Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 42: Quái Thống Lĩnh Ian




Chương 42: Quái Thống Lĩnh Ian

Tà niệm của Lamb c·hết đi và để lại một viên ngọc nhỏ màu đỏ nhạt – một viên linh ngọc. Turan nhận lấy viên ngọc từ tay Hamh, quan sát một hồi thì bỏ vào trong túi trữ vật.

Turan không có ý định làm gì với viên linh ngọc này cả. Thứ này chỉ có tác dụng đối với những người có kỹ năng liên quan tới linh hồn, hoặc các nhà nghiên cứu cũng về lĩnh vực đó mà thôi. Turan cũng không định bán viên linh ngọc. Nó đoán là trong tương lai rất có thể cần dùng tới, mà bản thân nó cũng không phải cần tiền đến vậy.

Quái trùm của phó bản đã bị tiêu diệt, cũng đồng nghĩa với việc phó bản đã bị càn quét thành công. Một đốm sáng màu xám nhạt xuất hiện bên cạnh chiếc quan tài, lớn dần lên rồi trở thành một cánh cổng không gian giống như cổng vào. Turan biết đó là lối rời khỏi phó bản.

Thế nhưng Turan không thể cứ thế mà kết thúc cuộc càn quét này được. Nhiệm vụ từ thần Syrathr vẫn chưa được hoàn thành, tiến trình chỉ mới đạt đến 90% mà thôi. Không quá khó để Turan biết thứ chiếm mười phần trăm còn lại của phó bản chính là quái thống lĩnh Ian.

Chuyện là vậy, nhưng Turan cũng không thể ép Darmil đang nằm gục trên vai ông Gin lúc này dậy mà đánh một con quái thậm chí còn mạnh hơn quái trùm vừa nãy đến hai cấp độ. Tình hình thật sự là tiến thoái lưỡng nan cho nó.

Dường như đoán được ý nghĩ của Turan khi nó cứ chần chừ, ông Gin cất tiếng hỏi:

– Muốn đánh nốt con quái thống lĩnh kia à?

Turan không phủ nhận, gật nhẹ đầu. Ông Gin nghe vậy thì cười lớn rồi bảo:

– Thì đi thôi. Nào. Đi!

Trước sự thúc giục của ông Gin, Turan không còn cách nào đành ra hiệu cho tổ đội quay trở lại căn phòng lúc trước, nơi có một xác sống cứ đứng quay mặt vào tường bên cạnh cây thương của mình.

Ian vẫn đứng đấy, cúi gằm mặt xuống như thể đang chờ bị khiêu khích để bắt đầu một cuộc chiến. Turan nhìn hắn chăm chăm, bắt đầu suy nghĩ về một cách nào đó để đánh bại một con quái cấp 8 khi mà tổ đội cao nhất chỉ mới đạt đến Thần cấp 5. Đây quả là một thử thách dành cho nó.

Turan vốn đã chừa hết lời cầu khấn lại để dành đối phó con quái thống lĩnh đầy nguy hiểm này, nhưng lại không nghĩ đến việc Darmil bị đo ván bởi chính mình như vậy. Tiffia thì sau khi dùng mười tấm bùa, giờ đã thấm mệt, chỉ có thể dùng cùng lắm là một hoặc hai tấm bùa nữa mà thôi. Cạnh đó thì Maity giờ không thể giúp được gì khi mà hầu như tất cả lượng ma năng mà cô ta có đều đã dồn hết vào phép ‘Cầu lửa cường hóa’.

Cũng tức là Turan sẽ phải đối đầu với con quái chỉ với sự hỗ trợ từ thám đạo Hamh, vài viên đá ít ỏi còn lại của ông Gin và một tấm bùa từ Tiffia.

Turan nhìn sang Hamh một chút và nhận thấy cậu ta vừa liếc nhìn mình. Turan biết là Hamh đang rất tò mò về khả năng của nó, đó hẳn cũng là lý do cậu ta không yêu cầu rời đi ngay khi phó bản được hoàn thành. Dù gì thì giao kèo giữa hai bên cũng không bao gồm việc phải càn quét hoàn toàn một phó bản.

Turan nghĩ là nó phải dùng lời cầu khấn mạnh nhất mà nó có thể thi triển nếu không muốn bị Hamh nghi ngờ về thân phận của mình. ‘Sinh từ cát bụi’ có lẽ là lựa chọn đúng, nhưng Turan lại không dám chắc về tính hiệu quả của lời cầu khấn này. Lần sử dụng trước, nó chỉ phải đối mặt với Linh hồn hung ác cấp độ 5, còn lần này một quái thống lĩnh cấp độ 8.

Turan mất một lúc lâu để tìm cách chắc chắn diệt được Ian nhưng không có kết quả. Nó tặc lưỡi. “Chỉ có thể đánh cược mà thôi.”



Rồi Turan cất bước tiến về phía trước. Ian vẫn đứng yên sát bức tường như cũ, dù vậy, Turan lại cảm thấy hồi hộp lạ thường. Bước chân nó chùng lại một chút thì thình lình một tiếng nói khàn khàn vang lên:

– Ngài Rivere?

Là tiếng phát ra từ Ian. Hắn ta vừa nói chuyện, đúng hơn là vừa cất tiếng hỏi. Turan hoảng hốt, định ra hiệu cho ông Gin làm phép nhưng lại chợt nhận thấy rằng Ian không hề có ý định t·ấn c·ông nào.

– Không phải. – Ian nói tiếp – Nhưng lại có trong tay con dấu của gia chủ. Ngài là hậu duệ của nhà Rivere?

Ian ngước đầu lên, giương đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm lấy Turan. Đôi mắt không thể trông thấy được con ngươi nhưng lại khiến Turan cảm giác được rõ ràng hắn ta đang trông chờ điều gì đó.

Một ý nghĩ lóe lên. Turan vội lấy từ túi trữ vật ra ‘Con dấu nhà Rivere’ cố tính nâng lên cho Ian xem. Vừa trông thấy hành động đó, con quái thống lĩnh liền quỳ một chân xuống, dõng dạc thốt:

– Bầy tôi Ian, nguyện phục vụ cậu chủ!

Turan không hề ngạc nhiên trước hành động đó, nhưng cũng không thể cưỡng lại được xúc cảm hồi hộp đang dâng lên trong người mình. Ian, một tử linh, đang đưa ra lời nguyện phục vụ nó vì nhầm với hậu duệ của nhà Rivere. Chỉ có hai khả năng khiến một tử linh như hắn ta vẫn còn giữ được lòng trung thành với chủ nhân cũ của mình: kẻ cầu hồn cho hắn không diệt đi linh tính của hắn ta, hoặc kẻ cầu hồn cho hắn chính là vị chủ nhân Rivere kia.

Turan đoán được khả năng chính xác là gì, nhưng bây giờ tình huống đang rất có lợi cho nó. Nếu như Ian trở nên trung thành với nó, vậy thì việc tiêu diệt hắn ta hẳn là sẽ không tốn chút công sức nào.

Nghĩ là vậy, Turan lại không dám manh động. Nó quay sang ra hiệu cho ông Gin và Hamh sẵn sàng rồi mới bảo:

– Ngươi là Ian?

– Chính là bầy tôi, thưa cậu chủ.

Ian đáp nhanh, chân vẫn quỳ trên nền đá. Turan có chút không hiểu mối quan hệ của hắn với người nhà Rivere là gì để có thể có biểu hiện trung thành cao đến vậy.

– Ngươi đang làm gì ở đây? – Turan hỏi tiếp.

– Tôi đang…

Ian ngừng lại. Hắn ta cứ im lặng như vậy một lúc lâu, và điều đó khiến Turan không khỏi cảm thấy bất an. Nó đưa mắt trông ra phía sau Ian thì thấy ông Gin và Hamh đã vào vị trí xong, chỉ chờ hiệu lệnh nữa thôi.



– Tôi không nhớ… Tại sao…?

Ian lẩm bẩm, đôi mày chau lại khiến khuôn mặt vốn đã nhiều nếp nhăn của hắn trở nên thật đáng thương. Vẻ khốn khổ đó của hắn càng được tô đậm hơn khi hắn lấy hai tay vò mái đầu tóc đã rụng hết một nửa của mình.

– Bảo vệ… Phải bảo vệ!

Ian thảng thốt, rồi như vừa sực nhớ lại bổn phận của mình, hắn ta quay phắt người, toan nhảy đến tóm lấy cây thương của mình. Hành động của Ian rất nhanh, đến mức Turan còn chưa kịp phát hiệu lệnh thì hắn ta đã đến rất gần mục tiêu, chỉ còn cách nửa mét nữa.

Nhưng nửa mét đó xa hơn trời. Bằng một cú đá đã xác định sẵn, Hamh đánh văng cây thương vào góc tường. Ông Gin cùng lúc đó cũng ném một viên đá với những đốm sáng màu xám vào mặt Ian, trực tiếp kích hoạt một v·ụ n·ổ làm hắn ta choáng váng, cả người nghiêng ngả rồi đổ sập xuống nền đá.

Turan không bỏ lỡ cơ hội rất có thể là duy nhất này, liền khắc quỳ một chân xuống, nắm lấy một bông hoa Sinh Khất trong tay. Nội dung lời cầu khấn ‘Sinh từ cát bụi’ rất nhanh được nó cất lên một cách thuần thục. Trán nó nhói lên nhè nhẹ, và bằng một hơi thổi vào bông hoa Sinh Khất, vô vàn đốm sáng li ti màu hồng nhạt bùng lên, mang theo những cánh hoa ồ ạt lao thẳng tới Ian đang nằm trên đất.

Ian đã bắt đầu tỉnh lại, rất sớm so với đám Linh hồn hung ác lúc trước. Dù vậy, hắn ta giờ đã bị bao phủ hoàn toàn trong cơn lốc màu hồng nhạt cùng những cánh hoa đang bám lên cơ thể dần mục nát của mình.

– Không… Không!

Ian thảng thốt. Hắn ta chắc hẳn biết rằng bản thân đang ở trong tình trạng vô cùng nguy cấp. ‘Sinh từ cát bụi’ là một đòn t·ấn c·ông thiên về tinh thần, và là đòn đánh chí mạng với tất cả các quái vật chúng linh hồn hay tử linh. Dù cho là cấp độ 8, Ian có thể không bị bào c·hết luôn thì cũng sẽ phải rất chật vật mà vượt qua.

Nhưng Turan không hề có ý định để cho Ian có cơ hội mà sống chật vật. Nó rút ngay thanh kiếm giắt bên hông ra, chém một nhát thật mạnh vào tấm lưng không chút phòng bị của Ian sau lớp khí màu hồng nhạt.

Thanh kiếm gãy đôi. Turan đã không dám nghĩ rằng thanh kiếm có thể gánh chịu được độ bền cơ thể của một con quái cấp 8, nhưng chứng kiến thanh kiếm lần nữa gãy mất vẫn khiến nó có chút khó chịu. Giờ thì nó không còn v·ũ k·hí nào nữa cả.

– Ông Gin. Dồn hết vào đi!

Ông Gin nghe thế thì lẩm bẩm một loạt các lời niệm làm mấy viên đá trong tay mình sáng lên ánh sáng màu vàng rồi ném liên tục sáu lần vào Ian. Sáu viên đá bay v·út đi, cắm vào cơ thể mục nát của hắn ta, không có vẻ gì là gây được nhiều sát thương.

“Không đủ. Quá ít rồi.” Turan nghĩ thầm. Kể cả giờ nó có ép Hamh tung hết phi tiêu của mình hay liều lấy dao găm mà đâm thì sát thương dồn hết lại của cả đội cũng không thể g·iết được Ian. Chênh lệch cấp độ khiến cho hắn ta cực kỳ lì đòn. Turan cần nghĩ ra một cách giải quyết khác.

– Turan. Để tôi.

Là tiếng Tiffia. Turan quay lại thì thấy cô ta đang rút ra những tấm bùa phép ‘Tia điện’ loại phép duy nhất có thể xuyên qua cơn lốc hoa màu hồng nhạt kia. Bốn tấm cả thảy. Turan sững người. Nó không biết Tiffia có thực sự kích hoạt được hết tất cả hay không nhưng chắc chắn là cô ta sẽ gục luôn sau sự cố gắng rất có thể là vô ích này.



– Chờ đã.

Turan nói rồi bước nhanh lại dáng hình tên thanh niên lực lưỡng vẫn đang nằm trên đất từ đầu đến giờ: Darmil. Tình trạng của Darmil thì để tỉnh lại hẳn phải ngủ nghỉ nửa ngày là ít, nhưng Turan có cách khiến cậu ta tạm thời đủ sức để chiến đấu. Dù rằng cách này không chắc sẽ thành công, nhưng nó đã không còn lựa chọn khác.

Turan ngồi xuống cạnh Darmil, lấy ra một bông hoa Sinh Khất, mím môi mình kẹp lấy một cánh hoa mà bứt ra. Nó sau đó tiến sát lấy mặt cậu ta rồi rất nhẹ nhàng và cẩn thận mà đặt cánh hoa trên môi mình lên trán. Xong, nó cất tiếng:

– Sinh.

Cánh hoa trên trán Darmil rung nhẹ rồi tan ra thành những đốm sáng li ti màu hồng nhạt, lan tỏa ra phủ lấy khắp người cậu ta. Chốc, hai mắt Darmil mở ra, trừng nhìn về phía trước.

– Đau đầu quá…

Darmil rên rỉ, ngồi dậy lấy tay xoa đầu mình. Turan thấy lời cầu khấn của mình đã thành công, cũng không màng xem Darmil như thế nào, chỉ tay về phía cơn lốc đang ngày càng yếu dần bảo:

– Darmil. Giết hắn.

Darmil nhìn theo hướng chỉ tay của Turan, ngớ người ra một lúc. Cậu ta sau đó dường như được một thứ gì đó kích hoạt trong người, hai mắt sáng lên, mày nhăn lại, tay với lấy cái chùy gai mà đứng dậy.

Darmil muốn đánh rồi. Cậu ta nghiêng người lao đi thật nhanh, tiến thẳng tới tấm lưng dần mục nát đang hiện rõ lên khi lớp khí màu hồng nhạt đã bắt đầu tan đi.

Chiếc chùy gai được giơ cao lên rồi nện xuống thật mạnh vào đầu Ian khiến nó vẹo hẳn về một bên. Rồi một chùy, lại một chùy nữa. Darmil không định cho kẻ địch của mình có chút cơ hội phản kháng nào, liên tục đập ra bốn chùy, đến chùy thứ năm thì bị cánh tay phải của Ian chặn lại. Ian ngay sau đó liền tung ra một nắm đấm bằng tay còn lại vào mặt Darmil nhưng cùng lúc Darmil cũng dùng chân đạp một cú hết lực vào bụng hắn ta.

Hamh từ phía sau tận dụng việc Ian bận đối phó với Darmil thì rút dao ra đâm hai nhát vào hai chân hắn ta. Thế nhưng vết dao không hề sâu, và Ian cũng chẳng thèm quan tâm đến v·ết t·hương nhỏ như vậy.

Ông Gin không còn viên đá nào nữa thì chạy vào góc phòng nhặt lại cây thương của Ian. Ông ta lấy trớn, chạy thật nhanh với mũi thương chĩa về trước mà đâm thẳng đến Ian.

Ian dường như cảm nhận được điều đó, đột nhiên quay người qua. Thế nhưng hắn ta còn chưa kịp tránh đi mũi thương hay có hành động nào khác thì đã nhận phải một cú quật chùy của Darmil vào ngang ngực mà bị mất thăng bằng.

Mũi thương được đà lao đến còn Ian thì không tránh né được, b·ị đ·âm thẳng vào giữa ngực. Ông Gin tiếp tục chạy tới, đẩy lùi Ian đến gần sát tường mới ngừng lại mà thở hồng hộc.

Ian nhăn mặt, cắn chặt răng nhìn lấy mũi thương đang cắm vào ngực mình. Hắn ta sau đó lại quay mặt nhìn về phía Turan, miệng mở ra như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên được gì.

Rồi từng đốm sáng li ti bắt đầu lan ra từ người Ian. Những đốm sáng xuất hiện nhiều hơn, nhiều hơn nữa cho đến khi cơ thể của hắn ta hoàn toàn bị che lấp bởi màu trắng rồi tan biến đi mất.

Quái thống lĩnh Ian đ·ã c·hết.