Bôn ba suốt mấy tiếng đồng hồ trong bão cát điên cuồng, phát hiện đích đến là trạm dừng chân vẫn luôn ngày đêm trông ngóng đã sớm biến thành một vùng tử địa, trải qua vô số lần tuyệt vọng và hụt hẫng, An Nghỉ cũng đã kiệt sức tới chết lặng, ngược lại không còn suy nghĩ dư thừa nào khác. Cậu theo sau Phế Thổ hướng về phía La thành nặng nhọc cất bước, dọc đường đi bị gió lốc quật ngã mấy lần cũng không than phiền, chỉ hì hục bò dậy đi tiếp.
An Nghỉ đầu óc tê dại mà nghĩ, nếu sinh mệnh của cậu có một lằn ranh giới hạn, hôm nay cậu hẳn đã bị đẩy vượt qua nó một đoạn rất xa.
Không, phải nói là bắt đầu từ khoảnh khắc rời khỏi trạm tị nạn, giới hạn này vẫn luôn không ngừng bị đột phá.
Khi lần đầu tiên cậu bước lên Phế Thổ hừng hực thiêu đốt, lần đầu tiên nhìn ngắm ánh chiều tà hoàng hôn và trời sao lấp lánh, lần đầu tiên ý thức được sự tồn tại của mình giữa thế giới và vũ trụ bao la lẻ loi cô độc. Mỗi một lần cậu bước tới trước mặt Tử Thần và nói “Vẫn chưa phải hôm nay”, giới hạn của cậu dường như lại được nới rộng thêm một chút.
Cậu ngẩng đầu nhìn bóng dáng Phế Thổ mơ hồ nhếch nhác, thầm nghĩ —— Từ khi nào Phế Thổ bắt đầu phải trải qua những ngày thế này? Có phải từ nhỏ đến giờ hắn vẫn luôn như vậy, bình thản ung dung đối mặt với mọi nguy hiểm, rồi lại không có lúc nào không phải cố hết sức tranh đấu? Hay có chăng, hắn cũng từng có một thời thơ ấu vô ưu vô lo, mãi cho đến cái ngày hắn bị bắt buộc hay tự nguyện rời khỏi nơi hắn gọi là nhà.
Chờ đến khi gió ngừng, cậu nhất định phải hỏi xem tên thật của Phế Thổ là gì, An Nghỉ nghĩ như vậy.
Cát đá đổ ập xuống, chưa đến bốn giờ trời đất đã tối sầm, cảnh sắc xung quanh càng lúc càng khó phân biệt. Hai người giống như đi lạc giữa một ảo cảnh bao trùm trong cát vàng, bước mãi theo một phương hướng vô định vĩnh viễn không có điểm kết. Phế Thổ thỉnh thoảng lại kéo dây thừng, xác định An Nghỉ vẫn còn theo phía sau, cũng chưa từng quay đầu lại, kiên định hướng về phía trước mà cất bước.
Bởi vì hắn kiên định như vậy, An Nghỉ bất giác cảm thấy bản thân cũng có thể sống sót.
Sống sót thế nào, không biết, nhưng nhất định là có thể, cậu tự nói với chính mình như vậy.
Hơn một giờ sau, mặt trời đã rũ xuống phía tây miễn cưỡng chiếu xuyên qua một tia nắng chói chang. An Nghỉ nâng mắt nhìn, cách đó không xa hiện lên những đường nét vặn vẹo mơ hồ —— La thành rốt cuộc cũng đã xuất hiện trong tầm mắt. Cậu ngoảnh đầu nhìn lại nơi mình vừa đi qua —— gió cát mãnh liệt tựa như sóng thần dâng cao che khuất cả một khoảng trời rộng lớn, những nơi nó ập đến đã không còn chút dấu hiệu sự sống nào.
An Nghỉ chậm rãi hít một hơi thật sâu, tâm lọc của mặt nạ hô hấp đã quá tải, trong miệng mũi cậu toàn là đất cát, nhưng đáy lòng lại bình tĩnh dị thường, bước chân vẫn một khắc không ngừng.
Bước vào địa giới La thành, cậu cơ hồ đã mất đi ý thức, Phế Thổ cũng mệt đến sắp sụp đổ. Trước mặt hai người là đường phố ngang dọc tan hoang đổ nát, rác rưởi và cát bụi bao phủ khắp mọi nơi —— chỗ rộng có đến tám làn xe, chỗ hẹp chỉ vừa đủ cho hai người qua lại, đèn giao thông và camera hỏng ở góc đường mở to tầm nhìn tối tăm chỉa về phía bọn họ, trên đỉnh đầu là những tòa cao ốc âm u chót vót, ẩn nấp trong đó không biết bao nhiêu con mắt đói khát.
Tạo vật vĩ đại nhất của nền văn minh công nghiệp lần thứ ba, đến khi sụp đổ cũng chỉ còn như vậy.
Lúc này Phế Thổ bỗng nhiên dừng lại, bỏ ba lô xuống lục lọi nửa ngày, lấy ra một dụng cụ phát tán khí vị, sau đó lại lấy từ trong túi áo ngực ra một cái ống nhỏ cỡ ngón tay chứa chất lỏng đỏ thẫm, cắm lên trên đỉnh dụng cụ phát tán. Hắn dùng ngón cái đẩy một cái, giơ nó lên thật cao giữa không trung.
Trong lòng An Nghỉ tràn đầy nghi hoặc, nhưng những tiếng động rầm rĩ vang lên không ngớt bên tai khiến cậu không thể không ngậm miệng nín thở.
Một con chó biến dị khổng lồ nhô đầu ra sau một cái cửa cuốn ga-ra, khi còn sống có lẽ nó là giống chó kéo xe được người ta nuôi dưỡng trong thành, nhưng lúc này toàn bộ lông nó đã bong tróc ra từng mảng, chỉ còn sót lại lớp da đầy vết ban và cái đuôi hẹp dài. Hai mắt nó đỏ tươi, nặng nhọc phun ra từng luồng khí tanh tưởi, thân hình rất lớn nhưng lại gầy trơ xương, từng cái xương sườn lồi ra đập vào mắt. Trong khoảnh khắc đối diện với nó, cả người An Nghỉ nháy mắt tê dại, thấy Phế Thổ lập tức rút súng, cậu cũng nhanh chóng run rẩy rút khẩu súng lục bên hông ra lên đạn.
Phế Thổ lại mở rộng dụng cụ phát tán khí vị trong tay ra thêm một chút, con chó kia khịt mũi, vậy mà lại lộ ra chút do dự, trong cổ họng rách nát phát ra vài tiếng rên rỉ khàn đục.
Trong lúc nhất thời, bốn phía xung quanh bỗng nhiên vang lên vô số âm thanh nức nở khiến người ta dựng tóc gáy, không biết là đang đáp lại tiếng kêu của con chó, hay là do phản ứng với mùi hương trong dụng cụ phát tán.
Ngay sau đó, vô số quái vật biến dị lớn nhỏ lần lượt bò ra từ trong bóng tối, nhỏ nhất từ gián chuột rắn, cho đến lớn như chó mèo —— Toàn bộ giống thú thể hình cực đại xưa kia bị đám nhà giàu nuôi nhốt nay đều phá cũi mà ra, nhanh chóng bao vây bọn họ, phóng mắt nhìn lại có lẽ không dưới trăm con.
Lòng bàn tay An Nghỉ rỉ đầy mồ hôi thấm ướt găng tay, họng súng không khống chế được run rẩy —— nhưng những con vật đó dường như đều sợ hãi thứ phát tán khí vị trong tay Phế Thổ, vòng vây càng lúc càng áp sát, nhưng không có một con nào mở đầu phát động tấn công.
An Nghỉ đã từng thấy thứ này trước đây, nó có thể nhanh chóng hóa hơi và khuếch tán mùi hương của vật mẫu, trước kia dùng để đi săn, sau này thì dùng để nhử quái vật biến dị vào bẫy rập bắt giết —— trên đỉnh thường được thiết kế để cắm vừa một ống máu nhân loại. Nhưng rõ ràng trên tay Phế Thổ chẳng phải máu người gì hết, hơn nữa, đó còn là một mùi hương mà tất cả những kẻ đi săn trong thành phố này đều nhận biết.
Một sức mạnh áp đảo, đến từ tồn tại tuyệt đối trên đỉnh chuỗi thức ăn.
Phế Thổ giơ dụng cụ phát tán về phía trước, thử bước lên một bước, vài con quái vật biến dị trước mặt lập tức lui lại, An Nghỉ dính sát vào bên người hắn. Phế Thổ lại bước thêm một bước, lũ bồ câu biến dị bỗng nhiên ré lên, hai bên cánh trụi lông chỉ còn trơ lại khung xương vỗ phành phạch, toàn bộ đám quái vật đồng loạt thét gào.
An Nghỉ nhịn xuống xúc động muốn bịt kín lỗ tai, cố gắng ghìm súng quan sát phạm vi sau lưng Phế Thổ, nhưng Phế Thổ vẫn không chút dao động, kiên định mà thong thả tiến về phía trước.
Hai người cứ như vậy giơ cao thứ bùa hộ mệnh thần kỳ, dưới cả trăm tầm mắt đỏ rực long sòng sọc, từng bước một hướng về phía trung tâm thành phố.
Ngay lúc này, từ chỗ ngoặt bên trái phía trước bỗng nhiên lao ra một người biến dị cấp thấp với thân hình cao lớn —— Mặt nó hõm sâu, da thịt quanh miệng bong tróc lộ ra hàm răng lởm chởm, nó tựa như dã thú dùng cả tay lẫn chân lao về phía họ. Phế Thổ lập tức nhắm thẳng dụng cụ phát tán vào nó, người biến dị cứng đờ dừng lại ở khoảng cách cách bọn họ hai mét, bàn tay chống trên mặt đất bởi dùng sức quá mạnh mà móng tay bật ngửa lên. An Nghỉ biết mình cần phải bình tĩnh, nhưng nước mắt cậu đã không khống chế được mà chảy đầy mặt.
Người biến dị hung hăng kia đi quanh họ nửa vòng, bất ngờ không hề e dè mùi hương trong dụng cụ phát tán muốn xông đến. Chỉ thấy nó hơi hạ người, bả vai nhô cao, hai chân kéo căng, dường như ngay giây tiếp theo sẽ tung người bay qua.
Nhưng ngay trước khi nó nhảy lên, Phế Thổ đã quyết đoán nổ súng.
Mỗi một phát đạn của hắn đều chuẩn xác găm trúng từng nơi trên người người biến dị —— Phát thứ nhất xuyên qua vị trí vai trái cách tim ba đốt ngón tay. Toàn bộ cánh tay nó bị bẻ ngoặt về sau, nhưng nó cũng chỉ bị xung lực cản lại một chút, vẫn chưa mất đi khả năng hành động.
Phát thứ hai nổ ngay giữa trán nó. Vùng đỉnh đầu lập tức nổ toang, dịch óc văng tung tóe.
Phát thứ ba nhắm vào cổ nó, toàn bộ phần cằm đều bị phá thủng, yết hầu biến thành một cái lỗ máu.
Phát thứ tư bắn trúng đầu gối nó, người biến dị rốt cuộc cũng quỳ sụp xuống, tựa như một con rối hỏng ngã sấp cách An Nghỉ nửa mét run rẩy.
Một cơn buồn nôn mãnh liệt trào lên trong cổ họng, An Nghỉ rụt chân lại, rất sợ người biến dị kia chưa chết hẳn lại đột ngột duỗi tay ra. Phế Thổ đã quay đầu súng —— lại thêm một người biến dị khác đi ra từ trong bầy quái vật, lần này là một người phụ nữ, hoặc đã từng là phụ nữ —— vài sợi tóc dài thưa thớt cắm trên đỉnh đầu cô ta, dáng người thấp bé, nhưng cơ bắp và da thịt vẫn còn nguyên vẹn khá nhiều.
Phía sau “cô ta” lại xuất hiện người biến dị thứ ba, thứ bốn.
Bão cát vào đến trung tâm thành phố đã yếu đi không ít, cửa sổ thủy tinh vỡ vụn khắp nơi phát ra những âm thanh lạo xạo kinh dị, tựa như tiếng trống của đao phủ trước giờ hành hình. Phế Thổ hơi điều chỉnh trọng tâm, cơ bắp toàn thân căng chặt, không dám bỏ lỡ một chi tiết hay khoảnh khắc nào để nổ súng.
Nhưng ngay lúc này, vòng vây quái vật bỗng nhiên xôn xao hẳn lên —— lũ quái vật vòng ngoài ngo ngoe rục rịch, vòng trong lại lần lượt tách ra hai bên tạo thành một lối đi dẫn vào giữa. An Nghỉ trơ mắt nhìn một người không tiếng động lướt qua mấy chục loài quái vật đói khát giương nanh múa vuốt, thong thả đi đến trước mặt hai người họ.
Y bỏ mũ choàng xuống, lộ ra làn da loang lổ do bị phơi nhiễm phóng xạ —— rõ ràng là một người biến dị cao cấp.
Y giật giật khóe miệng, tựa như muốn nở một nụ cười, nhưng kết quả chỉ biến thành một biểu cảm rợn tóc gáy. Khi y mở miệng, âm thanh phát ra trầm thấp dị thường. Y nói: “Hai người, theo tôi.”
An Nghỉ vừa sợ hãi vừa căng thẳng, dán sát vào sau Phế Thổ nắm chặt tay hắn, xung quanh vẫn còn vô số sinh vật biến dị rục rịch muốn nhào lên. Người biến dị cao cấp tựa hồ không chút để tâm, xoay người sang nơi khác chuẩn bị dẫn đường. Người phụ nữ kia đột nhiên nổi loạn, dùng tốc độ cực nhanh vọt tới. Bóng dáng người biến dị cao cấp đang đi phía trước đột ngột lóe lên, trong một tích tắc đã xuất hiện ngay sau lưng An Nghỉ, một chân đá văng người phụ nữ định đánh lén —— “Cô ta” bị hất tung, bật ngửa bay ra bảy tám mét đập mạnh vào trụ chữa cháy ven đường, toàn bộ thân thể bị bẻ ngoặt về phía sau, vùng eo lưng vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn.
Người biến dị cao cấp thản nhiên quay lại, khẽ gật đầu với họ, ý bảo bọn họ đi theo.
An Nghỉ trợn trừng mắt —— cậu căn bản không thấy rõ người này làm cách nào biến mất ngay trước mắt, sau đó lại lập tức xuất hiện ngay sau lưng mình. Cậu không chút nghi ngờ, nếu muốn, đối phương có thể giải quyết cậu và Phế Thổ chỉ trong vài giây, mà chính cậu đến tận lúc chết cũng không biết mọi chuyện đã diễn ra thế nào.
Phế Thổ hiển nhiên có cùng suy nghĩ với cậu, không thắc mắc gì thêm mà theo sau y.
Thứ duy nhất có thể ngăn cản mỗi một con quái vật săn mồi trong thành phố này, dường như chính là ống phát tán nho nhỏ trên tay Phế Thổ.
Đi qua hai khu phố, lũ quái vật theo đuôi bọn họ ít dần. Quán xá hai bên đường tuy đã trống rỗng, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được biển hiệu và thiết kế lúc trước. Ba người đi giữa một tòa quỷ thành, tựa như những nhân loại bị đóng băng còn sống sót, sau một đêm tỉnh lại đã qua trăm năm, thiên tai giáng xuống nhân loại diệt vong, chỉ còn lại phế phẩm tồn dư từ thời đại công nghiệp phồn thịnh trên Địa Cầu, giống như một tấm huy chương cũ nát.
Phế Thổ vẫn một tay cầm dụng cụ phát tán, một tay cầm súng, dưới vạt áo có An Nghỉ níu chặt.
Người biến dị cao cấp đi quanh co lòng vòng, tới một quảng trường, dẫn hai người bước lên bậc thang tiến vào một tòa cao ốc —— tuy đã phủ đầy tro bụi, nhưng nơi này trước kia hẳn là một công trình hết sức to lớn. Những bức bích họa khảm trên đỉnh đã rơi rụng gần hết, giữa đại sảnh lát đá cẩm thạch là một giàn đèn pha lê rộng đến ba mét đã vỡ vụn, trên mặt tường trạm nổi chân dung một người đàn ông để râu quai hàm —— “Nhà sáng lập Công ty Bảo hiểm nhân thọ Caesar”.
Tuy trong tòa nhà còn dư lại chút điện, miễn cưỡng thắp sáng mấy cái đèn tường tăm tối, nhưng thang máy chắc chắn không thể hoạt động. Người biến dị cao cấp mở lối vào thang bộ, bước lên.
Từ lúc Phế Thổ và An Nghỉ xuất phát đến giờ, trải qua vô số lần hung hiểm, thể lực đã sớm bào mòn đến cực hạn. Đặc biệt là An Nghỉ, chưa tới tầng năm cậu đã bắt đầu phải dùng cả tay lẫn chân bò lên, hai đầu gối run bắn, trước mắt cũng biến thành màu đen.
Người biến dị dẫn bọn họ leo tổng cộng mười tám tầng lầu, bước chân nhẹ nhàng, tốc độ chưa từng thay đổi. Bỗng nhiên, y tựa như nghĩ tới gì đó, quay đầu, trong con mắt đỏ sậm không mang chút sức sống: “Cậu có thể cất thứ kia đi, nơi này không có loại cấp thấp.”
Phế Thổ không lên tiếng hỏi lại, đóng dụng cụ phát tán khí vị —— máu bên trong vẫn còn thừa lại dưới đáy.
Tầm mắt của người biến dị lướt qua Phế Thổ, rơi xuống trên người An Nghỉ, lại lộ ra một nụ cười sởn tóc gáy, vươn tay với cậu: “Xin chào, tôi là 29.”
An Nghỉ run bần bật, nước mắt lại trào ra, nhưng vẫn chìa tay bắt lấy tay y: “Xin chào, tôi… tôi là An Nghỉ.”
Người biến dị hài lòng xoay người, đẩy ra cánh cửa tầng thứ mười tám.