Phế Hậu Xoay Người Ký

Phế Hậu Xoay Người Ký - Chương 91





Cố Vân Tiện những tưởng khi nghe được câu ấy, lòng nàng sẽ sảng khoái như trút được gánh nặng, nhưng đến khi chuyện tới trước mắt mới phát hiện không phải vậy.


Nàng còn nhớ mãi mùa đông ấy, nàng khoác trên mình bộ áo quần mỏng manh, ngồi trong Tĩnh Sinh các lạnh lẽo tựa hầm băng. Cung nữ mặt không cảm xúc dâng lên nàng một khay gỗ đàn, bên trên bày ba thước lụa trắng, một ly rượu độc và một thanh chuỷ thủ loé ánh sáng lạnh.


Từ đó cho đến mãi về sau, ba vật này trở thành nỗi ám ảnh của nàng.


Dục Thục nghi thấy Hoàng đế ra mệnh lệnh dứt khoát như vậy thì hơi ngạc nhiên: “Bệ hạ cứ vậy mà quyết định luôn? Chẳng lẽ đến một cơ hội biện giải người cũng không cho Cảnh thị ư?”


Đương nhiên Dục Thục nghi hy vọng Cảnh Phức Thù chết càng sớm càng tốt, nhưng thân là người chưởng quản hậu cung, nàng ta buộc phải chu đáo cẩn thận trong mọi chuyện, không thể thiếu vài câu thăm dò như vậy.


Hoàng đế dửng dưng: “Cảnh thị đã nhận tội, không cần hỏi lại nữa. Còn chuyện ngự mã chính do tỳ nữ thân cận bên nàng ta gây ra, chứng cứ vô cùng xác đáng. Còn cần biện giải gì nữa?”


Dục Thục nghi cứng họng.


“Trẫm không muốn nói bất cứ điều gì với Cảnh thị nữa. Năm đó nghênh vào cung, trẫm đâu ngờ được nàng ta lại là người như vậy.” Hoàng đế nói tiếp rồi cười trào phúng: “Mắt trẫm mù rồi mới lập một kẻ xấu xa như vậy làm phi tần. Giờ đây chân tướng đã rõ, trẫm cũng không muốn dây dưa vô ích, nên chấm dứt sớm đi thôi.”


Dục Thục nghi ngẫm nghĩ rồi nói: “Ban chết cho Cảnh thị, còn những người bên cạnh nàng ta thì sao? Còn có những cung tần trước nay vẫn qua lại thân thiết với nàng ta, liệu có cần truy cứu vấn tội?”


Hoàng đế nghe vậy, không trả lời ngay mà quay đầu nhìn về phía Cố Vân Tiện hỏi: “Vân nương, nàng thấy sao?”


Cố Vân Tiện thoáng suy tư, thận trọng đáp: “Thần thiếp nghĩ nếu bệ hạ đã không muốn làm lớn chuyện ngự mã, người không nên liên luỵ quá rộng thì hơn, bằng không trong ngoài cung đều sẽ nghị luận không thôi.” Dừng một chút, nàng tiếp lời: “Hơn nữa giờ đã là tháng mười một, sắp hết năm không nên tổn hại nhiều mạng người.”


Hoàng đế gật đầu: “Nàng nói có lý. Đã vậy, những việc còn lại hai nàng cứ thương lượng, không cần đến hỏi trẫm nữa.”


“Thưa vâng.”


Nói đoạn, Hoàng đế liền không mở miệng nữa. Dục Thục nghi đứng một bên nhạy bén nhận ra hắn đã để sót một người nữa.


Ninh vương – Cơ Bái.


Trước đây Ninh vương bị Hoàng đế tống đi trông coi Chiêu lăng với tội danh “có lòng mưu nghịch”, nay chân tướng đã rõ ràng, chuyện ngự mã không phải do hắn động tay chân, vậy phải chăng Người sẽ triệu hồi hắn?


Cố Vân Tiện nhìn đến đôi mày nhíu chặt của Dục Thục nghi liền hiểu nàng ta cũng có cùng ý nghĩ với mình. Điểm khác nhau chính là Dục Thục nghi nhất định sẽ cho rằng Hoàng đế sẽ triệu hồi Ninh vương.


Vừa nghĩ đến điều này, Cố Vân Tiện đã thầm lắc đầu.


Dục Thục nghi phỏng đoán như vậy là vì không biết quan hệ giữa Ninh Vương và Cảnh Phức Thù. Ninh Vương giờ đã tẩy sạch tội danh mưu nghịch, nhưng lại khoác lên mình một tội danh khác.


Thương nhớ phi tần, trợ giúp phi tần tranh sủng, sau khi việc lộ ra lại lừa dối quân vương, gánh tội thay.


Tội danh này cũng chỉ tốt hơn cái trước một chút mà thôi.


“Còn về Ninh Vương,” Hoàng đế rốt cuộc mở miệng, ung dung cất lời: “Dù sao thì việc này cũng có liên quan tới hắn. Cứ để hắn chịu thêm chút đau khổ ở Chiêu lăng đi, việc khác hai năm sau lại nói.”


Nói là nói vậy, nhưng Cố Vân Tiện biết rõ hắn chỉ đang có lệ mà thôi. Hoàng đế sẽ không tuyên bố rộng rãi chuyện Cảnh Phức Thù liên quan đến vụ ngự mã, vậy Ninh Vương chỉ có thể vĩnh viễn gánh tội danh này.


Dù sao hắn cũng chẳng oan uổng gì cho cam.


* * * * *


Cảnh Phức Thù ngồi một mình trong Thành An điện, nhìn lư hương vàng cách đó không xa mà suy nghĩ mông lung. Vì không có ai thêm huân hương nên trên lư chỉ còn phủ một lớp bụi lạnh lẽo, chẳng toả ra được mùi hương gì.


Tựa như lòng nàng ta lúc này vậy.


Ba canh giờ trước, nàng ta bị áp giải về Thành An điện, về cung điện đẽo vàng dát ngọc của nàng ta. Ngay sau đó, toàn bộ cung nhân trong điện bị điều đi, cửa cung cũng bị khoá chặt từ bên ngoài.


Chỉ còn lại một mình nàng ta.


Thành An điện yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió khẽ lay rèm cửa. Cảnh Phức Thù nhắm mắt hồi tưởng những gì diễn ra ban sáng.


Mỗi một việc đều nói với nàng ta rằng, lần này nàng ta hết cách rồi.


Không chỉ bị Hoàng đế phát hiện chuyện Bạc Cẩn Nhu, đến vẻ nguỵ trang của nàng ta cũng bị Người nhìn thấu.


Lang quân mà Cảnh Phức Thù thành tâm giữ trong tim bao nhiêu năm giờ đây lại coi nàng ta như thiên tai thú dữ.


Người sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng ta nữa.


Nghĩ đến đây, trái tim vốn đã không còn cảm giác lại nhói lên khiến đôi mắt nàng ta mờ đi.


Cười khổ một tiếng, Cảnh Phức Thù đưa tay bưng mặt.


Nàng ta biết Cố Vân Tiện đang tiếp tục đào bới tội lỗi của mình, cũng biết rõ kết cục của mình là gì.


Điều đáng ngạc nhiên là nàng ta chẳng sợ hãi chút nào.


Có lẽ đó là vì nàng ta sớm đã chuẩn bị cho một ngày này.


Từ khoảnh khắc quyết định vào cung, Cảnh Phức Thù đã rõ kết cục của mình một khi thất bại.


Chính nàng ta đã chọn con đường nguy hiểm trùng trùng này, cho nên bây giờ rơi xuống kết cục như vậy cũng là chính nàng ta gieo gió gặt bão, không thể trách Người.


Huống chi, nửa năm gần đây nàng ta sống cực khổ quá.


Hoàng đế lạnh nhạt, phi tần xa lánh, thói đời bạc bẽo nàng ta đã nếm trải. Giờ đây, những ngày đó sắp kết thúc, có lẽ đây còn là chuyện tốt.


Sao Cố Vân Tiện có thể tìm được Ngọc Liễu? Hẳn ả đã lung lạc được Diệp Linh rồi.


Người phụ nữ kia đúng là không đơn giản, những việc này nàng ta vốn vẫn luôn gạt ả, lại hết lần này đến lần khác bị ả biết được.


Bọn chúng liên thủ giăng cái bẫy này rồi dụ nàng ta nhảy vào, cuối cùng đẩy nàng ta vào chỗ chết.


Đúng là kế hay.


Cũng được, thắng làm vua thua làm giặc. Nàng ta thua cũng đã thua rồi, để cho Diệp Linh đi lấy lòng chỗ dựa mới của ả đi thôi. Nàng ta sẽ chờ, cho dù ở nơi chín suối cũng phải chống mắt nhìn xem hai ả sẽ có thứ kết cục tốt đẹp gì.


Tiếng cửa cung mở vọng đến từ phía xa, nhưng nàng ta vẫn không hề động đậy. Tiếng bước chân từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại cách nàng ta một thước.




“Quý cơ nương nương, thần có quà tặng cho người.” Là tiếng Lữ Xuyên.


Cảnh Phức Thù chầm chậm quay đầu, thấy được tiểu Thái giám theo sau y cùng chiếc khay trên tay.


Lụa trắng, rượu độc, chuỷ thủ.


Con ngươi nàng ta nheo lại.


“Đây là… ý gì?” Cảnh Phức Thù dùng hết sức lực toàn thân mới thốt ra được những lời này.


Lữ Xuyên bình tĩnh đáp: “Ý gì thì nương nương cũng có thể hiểu. Không còn sớm nữa, người vẫn nên chọn một thứ rồi lên đường đi.”


Cả người nàng ta nhịn không được mà run lên.


Nàng ta biết người sẽ giết mình, chỉ không ngờ lại sớm như vậy. Mới qua một buổi chiều thôi mà người đã quyết tuyệt đưa cho nàng ta ba thứ đồ này!


Nàng ta những tưởng chí ít trước thời khắc này, người sẽ đến gặp mình một lần.


Cảnh Phức Thù chậm rãi hỏi: “Bọn họ gán cho ta tội danh gì?”


“Tội danh gì chẳng lẽ trong lòng nương nương không rõ sao?”


“Trả lời ta.”


Lữ Xuyên im lặng một thoáng rồi đáp: “Sai bảo Bạc Bảo lâm mưu hại con vua, khi quân phạm thượng.”


“Chỉ vậy thôi?” Nàng ta cao giọng.


Lữ Xuyên không đáp.


“Ta không tin. Ngươi nói cho ta biết, còn chuyện gì xảy ra nữa?” Nàng tiếp lời: “Ngươi mà không nói, đừng hòng ta cam tâm chết đi!”


Lữ Xuyên nhìn nàng ta rồi nói: “Nương nương cần gì phải làm vậy? Dù sao thì tâm ý bệ hạ đã quyết, sẽ không dễ dàng thay đổi.”


Nàng ta trào phúng cười: “Bổn cung thấy Lữ đại nhân cũng là một người nhân hậu, tất nhiên không muốn phải tự tay ép ta lên đường đúng không? Ngài nói cho ta biết, ta liền ngoan ngoãn nghe lời, ngài cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng, không phải khó chịu gì.”


Lữ Xuyên thở dài, nhìn về phía sau, mấy tiểu công công lập tức thối lui mười bước ra đến bên ngoài. Hắn nhẹ giọng hết mức: “Bệ hạ đã biết chuyện của nương nương với Ninh Vương, vậy nên…”


Mặt Cảnh Phức Thù thoáng trắng bệch.


* * * * *


Từ đầu Cố Vân Tiện đã biết tối nay chắc chắn mình không ngủ được nên vừa về tới Hàm Chương điện đã bảo A Từ tìm cầm phổ đến, muốn dùng cái này phân tán chú ý. Ai ngờ còn chưa xem xong một khúc thì Hoàng đế đã tới.


Nàng hầu hắn cởi áo khoác rồi nói: “Sao Bệ hạ không nói trước khi tới để thần thiếp còn chuẩn bị.”


Hắn ung dung cười: “Vốn dĩ không định tới, nhưng lòng vẫn thấy phiền nên tới tìm nàng nói chuyện.”


Cố Vân Tiện nói: “Vì Cảnh thị ư? Lúc này Lữ đại nhân cũng nên tới đó rồi.”


Hoàng đế im lặng một lát rồi nói: “Cũng khoảng đó.”


Đến giờ này, Cảnh Phức Thù hẳn đã…


Hai người đang không biết nói gì lại nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài vọng lại.


Cố Vân Tiện nghi hoặc nhìn xem, lại thấy một tiểu Thái giám thở hồng hộc, quỳ xuống trước họ: “Tham kiến Bệ hạ, tham kiến Sung dung nương nương! Nô tài… nô tài có việc bẩm báo!”


Hoàng đế nhíu mày: “Không phải ngươi theo Lữ Xuyên đến Thành An điện sao? Cớ gì lại chạy tới nơi này?”


“Nô tài nghe nói Bệ hạ tới chỗ Sung dung nương nương nên mới chạy tới…”


“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”


Tiểu Thái giám do dự rồi nói: “Trinh Quý cơ nương nương hy vọng Bệ hạ có thể ghé một chuyến…”


Nghe vậy, Cố Vân Tiện ngạc nhiên vô cùng.


Cảnh Phức Thù là muốn gặp Hoàng đế lần cuối?


“Vớ vẩn.” Hoàng đế lạnh lùng nói. “Trẫm đã bảo không muốn thấy nàng ta, ai bảo ngươi tới truyền lời? Lữ Xuyên làm việc kiểu gì vậy?”


Tiểu Thái giám sợ run, trán dán lên tà áo trên mặt đất, không nói được lời nào.


Trong lúc sợ hãi, hắn chỉ có thể thầm oán trách Trinh Quý cơ lật lọng quá đáng giận. Nàng ta vốn dĩ đã đồng ý chỉ cần Lữ đại nhân nói cho nàng ta biết ý của bệ hạ liền cam tâm chịu chết, ai ngờ đến khi nghe xong nàng ta lại như phát điên, buộc bọn họ phải tới tìm bệ hạ, bằng không đừng hòng nàng ta chịu lên đường. Lữ đại nhân bất đắc dĩ đành phải phái hắn lại đây.


Hoàng đế nhìn tiểu Thái giám đang run lẩy bẩy, lòng ngán ngẩm. Trong phút lơ đãng, hắn cúi đầu nhìn thấy nắm tay phải trên mặt đất đang nắm chặt.


“Trong tay ngươi là cái gì?”


Tiểu công công run rẩy đưa tay nói: “Là… là vật Quý cơ nương nương đưa cho bệ hạ…”


“Trình lên đây.”


Hà Tiến nhận lấy đồ vật từ tay tiểu công công rồi xoay người cung kính đưa cho Hoàng đế.


Hoàng đế nhận lấy, vừa nhìn mới nhận ra là một vòng xích bạc tinh tế, ở giữa còn móc một chiếc hoa tai dương chi bạch ngọc.


Trong đầu hắn bỗng hiện lên cảnh tượng rất lâu về trước. Dưới cây ngô đồng cành là tốt tươi, Cảnh Phức Thù khi ấy vẫn còn là em dâu của hắn nhìn hắn cười: “Chúng ta đánh cuộc nhé? Ở đây có ba cái ly, ta đặt chiếc bông tai này vào một trong đó, tráo đổi vị trí ngay trước mặt Người. Sau đó Người sẽ đoán xem hoa tai ngọc ở trong chiếc ly nào. Ta cược Người nhất định sẽ không đoán đúng.”


Khi đó hắn mới đăng cơ một năm, chưa có thực quyền gì đáng nói, chỉ có thể luôn giả vờ mắt mù tai điếc để những tên đại thần đó thả lỏng cảnh giác. Mỗi ngày đều nhàm chán vô vị khiến một trò chơi vặt vãnh của đám đàn bà con gái cũng khiến khơi dậy hứng thú của hắn.


“Được, ngươi cứ tráo đi.”


“Chơi không sao vui được, phải đặt cược mới thú.”



Hắn lười nhác cười: “Vương phi muốn cược gì?”


Nàng ta nghe thấy vậy, nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi mới cười nói: “Vậy đi, nếu bệ hạ Người đoán đúng thần thiếp sẽ đồng ý với người một việc, nếu người đoán sai thì phải đồng ý với thần thiếp một việc.”


Yêu cầu hợp tình hợp lý, đương nhiên hắn sẽ gật đầu đồng thuận.


Kết quả hôm ấy thật bất ngờ, hắn đã nhìn chằm chằm vào tay nàng ta mà vẫn đoán sai.


Nàng ta đắc ý nhìn hắn, chờ hắn tỏ thái độ. Hắn cười cười, thẳng thắn thừa nhận mình đã thua.


Lúc nhận thua, hắn nào nghĩ tới nàng ta sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.


Sau này nàng tìm đến thợ thủ công, làm miếng ngọc thành chiếc vòng cổ. Nàng ta nói với hắn chiếc hoa tai này cũng coi như một nửa bà mối của họ, phải mang theo bên người mới được.


Bây giờ, miếng ngọc ý nghĩa sâu sắc này rơi vào tay hắn, mà người đeo bông tai chỉ sống không quá tối nay.


Tay phải dùng sức nắm chặt, lòng bàn tay vẫn cảm thấy hơi lạnh từ miếng ngọc.


Cố Vân Tiện nhìn mặt Hoàng đế, bỗng nàng cất tiếng: “Hay bệ hạ Người đi một chuyến đi.”


Hắn đột nhiên quay đầu: “Gì?”


“Người đi gặp Cảnh thị một lần, xem như thoả mãn tâm nguyện cuối cùng của nàng ta.”


Hoàng đế nhìn nàng: “Không phải nàng không thích nàng ta sao? Cớ gì lại muốn trẫm đi thăm?”


“Người cũng sắp đi rồi, gặp mặt một lần thì có sao?” Cố Vân Tiện thở dài nói, “Để thần thiếp làm người tốt một lần đi, miễn cho nàng ta chết không nhắm mắt.”


Hoàng đế thẫn thờ nhìn nàng một lát rồi duỗi tay sờ lên mặt nàng, dịu dàng cười: “Trầm biết nàng dễ mủi lòng nhất mà.”


Cố Vân Tiện cúi đầu, trên môi là ý cười nhàn nhạt.


* * * * *


Sau khi Hoàng đế mang người rời đi, A Từ nhíu mày khó hiểu: “Vì sao tiểu thư lại để bệ hạ đi gặp Trinh Quý cơ, người không sợ…”


“Sợ cái gì? Sợ cuối cùng nàng ta lại lật ngược tình thế?” Cố Vân Tiện thản nhiên cười “Không thể nào. Với tính tình của bệ hạ, nếu có không nỡ để Cảnh thị chết, người sẽ không ban tử tội dứt khoát như vậy. Một khi đã làm chính là đã hạ quyết tâm.”


“Nhưng tiểu thư cũng đâu cần chủ động khuyên bệ hạ qua đó…” A Từ vẫn lẩm bẩm.


“Em cứ xem như ta đang làm việc thiện đi.” Cố Vân Tiện nói: “Miễn cho nàng ta trên đường xuống hoàng tiền còn tâm tâm niệm niệm muốn trả thù ta.”


“Cho dù bây giờ người có giúp thì nàng ta vẫn hận người mà thôi.” A Từ nói.


Cố Vân Tiện nhún vai, “Vậy thì tuỳ nàng ta thôi.”


A Từ rầu rĩ nhìn nàng một lát, thấy nàng vẫn không để bụng như cũ đành nhụt chí rời đi.


Sau khi nàng ấy rời đi, vẻ dửng dưng trên mặt Cố Vân Tiện biến mất, nàng trầm mặc cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm.


Chỉ chính nàng mới hiểu vì sao mình lại giúp Cảnh Phức Thù.


Đời trước, trước khi chết, nàng cũng mong mỏi được gặp hắn một lần như vậy, nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng thể thực hiện.


Hiện giờ tình cảnh đảo điên, đổi thành Cảnh Phức Thù đối mặt với tất cả mọi thứ. Nếu nàng đủ tàn nhẫn, hẳn sẽ trăm phương nghìn kế ngăn cản Hoàng đế qua đó để nàng ta cũng trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng ấy.


Nhưng nàng không muốn làm vậy.


Không còn mục tiêu báo thù cho Thái hậu, Cố Vân Tiện cảm thấy hết thảy đều chẳng còn ý nghĩa.


Bây giờ đối với nàng mà nói, việc Cảnh Phức Thù chết đi chẳng qua cũng chỉ là ít đi một uy hiếp trí mạng mà thôi.


Trừ việc đó ra thì không còn gì khác.


Thực ra, nói cho cùng đây chẳng qua là một hồi tranh đấu để kết thúc ân oán từ trước của hai người phụ nữ mà thôi.


Mà những ân oán đó xét đến cùng cũng bởi các nàng có cùng một người đàn ông mà nảy sinh.


Trước đây tâm trí nàng vẫn luôn bị hận thù với Cảnh Phức Thù ám ảnh, hiện giờ nàng ta sắp chết rồi, ân oán cũng theo đó tan thành khói mây. Lúc này, nàng mới tự hỏi liệu Cảnh Phức Thù có như vậy từ đầu không, hay có chăng nàng ta cũng từng sống những năm tháng đơn thuần thiện lương?


Chỉ là sau này, nàng ta vì tình yêu mà điên cuồng. Giống như nàng đời trước.


Nếu nhất định phải tìm ra điểm khác nhau thì đó là những thay đổi của Cảnh Phức Thù càng đáng sợ, càng không thể tha thứ hơn.


Cố Vân Tiện nhớ tới một thời mình đố kị cực đoan, lại nhớ tới Cảnh Phức Thù tàn nhẫn độc ác, thầm cảm thấy không đáng.


Phụ nữ vì người đàn ông của mình mà thay đổi hoàn toàn bản thân, mà người đàn ông nắm giữ vận mệnh của các nàng lại không hề để ý.


Đáng buồn thay.


Thôi vậy, cứ xem như nàng có lòng tốt thực hiện tâm nguyện của Cảnh Phức Thù một lần, cũng đặt xuống một kết cục không quyết tuyệt lắm cho mối dây dưa giữa ba người họ.


Nàng biết rõ nếu hai người đổi vị trí, Cảnh Phức Thù nhất định sẽ không cho nàng cơ hội này. Việc đời trước nàng không đợi được Hoàng đế đã thể hiện rõ. Nhưng có sao đâu? Nàng chẳng vì nàng ta mà vì chính mình. Nàng phải cho bản thân một lời giải thích thoả đáng.


Chung quy nàng và Cảnh Phức Thù vẫn không giống nhau.


* * * * *


Khi Hoàng đế đến Thành An điện, trời đã về đêm. Lữ Xuyên quỳ gối ở cửa đại điện hành lễ, hắn lại xem như không thấy, lướt qua y đi vào.


Trong cung điện trống trải, Cảnh Phức Thù ôm đầu gối ngồi bệt lên nền đất như một đứa trẻ không biết phải làm gì.


Nghe được tiếng bước chân từ phía sau, nàng ta đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt hoảng loạn.


“Người đã đến rồi…” Nàng ta nói.



“Ừ. Trẫm đến rồi.” Hắn dửng dưng đáp lời: “Còn gì cần nói, ngươi cứ nói đi.”


Nàng ta nhấp môi: “Người… Người hiểu lầm thiếp sao?”


“Hiểu lầm gì ngươi?” Hắn nhíu mày.


“Hiểu lầm thiếp… cùng Ninh Vương.” Nói đến đây, nàng ta nghiêm túc hẳn lên. “Thiếp và hắn ta rất trong sáng, không làm gì… “


“Trẫm biết rõ giữa các ngươi không có gì.” Hoàng đế không khách khí ngắt lời.


Nàng sửng sốt: “Người biết?”


“Đúng.” Hoàng đế nói: “Đến hôm nay trẫm mới nhớ lại mấy năm trước tam đệ từng ái mộ một người con gái, cầu mà không được, tương tư cuồng loạn. Lúc ấy trẫm còn thực tò mò, với thân phận của hắn có người con gái nào mà không chiếm được. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là ngươi đúng không.”


Là một câu nghi vấn, nhưng hắn lại dùng ngữ khí khẳng định.


“Hắn ái mộ ngươi lại không thể chiếm được, bởi ngươi đã thành chị dâu hắn. Cũng vì điều này nên mấy năm nay hắn mới sinh oán hận với trẫm.” Hoàng đế bình tĩnh nói: “Nhưng trẫm nói điều này không phải vì hoài nghi ngươi và hắn có tư tình. Trẫm tin tưởng ngươi không có ý gì với hắn cả. Ngươi chỉ là… đang lợi dụng hắn mà thôi.”


Cảnh Phức Thù nhìn hoàng đế, lông mi run rẩy, môi không còn giọt máu.


Nói những lời này xong, hắn cũng hết kiên nhẫn, “Nếu ngươi chỉ muốn nói với trẫm những lời này thì trẫm đã nghe rồi. Trẫm về đây.”


Thấy hắn toan xoay người rời đi, nàng ta bỗng nức nở kêu lên một tiếng: “Bệ hạ!”


Hắn dừng chân.


“Thiếp là gì trong tim ngài?” Nàng ta thốt lên, lệ dâng đáy mắt, “Người có từng thích thiếp, dù chỉ là trong khoảnh khắc?”


Hắn chậm rãi xoay người, chăm chú nhìn nàng rồi cười tự giễu: “Thực ra trẫm biết ngươi vẫn luôn nắm chiếc hoa tai ngọc ấy trong tay.”


Nàng ta ngây người sững sờ.


Không cần nói thêm, nàng ta đã hiểu ngay ý hắn là gì.


Khi đó, nàng ta muốn đánh cược với hắn nhưng lại ăn gian. Nàng ta chỉ giả vờ bỏ hoa tai vào ly, thực ra vẫn luôn nắm trong bàn tay. Như vậy, dù hắn có chọn chiếc ly nào thì bên trong cũng trống rỗng, mà nàng ta vẫn có thể cho hoa tai vào một chiếc ly khác trong lúc lật lên.


Nàng ta những tưởng hắn không biết, cho rằng trò mèo của mình đã qua mắt được hắn, cũng cho rằng mọi thứ mình có đều nhờ tính kế mà được.


Đến nay mới biết, hoá ra hắn biết mười mươi những gì nàng đã làm.


“Lúc ấy trẫm không ngờ ngươi lại tính toán điều ấy, cho rằng ngươi chơi trò này chỉ để xin ít phong thưởng nên cũng không vạch trần.”


Hắn dửng dưng tiếp lời: “Sau này biết rồi, cũng thấy chẳng sao.”


Đúng vậy, chẳng sao cả.


Đối với hắn mà nói, phụ nữ chỉ là dệt hoa trên gấm. Chỉ cần đủ đẹp, có hiểu biết lại biết cách làm hắn vui vẻ là được rồi.


Suốt một thời gian dài, Cảnh Phức Thù là người thoả mãn những điều kiện này nhất.


Bấy giờ cũng đúng lúc hắn đang phải buồn bã chán nản mà giả vờ mắt điếc tai ngơ, rất cần một người ở bên chia sẻ. Nạp Cảnh Phức Thù vào hậu cung không chỉ có thể làm hắn vui vẻ hơn mà còn khiến các đại thần tin tưởng hắn thực sự là một tên hôn quân không từ việc xấu nào.


Cho nên hắn dung túng nàng ta lừa gạt, cũng đồng ý với yêu cầu sau đó, lập nàng ta làm phi tử. Hiện giờ nghĩ lại, đây đúng mà một lỗi sai lớn mà hắn phạm phải.


Hắn đã xem thường người phụ nữ này.


Cảnh Phức Thù ngơ ngẩn nhìn hắn.


Đương nhiên nàng ta hiểu được ý hắn. Cơ Tuân đang nói cho nàng, hắn cũng đã từng nguyện ý đối xử dịu dàng với nàng ta. Chỉ cần nàng ta biết đủ, hiểu chuyện, không yêu cầu những gì không thuộc về mình là được.


Đáng tiếc, trời sinh nàng ta đã không phải loại phụ nữ ấy. Nàng ta muốn quá nhiều, dục vọng ấy như ngọn lửa mãnh liệt cháy lan cả đồng cỏ, cuối cùng lại thiêu rụi tất cả.


“Thực ra nói cho cùng bệ hạ người vẫn không yêu thiếp.” Nàng buồn bã nói: “Nếu người chỉ yêu thiếp một chút thôi thì sẽ hiểu tâm tư của thiếp. Một người con gái yêu sâu đậm phu quân của mình sao có thể thoả mãn với chút sủng ái được phân phát cho? Không thể nào.”


Hắn nhìn rồi chậm rãi đi tới trước mặt nàng ta. Kéo tay nàng lại, hắn đặt chiếc vòng cổ hoa tai kia vào tay nàng ta, giọng nói lạnh nhạt như thể nàng chỉ là một người xa lạ: “Đây là đồ của ngươi, giờ vật về tay chủ cũ. Từ nay về sau, chúng ta không liên quan gì đến nhau.”


Cuối cùng nước mắt Cảnh Phức Thù cũng rơi lã chã.


* * * * *


Cố Vân Tiện dạo bước đến trước cửa sổ, màn trời là tấm sa tanh màu lam, lất phất vài bông tuyết trắng tinh.


Nàng vừa nheo mắt muốn nhìn rõ màu trắng ấy là gì đã nghe thấy A Từ thốt lên từ phía sau: “A, tuyết rơi!”


Thấy A Từ hưng phấn chạy đến dưới sân nhà, nàng cũng nổi hứng đưa tay ra khỏi cửa sổ.


Vài bông tuyết rơi xuống bàn tay lại tan ngay thành nước, trong suốt như nước mắt.


Thải Hà nghiêm mặt bước vào, thấp giọng nói: “Tin từ Thành An điện truyền đến, Trinh Quý cơ đã một đi không trở lại, sau khi ra khỏi bệ hạ cũng về thẳng Đại Chính cung.”


Cố Vân Tiện nghe vậy, không nói gì.


Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới ngày mình uống rượu độc ấy, trời cũng đổ tuyết. Đầy trời bông tuyết bay múa, rơi lộp bộp vào Tĩnh Sinh các.


A Từ còn đang lòng vòng trong đình, hai mắt sáng như sao.


Liễu Thượng cung bất đắc dĩ thở dài: “Không biết A Từ còn kích động gì nữa. Năm nào tuyết rơi chẳng giống nhau, ấy vậy mà lần nào nó cũng mừng rỡ như đứa trẻ.”


Cố Vân Tiện nhẹ nhàng cười nói: “Đúng vậy, lần nào chẳng giống nhau, không cần phải cảm thán.”


Kiếp trước và kiếp này giống nhau đến không ngờ, chỉ là lúc này người đi không phải nàng.

HẾT CHƯƠNG 91


Tác giả có lời muốn nói: Cảnh Phức Thù lãnh cơm hộp rồi! Chương này viết mệt chết được, đăng cũng hơi muộn, xin lỗi mọi người! Mai là viết đến cuốn tiếp theo rồi, chúng ta cùng nhau rải máu chó nào ~