Phế Hậu Xoay Người Ký

Phế Hậu Xoay Người Ký - Chương 127





Cố Vân Tiện biết những cung nhân đi theo nàng đến cung Ôn Tuyền đều ít nhiều nghi hoặc về tình hình giữa nàng và Hoàng đế. Có lẽ bọn họ cảm thấy, rõ ràng trước khi phong hậu hai người rất hòa hợp, thế mà chỉ trong một đêm lại xảy ra mâu thuẫn, đến gặp mặt một lần cũng lúng túng vô cùng.


Liễu Thượng cung, A Từ, và Thái Hà cũng nằm trong số đó.


Vốn Cố Vân Tiện muốn giải thích với các nàng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu. Chuyện giữa nàng và Cơ Tuân mà muốn truy cứu thì sẽ liên quan đến thần linh, nói ra sợ sẽ hù chết người ta.


Nàng không nói, nhưng không có nghĩa là người khác không hỏi. Ba tháng sau khi các nàng đến núi Mậu, vào ngày lễ Nguyên tiêu, Liễu Thượng cung thấy nàng vui vẻ bèn uyển chuyển hỏi nàng có phải Bệ hạ làm gì khiến nàng tức giận không. Lúc ấy nàng đang đút cháo thịt bằm cho A Hoàn, sau khi nghe bà hỏi xong thì khẽ mỉm cười: “Không phải. Là do người có yêu cầu với ta, nhưng ta lại không thể làm được.”


Liễu Thượng cung nghe xong cũng không hiểu, nhưng nàng không tiếp tục giải thích nữa.


Họ không hiểu cũng không sao, nàng hiểu là được rồi. Nguyên nhân nàng và Cơ Tuân không thể tiếp tục bên nhau, không phải vì nàng hận hắn hay không thể tha thứ cho hắn, mà là vì nàng đã không còn cách nào để tin tưởng hắn nữa, không thể yêu hắn thêm một lần nữa.


Nếu như hắn không nhớ lại chuyện kiếp trước, nàng còn có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, yêu thương hòa thuận với hắn, đến lúc đó không chừng còn có thể viết nên một giai thoại đế hậu cử án tề mi*. Nhưng hắn đã nhớ lại. Hắn đã biết rõ những chuyện cũ ấy, cũng xem như đã nhìn thấu tất cả lớp ngụy trang của nàng. Ở trước mặt hắn nàng có giả vờ, tô điểm thế nào, hắn cũng sẽ không tin.


* Chú thích: “Cử án tề mi” chỉ vợ chồng kính trọng nhau, đối đãi với nhau như khách quý, tương tự như thành ngữ “tương kính như tân”. Tìm hiểu kĩ hơn ở đây.


Đã như vậy, nàng cũng không cần thiết phải lừa gạt hắn nữa.


Bây giờ hắn nảy sinh những tâm tư như nàng đời trước. Nàng không rõ tình cảm của hắn dành cho mình sâu đậm bao nhiêu, nhưng chí ít đến lúc này nàng biết hắn yêu nàng, quan tâm nàng. Hắn hi vọng nàng có thể đáp lại tình cảm của hắn, hy vọng nàng có thể thật lòng yêu hắn, giống như trước đây vậy.


Nhưng nàng không làm được.


Trái tim nàng dành cho hắn đã sớm nguội lạnh, nó đã chết.


Tựa như một viên đá rơi xuống hồ nước, cho dù nàng dùng thuyền vớt hết những thứ dưới đáy hồ lên thì cũng chẳng nhận ra viên đá nào là của mình.


Mong muốn của hắn, nàng không thể cho, những thâm tình giả tạo của nàng không lừa được hắn, hai người tiếp tục ở bên nhau chỉ có hành hạ nhau, không bằng hãy rời xa.


Để cho nàng đến núi Mậu chính là lựa chọn tốt nhất.


Ở trong núi, ngày tháng không dài không ngắn, nàng ở đây càng không cần phải vướng bận những chuyện này. Mỗi ngày ngoài việc chăm sóc A Hoàn, thú vui của nàng chỉ có đánh đàn, sao chép kinh Phật. Có lúc vô tình ngẩng đầu, nhìn núi xanh sum sê ở phía xa, lại nhìn đến chung quanh mình hoa rơi lả tả, lại không nhịn được mà mỉm cười.


Sự bình yên như thế này, nàng đã chờ mong rất nhiều năm mới có được.


***


Thời gian quanh nàng như dừng lại, nhưng với người khác nó đang trôi đi vội vã. Trước nay Cố Vân Tiện vẫn không biết, thì ra một đứa trẻ lại lớn nhanh như vậy. Dường như mới ngày hôm qua A Hoàn vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh chưa mọc răng nằm trong tã lót, thế nhưng bây giờ đã có thể nhảy nhót nghịch ngợm làm phiền nàng.


Cung nhân ở cung Ôn Tuyền đều nhận ra rằng tiểu Hoàng tử càng lớn càng giống Phụ hoàng của bé. Nhất là đôi mắt đen kia, khi bé chăm chú nhìn ai đó, có thể dọa đến họ, còn tưởng rằng đó là bệ hạ.



Không chỉ là vẻ ngoài, ngay cả tính cách của cậu cũng giống bệ hạ như đúc. Lười nhác cứng đầu, to gan lớn mật, nóc cung Ôn Tuyền bé đều đã trèo lên cả rồi, cung nhân chăm sóc bé bị dọa sợ suýt thì bật khóc.


Tính tình tiểu Hoàng tử không thể làm người khác yên tâm như thế, nhưng Cố Vân Tiện cũng không tài nào trách cứ bé được. Bởi vì mỗi lần như thế, chỉ cần nàng làm mặt lạnh, bé sẽ tỏ ra đáng thương rồi sáp lại gần, không ngừng dỗ ngọt nàng, ngây ngô xin mẫu thân tha lỗi.


Hai người họ ở ngoài cung, có rất nhiều việc họ không cần tuân theo quy củ, cho nên bé không gọi nàng là mẫu hậu mà chỉ gọi mẫu thân, giống như con nhà bình thường.


Cố Vân Tiện nghe bé mè nheo không thể chịu nổi, cho dù tức giận thế nào cũng cho qua.


Đôi lúc nàng cũng nghĩ, nếu cứ để cậu bé nghịch ngợm như vậy mãi cũng không tốt lắm. Cũng may Liễu Thượng cung kịp thời giải toả nỗi băn khoăn của nàng: “Nương nương không cần lo lắng, nô tỳ thấy tính tình của tiểu Hoàng tử hoạt bát, lại còn rất thông minh. Bây giờ tiểu Hoàng tử còn nhỏ, thích nghịch ngợm là chuyện bình thường. Chờ đến khi đi học, sẽ có các tiên sinh dạy dỗ.” Dừng một chút, Liễu Thượng cung lại tiếp lời: “Nô tỳ thấy tiểu Hoàng tử nghịch ngợm như vậy, giống y như Bệ hạ khi còn bé.”


Cố Vân Tiện chống cằm, nhìn đứa trẻ đang ngồi đánh đàn loạn xạ không xa, ánh mắt có chút phức tạp.


Có lẽ vì đã rời xa nhau lâu rồi, hay do mỗi ngày trên núi đều dài hơn, cho nên ấn tượng của nàng với người ấy cũng bị phai nhạt. Nàng không còn nhớ rõ những tình nồng mật ý mà trước đây hắn dành cho nàng, tất nhiên cũng quên mất hắn đã phụ lòng nàng như thế nào.


Nàng cảm thấy chính mình chẳng qua chỉ ra ngoài mấy năm nhưng lại như đã sống lại một đời, cả người đều có rực rỡ hẳn lên.


***


Thật ra mấy năm nay, nàng và Cơ Tuân không phải không gặp nhau. Nàng không phải bị đuổi ra khỏi cung, mà là giống trống khua chiêng ra ngoài dưỡng bệnh, đương nhiên Hoàng đế cũng không thể không hỏi thăm đến nàng.


Thái độ của hắn với nàng mang ý vị sâu xa, vừa không thiên vị quá phận, cũng không quá lạnh nhạt, gây khó dễ, rất chừng mực. Mỗi dịp lễ đều sẽ ban thưởng đến, nếu những quốc gia Tây Vực tiến cống gì quý giá cũng sẽ chọn phần tốt nhất cho nàng. Thế nhưng những ban thưởng này khống chế rất hợp lý, không khiến người khác cảm thấy hắn đối với nàng khác biết, mà như một vị Hoàng đế bình thường đối xử với vị Hoàng hậu mình cũng khá thích.


Nàng biết hắn làm vậy là vì muốn bảo vệ nàng. Nếu bây giờ nàng ở ngoài cung mà vẫn lung lay được Hoàng đế, thì những thế lực ngầm kia sẽ rục rịch lần nữa, nhưng nếu hắn bỏ mặc nàng, thì nàng cũng gặp nguy hiểm.


Tất cả mọi việc, đều nằm trong kế hoạch của hắn.


***


Cố Vân Tiện xuất cung bốn năm, Cơ Tuân đến thăm nàng ba lần, lần đầu tiên là vào trung thu hai năm sau khi nàng đi, hai lần sau là đều vào tháng Ba giữa mùa xuân. Mấy lần gặp mặt ngắn ngủi hai người cũng không nói nhiều lời với nhau, trái lại A Hoàn thì rất thân thiết với hắn.


Lần đầu tiên hắn đến, A Hoàn còn xa lạ với hắn, rúc vào bên cạnh cửa cảnh giác nhìn hắn. Hắn mỉm cười để chung trà trong tay xuống, nhướng mày nói: “Là con cháu nhà ai, sao lại nhát gan như con chuột nhắt vậy?”


Mặc dù A Hoàn không hiểu rõ ý hắn nhưng cũng biết so sánh người là con chuột thì không phải là lời tốt đẹp gì, khuôn mặt bánh bao trở nên ấm ức chạy đến chỗ hắn.


Rõ ràng Cơ Tuân đã có chuẩn bị trước, thấy thế cúi đầu nhìn kỹ bé một lúc lâu rồi gật đầu tán thưởng: “Ta nói sai rồi, cậu bé không phải là con chuột nhắt, phải là một dũng sĩ mới đúng!”


“Ông là ai?” A Hoàn cứng rắn hỏi.


“Ta à,” Hắn ngồi xổm xuống trước mặt cậu, đỡ lấy bả vai nhỏ bé: “Ta là phụ thân của con.”



“Phụ thân?” A Hoàn cau mày đọc lại hai từ đó: “Đó là cái gì vậy?”


Cơ Tuân nghe cậu hỏi lại liền ngẩn người, bây giờ mới nhớ ra A Hoàn đã sống trên núi rất lâu, bình thường ngoại trừ Cố Vân Tiện thì cậu chỉ tiếp xúc với cung nhân chăm sóc mình, sợ là không có ai nói với cậu về những mối quan hệ phức tạp kia.


“À, bình thường con gọi nàng là gì?” Hắn chỉ vào Cố Vân Tiện, quyết định giải thích dễ hiểu.


“Mẫu thân ạ!” A Hoàn đáp như đó là chuyện đương nhiên.


“Vậy con có biết mẫu thân nghĩa là gì không?”


A Hoàn nhíu đôi mày nhỏ đáng yêu, nghĩ nghĩ một hồi mới do dự nói: “Chính là… người cho A Hoàn ăn điểm tâm mỗi ngày?”


Cơ Tuân bật cười.


A Hoàn thấy hắn cười, vẻ mặt trở nên căng thẳng: “Con nói sai sao?”


“Không sai, con nói rất đúng.” Hắn đưa tay cốc vào trán cậu một cái: “Phụ thân và mẫu thân, đều là người cho con ăn.”


“À, thì ra là như vậy!” A Hoàn bừng tỉnh: “Vậy, phụ thân mang cho con cái gì?”


Hắn lắc đầu, lấy một cái mâm ngọc ra, đưa đến trước mặt câụ: “Tối nay đương nhiên là phải ăn bánh trung thu rồi…”


A Hoàn nhìn khay bánh trung thu tinh xảo đáng yêu, vui vẻ tròn mắt.


Cố Vân Tiện nhìn Cơ Tuân nhanh chóng lấy được lòng A Hoàn, cảm thấy buồn cười nhưng không hề ngạc nhiên.


Nàng vẫn luôn biết chỉ cần hắn chịu bỏ sức làm vui lòng ai đó thì nhất định sẽ làm được. Giống như nàng và Cảnh Phức Thù trước đây, còn cả những quần thần tận trung với hắn, tất cả đều bị thuyết phục bởi cách đối xử thân thiết tự nhiên này.


Đêm hôm đó, trăng rất sáng cũng rất tròn, ánh trăng chiếu sáng từng nhành cây ngọn cỏ trong cung Ôn Tuyền, giống như bị phủ bởi một tầng sương bạc. Cả nhà ba người cùng nhau ăn bánh trung thu. Lúc dùng bánh Hoàng đế vẫn ôm A Hoàn trên gối, thì thầm to nhỏ với cậu bé, sau đó còn bế cậu đi vào trong đình kể cho cậu câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ.


Cố Vân Tiện đứng ở cửa nhìn phụ tử hai người, nhớ ngày còn bé mẫu thân cũng hay kể cho nàng nghe câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ, không khỏi cảm thán người này đúng là cứ hễ đến là lại giành việc của nàng.


Những ngày Cơ Tuân ở lại cung Ôn Tuyền, nàng đối xử với hắn rất tự nhiên, không còn cố tình xa lánh. Ngoài việc không muốn rước lấy thị phi, nàng làm như vậy cũng vì hiểu rõ tuy trông rất bình thường nhưng thực ra hắn đang chịu rất nhiều áp lực.


Năm thứ hai sau khi Cố Vân Tiện xuất cung, tháng bảy năm Vĩnh Gia thứ sáu, Lại Bộ Thượng thư Khương Khôi cáo lão hồi hương, Hoàng đế bổ nhiệm Thôi Sóc lên nhậm chức Lại bộ Thượng thư, hai tháng sau chính thức tuyên bố tiến hành tân chính.


Nội dung cải cách có ba phần, theo thứ tự là cải cách cơ cấu, cải cách thuế khóa, và cải cách quân đội.


Tân chính đã xóa bỏ một nhóm các quan viên vô dụng, cũng đo đạc lại đất đai trong cả nước lần nữa, sửa đổi các biện pháp thu thuế. Bên phía quân đội thì chủ yếu đẩy mạnh “Phép Bảo Pháp”*, quan phủ tổ chức lại người dân các thôn, mười nhà thành một bảo. Thời bình bảo đinh làm ruộng, lúc nông nhàn sẽ đi luyện binh, thời chiến thì vào quân đội sắp xếp tác chiến. Phương pháp này vừa tăng cường quản lý dân chúng, vừa giảm bớt chi tiêu trong quân đội, lại càng thích hợp với tình hình quốc khố trống rỗng như hiện nay.


* Chú thích: “Phép Bảo pháp” là một trong những cải cách được Vương An Thạch đưa ra thời Bắc Tống. Tìm hiểu thêm về Vương An Thạch và phép Bảo pháp ở đây.


Tân chính vừa được thực hiện, triều đình rung chuyển, thế lực khắp nơi đấu đá nhau, nhất thời trở nên hỗn loạn vô cùng.


Những chuyện này Cố Vân Tiện đều nghe cung nhân kể lại, cung Ôn Tuyền mặc dù ở ẩn trong núi, nhưng cũng có người phụ trách lui tới giữa kinh thành và núi Mậu, chọn mua các loại nguyên liệu nấu ăn, cho nên trên đường có thể nghe được không ít chuyện.


Cố Vân Tiện nghe đông nghe tây, kết hợp với phân tích của mình, cũng có thể hiểu kha khá. Theo nàng thấy, vì lần tân chính này Hoàng đế chuẩn bị ít nhất cũng ba năm. Trong khoảng thời gian này, đặt tất cả thân tín của mình vào các nha môn mấu chốt trong ba tỉnh sáu bộ. Cho nên chính sách vừa ra, tuy gặp phải nhiều trở ngại, nhưng vẫn chiếm thế thượng phong.


Trong quá trình tân chính này, người được chú ý hơn cả Hoàng đế là Thôi Sóc.


Vị đại nhân chính tam phẩm được Hoàng thượng coi trọng Thôi Sóc ngày hôm nay đã không còn là một nho sĩ chỉ biết nói những lý lẽ suông trên giấy mà Cố Vân Tiện biết, thủ đoạn của chàng không kém hơn những nguyên lão đại thần chìm nổi nhiều năm chút nào.


Cố Vân Tiện đã biết Thôi Sóc đảm nhận chức Trung Thư xá nhân, kết giao với nhiều người tri thức cùng chí hướng ở trong triều. Những người ấy cũng giống chàng, không thuộc Nam đảng cũng không thuộc Bắc đảng mà tự lập thành một phe, bởi vì ủng hộ Hoàng thượng đẩy mạnh tân chính, cho nên bị ngoại giới gọi là Tân chính đảng.


Bệ hạ cùng Tân chính đảng, Bắc đảng cùng Nam đảng, hai bên đối lập song song, bên nào cũng xuất chiêu hiểm một lòng muốn hạ gục đối phương.


Dây dưa như vậy đến nửa năm sau, thế cục cuối cùng cũng có sự biến đổi lớn. Vốn là Bắc đảng luôn có thái độ phản đối bỗng nhiên quay ngoắt đứng về phía Tân chính đảng, chỉ còn lại một mình Nam đảng chống chọi một mình.


Biến cố này xảy ra mọi người đều ứng phó không kịp, vào lúc còn đang nghi ngờ, thì nghe được tin lãnh đạo Bắc đảng, Tả tướng Từ Khánh Hoa cùng với Thôi Sóc đàm thi luận họa. Vì vậy mọi người nháy mắt đã hiểu, thì ra Thôi Sóc này là anh em kết nghĩa của Từ Khánh Hoa!


Thậm chí, có người trí nhớ tốt còn nhớ năm Vĩnh Gia thứ tư, vào buổi yến tiệc đêm Trung thu, Thôi Sóc cùng với Cố Hoàng hậu lúc ấy còn là Quý cơ cùng nhau tấu một khúc nhạc, sau đó được Từ Khánh Hoa khen ngợi không dứt. Hai người này cùng chí hướng, đồng chính kiến, đi lại gần gũi là chuyện bình thường!


Nhưng mọi người không biết, Cố Vân Tiện cũng không biết, những việc này chỉ là mặt ngoài, từ trước khi được bổ nhiệm làm Tả tướng Từ Khánh Hoa đã trở thành tâm phúc của Hoàng đế. Hôm nay diễn trò như vậy, chẳng qua Hoàng đế không hy vọng mọi người cảm thấy hắn trăm phương ngàn kế bức ép Chu Thế Đảo, cho nên mới cố ý dẫn dắt để mọi người cho rằng là Thôi Sóc thay hắn kết giao với Từ Khánh Hoa.


Cố Vân Tiện ở Ôn Tuyền cung giống như ở thế ngoại đào nguyên, tưởng tượng cảnh trong kinh thành gió tanh mưa máu, không khỏi cảm thấy vui mừng vì mình đã sớm tránh khỏi những thứ này.


Tình cảm đối với người kia lại thêm phần phức tạp.


HẾT CHƯƠNG 127


Tác giả có lời muốn nói:


Chương sau lại thấy Thôi lang rồi ~~~ Ta nói tiết tấu mấy năm ở ngoài này sẽ rất rất nhanh!


Nói chứ, lúc bệ hạ đưa bánh Trung thu cho A Hoàn, suy nghĩ đầu tiên của tôi là “Đừng là bánh thập cẩm nhé!”.


Thực ra bánh trung thu gì A Sênh cũng không thích…