Phế Phi Phục Sủng

Chương 40: Phong cảnh Giang Nam





Ẩn Dương cười nói:

"Nhìn nàng ăn ngon miệng như thế ta cũng cảm thấy no rồi ".

Cẩm Tĩnh chu môi không nói gì rồi bắt đầu ăn tiếp, chỉ một lát sau toàn bộ thức ăn đã được nàng giải quyết một cách nhanh chóng.

Khi hai người dùng bữa xong thì bầu trời đã chuyển sang tối, Cẩm Tĩnh cảm thán thốt lên:

"Khung cảnh ở đây thật đẹp và thơ mộng, thời tiết ấm áp chứ không rét như kinh thành, giá như có thể ở đây thì tốt biết mấy ".

Ẩn Dương xoa đầu nàng và nói:

"Nàng bỏ ngay ý nghĩ không hiện thực đó đi, nreus thích lần sau nếu có cơ hôi xuôi phương nam ta lại dẫn nàng đi ".

Cẩm Tĩnh nghe xong chỉ cười chứ từ chối cho ý kiến, nàng thích những gì thực tế hơn chứ không thích những lời hứa hẹn bâng quơ thế kia.

Hai người lên khoang đầu của thuyền để ngắm phong cảnh rõ hơn, màn đêm một màu đen nhưng vẫn le lói những ánh sáng xa xa, và trăng trên cao chiếu xuống, hai người tay nắm tay mỗi người đều xuôi theo ý nghĩ của mình.

Sáng hôm sau khi Cẩm Tĩnh tỉnh dậy thì Ẩn Dương đã không còn ở đấy, nàng làm mọi thủ tục rồi mới ra bên ngoài khoang thuyền.

Không khí thật trong lành và thoải mái, nàng biết buổi sáng chàng thường hay bận rộn nên không đi tìm mà lang thang đi lại trên thuyền để thăm quan.

Hôm qua lúc nàng tỉnh lại thì đã là buổi tối nên không nhìn thấy được gì nên hôm nay ngắm bù.

Càng gần Giang Nam không khí càng trong lành và dễ chịu, đúng như những gì trong sách miêu tả.

Nghe nói vùng đất Giang Nam là nơi dưỡng ra những người con gái đẹp và hiền dịu, lần này nàng phải chứng thực xem có đúng như thế hay không.

Nàng mải mê ngắm cảnh mà không biết hoàng thượng đã đứng đằng sau, bất ngờ ôm chầm lấy nàng, giọng ôn tồn nói:

"Sao nàng không nghỉ ngơi thêm một chút, không khí ở đây khá là dễ chịu ".

Cẩm Tĩnh lắc đầu cười nói:

" Thiếp cứ suốt ngày ăn với ngủ sợ rằng chưa đến Giang Nam đã béo tròn rồi, chàng không nhìn thấy thiếp mập lên rất nhiều sao?".

Ẩn Dương lắc đầu nói:

"Không hề, ta vẫn thấy nàng rất đẹp, mà có tròn một chút cũng không sao, ôm vào cảm giác có thịt hơn ".

Cẩm Tĩnh nguýt yêu chàng rồi như nhớ ra vội hỏi:

“Chúng ta còn ở trên thuyền bao nhiêu lâu nữa mới đến được Giang Nam?”.

Ẩn Dương tính toán một chút rồi nói:

"Có lẽ khoảng một, hai ngày nữa là cập bờ, rồi đi khoảng một ngày nữa là sẽ đến Giang Nam ".

Cẩm Tĩnh nghe thấy thế vội thở phào vì nàng đã chán cái cảnh trên thuyền này rồi, lúc đầu thì còn hào hứng chứ mấy ngày nay cứ lênh đênh bồng bềnh thật khó chịu.

Cũng may là nàng không say thuyền chứ nếu không thì không biết còn khổ như thế nào nữa.

Nhìn dáng vẻ đó của nàng mà Ẩn Dương mỉm cười an ủi:

“Nàng có gắng một chút nữa, đến nơi ta sẽ tha hồ cho nàng dạo chơi, chúng ta có gần hai tháng ở tại Giang Nam, nàng cứ yên tâm thảo thích mà mua sắm”.

Mắt Cẩm Tĩnh sáng rỡ lên, nàng liền quay sang hỏi:

"Vậy hai tháng tới chúng ta sẽ ở đâu chứ ".

Ẩn Dương mỉm cười nói:

"Nàng yên tâm ta đã mua một tòa tứ hợp viện để ở rồi, lần này là đến vì công việc nên chúng ta sẽ giấu diếm thân phận nên sẽ không kinh động đến quan địa phương ".

Cẩm Tĩnh như hiểu ra vấn đề liền nói:

"Chàng cứ yên tâm làm việc của mình đi thiếp sẽ không gây phiền hà gì đâu ".

Ẩn Dương rất thích dáng vẻ thông minh này của nàng, Y chỉ nói đơn giản như thế nhưng nàng đã hiểu được vấn đề.

Lần này Y phải đích thân xuống Giang Nam là để tính kế lâu dài, nếu thành công thế lực của Y có thể trải dài, thống nhất được việc vận chuyển kinh thương thì sẽ không lo đến quốc khố nữa.

Lần này Y phải gặp trực tiếp Tổng đốc Giang Nam để bàn bạc một cách hợp lý nhất.

Chỉ cần quốc khố đầy đủ, lúc nào cũng đầy ắp thì Y sẽ có thể an tâm làm được nhiều việc khác hỗ trợ người dân, đã có biết bao nhiêu tham quan vơ vét tài nguyên này trong đó nổi bật nhất là gia tộc Hoa gia của hoàng hậu.

Không biết là đã vơ vét bao nhiêu nhưng theo những gì được Y điều tra thời gian này là một con số vô cùng kinh khủng, từ hộ bộ, công bộ, binh bộ đều có người của Hoa gia.

Y không thể nằm im ở thế bị động được, Y phải lấy lại những gì thuộc về Triệu gia thì có thế Thục quốc mới lớn mạnh và không có những người dân đói khổ mà Y gặp ở trên đường đi.

Cẩm Tĩnh thấy hoàng thượng trầm tư thì vội lay tay và nói:

"Chàng đừng suy nghĩ nhiều, mọi việc sẽ có tính toán của nó, cứ đến đâu sẽ có lối ra chàng không phải lo đâu, đã cất công xuống đây rồi quyết xong việc mới trở về ".

Nhìn vẻ tự tin của nàng như tiếp thêm tinh thần cho Y, nàng nói đúng đã đến nơi rồi thì còn lo gì nữa quyết tâm hoàn thành xong nguyện vọng rồi mới trở về.

Chàng không tin rằng Tổng đốc Giang Nam không nể mặt mình mà không chịu đàm phán, nếu mềm không được thì chuyển thành cứng thôi.