Phế Hậu Xoay Người Ký

Phế Hậu Xoay Người Ký - Chương 13: Sự Tình





Khương sung nghi hít thở sâu, nhìn Cố Vân Tiện cười lạnh, xoay người rời đi. Trầm thục nghi nhìn nàng thật lâu, theo sát phía sau.

Trinh tiệp dư lưu lại sau cùng, nhìn Cố Vân Tiện cười nói: “Chúc mừng Cố nương tử.”

“Có gì để chúc mừng?”

“Niết bàn sống lại, chẳng phải là hỉ sự lớn nhất hay sao?”

Cố Vân Tiện rũ mắt: “Ừ. Ta có được ngày hôm nay, là nhờ Trinh tiệp dư.”

Trinh tiệp dư cười cười: “Xem ra sau này chúng ta nên giao thiệp nhiều hơn, thân cận hơn một chút.”

“Đó là tự nhiên.”

Trinh tiệp dư và Diệp tài tử cùng nhau rời đi, Cố Vân Tiện nhìn bóng lưng nàng, biết nàng ta nghe không hiểu câu nói vừa rồi.

Nàng nói: “Ta có được ngày hôm nay, là nhờ Trinh tiệp dư.” Những lời này không chỉ vì nàng ta hại nàng mất hậu vị, khiến thân phận nàng trở nên xấu hổ, mà là đời trước thiết kế hãm hại nàng chết, rốt cục khiến nàng thật sự hiểu rõ, mới có thể sống lại một đời này.

Hai ngày nay, nàng một mực suy nghĩ, nếu như mình thực sự muốn tránh né tranh đấu ở hậu cung, căn bản cũng không đưa ra yêu cầu đi theo hầu hạ thái hậu. Biết rõ việc này sẽ khiến cho sự tình trở nên phức tạp, còn làm như vậy. Nói cho cùng, tận đáy lòng nàng vẫn có một khát vọng báo thù mãnh liệt.

Hiếu tâm với thái hậu là một việc, mong muốn phản kích trong tiềm thức, rửa hết nhục nhã là một mặt khác.

Nàng căn bản không thể quên được những chuyện trước đây.


Cố Vân Tiện biết, chuyện xảy ra ở Trường Tín điện rất nhanh sẽ truyền đến tai hoàng đế, mấy ngày nay trong cung có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, thật vất vả mới khiến nàng phạm lỗi sai, các nàng tuyệt đối sẽ không để hoàng thượng lỡ mất việc này.

Giờ hợi (1) đêm đó, hoàng đế mang theo Lữ Xuyên, ngồi trên kiệu, lặng yên không một tiếng động đến Trường An điện.

(1) Khoảng từ 21h đến 23h khuya

Ngăn không cho cung nhân thông báo, hắn chậm rãi đi tới ngoài đông điện, đã thấy Cố Vân Tiện ngồi ngay ngắn trước án, chuyên tâm sao chép thứ gì đó.

A Từ dâng cho nàng chén trà, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư đã chép hai canh giờ rồi, bữa tối cũng không dùng, vẫn nên nghỉ ngơi một chút thôi.”

Cố Vân Tiện lắc đầu: “Không được, kinh văn này vẫn còn nhiều lắm, ta phải làm nhanh mới được.”

Hoàng đế nhíu mày, mẫu hậu yêu thương nàng, đều chỉ cho nàng sao chép đúng mực, tuyệt đối không khiến nàng phải chép từ ngày đến đêm.

“Tiểu thư, ngài cũng thật là, tuy thái hậu nương nương chỉ giao cho ngài một quyển kinh Nghiêm Hoa, ngài sao chép xong là được, vì sao còn muốn đi chép thêm?”

Cố Vân Tiện trầm mặc hồi lâu: “Ta chỉ là, muốn cố gắng hết sức vì đứa bé chết oan kia thôi.”



Căn phòng trở nên im lặng.

“Ngài là nói đứa con của Khương sung nghi?”

Cố Vân Tiện nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“Nếu trong lòng ngài áy náy, vì sao hôm nay còn đối xử với Khương sung nghi như vậy?” A Từ thấp giọng nói, “Ngài cũng biết chuyện hôm nay truyền đi, người đầu tiên không tốt chính là ngài. Bệ hạ cũng sẽ…”

“Bọn họ muốn nói gì cứ việc.” Cố Vân Tiện ngơ ngác, “Mặc dù ta hổ thẹn với Khương sung nghi, nhưng hôm nay thái hậu bệnh nặng, nàng ta cứ ở trước cửa điện la hét ầm ĩ, ta thật sự không thể chịu đựng nổi. Về phần bệ hạ, vốn ở trong lòng hắn ta cũng không phải một người tốt đẹp gì, tuỳ hắn nghĩ sao cũng được.”

Hắn nghe thấy câu cuối cùng thì hơi sững sờ. Lời này có vài phần tuỳ hứng của tiểu cô nương, cùng với biểu hiện trước sau như một của nàng khác nhau một trời một vực, khiến cho hắn có chút buồn cười.

Lữ Xuyên quan sát vẻ mặt của hoàng đế, nhẹ giọng dò xét hỏi: “Bệ hạ có muốn vào không?”

Lắc đầu, hắn liếc mắt nhìn gò má trắng nõn của Cố Vân Tiện, nhẹ giọng nói: “Không cần.”

Nghe được tiếng bước chân từ từ đi xa, Cố Vân Tiện thở phào.

A Từ có chút thấp thỏm: “Vừa rồi chúng ta nói như vậy, bệ hạ có thật sự sẽ nguôi giận, không trách cứ tiểu thư?”

“Tất nhiên.” Cố Vân Tiện nói “Bệ hạ là một người hiếu thảo, vì phượng thể của thái hậu mà ta trách cứ Khương sung nghi, hắn tuyệt đối sẽ không trách tội, nói không chừng lại còn cảm thấy Khương sung nghi không hiểu chuyện, chẳng phân biệt được tình huống mà ở đó gây chuyện.”

“Đã như vậy, tiểu thư chỉ cần nói như vậy là được, tội tình gì còn nói thêm một câu phía sau?” Cái gì mà ‘Tuỳ bệ hạ nghĩ sao cũng được’, lời nói này sợ là sẽ khiến bệ hạ tức giận.

“Cũng vì ta nói câu kia, hắn sẽ cảm thấy tất cả những gì ta nói đều là sự thật, mà không phải biểu diễn cho hắn nhìn.” Dù sao, làm gì có nữ tử nào muốn được bệ hạ sủng ái mà ở trước mặt người nói những lời như vậy? Huống chi nàng vẫn biết chừng mực, câu nói kia chỉ khiến hắn càng thêm hứng thú với mình, tuyệt đối sẽ không chọc hắn tức giận.

A Từ mới chợt hiểu ra, suy nghĩ một chút vẫn do dự nói: “Tiểu thư đối với Khương sung nghi…”

Cố Vân Tiện hiểu rõ ý nghĩ của nàng, bình tĩnh nói: “Mặc dù trong lòng ta có chút hổ thẹn với nàng ta, thế nhưng lại không có khả năng dễ dàng tha thứ cho nàng ta. Hôm nay ta ở trong hoàn cảnh suy sụp, tuyệt đối không thể biểu hiện sự mềm yếu. Bằng không chỉ có thể mặc người ta chà đạp. Huống chi…”


Huống chi, ta đã sớm bồi thường cho nàng ta một mạng.

Món nợ giữa các nàng, đã tính toán xong từ lâu rồi.

“Được rồi, thưởng vòng ngọc cho Hoàng Trung, tối nay hắn đã lập được công lớn.” Cố Vân Tiện nói, “Ta sớm nói với ngươi, thái hậu sẽ không phái một người vô tích sự đến chỗ ta. Lần này nếu không có hắn tìm cách báo tin lúc bệ hạ đi vào, màn kịch này không thể diễn được.”

A Từ tiếp nhận vòng ngọc, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Tiểu thư có đoán được bệ hạ ra khỏi Trường An điện sẽ đi đến chỗ nào không?”

Ánh mắt Cố Vân Tiện nhìn ra xa, chỉ thấy bóng đêm ngoài cửa sổ: “Nếu không có gì bất ngờ, chắc là đi Hàm Trì điện.”


Hàm Trì điện, đó là tẩm điện của Khương sung nghi.

Đêm nay hoàng đế chắc chắn đi Hàm Trì điện.

Ngày thứ hai toàn bộ hậu cung đều biết, lúc Khương sung nghi trách cứ Cố thị, buổi tối bệ hạ lại qua thăm nàng, hàm ý không cần nói cũng biết. Mọi người cảm thấy có chút hả hê, nghĩ Cố thị mất nhiều tâm huyết như vậy vất vả lại được thánh sủng, liền thiếu kiên nhẫn như vậy, ở trước mặt Khương sung nghi tỏ ra uy phong.

Ngay lúc mọi người cho rằng Cố thị bị bỏ rơi lần thứ hai, lại truyền ra tin tức: Bệ hạ dẫn theo Cố thị cùng đi vườn mai, chiết hoa mai cho thái hậu.

Tháng giêng chính là thời điểm hoa mai nở nhiều nhất, hồng phấn trắng xanh tươi đẹp, nhiều đoá tụ lại một chỗ, thoạt nhìn đẹp đến mê người, so với mùa đông thiếu đi vài phần trong trẻo lạnh lùng, lại sinh thêm vài phần náo nhiệt. Cố Vân Tiện mặc áo màu trắng, đầu ngón tay rơi vào nhành cây trước mặt, nói: “Bệ hạ cảm thấy nhành này như thế nào?”

Vẻ mặt hoàng đế nghiêm túc nghiền ngẫm, lắc đầu: “Mạnh mẽ có thừa, lại thiếu đi vẻ mềm mại uyển chuyển. Không tốt, không tốt.”

Cố Vân Tiện hít sâu một hơi, tự nói với mình phải bình tĩnh.

Từ lúc bọn họ vào vườn mai, lão nhân gia hắn đứng ở đó không nói gì cả, sai sử nàng đi chiết mai. Mỗi nhành nàng chọn hắn đều lấy ra đủ loại nguyên nhân để chê bai, ở đây không đúng, chỗ đó không được, nói chung là không xứng mang sang Trường Tín điện cho thái hậu thưởng thức.

“Bệ hạ, rốt cuộc ngài muốn hoa mai dạng gì, có thể nói cụ thể một chút, thiếp sẽ đối chiếu yêu cầu của ngài rồi đi chọn.” Nàng xoay người, nhìn hắn bất đắc dĩ nói.

“Vân nương, nàng thông minh như vậy, lại không biết trẫm muốn dạng hoa mai gì?” Hoàng đế nhăn mày.

Cố Vân Tiện thở dài: “Thiếp cũng mong là thiếp biết.”

Nàng đành phải bày ra bộ dạng lấy lòng. Trong đôi mắt chứa ý cười, đang định nói ra, không tiếp tục trêu nàng nữa, chợt nhìn thoáng qua một góc khác trong vườn mai, một tiểu thái giám đang quan sát khung cảnh bên này, bộ dạng rất khả nghi.

Lười biếng vung tay lên, thanh âm của hắn thậm chí còn mang theo vài phần thờ ơ: “Bắt hắn.”

Thân thủ của ngự tiền thị vệ dĩ nhiên đứng đầu, rất nhanh đã bắt được tiểu thái giám, quỳ xuống dưới chân bọn họ.

Thấy hoàng đế không có ý lên tiếng, Lữ Xuyên lên tiếng hỏi trước: “Ngươi là ai? Vì sao rình mò ở đây?”

Tiểu thái giám cúi đầu không nói.

Lữ Xuyên nháy mắt với thị vệ, đối phương lập tức ra sức ngắt bả vai hắn. Những thị vệ này đều được luyện tập rất cẩn thận, chạm vào nhìn như hời hợt, lại là ở giữa huyệt vị, đau đến mức còn hơn bị đâm vào thân người.

Tiểu thái giám dĩ nhiên không chịu nổi, kêu thảm một tiếng luôn miệng nói: “Ta nói ta nói! Tiểu nhân là nô tài chăm sóc hoa cỏ ở vườn mai, tên là A Mộc! Tiểu nhân vừa rồi không phải rình coi, chỉ là, chỉ là nghe nói bệ hạ đến đây, mong được thấy thiên nhan, cho nên mới phải nấp ở nơi đó! Bệ hạ minh xét!”

“Ngươi cũng không phải một nữ tử, gặp trẫm để làm gì?” Hoàng đế chậm rãi nói.


Cố Vân Tiện thấy hắn bắt đầu nói nhảm, chỉ có thể cười khổ. Lữ Xuyên tựa hồ đã quen rồi, lông mi chưa từng động một chút, chỉ nói với A Mộc: “Nếu bây giờ ngươi không nói thì sẽ dùng nhục hình để bức cung.”


Giọng nói có chút xót xa, Cố Vân Tiện khẽ giật mình.

Xế chiều hôm đó, Bạc thị bị giam ở tẩm điện nhiều ngày bị dẫn tới Trường Nhạc cung. Lúc nội giám qua đón người, Chu quý cơ cùng ở một cung với nàng ta mặt không biểu tình đứng ở hành lang, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.

Lục cung bàn tán ầm ĩ, ngay sau đó mọi người nhận được phân phó, Trường Nhạc cung của thái hậu thỉnh các vị nương nương, nương tử đi qua, không được thiếu ai.

Buổi chiều, hơn mười người ngồi noãn kiệu dừng lại trước cửa Trường Nhạc cung, mỗi người một tâm tư, xuống kiệu không quên quan sát một chút người bên cạnh, đều có chút thấp thỏm.

Vừa vào điện lại thấy thái hậu ngồi ngay ngắn trên thượng vị, hoàng đế ngồi bên cạnh, nét mặt không một chút biểu tình. Cố thị ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu nhu thuận, thoạt nhìn mười phần dịu ngoan.

Chuyện này không khỏi khiến mọi người nghĩ tới ngày trước, khi đó đế hậu đế vương sóng vai ngồi trên thượng vị, các nàng chỉ là phi thiếp, vĩnh viễn cũng không thể vượt qua nàng ta.

Mọi người thi lễ, sau đó tự tìm chỗ ngồi xuống. Liễu thượng cung tiến lên: “Thái hậu thỉnh các vị nương nương, nương tử đến đây, chủ yếu là vì hôm nay ở vườn mai xảy ra một việc lớn, cần chư vị làm chứng.”

Liếc mắt một cái, liền thấy Bạc Cẩn Nhu bị cung nhân mang vào trong điện, ép quỳ trên mặt đất.

Trên người nàng không có dấu vết bị đả thương, nhưng ai cũng biết nàng đã từng bị tra khảo.

“Thái hậu, hoàng thượng, thần thiếp thật oan uổng.” Giọng nói nàng yếu ớt, khóc không thành tiếng.

Tiểu thái giám cũng bị bắt đến, còn đáng thương hơn Bạc Cẩn Nhu, dáng vẻ của hắn vô cùng thê thảm, trên mặt trên tay đều là vết thương, đáng sợ vô cùng.

“Việc đã đến nước này, vì sao ngươi không nhận tội?” Thái hậu nhíu mày, “Tên thái giám đã khai hết, ngươi còn chống trả làm gì!”

“Chuyện thần thiếp không làm, thần thiếp quyết không nhận tội.”

“Tốt lắm!” Thái hậu thở mạnh nhìn A Mộc, “Ngươi đem những gì vừa mới khai ra, lặp lại lần nữa.”

A Mộc dập đầu: “Hồi bẩm thái hậu, bệ hạ, tiểu nhân là cung nhân chăm sóc hoa cỏ ở vườn mai, là đồng hương của cung nữ Ngọc nhi bên người Bạc thải nữ. Một tháng trước Ngọc nhi đột nhiên tìm tới tiểu nhân, nói Bạc thải nữ sai tiểu nhân giúp nàng làm một chuyện, để báo đáp lại nàng sẽ giúp đỡ cha mẹ già của tiểu nhân chữa bệnh. Tiểu nhân không còn cách nào khác, chỉ có thể đáp ứng nàng.”

“Nàng sai ngươi làm gì?”

A Mộc trầm mặc hồi lâu: “Nàng sai tiểu nhân ngày mùng một tháng chạp, ở vườn mai, dưới tàn cây mai hất một chậu nước lạnh, lại nói với những cung nhân quét sân không cần chú ý đến nơi đó.”

Mọi người liếc nhìn nhau, chỉ cảm thấy khó hiểu, một mệnh lệnh như vậy thì có thể gây ra chuyện gì. Nhưng tròng mắt Trầm thục nghi khẽ đảo, vẻ mặt trở nên hứng thú.

“Mùng một tháng chạp, đó không phải ngày Hình tài tử ngã sấp xuống ở vườn mai sao?” Lệnh nghi Duẫn thị thấp giọng nói “Hất nước ở dưới tàn cây… À, không biết có phải là bụi cây Hình tài tử ngã sấp xuống không?”