Phế Hậu Xoay Người Ký

Phế Hậu Xoay Người Ký - Chương 66





Trinh Quý cơ không đổi nét mặt, thản nhiên đứng dậy.


Định Mỹ nhân từ trước luôn luôn phụ thuộc vào nàng ta, suy nghĩ một chút liền đứng dậy hành lễ, “Thần thiếp tham kiến Quý cơ nương nương, nương nương bình an.”


“A Linh muội không cần đa lễ.” Trinh Quý cơ mỉm cười đáp.


Minh Sung nghi cười khẩy một tiếng, “E là Trinh muội muội và Định Mỹ nhân đã lâu rồi không gặp nhau. Nếu không nhờ bảo địa của Nguyên Sung dung, chỉ sợ rằng cả hai khó có cơ hội cùng nhau ngồi xuống uống trà một lần nữa. Ta nghĩ, nhân dịp này hai ngươi cũng nên nói một câu cảm ơn đến Nguyên Sung dung mới phải.”


Từ ngày Trinh Quý cơ thất thế, Định Mỹ nhân vì tránh tai hoạ cũng dần xa cách nàng ta. Giờ phút này nghe Minh Sung nghi nói như vậy, chẳng cần suy nghĩ cũng biết là đang châm chọc.


Nhưng mà lời này nếu là nói cho Nhu Uyển nghi bạc nhược kia nghe, phỏng chừng còn có chút tác dụng, còn đối với Trinh Quý cơ cùng Định Mỹ nhân, chỉ là dư thừa. Hai người bọn họ, một người lão luyện vững vàng, một người ẩn nhẫn khắc chế, công kích như vậy cũng chỉ vô dụng.


Nghe vậy Định Mỹ nhân sắc mặt vẫn như thường, biểu cảm của Trinh Quý cơ chẳng thay đổi, nói: “Vậy theo ý Sung nghi nương nương nói chính là, thần thiếp nên đến nói một tiếng cảm ơn với Nguyên Sung dung rồi.”


Nàng ta nhìn về phía Cố Vân Tiện, khẽ cười, “Cảm tạ Sung dung nương nương đã quan tâm đến tỷ muội thần thiếp.Thần thiếp vô cùng cảm kích.”


Lời Cảnh Phức Thù nói là có ẩn ý, nhưng Cố Vân Tiện cố tình phớt lờ, chỉ đáp: “Muội muội không cần khách khí.” Dừng một chút nàng lại nói, “Mấy ngày nay không thấy muội muội, bổn cung cũng có chút nhớ mong. Không biết những ngày qua muội muội đang làm gì?”


Trinh Quý cơ đáp: “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đọc sách luyện chữ cho qua chút thời gian mà thôi.”


Cẩn Mục hoa chen vào nói: “Thần thiếp chỉ nghe nói, trong cung này Nguyên Sung dung nương nương là có học thức tốt nhất, thích đọc sách luyện chữ. Lại không ngờ đến, thì ra Trinh Quý cơ cũng là người ham học hỏi đến vậy.”


Dục Thục nghi cũng cười nói: “Bệ hạ thích Cố muội muội như vậy, đương nhiên có một phần nguyên do là ở phần học thức hơn người của muội ấy hấp dẫn. Có lẽ Trinh muội muội hy vọng có thể lại làm bệ hạ cao hứng một lần nữa, cho nên quyết định cũng đi học theo đi.”


“Vậy quả thật là tốn chút tâm tư!” Minh Sung nghi nhướng mày, “Tấm lòng của Trinh muội muội dành cho bệ hạ, thật sự là không ai sánh bằng a.”


Các nàng mỗi người góp một câu, đơn giản là muốn châm chọc việc Trinh Quý cơ hiện giờ đã thất sủng, liền mưu toan bắt chước Cố Vân Tiện để giành lại thánh sủng. Lời này nói ra quá mức khắc nghiệt, khiến cho Định Mỹ nhân đang ngồi bên cạnh cũng biến sắc.


Cố Vân Tiện thì rõ ràng nhất, cho dù Cảnh Phức Thù có muốn tìm cách lấy lại vinh sủng từ Hoàng đế, cũng tuyệt đối sẽ không chọn phương thức bắt chước mình.


Mối thâm cừu đại hận giữa hai người không cho phép nàng ta làm vậy!


Nhưng biết thì biết, vẫn khó có được lúc phi tử hậu cung các nàng có chung một kẻ thù, các nàng nguyện ý giúp mình nhục nhã Cảnh Phức Thù, nàng càng không cần thiết lên tiếng ngăn cản. Chỉ cần ngồi đó không lên tiếng, mỉm cười ngồi xem màn kịch đặc sắc này.


Thấy nụ cười của Trinh Quý cơ có chút cứng ngắc, trong lòng Minh Sung nghi càng thêm thống khoái, thong thả ung dung mà bổ sung nửa câu còn lại, “Chỉ có điều muội muội không cần miễn cưỡng bản thân. Bệ hạ từ trước đã sủng ái muội muội như vậy, cũng là do thích vẻ phong tình ý nhị vốn có của muội. Nếu không sao lại chiếu cố y như vậy đối với Nguyễn Quỳnh chương?”


Đột nhiên ngồi không cũng bị điểm danh, Nguyễn Quỳnh chương suýt thì phát run, không nghĩ đến bản thân lại bị kéo vào vòng xoáy của các vị nương nương, thật hoảng sợ thay cho chính mình.


Mọi người lúc này mới quay qua nhìn Nguyễn Quỳnh chương, phát hiện ra hôm nay nàng ta cùng với Trinh Quý cơ diện chung một thân váy áo màu thuỷ lam, cộng thêm khí chất của hai người cũng không quá khác biệt nhau, nhìn thoáng qua hai người họ thật giống như là hai tỷ muội một nhà.


Dục Thục nghi xem xét cả hai rồi đánh giá, cười nói: “Nguyệt nương không nhắc thì bổn cung cũng không nhớ. Nguyễn Quỳnh chương cùng Trinh muội muội đây tuy ngũ quan không giống nhau, nhưng khí chất và vóc dáng lại mười phần tương đồng. Ở buổi tuyển tú ngày đó chư vị muội muội đã từng cùng nhau nghị luận một phen mà!”


“Đặc biệt là hôm nay cả hai lại mặc một thân váy áo màu sắc giống nhau, nếu không xét đến dung mạo, thật là muốn nhận sai người!” Minh Sung nghi lười nhác nói.



Nguyễn Quỳnh chương lúc này mới hậu tri hậu giác mà hiểu được, vì sao mình ngày trước không hợp mắt Trinh Quý cơ như vậy.


Hít sâu một hơi, Trinh Quý cơ nói: “Sao các vị nương nương cứ mãi nói về thần thiếp không ngừng, hôm nay vai chính nên là Nguyên Sung dung mới phải.” Ánh mắt nàng ta cổ quái, “Một năm trong vòng từ Tiệp dư thăng tiến đến Sung dung, chuyện như vậy trước kia vẫn là chưa từng có tiền lệ đâu. Thật khiến người ta giật mình!”


Lời này của Trinh Quý cơ vừa thốt ra, mọi người nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc.


Đúng vậy, tốc độ tấn chức của Cố Vân Tiện thật sự quá nhanh, trước kia chưa từng xảy ra tiền lệ tương tự.


Nhưng mà suy xét đến chuyện nàng từ một thân phế Hậu từng bước có lại được thánh tâm, tấn vị mau một chút cũng không phải điều hiếm lạ. Bởi tiền lệ làm gì có phế hậu nào giành lại được thánh sủng của Hoàng đế cơ chứ.


Nhưng nếu so sánh, biểu hiện của bệ hạ mấy năm gần đây mới thật là khiến cho lòng người bất an.


Những năm này biểu hiện của hắn đối với Cố Vân Tiện không giống như coi trọng bình thường đâu, nếu chiếu theo cái đà phát triển này, việc phục hậu cho nàng trong tương lai không phải là không có khả năng.


Nếu thật sự như vậy, những chuyện mà các nàng âm thầm làm mấy năm nay không phải đều là uổng phí sao?


Giả vờ như không chú ý tới ánh mắt khác thường của mọi người, Cố Vân Tiện thản nhiên cười nói: “Chuyện này đừng nói là Trinh muội muội, bổn cung còn không tự mình đoán được.”


Trinh Quý cơ dịu dàng nói: “Đây là sự coi trọng của bệ hạ dành cho nương nương, là phúc phận của nương nương.”


“Muội muội nói đúng.” Cố Vân Tiện gật đầu, “Ân sủng của bệ hạ dành cho bổn cung, tự nhiên cũng là phúc phận của ta. Chỉ là bản cung không thể không nhiều lời một câu, cái gọi là ‘Lôi đình mưa móc đều là quân ân’, đạo lý này muội muội không phải không hiểu chứ?”


“Thiếp thân đương nhiên hiểu rõ.”


“Vậy thì muội muội nhất định sẽ không bởi vì bệ hạ gần đây vắng vẻ muội, liền đối với ngài tâm tồn oán hận đi. Muội muội nói xem, có phải không?” Cố Vân Tiện nói.


Trinh Quý cơ thần sắc cứng đờ, một lát sau mới nói: “Thần thiếp đương nhiên sẽ không.”


“Vậy thì tốt.” Cố Vân Tiện gật gật đầu,“Bổn cung cũng là vì suy nghĩ thay cho muội muội nên mới nhắc nhở đôi câu. Tính tình của bệ hạ, các vị tỷ muội trong lòng hẳn là hiểu rõ. Nếu như có người không biết tốt xấu mà làm điều sai trái sau lưng bệ hạ, ngài tuyệt đối sẽ không vì tình xưa mà suy xét lại, mà cho qua……”


Dứt lời, ánh mắt nàng mang ba phần ý cười đảo qua nhìn đám người Dục Thục nghi cùng Minh Sung nghi. Thời điểm bọn họ chạm phải ánh mắt của Cố Vân Tiện liền nhịn không được một trận sửng sốt, sau đó ai nấy liền lâm vào trầm mặc.


Đúng là như vậy. Bệ hạ, khi ôn nhu thì có thể nâng niu ngươi như hòn ngọc quý trong lòng bàn tay, còn ôn nhu hơn so với phu quân gia đình bá tánh bình thường săn sóc thê tử. Nhưng nếu ngươi chạm vào vảy ngược trên người hắn, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình nghĩ đến ngươi đã từng là ai.


Cố Vân Tiện im lặng quan sát biểu tình của các nàng, trong lòng cảm thấy thoải mái mà nhấc chén trà trên bàn lên uống một ngụm.


Trinh Quý cơ muốn lợi dụng việc gần đây nàng nhận được sự sủng ái quá mức của Hoàng đế để trở thành cái đích công kích cho mọi người chỉ trích, ý tưởng quả thật không tồi. Nếu đổi lại lúc trước, Cố Vân Tiện nhất định sẽ nghĩ cách đánh lạc hướng nghi ngờ của các nàng. Nhưng mà nàng gần đây quả thật có chút nổi bật, muốn giả heo ăn cọp cũng vô dụng, đơn giản đành tương kế tựu kế, mang Hoàng đế ra hù bọn họ một chút.


Nàng muốn cho mọi người hiểu rõ một việc, nếu muốn hãm hại nàng, trước tiên nên ước lượng rõ ràng hậu quả mình sẽ nhận lại là như thế nào.


Dù sao thì bây giờ, sự quan tâm mà Hoàng đế dành cho nàng chẳng phải tầm thường.


Lại nói đùa một hồi, chúng phi tần từng người liền đứng dậy xin cáo từ. Khi Cố Vân Tiện đứng ở cửa vừa đưa tiễn Dục Thục nghi xong, nhìn sang Trinh Quý cơ nói: “Muội muội nếu không vội, bổn cung còn có chuyện muốn tâm sự cùng với muội.”



Trông thấy tình huống này, không ít cung tần thị nữ lộ ra vẻ ngạc nhiên. Mọi người trong cung đều biết, hai người họ từ xưa kết oán đã lâu. Trước đây Cảnh Phức Thù được sủng ái, Cố Vân Tiện thất sủng. Lúc hai người gặp mặt, Cảnh Phức Thù không ít lần ngấm ngầm hại người khiến Cố Vân Tiện khó chịu. Tuy rằng hai năm nay Cố Vân Tiện đã áp chế được Cảnh Phức Thù, nhưng vì tình hình của Cảnh Phức Thù cũng không đến nỗi bi đát, cho nên nàng vẫn chưa thể chân chính báo được thù này.


Nhưng hiện giờ tình huống đã khác xưa.


Cảnh Phức Thù sớm đã mất đi thánh tâm, Cố Vân Tiện nay lại lên như diều gặp gió, tình cảnh của hai người phải nói là có sự nghịch chuyển rất lớn, vậy thì sau đó chắc chắn phải có rất nhiều lời muốn tâm sự cùng nhau rồi.


Tiếc rằng bọn họ lại không thể ở lại nghe!


Sau khi đưa tiễn xong hết các vị phi tử, Cố Vân Tiện lại cho lui ra hết các cung nhân trong điện, ý cười trong khoé mắt nàng nhịn không được mà đánh giá Cảnh Phức Thù đang đứng trước mặt.


Cánh Phức Thù đứng ở trong điện, biểu tình lúc này không còn vẻ làm bộ làm tịch tươi cười nữa mà thay vào đó là trang dung lãnh đạm, “Ngươi bảo ta ở lại, là muốn nói cái gì đây?”


“Cũng không có gì. Chỉ là mới vừa rồi ở đây có nhiều người quá, bổn cung không tiện chăm sóc muội muội cho tốt được, trong lòng có chút tiếc nuối.” Cố Vân Tiện lại nói, “Lần sau gặp lại muội muội không biết là phải tới khi nào, cho nên bổn cung muốn nhân cơ hội này, đem muội muội nhìn cho kỹ một chút.”


“Ngươi muốn nhìn ta? Nhìn ta làm gì?” Cảnh Phức Thù cười chế nhạo nói.


“Dĩ nhiên là xem muội muội gần đây hoa dung gầy ốm, dáng vẻ tiều tuỵ hẳn ra.” Cố Vân Tiện dịu dàng nói, “Thấy muội muội như vậy, trong lòng bổn cung rất đau xót.Chỉ mới mấy tháng không gặp, mà muội muội đã muốn gầy héo như hoa tưới thiếu nước vậy. Bệ hạ nếu mà nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của muội muội, sợ là thật muốn thất vọng lắm thay.”


Cảnh Phức Thù mấp máy đôi môi. Quả thật mấy tháng nay nàng ta không buồn ăn uống, cho nên gầy xuống không ít. Trước đây tuy có chút mình hạc xương mai nhưng vẫn là vóc người tinh tế, nay trải qua nhiều chuyện như vậy, liền gầy đến có chút đáng thương. Nhưng cũng may cho Cảnh Phức Thù trời sinh đã là bậc mỹ nhân hơn người, cho nên dù nàng có gầy như vậy nhưng vẫn đẹp.


Dù sao thì dung mạo đối với chúng nữ tử luôn là điều mà các nàng để ý nhất, nàng làm sao mà không biết mỹ mạo hiện giờ của nàng không đẹp bằng trước đây được chứ?


Nhưng biết là một chuyện, bị chính người mà mình hận nhất dùng khẩu khí châm chọc lấy điều đó ra để nhạo báng mình lại là một chuyện khác. Lần này nàng ta cảm thấy rất là nhục nhã, nhịn không được muốn bạo phát.


Cố Vân Tiện nhìn biểu hiện của nàng, nhạy bén cảm thấy có điều bất ổn, phải nói Trinh Quý cơ từ lâu nổi tiếng là người tâm tư hỉ nộ ái ố không bao giờ biểu hiện ra trên nét mặt. Nhưng hiện giờ, vẻ phẫn nộ đã không còn được giấu kín trên gương mặt của nàng ta nữa.


Nỗi ghen ghét cùng cừu hận khiến Cảnh Phức Thù bắt đầu dần mất đi lý trí, rồi sau đó trở nên điên cuồng.


Thở dài.


Thật giống nàng trước đây!


“Trước kia bổn cung luôn cảm thấy Nguyễn Quỳnh chương rất giống với muội muội, tuy nhiên so ra dung mạo vẫn còn kém xa muội mấy phần. Nhưng mà hôm nay thoạt nhìn lại, bổn cung chợt nhận ra rằng Nguyễn Quỳnh chương kia mỹ mạo càng thêm nhiều phần thanh lệ tự nhiên, so ra càng tốt hơn muội muội nhiều.” Cố Vân Tiện cười khúc khích nói, “Muội muội vẫn là nên chăm sóc tốt cho bản thân. Nữ nhân a, lúc còn trẻ không lo bảo dưỡng dung nhan cho tốt, về sau có muốn níu kéo tuổi xuân cũng đã muộn.”


“Ngươi không cần lấy việc này ra kíƈɦ ṭɦíƈɦ ta, cũng vô dụng.” Cảnh Phức Thù lạnh lùng nói, “Loại nữ nhân như Nguyễn Quỳnh chương, cũng chỉ là đồ tiêu khiển, đáng để ta tức giận sao?”


“Thật sự vô dụng?” Cố Vân Tiện cười cười nói, “Nếu vô dụng, muội muội trước đây hà cớ gì luôn nhắm vào Nguyễn Quỳnh Chương như vậy chứ?”


Thấy Cảnh Phức Thù không đáp, nàng lại nói tiếp: “Nếu muội muội đã nói không thèm để ý đến Nguyễn Quỳnh chương, vậy chắc hẳn cũng sẽ không so đo việc bệ hạ có nhiều ân sủng dành cho muội ấy đâu nhỉ.”


Cảnh Phức Thù đột nhiên nắm chặt bàn tay phải của mình, sau một lúc lâu mới thốt ra tiếng cười lớn, “Nương nương thật là quá khiêm tốn đi. Trong cung hiện giờ ai mà không biết người xứng với bốn chữ “Có nhiều ân sủng”, chỉ có một mình người cơ chứ. Tội tình gì đem người khác tới làm lá chắn?”


“Ồ, vậy sao?” Cố Vân Tiện nghe thế cẩn thận gật gật đầu tỏ vẻ suy ngẫm thật kỹ, nói: “Nghiêm túc mà nói xác thật gần đây bổn cung cũng nhận được hơi nhiều sủng ái của bệ hạ, Nguyễn Quỳnh chương nhận được ít hơn ta. Nhưng mà muội muội đây cũng biết, mấy tháng nay bệ hạ thường xuyên vướng bận việc triều chính, rất ít khi đặt chân đến chốn hậu cung. Số lần Nguyễn Quỳnh chương được triệu kiến bệ hạ tuy không nhiều bằng ta, nhưng ít ra so với mấy người có đến vài tháng chưa được gặp bệ hạ lấy một lần, đã tốt hơn rất nhiều rồi.”


Thấy Cảnh Phức Thù cắn môi đến trắng bệch ra, nàng lại tiếp tục nói: “Muội muội trước đây là người thú vị, phong tư trác tuyệt, độc nhất trong hậu cung này, cho nên bệ hạ mới đối với muội càng thêm nhiều phần sủng ái. Nhưng nay muội muội không cần phải lo lắng nữa, đã có Nguyễn Quỳnh chương sẽ thay thế muội muội chăm sóc bệ hạ thật tốt, so với muội còn tốt hơn nhiều.”


Trong mắt Cảnh Phức Thù lóe sáng, mơ hồ hiện lên sát khí. Ánh mắt này tuy rằng đáng sợ, nhưng mà Cố Vân Tiện vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đối diện với nó, không hề có ý định trốn tránh.


Dữ tợn của ngươi có là gì? Uy hiếp của ngươi có là gì?


Nếu như ngươi đã từng chết qua một lần, thì có còn sợ hãi những thứ này sao?


Nếu ta đã trải qua sinh tử một lần rồi, một chút ánh mắt này của ngươi sẽ khiến ta sợ hãi được sao?


Kiếp này điều mà ta sợ nhất, đó chính là không thể tự tay mình đâm chết được ngươi!


Cố Vân Tiện chậm rãi hé môi cười, thanh âm vô cùng ôn nhu, “Nhìn dáng vẻ hiện giờ của muội muội, lúc này bổn cung mới xác định được, thì ra trước giờ ta vẫn luôn hiểu lầm muội muội.”


Cảnh Phức Thù biết nửa câu sau sẽ là lời độc ác, theo bản năng không muốn nghe. Nhưng nàng ta không thể mở miệng ngăn cản. đây là cuộc đấu giữa nàng ta và Cố Vân Tiện, ai không thể duy trì được sẽ thua trước.


Nàng ta chậm rãi hỏi: “Hiểu lầm ta cái gì?”


“Đương nhiên là hiểu lầm tình cảm của muội muội dành cho bệ hạ rồi.” Cố Vân Tiện nói, “Trước giờ bổn cung vẫn luôn cho rằng, muội muội không màng đến danh tiết thể diện mà đi theo bệ hạ tiến cung, là bởi vì danh vọng cùng địa vị hoàng gia. Giờ ta mới nhận ra được, hoá ra là ta đã sai. Muội muội đối với bệ hạ, thì ra là cả một tấm chân tình.”


Giọng nói của nàng khắc nghiệt, lại nhắc tới chuyện xưa của Cảnh Phức Thù. Nhưng mà có lời nhục mạ nào Cảnh Phức Thù sau khi nhập cung chưa từng nghe qua? Giờ nghe thêm vài câu nữa, cũng không có gì ghê gớm.


Nàng ta chỉ đang suy nghĩ đến câu nói kia của Cố Vân Tiện.


Làm sao Cố Vân Tiện biết được tình cảm của mình dành cho Hoàng đế? Cảnh Phức Thù là người hiểu rõ nhất, trong chốn hậu cung này không thể đem nhược điểm của chính mình phơi bày cho người khác thấy, nếu không đó chính là đem tánh mạng của mình giao không vào tay người khác. Trước kia cũng vậy, nàng chính là nhìn ra được tình cảm của Cố Hậu dành cho Hoàng đế, mới từ đó lợi dụng những việc Cố Vân Tiện để tâm nhất mà xuống tay, làm nàng mắc lỗi tiếp lỗi.


Vết xe đổ rõ ràng ngay trước mắt, nàng ta luôn dốc hết một trăm hai mươi phần trăm sức lực tinh thần. Trừ bỏ những lúc ở cùng Hoàng đế ra, Cảnh PHức tuyệt đối sẽ không dễ dàng phơi bày tình cảm của chính mình cho người khác thấy.


Nàng ta cảm thấy bản thân đã che giấu rất kỹ rồi, thế nhưng không biết Cố Vân Tiện ở đâu mà dò ra?


Thấy Cảnh Phức Thù cả buổi cũng không nói gì, Cố Vân Tiện cười cười, “Kỳ thật trước kia bổn cung đã sớm nhận ra, bất luận là Minh Sung nghi hay Dục Thục nghi kíƈɦ ṭɦíƈɦ muội muội như thế nào, thì vẻ mặt của muội vẫn luôn là bộ dáng bình tĩnh ấy. Duy nhất chỉ khi nhắc đến bệ hạ, muội muội mới không còn vẻ ung dung kia. Bổn cung liền nghĩ tới nghĩ lui, cùng chỉ có thể nghĩ ra cách giải thích như vậy mới hợp lý. Hôm nay bèn lấy ra dùng thử, mới phát hiện ra chính mình cư nhiên lại đoán trúng rồi.” Ánh mắt nàng thương hại mà nhìn Cảnh Phức Thù, “Muội muội thật là một người si tình, tấm lòng chân thành kia thật khiến cho người ta muốn cảm động. Chỉ tiếc, tấm chân tình kia của muội muội lại đặt sai chỗ mất rồi.”


Cố Vân Tiện nhìn nàng, đôi môi phấn hồng chậm rãi, phun ra từng câu từng chữ tàn nhẫn nhất, mang theo nồng đậm hận ý cùng với sự trào phúng, nói: “Bệ hạ, sớm đã đem ngươi quăng đến chín tầng mây rồi đi.


Tác giả có lời muốn nói: Tục ngữ có câu, muốn đả thương một người, nhất định phải ra tay ở phương diện mà người đó để ý nhất.


Vân nương chọn được hai điểm này quả là đánh trúng chỗ hiểm! Cho nàng một tràng vỗ tay! *Bốp bốp bốp*


HẾT CHƯƠNG 66