là Hoàng hậu. Sớm như vậy đã nắm được phượng ấn trong tay, quả thật là…


Cố Vân Tiện suy nghĩ một lát, lắc đầu, “Không được, phượng ấn từ trước đến nay không ra khỏi Trường Thu cung, bổn cung cũng không muốn phá quy củ, không cần đi lấy.”


“Nhưng bệ hạ…”


“Phía bệ hạ bổn cung sẽ tự đi nói, đại nhân không cần lo lắng.” Cố Vân Tiện thản nhiên nói.


“Vâng.” Liễu Thượng cung trả lời.


Sau khi xử lí xong việc này, Cố Vân Tiện mỉm cười quay đầu nhìn về phía mọi người, “Bây giờ lễ cũng đã xong, chư vị muội muội không cần đợi ở đây để bồi bổn cung, có thể trở về nghỉ ngơi.”


Mọi người vội đáp không dám, Nhu Tiệp dư nói, “Hôm nay là đại lễ của Hiền phi nương nương, thần thiếp đương nhiên sẽ phải ở lại chung vui với Người.”


“Đại lễ sao?” Cố Vân Tiện nghe vậy liền cười cười, “Cũng không tính là vậy. Ngay cả bệ hạ cũng phân phó không cần phô trương, các muội cũng cần câu nệ những nghi thức xã giao làm gì. Tất cả đều giải tán đi, Trang Quý cơ ở lại bồi bổn cung đi một đoạn là được rồi.”


Nàng đã nói như vậy, mọi người đương nhiên không dám nói muốn ở lại, thi nhau hành lễ cáo từ.


Linh Thục viện là người đầu tiên rời đi, tiếp đến là mấy người Nhu tiệp dư, Định Thận nghi, Hạ Phương hoa cũng đi theo. Dục Chiêu nghi cũng cố gắng nặn ra nụ cười nhìn Cố Vân Tiện, “Nếu nương nương đã muốn thanh tĩnh, thần thiếp cũng không nên quấy rầy nữa. Thần thiếp cáo lui.”


Cố Vân Tiện làm như không biết trong nội tâm nàng ta đã nổi sóng chập trùng, chỉ thản nhiên nói: “Lui ra đi.”


Lời nói ngạo mạn này khiến Dục Chiêu nghi nhịn không được mà cắn răng.





Cho đến khi tất cả mọi người đều rời đi, Cố Vân Tiện lúc này mới cùng Trang Quý cơ đi dọc theo đường nhỏ hướng đến Hàm Chương điện.


Cung nhân theo sau lưng hai người cách ba thước, nghe không rõ hai vị nương nương đang nói gì.


Trang Quý cơ cười không ngớt, “Thần thiếp còn chưa chúc mừng Hiền Phi nương nương! Hồi trước nhìn trên triều ồn ào thành như thế, thần thiếp còn cảm thấy lo lắng. Cũng may bệ hạ thánh minh, không bị xàm ngôn mê hoặc, quyết định muốn phục lập nương nương.”


Cố Vân Tiện cười một tiếng. Quãng thời gian trước, người lo lắng đề phòng nàng trong cung không chỉ có một. Mặc dù bên ngoài nhìn không ra, nhưng nàng có thể biết rõ, Dục Chiêu Nghi và Minh Tu nghi nhất định đều nhờ bên nhà ngoại âm thầm ra tay, cản trở việc phục lập Hoàng hậu.


Đáng tiếc bây giờ sớm đã không phải triều Trung Tông, nếu không phải là đại gia tộc công thần mấy đời nối tiếp, nhà ngoại của phi tần căn bản không có tác dụng mang tính chất quyết định đối với thế cục triều đình.


Không muốn bàn lại chuyện này, Cố Vân Tiện cười nói: “Bệ hạ đương nhiên thánh minh.” Bỗng nhiên nàng nhận ra có gì đó không đúng, “Lúc trước, không phải muội đều gọi bổn cung là tỷ tỷ sao? Sao bỗng nhiên lại trở nên xa lạ thế?”



Trang Quý cơ nói: “Lúc trước là lúc trước, bây giờ thân phận nương nương khác biệt, sẽ phải trở lại vị trí cũ ở Trung cung. Thần thiếp chỉ là quý cơ bậc tam phẩm, khoảng cách so với nương nương quá xa, gọi tỷ tỷ thực sự không thích hợp.”


Cố Vân Tiện chỉ cần nghĩ chỉ chốc lát, lập tức hiểu rõ tâm tư Trang Quý cơ.


Con người Doãn Phồn Tố này, luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt đức hạnh của một phi tần, đối với người từng là chủ mẫu như mình không dám có một chút mạo phạm. Lúc trước nàng ấy đồng ý gọi mình là tỷ tỷ, chẳng qua là do thân phận mình lúc ấy xấu hổ, gọi nương nương thì không thích hợp. Về sau nàng mặc dù có vị phân, nhưng so với nàng ấy chênh lệch không nhiều, lại thêm đã gọi quen nên không có đổi cách xưng hô.


Nhưng bây giờ, mình đột nhiên từ nhị phẩm Nguyên Sung nghi tấn thăng làm chính nhất phẩm Hiền Phi, ít ngày nữa lại còn phục vị. Dưới tình thế như vậy, Trang Quý cơ lại bắt đầu xoắn xuýt.


Cố Vân Tiện vô cùng cảm kích người chị em nhiều lần đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trung thành và tận tân này. Nàng không hi vọng hai người vì những chuyện nhỏ nhặt mà trở nên xa lạ, nên cố ý cười nói, “Lời này của muội là đang ám chỉ bổn cung, phân vị của muội quá thấp, muốn thăng một chút sao?”


Trang Quý cơ hoàn toàn không ngờ được Cố Vân Tiện sẽ nói như vậy, nàng ấy hoảng loạn vội nói: “Nương nương hiểu lầm, thần thiếp nào có ý này! Thần thiếp ở trong cung, chỉ mong cầu mình cùng A Hàng đều có thể bình an, nương nương có thể luôn luôn suôn sẻ, thần thiếp không có dã tâm lớn như vậy…”


“Bổn cung biết muội không có.” Cố Vân Tiện nói, ” Muội một lòng không đổi với bổn cung, bổn cung vẫn luôn đặt ở trong mắt.”


Thấy Trang Quý cơ không nói gì, nàng khẽ nói, “Ta biết, Phồn Tố muội một lòng xem ta là chủ mẫu, là Hoàng hậu, nhưng ta không chỉ xem muội là một thiếp thất. Cũng như muội vừa nói, người trong cung mà muội quan tâm, ngoại trừ hoàng thứ tử thì chính là ta. Ta nghĩ không ra trong cung này, còn có thể có được bao nhiêu người nghĩ như thế. Chút tình ý này, trân quý hơn bất cứ điều gì.” Nắm chặt tay nàng ấy, nàng nói một cách chân thành, “Thế nên, bổn cung thật lòng xem muội là muội muội. Cho dù tương lai như thế nào, chúng ta vẫn sẽ là tỷ muội tốt.”


Trang Quý cơ lẳng lặng nhìn Cố Vân Tiện hồi lâu, bỗng nhiên che mặt cúi đầu, quả thật là đang khóc.


Cố Vân Tiện bất đắc dĩ nói: “Phồn Tố muội đều đã làm mẹ, sao lại còn rơi nước mắt vì chút chuyện nhỏ nhặt này?”


“Thần thiếp… Thần thiếp chỉ là không nghĩ tới.” Trang Quý Cơ rất ít thất thố trước mặt người khác như thế, sau khi tỉnh táo lại cũng có chút ngượng ngùng, “Thần thiếp không nghĩ tới, tỷ tỷ thế mà lại đối đãi với muội như vậy. Hóa ra, trong cung này vẫn có tình tỷ muội thật sự, giống như lúc còn ở khuê phòng.”


Nàng ấy cảm thán không thôi, Cố Vân Tiện lại bởi vì nàng ấy mà nghĩ đến một chuyện khác, “Nói đến tỷ muội tốt trong cung, hai chúng ta cũng không được tính lâu nhất. Linh Thục Viện và Minh Tu nghi mới là đôi đầu tiên.”


Giúp đỡ lẫn nhau như thế, tỷ muội tình thâm che chở nhau như thế, từng khiến nàng hâm mộ vô cùng.


Trang Quý cơ nghe vậy, chỉ nghĩ trong chốc lát rồi nuối tiếc nói, “Hai người họ lúc trước đúng là tỷ muội tình thâm, rất khó có được. Chỉ có điều, bây giờ họ đã trở mặt.”


Cố Vân Tiện nhớ đến ngày hôm đó, dưới trời tuyết ở ôn tuyền, Minh Tu nghi hướng về phía Linh Thục viện mà gầm thét, nói Linh Thục viện lại đi giúp đỡ người ngoài là mình.


“Hai người họ thật sự không còn qua lại với nhau?” Nàng hỏi.


“Đúng thế ạ.” Trang Quý cơ nói, “Thần thiếp nghe nói, dạo này Hàm Trì điện rất ầm ĩ, Minh Tu nghi hai ba ngày liền phát cáu, hạ nhân trong cung đều không chịu nổi. Nếu Linh Thục viện vẫn còn ở bên nàng ta, nhất định sẽ không tùy ý để nàng ta bất chấp tất cả mà đi xuống như vậy.”


Quả thật bệ hạ ghét nhất là nữ tử ngang ngược gây sự, Minh Tu nghi chỉ cần lại náo một trận như thế nữa thì sẽ ngay lập tức không còn cơ hội cứu vãn.


Xem ra, Linh Thục viện thực sự đã đoạn tuyệt quan hệ với Minh Tu nghi.


Sau khi xác nhận được điểm này, Cố Vân Tiện không nhịn được mà hoang mang.


Các nàng ấy vì sao lại náo đến mức này?


“Thần thiếp nghe nói, hai người họ đến bước này, là do Linh Thục viện giận trước.” Giống như hiểu rõ sự hoang mang trong lòng nàng, Trang Quý cơ nói, “Hình như là Linh Thục viện không chịu được việc Minh Tu nghi đi gây thù chuốc oán khắp nơi, chẳng lúc nào ngồi yên được, cho nên quyết định cùng với nàng ta mỗi người một ngả.”


Chuyện này thật ra lại phù hợp với tính cách của hai người đó.


Cố Vân Tiện nhớ lại, nói: “Hai người họ trở mặt ở ôn tuyền, nói cách khác, dây kích nổ là vì chuyện của ta?” Nàng không kìm được mà nhíu mày, “Minh Tu nghi hãm hại ta, cho nên Linh Thục viện cảm thấy chán ghét, không muốn phối hợp với nàng ta?”



“Chắc là vậy ạ.” Trang Quý cơ gật đầu.


Cố Vân Tiện rốt cục phát giác ra có chỗ nào không đúng, “Tính tình Linh Thục viện và Minh Tu nghi vốn không hợp, một người cao ngạo một người ương ngạnh, nếu kiên quyết cùng tiến tới sớm muộn cũng sẽ có một bên không thể nhẫn nhịn. Thế nên, hai người họ trở mặt vào lúc nào ta cũng không thấy kỳ lạ. Nhưng, họ không thể vì chuyện của ta mà tách ra.”


Trang Quý cơ hoang mang, “Vì sao?”


Cố Vân Tiện nói khẽ: “Bởi vì nói tới nói lui, giữa ta và Minh Tu nghi, vẫn đa số là ta có lỗi với nàng ta. Nàng ta mặc dù rất hay khiêu khích và tính toán ta, nhưng rốt cuộc cũng không có gì nguy hại đến tính mạng. Nhưng con của nàng ta… Dù không phải bị ta trực tiếp hại chết, nhưng cũng có liên quan không nhỏ với ta.”


Trang Quý cơ sững sờ.


Cố Vân Tiện tiếp tục nói: “Minh Tu nghi muốn đối phó ta, hoàn toàn có đủ lý do. Linh Thục viện dù cho không ủng hộ nàng ta, cũng không sẽ bởi vì chuyện này mà tức đến thế.”


Trang Quý cơ rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của nàng, hít khí lạnh, “Linh Thục viện lại bởi vì vậy mà trở mặt với Minh Tu nghi, trừ phi…”


Đôi mắt Cố Vân Tiện sẫm lại, “Trừ phi, chuyện lúc trước, có ẩn tình khác…”


*


Ba tháng sau, hoàng cung băng tiêu tuyết tan, ý xuân bắt đầu chớm nở.


Cố Vân Tiện lại không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp. Nàng và Trang Quý âm thầm ra tay, cuối cùng cũng làm cho thái y Cao Lâm chủ động cầu kiến.


Địa điểm gặp mặt là bên trong ngự hoa viên Thủy Các. Mặc dù là ban ngày, nhưng nơi này vô cùng vắng vẻ, bốn phía cũng không có ai.


Cố Vân Tiện nửa tựa trên ghế dài, miễn cưỡng nói: “Cao Thái y nói muốn gặp bổn cung, là vì chuyện gì?”


Mấy ngày nay Cao Lâm chịu đủ mọi áp lực, đêm không thể say giấc, dưới mắt đã có quầng thâm. Giờ phút này có thể quỳ gối trước mặt Hiền phi nương nương – vị chúa tể đang nắm giữ tính mạng của hắn, toàn thân Cao Lâm cũng có chút phát run.


Thở sâu, hắn run rẩy nói: “Thần muốn thỉnh tội với nương nương.”


Cố Vân Tiện nở nụ cười, “Thỉnh tội? Đại nhân có tội gì?”


Cao Lâm nặng nề đập đầu xuống đất, “Thần không nên nghe theo sự sai khiến của Tu nghi nương nương, đến chỗ Tiết Thái y thăm dò bệnh tình của nương nương, càng không nên giúp Tu nghi nương nương vạch trần bí mật của người trước mặt mọi người.”


“À, đại nhân muốn nói chuyện này sao?” Cố Vân Tiện bừng tỉnh đại ngộ, “Nếu như là vì chuyện này thì không cần. Chẳng qua đại nhân chỉ nghe theo phân phó mà làm việc thôi, không trách đại nhân. Huống hồ mặc dù thủ đoạn của đại nhân có chút không quang minh chính đại, nhưng từ đầu tới cuối cũng chưa từng có nửa câu dối trá. Bổn cung làm sao dám trách đại nhân?”


Cao Lâm khẽ ngẩng đầu, thấy được ánh mắt cười mà như không cười của nàng, trong lòng càng run hơn.


Nếu như nói một tháng trước hắn còn thầm cảm thấy may mắn, bây giờ cũng đã rõ ràng minh bạch. Vị Hiền Phi nương nương này nhìn ôn hòa khách khí, nhưng khi động thủ sẽ tuyệt đối không nương tay.


Phía Minh Tu nghi đã không có hi vọng, mình lại không tự tìm một đường lui thì liền xong đời như nàng ta!


Dù sao đều là chết, còn không bằng thử đánh cược một lần, có lẽ còn có thể tìm được một chút hi vọng sống!


Nghĩ đến việc này, hắn rốt cục cũng thông suốt, dứt khoát nói: “Thần còn có một chuyện muốn bẩm báo nương nương!”


Cố Vân Tiện lấy tay chống má, không đếm xỉa nói: “Nói nghe thử.”


Cao Lâm nhìn Cố Vân Tiện, chậm rãi nói: “Cái thai của Minh Tu nghi, thật ra cũng không như lời đồn đãi ở bên ngoài…”


Tay phải của Cố Vân Tiện bất giác nắm chặt, nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh trên mặt, “Nói rõ ràng đi.”


“Lúc trước Tu nghi nương nương có thai, thần là người phụ trách chăm sóc long tự. Đại khái là khi nàng ấy có thai được hai tháng, thần liền phát hiện, cái thai kia của nương nương trời sinh non yếu, bất cứ khi nào cũng có thể sảy…”


Bên trong Thủy Các bỗng trở nên im ắng, gió nhẹ lay động màn che bằng lụa mỏng.


Cố Vân Tiện trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Nhưng tin tức bản cung nghe được là, long thai của Khương Quý cơ vô cùng mạnh khỏe, sau tám tháng chắc chắn sẽ sinh cho bệ hạ một Hoàng tử khỏe mạnh tiếp theo…”


Cao Lâm nói: “Vâng, lời này là thần nói. Thần cũng là không có cách nào khác, Tu nghi nương nương buộc thần giấu giếm việc này, nếu thần không đáp ứng, tính mạng sẽ khó mà bảo toàn.”


Lời nói này thì Cố Vân Tiện tin. Khi đó Khương Nguyệt Thường mặc dù chỉ là một Quý cơ, nhưng muốn xử lí một Thái y, vẫn có biện pháp.


“Cho nên, dù khi đó Công Nghi mỹ nhân không hạ dược Minh Tu nghi, con của nàng ta cũng không thể sinh được?” Cố Vân Tiện hỏi.


Cao Lâm nói, “Chắc chắn là không thể sinh ra được. Mặc dù có thể, cũng sống không quá ba tháng.” Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Chẳng qua, Tu nghi nương nương vẫn chưa hết hy vọng, một mặt bắt thần giấu diếm việc này, mặt khác lại ra lệnh cho thần tìm biện pháp cứu chữa. Thần còn nghe nói, Thục viện nương nương vì việc này mà âm thầm nhờ nhà ngoại truyền lời, kêu bọn họ đi tìm danh y trong dân gian. Nhưng trong lòng thần biết, cho dù chúng thần cố gắng đến mức nào thì cũng phí công vô ích.”


Chu Kính Như từng để người nhà tìm kiếm danh y cho Khương Nguyệt Thường, cho nên nàng ta cũng biết việc này.


Cố Vân Tiện nhìn cơn gió đang lay động màn che màu xanh nhạt, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Chu Kính Như lại trở mặt với Khương Nguyệt Thường.


Đứa con của Khương Nguyệt Thường ngay từ đầu đã không thể giữ được, nói Công Nghi Bội hạ độc hại chết đứa bé kia, còn không bằng nói nàng ta đã giúp Khương Nguyệt Thường.


Bởi vì đứa con này mà người rất được thánh sủng là Công Nghi mỹ nhân bị xử tử, vị Hoàng hậu là mình cũng bị phế. Mà Khương Nguyệt Thường là mẫu thân của long tự lại chẳng những không vì mất đứa con mà thất sủng, ngược lại còn nhận được sự thương tiếc sâu sắc của bệ hạ.


Nhưng đáng hận chính là trong lòng Khương Nguyệt Thường vốn đã rõ ràng về việc này, lại vẫn bày ra cái vẻ người bị hại với mình, không ngừng đem sự việc đứa bé đó ra nói, tranh thủ sự đồng tình của bệ hạ và người ngoài.


Mọi người không biết nội tình của sự việc, nên ai cũng bênh vực Khương Nguyệt Thường, cho rằng đúng là do mình có lỗi với nàng ta. Nhưng Chu Kính Như lại biết rõ hết thảy, cũng biết rằng Cố Vân Tiện không thực sự thiếu Khương Nguyệt Thường cái gì.


Thế nên, nàng ta không thể chấp nhận được việc Khương Nguyệt Thường cứ đuổi theo không tha cho mình, vì vậy Linh Thục viên mới hoàn toàn cạn tình với Khương Nguyệt Thường


Khóe môi chậm rãi lộ ra nụ cười, Cố Vân Tiện bỗng cảm thấy thật hoang đường.


Chuyện mình liên quan đến việc mưu hại Hoàng duệ vốn là bị người ta tính kế, trở thành kẻ đồng lõa thuận nước đẩy thuyền. Thật lâu sau đó, khi mình luôn tự trách bản thân về việc này, lại có người đến nói với mình, vai đồng lõa này của mình thật ra cũng rất oan uổng.


Đứa trẻ mà họ cùng nhau hại chết kia, vốn dĩ không thể sống được.

HẾT CHƯƠNG 109


Tác giả có lời muốn nói:


Đây mới chính là bí mật lớn nha! Tất cả mọi người đoán thử Thôi Lang đi đâu rồi! ~~~ A Sênh kích động nhảy điệu clacket! o(*≧▽≦) tsu


Kế tiếp mọi người cũng có thể đoán ra, ngày Khương Nguyệt Thường trở thành bia đỡ đạn bắt đầu được đếm ngược rồi…_(:3″ ∠)_