Phế Hậu Xoay Người Ký

Phế Hậu Xoay Người Ký - Chương 132





Cố Vân Tiện bước đến gần A Hoàn, dùng giọng uy hiếp nói: “Hửm? Con vừa nói gì đấy?”


A Hoàn hoảng hốt quay đầu: “Mẫu thân, người nghe lén con và phụ thân nói chuyện!”


Cố Vân Tiện không khách khí nắm lấy tay bé: “Rõ ràng chính con nói quá to, lại còn dám trách ta nghe lén?” Nói đoạn, nàng lại nắm chặt tay hơn.


Đã có chỗ dựa ở bên, đời nào A Hoàn chịu thua, bé lập tức quàng tay ôm lấy cổ Hoàng đế: “Phụ thân cứu con! Mẫu thân lại muốn bắt nạt con!”


Giờ phút này Hoàng đế rất vui vẻ, phối hợp nói giúp con trai: “Vân nương, nàng đừng trách con…”


Hai người một muốn kéo, một muốn chặn, A Hoàn lại ngọ nguậy ở giữa, vừa không cẩn thận tay Hoàng đế đã nắm lấy cổ tay Cố Vân Tiện.


Hai người đồng thời dừng động tác.


Ngón tay hắn khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay phải mịn màng của nàng, có vẻ thân mật vô cùng. Da thịt chạm nhau như vậy trước đây vốn rất bình thường, bây giờ lại hơi xấu hổ.


Cảm giác xa lạ mà quen thuộc, khiến người ta không biết phải làm sao.


Đôi mắt đen nhánh của A Hoàn nhìn tới nhìn lui giữa hai người, hoang mang nhíu mày: “Hai người làm sao vậy?”


Cố Vân Tiện nhẹ nhàng tránh ra, Hoàng đế cũng theo đó buông tay. Ho khan một tiếng, hắn lấp liếm: “A Hoàn, để A Từ đưa con đi chơi, phụ thân có chuyện muốn nói cùng mẫu thân.”


A Từ nghe vậy liền tiến tới, mỉm cười đưa tay về phía A Hoàn.


A Hoàn hơi không tình nguyện nên vặn vẹo một lúc, thấy mẫu thân cũng không có ý giữ bé lại nên đành gạt nước mắt, buồn bã rời đi.


Sau khi A Hoàn ra ngoài, trong điện chỉ còn hai người Hoàng đế và Cố Vân Tiện. Không có con trai chọc cười, không khí lại trở nên im lặng đến xấu hổ.


Một lúc lâu sau, Hoàng đế nhẹ giọng hỏi: “Nàng, có khoẻ không?”


Cố Vân Tiện hiểu ý hắn, nàng gật đầu nói: “Rất khoẻ. Trước khi trở về thần thiếp có hỏi Tiết thái y, ngài ấy nói thiếp đã dưỡng bệnh trên núi Mậu nhiều năm như vậy, thân thể cũng tốt hơn nhiều rồi. Bây giờ cho dù có dọn về cũng sẽ không trở ngại gì.”


Những lời này thực ra Hoàng đế đã nghe Tiết Trường Tùng nói rồi, nhưng giờ đây nghe chính miệng nàng nói vẫn thấy an ủi trong lòng.


Dù sao nàng cũng đã khoẻ lại, nỗi khổ chia ly suốt năm năm ròng cũng không uổng phí.


Dưới ánh đèn vàng nhạt, Cố Vân Tiện gật đầu, da thịt trắng nõn, đôi lông mi cụp xuống run rẩy như cánh bướm, trông nàng điềm đạm mà xinh đẹp. Hoàng đế đã lâu chưa ngắm nàng kĩ như vậy, trong lòng dâng lên tình cảm khôn tả.


Năm năm trước, nàng rời đi với một trái tim nguội lạnh. Hắn không biết phải đổi mặt với nàng như thế nào, càng sợ hãi sự xuất hiện của mình sẽ quấy rầy đến nàng nên rất ít đến thăm. Nhưng những năm gần đây, thực sự hắn vẫn luôn nhớ thương nàng.


Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, phải chăng nàng đã nguôi ngoai chuyện cũ, bọn họ phải chăng cũng có khả năng…


Cố Vân Tiện chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn mình ngày càng chuyên chú, nàng bỗng đứng lên nói: “Ngồi mãi trong phòng chán lắm, thiếp muốn ra ngoài đi dạo.”


Hoàng đế nghĩ nàng đang lấy cớ không muốn gặp hắn nên im lặng một lát rồi mỉm cười nói: “Vậy trẫm đến chơi với A Hoàn.”



“A Hoàn có cung nữ rồi, không cần bệ hạ người đâu.” Cố Vân Tiện nhìn hắn nói: “Người đi dạo cùng thần thiếp một chút, được không?”


Hoàng đế kinh ngạc nhìn nàng, một lúc sau vẻ ngạc nhiên tan đi, chỉ còn lại sự vui sướng không thể che giấu: “Được, ta đi cùng nàng.”


***


Cung Trường Thu không thay đổi gì mấy. Đã từng ở đây ba năm, Cố Vân Tiện đã quen thuộc với từng cành cây ngọn cỏ, cũng không có gì đẹp.


Nàng nói muốn ra ngoài đi dạo cũng chỉ để bản thân có thêm chút thời gian sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn này mà thôi.


Thực ra, mấy năm nay nàng thân ở hành cung nhưng cũng không phải không quan tâm gì đến việc trong cung. Từ khi Hoàng đế bắt đầu thi hành tân chính, nàng đã dùng đủ mọi cách để hỏi thăm cặn kẽ.


Mỗi lần xem những chính lệnh hắn đưa ra ấy, nàng đều không nhịn được nghĩ đến giờ ngọ rất nhiều năm trước, trong thư phòng điện Tiêu Phòng, hắn viết bốn chữ to “Trời yên biển lặng”.


Khi đó chính hắn cũng không chắc chắn về tương lai, nàng lại vô cùng nghiêm túc mà nói với hắn: “Nhất định sẽ có một ngày như vậy.”


Khi đó nàng rất vui, cảm thấy người thiếu niên mình hâm mộ lòng ôm hoài bão, là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. Nàng khắc ghi câu chuyện giờ ngọ hôm ấy cùng bốn chữ thiết hoạ ngân câu* kia, chờ mong ngày ấy đến.


*Thiết hoạ ngân câu (铁画银钩) chỉ nét chữ rõ nét nhưng vẫn mềm mại đẹp đẽ.


Sau này, rất nhiều việc đã xảy ra. Trong một thời gian dài, nàng thật sự đã cho rằng hắn đã quên đi chí hướng thuở ấy, cho rằng hắn đã trở thành một vị hôn quân hoang đường tuỳ hứng. Xem trách nhiệm trên vai như không, xem vạn dân thiên hạ như con sâu cái kiến.


Nàng không ngờ thế mà hắn chưa từng quên, mà nàng cũng có thể chờ đến một ngày ấy.


Mấy năm nay hắn triển khai kế hoạch ở triều đình, còn nàng thân ở núi Mậu, thỉnh thoảng lại nghe chuyện của hắn từ miệng người khác.


Ở trong những lời đồn đó, hắn anh minh mà cơ trí, kiên nghị mà quả cảm. Ẩn nhẫn nhiều năm rốt cuộc cũng chờ được thời cơ thích hợp, đánh một đòn cứu lấy triều đình và ngàn dặm núi sông đang trên bờ sụp đổ.


Hắn như thế là vị quân vương xứng đáng để nàng khâm phục và ngước nhìn, cũng là vị thiếu niên trong trí nhớ đã khiến nàng đem lòng ái mộ.


Rất lâu về trước, nàng đã từng cảm thấy tuy rằng mình đã không còn tình cảm quyến luyến thì hắn cũng là người nàng phó thác cả đời. Hắn có thể không thèm quan tâm đến nàng, có thể đối xử với nàng không tốt, nhưng bản thân hắn lại là người tốt.


Bây giờ mới thấy, con người hắn rất tốt, hắn đối xử với nàng cũng rất tốt…


Tâm sự nặng nề, bước chân liền lang thang không có mục tiêu, nàng vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện mình đã vô thức đi đến một rừng cây. Nàng không nhớ sau điện Tiêu Phòng lại có một rừng cây như vậy nên nhịn không được mà cau mày.


Nhìn chung quanh lại thấy thân cây to lớn, cành lá tốt tươi, tuy không nở hoa nhưng chỉ liếc mắt nhìn nàng cũng nhận ra là cây đào.


“Ở đây sao lại có cái này?” Nàng lảm bẩm nói.


“Nàng nói những cây đào đó sao?” Hoàng đế nói: “Là trẫm sai người trồng.”


“Chuyện lúc nào?” Nàng hỏi như vậy, thực ra trong lòng đã có đáp án.


“Ngay năm nàng dọn đến cung Ôn Tuyền.”



Không hiểu sao tim nàng bỗng thắt lại: “Người, vì sao người lại làm vậy?”


Hoàng đế không trả lời mà chỉ bình tĩnh nhìn nàng. Cố Vân Tiện cảm thấy ánh mắt của hắn rất kỳ quái, như có ngàn vạn điều muốn nói, lại cũng như không có gì.


Trong đầu nàng hiện lên một cuộc đối thoại ở đêm trước đại điển phong hậu của nàng.


Hai người ngồi sóng vai nhau trước cửa sổ, nàng nói: “Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.* Thần thiếp thích ngụ ý của hoa đào. Loài hoa của ngày thành gia lập thất, thật đẹp.”


* Chú thích: Đây là bài “Đào yêu 1” trong Kinh Thi.


Bản dịch thơ của Tạ Quang Phát:


Đào tơ mơn mởn xinh tươi,


Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.


Hôm nay nàng đã theo chồng,


Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.


Hắn lấy tay phải ôm nàng, dịu dàng nói: “Nếu Vân nương không nỡ bỏ cánh rừng đào kia, trẫm sẽ sai người trồng một rừng phía sau cung Trường Thu. Nếu lớn nhanh thì chỉ mùa xuân sang năm thôi chúng ta đã cùng ngắm hoa được rồi.”


Nàng hỏi lại: “Thật chứ?”


“Những việc nhỏ nhặt này ta lừa nàng làm gì?” Hắn hôn lên thái dương nàng: “Chỉ cần nàng thích, trẫm có thể làm tất cả cho nàng.”


Nhưng ngay hôm sau hắn đã nhớ lại chuyện về trước. Ngày tốt cảnh đẹp đột nhiên không còn tác dụng. Mấy tháng sau, nàng lại dọn đến cung Ôn Tuyền, mùa xuân năm ấy chẳng thể trọn lời hẹn cùng nhau ngắm hoa.


“Người còn nhớ rõ?” Cổ họng nàng khô khốc, chỉ có thể nhớ được một câu ấy.


Hoàng đế nhìn cây đào bốn phía, một lát sau mới nhẹ nhàng cười: “Chuyện trẫm đã đồng ý với nàng, trẫm đều nhớ rõ.”


***


Hai ngày sau, Cố Vân Tiện chính thức cho A Hoàn gặp mặt phi tần lục cung. Nhiều năm trôi qua, lại một lần nữa thấy oanh oanh yến yến tề tụ trong cung, Cố Vân Tiện cảm thấy không quen chút nào.


Sau một đêm Liễu Thượng cung và Thải Hà cùng dạy dỗ, A Hoàn tuy rằng vẫn chưa hiểu mối quan hệ của những người phụ nữ đó với phụ thân mình nhưng cũng biết các nàng là trưởng bối, vẫn phải hành lễ vấn an.


Lúc bé hành lễ với Doãn Quý phi, vừa quỳ xuống thì Doãn Quý phi đã kéo tay đỡ lên: “A Hoàn, để thứ mẫu nhìn con kĩ hơn nào.” Trong lúc kích động, ngữ khí khó tránh khỏi thương cảm. “Lần trước gặp con còn nhỏ xíu, vậy mà chỉ chớp mắt đã lớn lên thông minh lanh lợi như vậy. Gương mặt này đúng là đúc ra một khuôn với bệ hạ mà.”


Bạc Hi Vi, bấy giờ đã là Cẩn Tiệp dư cười phụ hoạ: “Còn không phải sao? Trước đây mọi người cứ nói nhị Hoàng tử giống bệ hạ, hiện giờ thấy ngũ Hoàng tử mới biết tướng cha con là như thế nào!”


______________________________


Trong tin tức Cố Vân Tiện nghe được, mấy năm nay Bạc Hi Vi không hề được sủng ái, quanh năm suốt tháng khó mà gặp mặt bệ hạ. Có thể thăng đến Tiệp dư chẳng qua là vì phụ thân nàng ta nắm binh quyền, là một trong những nòng cốt của Bắc đảng. Hoàng đế nể mặt Bạc tướng quân mới cho nàng nhiều ưu đãi.


Lời này của nàng ta tuy rằng cười nói, cũng toàn là lời khen tặng nhưng Cố Vân Tiện lại cảm thấy có thâm ý.


“Không chỉ là gương mặt, thần thiếp nghe nói tính tình cũng rất giống!” Nhu Tu dung Hình Oản mỉm cười tiếp lời.


Hình Oản có thể đi đến ngày hôm nay có thể xem như một tay Cố Vân Tiện đề bạt, thái độ đối với nàng cũng là cung kính vô cùng. Tuy rằng trởi sinh nhút nhát nhưng những lúc lấy lòng Cố Vân Tiện cũng biết nói những lời dễ nghe.


Cẩn Tiệp dư thấy Nhu Tu dung nói tiếp, ý cười càng sâu: “Đúng là như thế. Thần thiếp trước giờ vẫn thấy trong cung này hoàng thứ tử được bệ hạ yêu thương nhất, bây giờ nhìn đến Ngũ Hoàng tử mới biết khả năng mình đã sai rồi.”


Thẩm Huệ phi chậm rãi nói: “Ngũ Hoàng tử đương nhiên khác những hoàng tử khác. Tôn ti đích thứ rõ ràng, bệ hạ đương nhiên biết chuyện này…”


Nàng ta vừa nói, đôi mắt phượng tự đắc cũng vô tình nhìn về phía Doãn Quý phi: “Phồn Tố, muội nói xem?”


Doãn Quý phi im lặng một thoáng rồi mỉm cười nhìn lại: “Thẩm tỷ tỷ nói đúng.”


Thẩm Huệ phi đảo mắt, ý cười tràn ngập: “Xem ta nói lời ngốc nghếch gì này, Phồn Tố muội xưa này hiểu lễ nghĩa cương thường nhất, đương nhiên hiểu rõ đức hạnh của phi thiếp. Ngày trước Hoàng hậu nương nương không ở đây, bệ hạ thiên vị muội một chút cũng thôi. Hiện giờ nương nương đã trở lại, ngươi cần phải ghi nhớ thân phận của mình, đừng làm ra chuyện gì khiến nương nương buồn lòng.”


Hiện Doãn Phồn Tố tuy đã là Quý phi chấp chưởng cung vụ, nhưng Thẩm Trúc Ương cùng phẩm giai với nàng, tư lịch* lại sâu hơn nàng nhiều, nói vài câu dặn dò cũng không xem như mạo phạm hay đi quá giới hạn.


* Chú thích: Ở đây chỉ thời gian theo hầu Hoàng thượng.


Quả nhiên Doãn Phồn Tố không thể phát tác, tuy mất mặt nhưng cũng chỉ có thể trả lời bình tĩnh: “Tạ Thẩm tỷ tỷ chỉ điểm, muội…”


“Nói đến A Hàng mới nhớ, Phồn Tố, bao giờ muội mới đưa nó đến đây để bổn cung xem nào?” Cố Vân Tiện bỗng nhiên nói: “Nhiều năm không gặp, bổn cung nhớ nó vô cùng. Huống chi A Hoàn lớn như vậy mà vẫn chưa gặp ca ca lần nào. Hai huynh đệ bọn chúng gặp nhau, nhất định sẽ rất vui.”


Doàn Phồn Tố kinh ngạc quay đầu, lại thấy ảnh mắt Cố Vân Tiện nhìn nàng rất dịu dàng, trên môi là ý cười thân thiết.


Nàng ấy sửng sốt một chút rồi vui sướng cười: “Vâng! Chiều này thần thiếp sẽ đưa A Hàng đến để tỷ tỷ gặp.”


Mọi người trong điện thấy thế liền nhìn nhau, tâm tư mỗi người mỗi khác.


Vừa rồi rõ ràng Huệ phi và Cẩn Tiệp dư rõ ràng đang châm ngòi phá hoại mối quan hệ của Hoàng hậu và Quý phi, thế nhưng Hoàng hậu không những không phật lòng mà còn chủ động giải vây cho Quý phi. Hoàng hậu không nghi ngờ Doãn Phồn Tố chút nào sao?


Không phải vậy chứ!


Lẽ ra Hoàng hậu đã trở về mấy ngày rồi, Hoàng đế thiên vị Quý phi, yêu thương nhị Hoàng tử thế nào nàng ấy cũng nghe hết rồi, trên triều đình vẫn luôn có tiếng nói “Nhị Hoàng tử thông tuệ bất phàm, lại lớn nhất trong các vị Hoàng tử, nên lập làm trữ quân*”. Tuy Quốc triều trước giờ lập trữ đều lạp đích, những tiếng nói ấy cũng không làm được gì, nhưng ít ra cũng phải khiến Cố Vân Tiện sinh ra cảnh giác với Doãn Phồn Tố mới đúng.


* Chú thích: “Trữ quân” chỉ người thừa kế – Thái tử.


Nàng cứ tin tưởng nàng ta như vậy, hoàn toàn không để bụng những lời đồn đãi?

HẾT CHƯƠNG 132