Phế Hậu Xoay Người Ký

Phế Hậu Xoay Người Ký - Chương 88





Cảnh Phức Thù nghe Hoàng đế nói vậy thì run rẩy: “Bệ hạ… Người nói vậy là có ý gì?”


Hoàng đế cười lạnh nói: “Giải tên đó vào đây.”


Người bị áp giải vào điện là một Thái giám. Hai thị vệ túm lấy cánh tay hắn lôi đi, vừa buông tay ra Thái giám này đã ngã sấp xuống đất vẻ như không còn chút sức lực nào. Quần áo nhuộm đỏ, khắp người hắn đều là vết thương, mười ngón tay đầy máu, hai mắt sưng vù không thể mở to.


Sau khi nhìn thấy hắn, ánh mắt Cảnh Phức Thù vốn luôn bình tĩnh đột nhiên mở to hoảng sợ.


“Nàng biết người này không?” Hoàng đế nhìn nàng ta, bình tĩnh hỏi.


Cảnh Phức Thù mím môi rồi nói: “Thần thiếp biết.”


“Ồ? Làm sao nàng lại biết người này?” Hoàng đế mỉm cười.


“Người này là một trong các Trưởng quản đứng đầu Tỉnh điện, tên là Lý Hòa. Thần thiếp có gặp hắn vài lần.” Cảnh Phức Thù nói.


“Gặp vài lần à?” Hoàng đế nhướn mày: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”


Thấy Cảnh Phức Thù không nói gì, hắn lại cười cười: “A Thù, nàng nói nàng chỉ gặp hắn vài lần, vậy vì sao đêm qua sau khi bị Thận hình tư tra khảo, tên nô tài này lại khai rằng hai năm trước hắn chịu ân huệ của nàng nên từ đó luôn bí mật làm việc cho nàng. Một trong những việc lớn nhất là vào ngày mùng một tháng Chạp năm Vĩnh Gia thứ hai, hắn đã té nước ở Mai Viên tạo thành băng khiến Nhu Uyển nghi lúc đó đang mang thai bị vấp ngã…”


Mọi người bàn tán thảo luận cả một buổi cũng không gây chấn động bằng vài câu nói vừa xong của Hoàng đế. Phi tần lục cung đưa mắt nhìn nhau, hoài nghi liệu có phải tai mình đã nghe nhầm.


Cuối cùng, người trong cuộc là Nhu Uyển nghi do dự mở lời trước: “Nhưng mà bệ hạ… Người đã té nước ở Mai Viên không phải tên Thái giám đã bị xử tội chết – A Mộc hay sao?


Hoàng đế dời mắt khỏi Cảnh Phức Thù, nhìn về phía Nhu Uyển nghi, ánh mắt bớt phần sắc lạnh mà trở nên dịu dàng hơn: “Chuyện đó chỉ là trò lừa gạt chúng ta mà thôi.”


Cảnh Phức Thù nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của hắn mà trong lòng đau nhói. Trước kia mỗi khi bệ hạ nhìn người khác ánh mắt đều lạnh nhạt nhưng khi nhìn mình thì rất dịu dàng. Từ lúc nào bệ hạ đã không còn dịu dàng với mình như vậy nữa? Bây giờ khi đối diện với mình, ánh mắt của bệ hạ luôn lạnh lùng và xa cách, ngay cả Nhu Uyển nghi nhu nhược vô dụng kia còn được Người yêu thương hơn mình.


Không nhận thấy những thay đổi cảm xúc của người đang đứng trước mặt, Hoàng đế quay đầu nhìn Cố Vân Tiện, nhẹ nhàng nói: “Để nàng giải thích thì hơn. Những việc này trẫm càng nghĩ nhiều càng thấy khó chịu.”



Cố Vân Tiện ngạc nhiên, nhìn hắn đắn đo rất nhanh rồi gật đầu nói: “Vâng.”


Nàng ngẩng đầu nhìn mọi người trong điện, bình tĩnh nói: “Nếu bệ hạ đã để bổn cung giải thích thì các vị hãy nghe bổn cung nói. Những điều cung nữ này vừa kể lại là những lời nàng ta khai lúc đầu đêm qua. Nhưng sau khi bị tra hỏi thêm nửa canh giờ, nàng ta lại để lộ một số manh mối khác.” Ánh mắt Cố Vân Tiện như sáng lên, nàng nói tiếp: “Cung nữ này nói A Mộc kia cũng chỉ là kẻ bị Trinh Quý cơ đẩy ra làm con tốt thí tạm thời, để hắn khai ra Bạc Bảo lâm giúp mình thoát tội. Không biết các vị còn nhớ hay không, ngay trước khi Bạc Bảo lâm bị lôi ra khỏi Trường Tín điện, nàng ta có nói một câu?”


Trong số phi tần lục cung Dục Thục nghi là người có trí nhớ rất tốt, ngay cả cây trâm mà Trinh Quý cơ từng mang vài lần từ cách đây hai năm nàng ta còn có thể nhớ rõ huống chi câu nói cuối cùng của Bạc Cẩn Nhu.


Đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, nàng ta nghĩ lại một chút rồi nhớ ra rất nhanh.


Lúc ấy, Bạc Cẩn Nhu đã rất hoảng loạn kêu oan với Thái hậu. Nàng ta nói: “Thần thiếp chưa từng gặp người này, lúc trước thần thiếp cũng không sai hắn làm chuyện kia…”


Đôi mắt Dục Thục nghi bỗng dưng mở to.


Những người còn lại thấy phản ứng của nàng ta thì đều hoang mang nhìn nàng. Minh Sung nghi đang định lên tiếng hỏi xem nàng ta có nhớ ra điều gì hay không thì lại nghe tiếng Nhu Uyển nghi ngồi đối diện nói khẽ: “Bạc Bảo lâm nói, lúc trước nàng không tìm A Mộc làm chuyện này.”


Minh Sung nghi sửng sốt nói: “Đúng rồi, bổn cung suýt chút nữa quên mất. Việc này liên quan đến Hình muội muội, muội dĩ nhiên là nhớ rất rõ.”


Nhu Uyển nghi cúi đầu không nói gì.


“Đúng vậy, đúng là câu nói này.” Cố Vân Tiện nói: “Đáng tiếc khi ấy Bạc Bảo lâm đã bị ban tội chết, lại nói năng lộn xộn nên chúng ta đều cho rằng nàng ta nói hươu nói vượn. Ai biết được điều nàng ta nói lại là sự thật.”


Nhìn về phía Ngọc Liễu, nàng chậm rãi nói tiếp: “Lúc ấy người thực sự giúp Bạc Bảo lâm làm việc ở Mai Viên là LýHòa chứ không phải A Mộc. Lý Hòa từ lâu đã là người của Trinh Quý cơ nhưng Bạc Bảo lâm lại không biết điều này. Trinh Quý cơ không muốn để lộ quan hệ của mình với LýHòa nên đã hướng dẫn cho Bạc Bảo lâm đi mua chuộc hắn, giả bộ như mình không hề can dự. Có lẽ bởi Lý Hòa rất hữu dụng lại cực kỳ được Trinh Quý cơ tin tưởng nên khi sự việc bại lộ, Trinh Quý cơ liền nghĩ cách đẩy một kẻ ra chết thay để bảo vệ LýHòa.”


“Trinh Quý cơ vốn tưởng Ngọc Liễu không biết chuyện này nhưng nàng lại không ngờ rằng dù Ngọc Liễu chưa từng trực tiếp giáp mặt Lý Hòa nhưng lại tình cờ biết được tên họ của tên Thái giám kia. Cũng phải biết rằng Bạc Bảo lâm vốn không giỏi quản lý hạ nhân nên người hầu kẻ hạ bên cạnh nàng ta cũng không phải những kẻ biết giữ mồm giữ miệng.”


“Kỳ thực bổn cung phỏng đoán sở dĩ Trinh Quý cơ không giết Ngọc Liễu, ngoại trừ lý do sợ thu hút sự chú ý của người khác thì còn một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là nàng ta cảm thấy Ngọc Liễu không biết về nội tình sâu xa bên trong, dù cho có ngày nào đó Ngọc Liễu thực sự tố giác nàng ta thì cũng không có đủ sức nặng để uy hiếp. Nhưng nếu Ngọc Liễu đã chết, người bạn của Ngọc Liễu thay nàng đi tố giác, mọi chuyện sẽ trở nên phiền toái. Giết người diệt khẩu chẳng phải là đã tự chứng minh tội trạng của mình hay sao? Trong hoàn cảnh đó, Trinh Quý cơ đã lựa chọn án binh bất động.”


“Trong lòng Ngọc Liễu cũng hiểu rõ điều này cho nên nàng ta không dám nói cho Trinh Quý cơ rằng mình biết được nhiều chuyện như vậy. Vốn tưởng có thể nhanh chóng rời cung, ai ngờ Bạc Bảo lâm oan hồn không tan, bức ép nàng ta tới mức phải mạo hiểm tới Mai Viên cúng bái, lại không may đụng phải bệ hạ và bổn cung. Sau mấy lượt thẩm vấn, nàng ta đành phải khai ra cái tên Lý Hòa này.”


Cố Vân Tiện nói tới đây thì hơi dừng một chút để mọi người có thời gian lý giải mọi chuyện, nàng nói tiếp: “Bổn cung đã phái người đi điều tra mới biết được hai năm trước Lý Hòa này cũng làm việc ở Mai Viên, hiện giờ đã được điều đến Tỉnh điện làm Trưởng quản, thăng chức cũng thật nhanh. Sau khi giải hắn tới lại tiếp tục thẩm vấn. Lúc đầu hắn còn chối quanh co, không khai ra chuyện gì. Bệ hạ không tiếp tục kiên nhẫn đã sai đưa hắn đi Thận hình tư, qua vài lần tra khảo hắn đã khai ra hết.”



Nói xong Cố Vân Tiện nhìn về phía Cảnh Phức Thù: “Trinh muội muội, những điều ta vừa nói, muội có muốn bác bỏ gì không?”


Cảnh Phức Thù còn chưa trả lời thì Lý Hòa lại giãy giụa bò về phía nàng ta, vừa lê lết vừa nói: “Nương nương, tiểu nhân thật có lỗi với ngài! Tiểu nhân không có khai gì hết, không khai ra ngài! Bệ hạ tìm thấy mật thư mà ngài gửi cho tiểu nhân, bệ hạ đã biết hết cả… Ngài vẫn nên thừa nhận đi!”


Cả người Cảnh Phức Thù cứng đờ như đá, không hề nhúc nhích. Từ nãy khi từng lời của Cố Vân Tiện đập vào màng nhĩ, nàng ta đã không còn cách nào khống chế đôi tay đang run rẩy. Đến khi Cố Vân Tiện nói xong, mặt nàng ta đã trắng bệch không còn giọt máu.


Cảm giác như có dòng máu đang trào lên cổ họng, nàng ta cũng không thèm liếc mắt tới tên cẩu nô tài kia mà chỉ ngơ ngác nhìn Hoàng đế, khó khăn nói từng lời: “Cho nên… vừa rồi những gì cung nữ kia nói, thực ra… chỉ là cái bẫy?”


Hoàng đế vẫn giữ nguyên vẻ mặt dịu dàng, chỉ có ánh mắt lạnh lùng khiến ai cũng phải rùng mình, hắn nói: “A Thù nếu nhất định muốn biện giải thì trẫm cứ để cho nàng biện giải nốt thôi. Trẫm vốn dĩ có thể lôi tên cẩu nô tài này ra ngay từ đầu để đối chất với nàng nhưng không hiểu vì sao trẫm đột nhiên lại cảm thấy tò mò, muốn xem xem trong tình huống không có bằng chứng, A Thù nàng có thể dựa vào miệng lưỡi khôn khéo ngon ngọt để lừa gạt trẫm tin tưởng nàng hay không…”


Khoé môi nhếch lên cười tự giễu: “Không tồi. Thật sự là không tồi. Nếu không phải đã gặp tên nô tài này từ trước rồi lại nghe lời khai của hắn, trẫm suýt chút nữa đã bị nàng lừa rồi. A Thù nàng… thật sự rất có bản lĩnh.”


Cảnh Phức Thù vốn đang quỳ trước mặt Hoàng đế, khi nghe xong những lời này thì hai chân đều mềm nhũn, cả người không còn sức chống đỡ, ngã ngồi xuống mặt đất.


Cố Vân Tiện nhìn hai mắt nàng ta trống rỗng, môi khẽ nở nụ cười khó có ai có thể nhìn ra.


Ngay từ đầu nàng đã biết, chỉ cần lôi kéo được Định Mỹ nhân thì nhất định sẽ có hiệu quả lớn.


Định Mỹ nhân nói cho nàng biết, người hai năm trước giúp Cảnh Phức Thù dàn xếp chuyện ở Mai Viên không phải A Mộc mà là một thân tín khác, nàng liền nhanh chóng hiểu ra có thể giăng một cái bẫy.


Trong điện này e rằng chỉ có nàng và Cảnh Phức Thù hiểu rõ trong lòng sở dĩ lúc trước nàng ta hy sinh A Mộc mà bảo vệ Lý Hòa, nguyên nhân chính không phải vì Lý Hòa rất hữu dụng mà là bởi A Mộc xuất thân từ Chu vương phủ.


Khi đó, Cố Vân Tiện cùng Thái hậu đã nhận thấy không có cách nào có thể diệt trừ Cảnh Phức Thù nhanh chóng như vậy, thế nên hai người quyết định định tội cho Bạc Cẩn Nhu trước để Cố Vân Tiện giành được công lao bảo vệ long thai. Nàng và Thái hậu tìm được A Mộc, bắt hắn giả vờ nhận tội đã hắt nước ở Mai Viên rồi tố giác Bạc Cẩn Nhu.


Nhưng hai người lại không lường được bề ngoài thì A Mộc bị hai người mua chuộc nhưng trên thực tế hắn lại là người do Cảnh Phức Thù an bài ngay từ đầu. Mục đích là, ở thời điểm then chốt hắn phải lôi Cảnh Phức Thù vào vụ việc, khiến bệ hạ cho rằng Cố Vân Tiện cùng Thái hậu đang hãm hại nàng ta. Cũng may chính Cố Vân Tiện ở thời khắc cuối cùng đã đủ tỉnh táo, đứng ra cầu xin cho Cảnh Phức Thù, lúc đó mới tránh được một kiếp nạn.


Nhưng những việc này nàng không thể để Hoàng đế biết. Nếu Hoàng đế biết được lúc trước Cảnh Phức Thù giăng bẫy như vậy thì đương nhiên cũng sẽ đoán ra việc nàng và Thái hậu đã tính kế hãm hại Cảnh Phức Thù như thế nào. Nàng không thể để hắn biết chuyện này, cho nên nàng đành phải bịa ra một lý do khác giải thích cho việc Cảnh Phức Thù vì sao hi sinh A Mộc để bảo toàn Lý Hòa.


Sau khi A Mộc và Bạc Cẩn Nhu bị xử tử, phần đa mọi người đều đã bỏ qua chuyện ở Mai Viên. Chỉ có nàng không chấp nhận, vẫn luôn âm thầm điều tra để tìm ra kẻ lúc trước làm ra chuyện hắt nước rốt cuộc là ai. Nhưng mà manh mối quá ít ỏi, dù nàng đã bỏ rất nhiều công sức cũng không thể tra được gì.


Cách đây không lâu, nàng cuối cùng cũng lôi kéo được Định Mỹ nhân, thoả hiệp với nàng ta. Để tỏ rõ lòng trung thành và thành ý, Định Mỹ nhân tiết lộ cho nàng chuyện này đồng thời còn cho nàng biết chuyện về cung nữ Lăng An cung – Ngọc Liễu.


Tuy rằng Định Mỹ nhân không nói nhưng Cố Vân Tiện có thể đoán được, những việc này tuyệt đối không phải do Trinh Quý cơ nói cho Định Mỹ nhân, mà là Định Mỹ nhân âm thầm điều tra ra. Nàng ta thông minh như vậy, làm sao có thể không tìm cách dự phòng để bảo vệ bản thân.


Sau khi Cố Vân Tiện tìm được Ngọc Liễu thì vừa đe doạ vừa dụ dỗ, khiến nàng ta đồng ý cùng mình diễn một vở kịch.


Vì thế đêm qua, nàng bày trò trước mặt Hoàng đế ra vẻ tình cờ nhắc tới hoa mai trong Mai Viên. Nàng biết, Hoàng đế nhất định sẽ chủ động đưa nàng đi xem. Như vậy khi hai người họ tới nơi đó sẽ bắt gặp cung nữ đang cúng bái Bạc Bảo lâm, Hoàng đế cũng sẽ không cảm thấy chuyện này là do nàng bày ra.


Chuyện sau đó diễn ra đúng như kế hoạch.


Ngọc Liễu làm sao có thể biết được Lý Hòa? Những lý do mà Ngọc Liễu khai ra đều do Cố Vân Tiện dạy cho nàng ta, như vậy mới có thể hoàn toàn biến mình cùng Định Mỹ nhân thành kẻ đứng ngoài cuộc. Một khi Hoàng đế đã tin vào tội trạng của Cảnh Phức Thù thì cũng là lúc hắn muốn tìm nàng để bàn bạc, chỉ cần vài câu nói bóng gió, nàng sẽ tình cờ dẫn dắt hắn. Nàng gợi ý cho hắn cách giăng bẫy thử Cảnh Phức Thù để từ đó hắn có thể nhìn ra nàng ta giỏi diễn kịch nguỵ trang tới mức nào, nhìn ra nàng ta là kẻ gian dối xảo quyệt ra sao.


Huỷ hoại hoàn toàn hình ảnh dịu dàng, thuần khiết của Cảnh Phức Thù trong lòng Hoàng đế, đây mới chính là mục đích cuối cùng của vở kịch này.

HẾT CHƯƠNG 88


Lời của tác giả:


Tôi cảm thấy đây chính là chi tiết phức tạp nhất của bộ truyện, khi tôi viết đoạn này đã rất lo rằng mọi người đọc không hiểu vậy nên đã cố gắng giải thích rõ ràng chi tiết. Cơ bản là đoạn này còn đề cập tới phân đoạn của Bạc Cẩn Nhu cách đây những hai trăm ngàn chữ nên tôi sợ là mọi người đọc xong đều đã quên hết rồi…


Để trong trường hợp một số bạn đọc thực sự đã quên nội dung, bây giờ A Sênh sẽ giải thích lại một chút nha! Lúc Bạc Cẩn Nhu bị định tội, không phải Cảnh Phức Thù đã giăng một cái bẫy liên hoàn hay sao?


Nàng ta đem A Mộc cài vào bên Thái hậu và Cố Vân Tiện, để hai người đó lợi dụng A Mộc triệt hạ chính nàng ta. Sau đó khi A Mộc bị lôi ra xử tử lại lớn tiếng gọi tên nàng ta: “Trinh Tiệp dư cứu ta!” Thái hậu cho rằng A Mộc và Trinh Tiệp dư có quan hệ sâu xa nên đã kích động tra hỏi A Mộc, A Mộc liền nói hắn xuất thân từ Chu vương phủ. Thái hậu rất cố kỵ chuyện Cảnh Phức Thù đã từng là Chu vương phi nên trong lúc nhất thời đã mất đi tỉnh táo, bắt đầu nghi ngờ Cảnh Phức Thù cấu kết với A Mộc (tuy rằng đây là sự thật)… Ở thời điểm mấu chốt, Cố Vân Tiện lại nhận ra đây chính là cái bẫy do Cảnh Phức Thù đã giăng ra để biến bản thân thành người bị hại, khiến Hoàng đế nghĩ Thái hậu và Cố Vân Tiện không buông tha cho nàng ta. Cố Vân Tiện kịp thời ngăn Thái hậu không tiếp tục tra hỏi, đồng thời còn nói giúp Cảnh Phức Thù. Quả nhiên sau đó, A Mộc liền thừa nhận mình và Cảnh Phức Thù không có quan hệ gì, chỉ đơn thuần lúc trước có gặp vài lần.


Đúng, đây mới là nguyên nhân vì sao Cảnh Phức Thù muốn để A Mộc nhận tội thay Lý Đồng.


Sau này sẽ không có những chi tiết rắc rối như vậy nữa, mọi người yên tâm ha! Tiếp theo sẽ tập trung về Vân nương, A Sênh sẽ cập nhật liên tục!