Phế Hậu Xoay Người Ký

Phế Hậu Xoay Người Ký - Chương 122





Chẳng khác nào bỗng nhiên từ tiết trời nắng gắt tháng sáu mà rơi vào hầm băng, sự lạnh lẽo kéo đến vừa nhanh vừa mãnh liệt.


Trong đầu Cố Vân Tiện lần nữa hiện lên bầu trời tuyết lạnh thấu xương kia, tuyết lông ngỗng ào ào bay vào phòng nàng, đồng thời khoét một lỗ lớn trong lòng nàng. Gió tuyết tranh nhau ùa vào, từ đó bên trong không còn lại chút hơi ấm nào.


Nàng không nhịn được rùng mình, bên trong ánh mắt ẩn chứa sự sợ hãi.


Hoàng đế chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng, thấy thế con ngươi nàng hơi co lại, bên trong cặp mắt chậm rãi hiện lên nỗi tuyệt vọng.


“Quả nhiên…” Hắn cười thảm một tiếng.


Phản ứng của nàng đã cho hắn biết được đáp án.


Lại có thể là thật.


Mấy ngày nay, hắn không ngừng tự nói với bản thân mình, đừng suy nghĩ nhiều. Hắn tự nhủ, trên thế gian này làm sao có chuyện nằm chiêm bao về kiếp trước như vậy? Thật sự quá mức hoang đường.


Hắn sợ hãi chân tướng, thế nên mới hốt hoảng tránh né, liên tiếp mấy ngày không đến gặp nàng.


Thế nhưng bây giờ, hắn cuối cùng đã biết.


Ác mộng đáng sợ kia không phải là ảo giác của hắn, không phải là hồ đồ suy nghĩ lung tung sau cơn bệnh, mà là sự tình đã thật sự xảy ra.


Chí ít là đã từng chân thật xảy ra trong trí nhớ của bọn họ.


Hắn nhớ đến thời điểm lúc trước hắn nằm mơ thấy giấc mộng kia, hoa mai đỏ rực, thưa thớt, bên môi nàng là máu chảy ra, nằm trong lòng hắn, dùng thanh âm run rẩy nói với hắn, là hắn giết nàng. Hắn nhớ nàng dùng hơi tàn cuối cùng chỉ để nói cho hắn biết, nàng hận hắn.


Thì ra là như thế.


Nhìn thấy thần sắc Hoàng đế từ khẩn trương, rồi như đột nhiên hiểu rõ, sau đó là buồn bã tuyệt vọng, Cố Vân Tiện cảm thấy lòng mình cũng run rẩy theo.


Câu hỏi vừa nãy của hắn là có ý gì?


Chẳng lẽ hắn đã biết những chuyện kia?


Nhưng làm sao có thể chứ!


Hắn không thể nào biết được! Làm sao hắn có thể biết được!



Bên tai bỗng vang lên thanh âm của Liễu Thượng cung, “…Sau ngày đại điển phong phi hôm đó, bệ hạ đột nhiên đau đầu không dứt, dọa tất cả mọi người khiếp vía. Sau đó Lữ đại nhân đã phái Hà Tiến truyền ngự y, bệ hạ lại tựa người trên giường êm, mơ mơ màng màng như ngủ thiếp đi. Sau khi người tỉnh lại thì nói mình mơ một giấc mơ, là bị một ác mộng quấn lấy. Không chỉ như thế, người còn đột nhiên hỏi Lữ đại nhân bây giờ là ngày nào, người mà ngài muốn sắc phong làm Hoàng hậu là ai… Rất giống như, rất giống như bệ hạ không nhớ rõ được điều gì cả…


Hệt như vừa bị người nào đó đổ nước đá từ đầu đến chân, đầu óc Cố Vân Tiện bây giờ đã hiểu rõ.


Hóa ra là vậy.


Nguyên nhân dạo này tính tình hắn thay đổi không phải là do cơn đau đầu lặp đi lặp lại, làm loạn tâm thần, mà là vì hắn cũng bị cơn ác mộng quấn thân, biết được chuyện kiếp trước.


Biết được chuyện hắn đã từng ban chết cho nàng.


“Nàng còn nhớ rõ đêm hôm đó không? Ta bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, nàng hỏi ta vừa mơ thấy cái gì. Lúc ấy ta không dám nói với nàng.” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, bất lực, phảng phất như sợ rằng chỉ cần nói lớn lên một chút thôi thì sẽ làm kinh hãi đến cái gì đó, “Bây giờ ta nói cho nàng biết. Đêm đó ta mơ thấy nàng chết trong ngực ta. Trước khi chết nàng còn nói với ta, là ta giết nàng…” Âm thanh run rẩy, “Nàng nói, nàng hận ta…”


Sắc mặt Cố Vân Tiện trắng như tuyết, cánh môi mỏng không ngừng run rẩy.


“Sao có thể như vậy được…” Nàng im lặng nhìn hắn, lẩm bẩm nói.


“Sao có thể như vậy?” Hắn cười khổ một tiếng, “Ta cũng muốn biết, tại sao có thể như vậy. Sao nàng có thể sống lại một lần nữa, sao ta có thể mơ lại những việc này. Càng quan trong hơn là, sao chúng ta lại tin tưởng nó.” Âm thanh hắn khàn khàn, “Rõ ràng chỉ là một giấc mộng thôi mà…”


Nàng nói không ra lời.


Hắn nắm chặt bờ vai của nàng, hỏi từng câu từng chữ, “Nói cho ta biết, nàng vẫn luôn gạt ta có đúng không?”


Nàng muốn phủ nhận, nàng muốn nói với hắn rằng không phải như thế, cho dù là vì đứa con trong bụng thì nàng cũng phải nghĩ biện pháp ngăn cản tất cả những thứ đã phát sinh này.


Thế nhưng bờ môi nàng lại vô lực hé ra, những lời nói lừa gạt kia làm thế nào cũng không nói nên lời.


Hùa theo ý người khác, vốn chính là nàng vì bảo toàn bản thân mình mà phải đưa ra quyết định vi phạm vào chủ định của mình. Nếu cho nàng một lực chọn khác thì nàng vốn không muốn đi lấy lòng hắn, không muốn nói những lời nghĩ một đằng nói một nẻo kia.


Kiếp trước, nàng ở nơi đó chịu quá nhiều oan ức, quá nhiều sự cô độc, bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy đáng sợ. Mặc dù nàng hiểu rõ những chuyện này không thể trách hết lên đầu hắn, rất nhiều chuyện hắn cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nếu nói nàng một chút khúc mắc cũng không có thì cũng là chuyện không có khả năng.


Thậm chí đôi khi nàng cũng sẽ tự hỏi lòng mình, nếu kiếp trước hắn có thể tôn trọng nàng nhiều hơn một chút, tín nhiệm nàng nhiều hơn một chút thì liệu nàng sẽ không có cảm giác không an toàn đến vậy không, có phải nàng sẽ không bị mấy người Cảnh Phức Thù hãm hại đến chết không?


Lui một vạn bước, dù kết quả cuối cùng vẫn là không thể nào vãn hồi thì chí ít nàng cũng sẽ không tuyệt vọng với hắn như vậy.


Sau khi trùng sinh, ngoại trừ đoạn thời gian đầu nàng vẫn còn hận hắn, về sau liền luôn tự nói với mình những việc kia đều đã là chuyện của đời trước, không có lý nào lại bắt Hoàng đế phải gánh vác trách nhiệm cho những sự việc mà hắn căn bản không nhớ.


Thế nhưng bây giờ hắn đã nhớ lại. Những chuyện cũ máu me đầm đìa kia không còn là suy nghĩ chủ quan của nàng nữa mà đã là sự việc không thể xóa bỏ giữa bọn họ.



Sự không cam lòng và đau xót của nàng cùng lúc trỗi dậy.


Giờ phút này, lời nói dối lớn nhất của bọn họ đã bị phá hủy, vượt qua sinh tử, xé mở lớp ngụy trang, khiến nàng nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của hai người họ.


Không phải là Hoàng đế và Hoàng hậu cao cao tại thượng, mà chỉ là một đôi nam nữ bị mộng cảnh hoang đường giày vò đến mức sắp phát điên.


Bàn tay hắn nắm chặt bả vai nàng đang không ngừng phát run. Đã quen biết nhiều năm như vậy, từ trước đến nay nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ này của hắn, “Những lời dỗ ngon dỗ ngọt kia bất quá chỉ là nói để lừa ta thôi đúng hay không? Thật ra nàng chưa từng tha thứ cho ta, thật ra nàng căn bản không yêu ta…”


“Nàng chỉ là đang lợi dụng ta…”


“Phải hay không?”


“Phải.” Nàng không ngờ thanh âm ngoan tuyệt lạnh lùng đến vậy là từ miệng nàng phát ra, “Thần thiếp vẫn luôn lừa bệ hạ. Từ lúc thần thiếp uống ly rượu độc kia thì thần thiếp đã không yêu Người nữa rồi. Một khắc cũng chưa từng.”


Nàng cảm thấy sợi dây cung ràng buộc mình trong một quãng thời gian dài đã bị đứt, nàng lập tức như mất đi khống chế. Cho dù ngày đó bị Khương Nguyệt Thường vạch trần nàng không thể mang thai trước mặt mọi người thì nàng cũng không cảm thấy không thể kiềm chế như bây giờ.


Nàng đương nhiên biết rõ nguyên nhân.


Sống lại một đời thì đây chính là con át chủ bài lớn nhất của nàng, là bí mật nàng chôn sâu nhất trong đáy lòng, Bởi vì việc này, nàng mới có thể phản kích ngay cả trong lúc nguy hiểm nhất, một đường bước tới vị trí hôm nau. Nàng từng cảm thấy đây là ông trời sau khi tra tấn nàng nhiều năm đã ban cho nàng một sự chiếu cố duy nhất.


Thế nhưng xem ra ông trời đã thu hồi lại sự chiếu cố của mình rồi.


Ông trời cho nàng sinh mệnh thứ hai, nhưng cũng lại để hắn mơ thấy những chuyện này. Từ một khắc kia khi hắn đã biết được mọi chuyện cũ thì nàng hệt như đã trở nên trong suốt trước mặt hắn. Cho dù nàng có tâm cơ trêu đùa thế nào, toan tính lấy lòng thế nào thì hắn cũng sẽ không tin tưởng nữa.


Đã như vậy, nàng cũng không muốn giả bộ nữa.


“Nếu bệ hạ đã nhớ lại những chuyện kia thì hãy nhớ kỹ, người tùy ý để ta bị Cảnh Phức Thù và Bạc Cẩn Nhu tính kế thế nào, bị gắn trên người tội danh mưu hại hoàng duệ, vậy Người cũng hãy nhớ kỹ bản thân không chịu nghe ta giải thích một câu như thế nào, không nói lời nào thì đã nhốt ta vào Tĩnh Sinh các thế nào, vậy người hãy nhớ kỹ, người đưa cho ta ly rượu độc kia thế nào, ngay cả lần cuối cũng không chịu gặp ta.” Mỗi câu mỗi chữ khi nàng nói ra những lời này hệt như muốn đem oán khí hai đời ra nói không sót thứ gì, “Người nhớ ra rồi sao?”


Hắn lảo đảo lui lại, sắc mặt trắng bệch như quỷ, bất lực thừa nhận. Mà nàng một tay chống trên ván giường, nước mắt lặng lẽ chảy dọc xuống khuôn mặt.


“Sự tình lúc trước ta biết chính mình cũng có rất nhiều chỗ không đúng, nên trước đó ta luôn ép mình không được nghĩ về những chuyện này. Thế nhưng sao người có thể dùng loại khẩu khí này chỉ trích ta lừa người?” Nàng buồn bã cười một tiếng, “Thời điểm ta dùng cả tấm chân tình đối đãi người thì người hồi đáp ta thế này sao? Nếu ta không lừa người thì ta căn bản sẽ không sống được đến ngày hôm nay. Là do chính người nhìn người không rõ, tạo thành cục diện như bây giờ, không thể trách người khác.”


Sau câu nói này, cả điện lâm vào trầm mặc thật lâu.


Chiếc đỉnh huân hương lớn mạ vàng hương bay lượn lờ, là hương Ngạn Chỉ Đinh Lan mà Cố Vân Tiện hay dùng. Hoàng đế từng rất yêu thích mùi hương dễ chịu này, phân phó lục cung tùy thời chuẩn bị cho nàng. Thế nhưng bây giờ mùi thơm thanh nhã này cũng không thể ân ủi tinh thần của hắn mà chỉ đem lại cho hắn một cơn đau co rút.


“Nàng nói đúng. Là trẫm nhìn người không tốt, là trẫm gieo gió gặt bão.” Hoàng đế gật gật đầu, bên môi là ý cười lạnh lùng, “Bị Cảnh Phức Thù lừa gạt là trẫm đáng chết, bị nàng lừa gạt càng là trẫm đáng chết. Trẫm không thể trách ai được.”


Lời nói này tuy lạnh lùng nhưng âm cuối vẫn tiết lộ sự mềm yếu trong cảm xúc của hắn.


Cố Vân Tiện quay đầu đi chỗ khác, không nhìn thấy hốc mắt đỏ lên, còn mơ hồ lấp lóe nước mắt.


Nhưng hắn lại không buông tha nàng, đến gần bên giường nâng cằm nàng lên, ép nàng đối mặt với mình, “Nếu chiếu theo lời Vân Nương như thế, ta thiếu nàng nhiều như vậy thì nàng định trả thù ta thế nào đây?”


Cằm của nàng bị hắn bóp, đành phải thuận theo lực đạo của hắn hơi ngẩng đầu lên. Nàng nghe vậy thì cười một tiếng, một giọt nước mắt từ trong hốc mắt trượt xuống, “Ta chưa từng nghĩ đến việc trả thù người.”


Câu trả lời của nàng rõ ràng khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, “Tại sao?” Hắn hỏi, “Nàng hận ta như vậy, tại sao không trả thù ta?”


“Tâm tình hận thù này quá phức tạp, quá mệt mỏi, ta chỉ hận người lúc ban đầu mà thôi, sau này thì đã không còn nữa.” Nàng nói, “Ta không thể tha thứ cho người, nhưng ta cũng không hận người.”


Dù cho sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, nhưng khi nghe được những lời này của nàng, mặt hắn lại trắng bệch hơn nữa.


“Lời này của nàng… Là có ý gì?” Thanh âm của hắn mơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.


Cố Vân Tiện lẳng lặng nhìn hắn, nỗi bi thương một khắc trước chậm rãi rút đi, trong lòng nàng về sau chỉ còn lại sự phóng thích và thống khoái.


Chỉ là một góc nào đó trong lòng vẫn thấy hơi đáng tiếc.


Lúc đầu nàng cứ nghĩ từ nay đã có thể sống một cuộc sống yên tĩnh, đáng tiếc nước đến chân mới phát hiện đây chỉ là một giấc mơ si ngốc, nhân sinh quả thật vô cùng bất đắc dĩ.


Dưới ánh mắt của nàng, sự tức giận ban đầu lóe ra từ ánh mắt của Hoàng đế từ từ ảm đạm đi, đến cuối cùng, cặp tròng đen trong suốt chỉ còn lại một tia ánh sáng nhạt xa vời.


Giống như sợ hãi, lại giống như chờ mong, rồi lại như một người chết đuối, vô lực bắt lấy thanh gỗ cứu mạng, chờ đợi sự cứu vớt.


Nàng bỗng nhiên hiểu rõ sự an bài của ông trời. Nàng đã từng toàn tâm toàn ý yêu hắn, lại bị hắn vứt bỏ như giày rách; bây giờ hắn thật tâm yêu thương nàng, thì hồ nước trong lòng nàng cũng sẽ không vì hắn mà nổi sóng.


Đây mới thật sự là một thù trả một thù.


“Đối với ta bây giờ mà nói, người không phải là kẻ thù, cũng không phải là người yêu. Ta không hận người, nhưng cũng không yêu người.” Thanh âm của nàng bình tĩnh như nước trong giếng cổ, mặc cho bên ngoài có bấp bênh thế nào thì trong lòng vẫn vĩnh viễn tĩnh lặng như thế, “Trong lòng ta, người chỉ là một người không quan trọng. Một người xa lạ.”

HẾT CHƯƠNG 122