Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 101




 

Tiêu Khải Lượng trực tiếp bị xe cứu thương mang đi, Quý Du Nhiên cũng đi đến bệnh viện để làm giám định thương tích, xem xét vết thương do hắn ta gây ra.

 

Thực trùng hợp, vị cảnh sát tiếp nhận vụ án cũng chính là người đã tiếp nhận vụ việc cưỡng hiếp xảy ra vào mùa hè năm ngoái kia của Quý Du Nhiên. Tuy rằng Tiêu Khải Lượng cưỡng gian không thành, nhưng tính chất phạm tội nghiêm trọng, nơi hiện trường chung cư thu được tinh dịch của hắn ta, hơn nữa còn có hung khí là con dao nhọn, dây thừng, tất cả công cụ gây án đều có đủ, chuyện phạm tội của Tiêu Khải Lượng đã ván đóng thuyền, tuyệt đối không chạy thoát được chế tài của pháp luật, nhẹ thì ba năm, nặng thì mười năm, tất cả sẽ chờ vào phán quyết của thẩm phán.

 

Hàn Đình là nhân chứng trong vụ án này, nên không thể làm luật sư cho Quý Du Nhiên, vì thế hắn liền gọi Liêu Bằng ngay trong đêm đến làm luật sư cho cô, hơn nữa điều khiến Quý Du Nhiên càng yên tâm hơn nữa, đó là cho dù luật sư đại diện là Liêu Bằng, thì họ vẫn sẽ có cách khiến cho Tiêu Khải Lượng nhận mức án 10 năm tù giam.

 

Vị cảnh sát nghiêm khắc nhắc nhở Quý Du Nhiên, thân gái ở một mình nhất định phải nâng cao cảnh giác bảo vệ bản thân, cũng nói nếu hôm nay không nhờ có vị Hàn luật sư này, thì cô không thiếu chịu nhiều đau khổ rồi.

 

Nói xong còn liếc mắt nhìn hai người bọn họ, nói lời ám chỉ Quý Du Nhiên, nếu đã gặp được đối tượng ưng ý, thì nên sớm kết hôn cũng là một chuyện tốt, ít nhất vào thời khắc gặp nguy hiểm thì trong nhà cũng có một người đàn ông che chở.

 

Quý Du Nhiên liếc nhìn Hàn Đình một cái, nghiêm túc nở nụ cười với viên cảnh sát: “Xin ngài đừng hiểu lầm, tôi và người này chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”

 

Vị cảnh sát nhìn Hàn Đình với một ánh mắt đồng tình, cũng không nói thêm gì nữa.

 

Bởi vì mặt còn sưng, Quý Du Nhiên không đi làm ở công ty, mà ở nhà điều khiển từ xa.

 

Sáng sớm hôm sau, Cảnh Hách Phàm đi công ty tìm cô nhưng không thấy, hỏi qua Tiểu Hạ thì mới biết Quý Du Nhiên bị bệnh nên ở nhà nghỉ ngơi, vì thế hắn vô cùng lo lắng chạy tới chung cư nhà cô.

 

Quý Du Nhiên vốn không định nói cho Cảnh Hách Phàm biết chuyện tối qua, chỉ nói bản thân không cẩn thận té trúng mặt, nhưng tờ biên bản báo án nằm trên bàn chưa kịp dọn cất, đã bị Cảnh Hách Phàm liếc mắt nhìn thấy, cuối cùng cô chỉ đành nói rõ mọi chuyện.

 

Sau khi Cảnh Hách Phàm nghe xong, hối hận đến mức muốn đấm thủng tường nhà, hắn ôm Quý Du Nhiên, trong miệng liên tục nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tối hôm qua tôi không nên rời khỏi nhà.”

 

Sau đó hắn mới hỏi tiếp Quý Du Nhiên: “Vậy tên ác ôn đó hiện giờ đang ở đâu?” Quý Du Nhiên theo bản năng trả lời rằng hắn ta còn đang ở bệnh viện.

 

Cảnh Hách Phàm lập tức xoay người cầm lấy chìa khóa xe, chờ tới khi Quý Du Nhiên kịp phản ứng thì hắn đã đi xuống dưới, cô gấp gáp ôm chầm lấy hắn, nói nếu hắn dám đi tìm Tiêu Khải Lượng để trả thù, thì về sau đừng mong gặp lại cô nữa!

 

Những lời này đã thành công ngăn chặn Cảnh Hách Phàm, khiến hắn kinh sợ, liên tục nói: “Được rồi, được rồi, tôi không đi nữa, chị đừng không để ý đến tôi.” Nói xong hai người trở lên lầu.

 

Sau đó, Nhiễm Nhất Bạch gọi video từ nước ngoài về, khi biết được chuyện này, khuôn mặt đen đi do đóng phim nháy mắt trở nên trắng bệch, lập tức la hét phải trở về nước.

 

Quả nhiên, sau khi cúp điện thoại được 2 phút, Quý Du Nhiên nhận được tin nhắn thời gian chuyến bay của Nhiễm Nhất Bạch nhắn cho cô, cũng nói rõ cô phải thành thật chờ hắn ở nhà, hắn sẽ lập tức trở về thăm cô.

 

Nhiễm Nhất Bạch vốn là ảnh đế trong nước, thời gian này đang diễn xuất ở nước ngoài, bây giờ lại muốn mỗi ngày ra ra vào vào nơi chung cư cô ở, vậy thì không nói cũng biết sẽ có bao nhiêu là phiền toái.

 

Vốn dĩ scandal giữa cô và Nhiễm Nhất Bạch đã tạm lắng xuống, nếu để ai chụp được cảnh này, thì có muốn giải thích cũng không thể rõ ràng được.

 

Dưới tình thế cấp bách, Quý Du Nhiên đành phải đem câu mà cô đã đe dọa Cảnh Hách Phàm lúc trước áp dụng lên người Nhiễm Nhất Bạch.

 

Quả nhiên hiệu quả.

 

Tuy vậy Nhiễm Nhất Bạch đến cùng vẫn là không yên tâm, trong điện thoại gọi về vẫn luôn dài dòng như bà mẹ già, dài dài ngắn ngắn dặn dò Quý Du Nhiên suốt 30 phút, tiếp đó lại đem chuyện này nói cho Giản Đông Thần, muốn Giản Đông Thạn Thần đến chăm sóc cho cô.

 

Không quá 30 phút sau, Giản Đông Thần xuất hiện ở chung cư của cô.

 

Sau khi đến nơi, hắn đã đề cập đến việc Quý Du Nhiên nên chuyển nhà, trong trung tâm thành phố hắn có một căn chung cư không gian lớn hơn đây khá nhiều, cùng với chế độ bảo an tốt gấp trăm lần.

 

Quý Du Nhiên cảm thấy mấy người đàn ông này đúng là chuyện bé xé ra to.

 

Tiêu Khải Lượng cũng không gây ra sóng gió gì lớn, nên không cần thiết phải lăn lộn bản thân nhiều như vậy, nhưng đối với chuyện xảy ra lần này, Cảnh Hách Phàm và Giản Đông Thần lại có chung một thái độ với nhau.

 

Vì thế ba giờ sau, công ty chuyển nhà đã đem toàn bộ đồ đạc của Quý Du Nhiên phân loại đóng gói xong xuôi, đưa đến nơi ở mới của cô, sau đó lại giúp cô sắp xếp hoàn chỉnh một lần nữa.

 

Toàn bộ quá trình đều không cần cô bận tâm một chút nào, chỉ là đến lúc cô đứng trong căn chung cư cao cấp được trang hoàng một cách xa hoa này, thì cô lại có chút luyến tiếc căn hộ nhỏ mà cô đã ở nửa năm trước.

 

Nghỉ ngơi tại nơi ở mới được hai ngày, Quý Du Nhiên nhận được cuộc gọi từ Tiểu Hạ.

 

“Quý tổng, Quý tổng, có chuyện không tốt rồi, có một cặp vợ chồng đến công ty chúng ta làm loạn.”

 

Sau khi nghe xong câu chuyện do Tiểu Hạ trình bày, trong lòng Quý Du Nhiên lộp bộp một tiếng.

 

Là cha mẹ của Tiêu Khải Lượng.

 

Bọn họ chắc là nghe từ miệng của Tiêu Khải Lượng về địa chỉ công ty của cô, sau đó lại không biết từ đâu mà có thể sao lại tìm được đến nơi, chạy đến trước cửa kêu oan.

 

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Hạ gửi đến cho Quý Du Nhiên một đoạn video.

 

Trong đó, là hình ảnh của một cặp vợ chồng tầm 60 tuổi, họ lôi kéo đồ trang trí trong công ty, trên miệng thì liên tục gào thét than khóc, người đàn bà còn muốn Quý Du Nhiên phải bồi thường cho Tiểu Lượng của họ.

 

Còn nói cái gì mà Tiêu gia bọn họ không thể đoạn tử tuyệt tôn, mất đường con cháu. Cái gì mà Quý Du Nhiên đã oan uổng con trai bọn họ, nói cô đã sớm ngủ với con trai bọn họ từ lâu, ở đâu ra cái vụ cưỡng gian.

 

Quý Du Nhiên tức đến run người, không chờ coi xong đoạn video thì đã bấm dừng.

 

Chuyện này hay rồi, rất nhanh thôi toàn bộ công ty sẽ đều biết chuyện.



 

Mấy kẻ tiểu nhân là khó chơi nhất, bản thân Quý Du Nhiên chưa từng gặp mặt bố mẹ của Tiêu Khải Lượng, nhưng trong ấn tượng của nguyên chủ thì đã từng gặp qua một lần, khi đó bố mẹ của Tiểu Khải Lượng cũng khá vừa lòng với nguyên chủ, một chút cũng nhìn không ra bản chất của bọn họ có thể vô lại không nói lý lẽ như vậy.

 

“Thật là một đám người thất đức!”

 

Quý Du Nhiên tức giận hất tung đồ đạc trên bàn, cái ly ngã xuống đất vang lên một tiếng xoảng, làm cho dì Ngô giúp việc trong nhà hoảng sợ chạy đi gọi điện thoại cho Giản Đông Thần.

 

Vào lúc cô đã thay xong quần áo chuẩn bị đến công ty gặp mặt hai người đó, thì Tiểu Hạ gọi đến một lần nữa. “Quý tổng, chị không cần lo lắng nữa đâu ạ, mới vừa rồi Giang tổng đã tới, ngài ấy đã xử lý tốt chuyện này rồi ạ.”

 

“Giang Dĩ Thành? Anh ấy tự mình tới?” Quý Du Nhiên mới vừa mang vào một bên giày, một chiếc giày khác còn đang cầm trên tay.

 

“Đúng vậy!” Trong giọng nói của Tiểu Hạ không che giấu được sự sùng bái: “Lúc chị không ở đây, anh Triệu giám đốc nhân sự đã báo cho Giang tổng, cũng không biết Giang tổng đã nói gì với hai người đó, chỉ chốc lát sau họ liền xám xịt mặt mày rời đi.”

 

Quý Du Nhiên sửng sốt hai giây, nhớ tới giám đốc nhân sự họ Triệu là người mà Giang Dĩ Thành phái đến cho cô.

 

Chuyện Tiêu Khải Lượng xông vào nhà cô, cô cũng không hề đề cập với Giang Dĩ Thành, cũng không biết Giang Dĩ Thành nghe qua lời nói phiến diện của bố mẹ Tiêu thì đánh giá câu chuyện như thế nào, cuối cùng thì hắn làm sao giúp cô giải quyết được phiền toái đến từ hai vợ chồng nọ.

 

Quý Du Nhiên muốn nhắn hai chữ “cảm ơn” với Giang Dĩ Thành, nhưng suy nghĩ kỹ càng, cô lại nhắn cho hắn một tin dài hơn.

 

[Hôm nay có rảnh không? Muốn gặp mặt anh để nói lời cảm tạ.]

 

Rất nhanh, Giang Dĩ Thành đã trả lời tin nhắn [Buổi tối.]

 

Quý Du Nhiên nhắn tin địa chỉ nhà mới cho hắn.

 

Đến tối, Giang Dĩ Thành đúng hẹn đến nhà.

 

Hắn kinh ngạc khi nhìn thấy người mở cửa là Giản Đông Thần, Giản Đông Thần cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy hắn, sau đó cất giọng với ngữ khí không mấy thân thiện: “Anh tới đây làm gì?”

 

Giang Dĩ Thành cười cười: “Tôi không phải tới tìm anh.”

 

Mèo hoang nhỏ này thật là! Hắn còn đang nghĩ rằng đêm này sẽ có một tối tuyệt vời với cô.

 

Giản Đông Thần chắn trước cửa, không hề có ý định nhượng bộ: “Đây là chỗ của tôi, không chào đón anh đâu, mời anh đi cho.”

 

Tính cách Giang Dĩ Thành tốt đẹp nên không thèm phản ứng với Giản Đông Thần, hắn chỉ nhìn về phía Quý Du Nhiên đang đi ra từ phòng ngủ, cười hỏi: “Không mời tôi đi vào sao?”

 

Quý Du Nhiên tức giận, đẩy Giản Đông Thần qua một bên, trách cứ nói: “Anh chắn ở đây làm gì? Người là do tôi mời đến đó.”

 

Bố mẹ của Tiêu Khải Lượng làm loạn ở công ty, tạo thành ảnh hưởng xấu, Giang Dĩ Thành là cổ đông lớn của công ty, có quyền lợi được biết mọi chuyện xảy ra.

 

Cô mời Giang Dĩ Thành vào trong thư phòng.

 

Giản Đông Thần vẫn luôn đứng trước cửa thư phòng, tâm sự trùng trùng, hai chân liên tục đi qua đi lại.

 

Khi dì Ngô bưng nước và đồ ăn nhẹ đến đây, vừa vặn thấy Giản Đông Thần đang nghiêng người áp tai vào cửa thư phòng, thấy bà đến, hắn lập tức đứng thẳng người ho khan hai tiếng.

 

“Tôi muốn nhắc cô ấy đừng quên chườm khăn tiêu sưng, nếu bà định đi vào thì nhớ nhắc cô ấy.”

 

Dì Ngô nói một tiếng đồng ý, lại nghĩ thầm trên mặt của Quý Du Nhiên đã tốt lên rồi, từ ngày hôm qua là đã không cần chườm khăn nữa rồi mà.

 

Chờ dì Ngô ra khỏi thư phòng, Giản Đông Thần gọi bà đứng lại.

 

“Cái kia, bọn họ… ở bên trong làm cái gì?”

 

Dì Ngô muốn nói lại thôi.

 

Khi bà đi vào thì phu nhân và vị Giang tiên sinh kia thật ra không làm gì cả, chỉ là đang nói chuyện, nhưng hai người ngồi rất gần nhau, Giang tiên sinh vẫn còn luôn cầm tay của phu nhân, nhưng, bà phải nói với tiên sinh như thế nào đây?

 

Dì Ngô chỉ mới tới làm ở đây mấy ngày, còn chưa rõ ràng lắm mối quan hệ giữa Giản Đông Thần, Quý Du Nhiên và Giang Dĩ Thành, bà vẫn luôn cho rằng Giản Đông Thần và Quý Du Nhiên là vợ chồng.

 

Nhưng liên tục mấy ngày nay, bà chưa lần nào thấy Giản Đông Thần ngủ lại qua đêm ở đây, lúc đối với mặt phu nhân, bản thân tiên sinh luôn là bộ dáng nhân nhượng, lại nghĩ đến khuôn mặt hơi sưng của Quý Du Nhiên.

 

Dì Ngô lập tức bổ não cho bản thân trích đoạn người chồng bạo lực gia đình, sau đó cầu mong tha thứ, tiếp đó người vợ ngoại tình để trả thù.

 

Bà đã thấy rất nhiều chuyện xảy ra trong các gia đình có tiền, cũng hiểu ra bản thân đừng nên dây vào những

chuyện không liên quan đến mình, cũng như đừng nói những lời không nên nói, thật thà làm tốt bổn phận của bản thân là được rồi.

 

Vì thế bà nghĩ nghĩ, rồi nói với Giản Đông Thần: “Phu nhân và Giang tiên sinh đang nói chuyện ạ.” Trái tim đang treo cao của Giản Đông Thần cuối cùng cũng được hạ xuống, sau lại nghe được hai chữ “phu nhân”, trên khuôn mặt căng chặt còn lộ ra một chút ý cười, rồi nói với dì Ngô: “Mọi chuyện xong xuôi rồi thì dì đi nghỉ ngơi đi."

 

Dì Ngô đáp ứng một tiếng, nhưng vẫn đi đến phòng bếp pha cho Quý Du Nhiên một ly trà tim sen có tác dụng an thần, giúp ngủ ngon.

 

Chờ khi bà bưng trà tim sen đến, thì Quý Du Nhiên và Giang Dĩ Thành cũng vừa vặn bước ra từ thư phòng.



 

Giang tiên sinh có tâm tình không tồi, nói gì đó bên tai của phu nhân, chọc cho phu nhân đỏ bừng cả mặt. Nhìn kỹ thì khuôn mặt của phu nhân cũng không còn điểm nào đáng ngại, cũng không hiểu tại sao, trên môi lại có chút sưng, đỏ rực và kiễu diễm như một đóa hồng.

 

Chờ sau khi Giang tiên sinh rời đi, khuôn mặt vất vả lắm mới có chút tươi cười của tiên sinh đều đã đen thui trở lại, tiên sinh đẩy mạnh phu nhân vào phòng ngủ, hai người ở trong phòng đã xảy ra khắc khẩu.

 

Dì Ngô chỉ mơ hồ nghe được vài câu, cái gì mà hắn không phải là người tốt, sao em có thể cùng với hắn như vậy, chuyện xảy ra khi nào.

 

Tiếp đó lại nghe tông giọng của phu nhân nâng cao lên mấy bậc, cái gì mà tôi nguyện ý, anh ấy giúp tôi, anh không có quyền quản chuyện gì gì đó.

 

Cuối cùng âm thanh khắc khẩu biến thành dạng âm thanh khiến người nghe đỏ mặt hồng tai, dì Ngô nhanh chóng quét dọn phòng khách rồi trở lại phòng ngủ của mình, trà tim sen cuối cùng không có cơ hội đưa vào phòng.

 

Mãi đến ban đêm khi bà đi tiểu đêm, dì Ngô vẫn loáng thoáng nghe được trong phòng ngủ chính truyền ra một số âm thanh đáng xấu hổ.

 

Thật là ngại quá đi thôi.

 

Nghỉ ngơi liên tiếp 5 ngày, Quý Du Nhiên cuối cùng cũng đã đi làm.

 

Một hồi náo loạn của bố mẹ Tiêu Khải Lượng chỉ như một hòn đá nhỏ ném vào hồ nước, chỉ bắn lên vài giọt nước, chứ không hề nhấc lên sóng to gió lớn nào, hơn nữa từ sau ngày hôm đó, bọn họ không hề đến công ty thêm lần nào nữa.

 

“Anh rốt cuộc đã nói gì với hai người đó?” Đêm đó, Quý Du Nhiên đã hỏi câu này với Giang Dĩ Thành khi ở trong thư phòng.

 

Một đôi vợ chồng khó chơi như vậy, đã dễ dàng bị đuổi đi bởi Giang Dĩ Thành, nên Quý Du Nhiên rất tò mò hắn đã dùng phương pháp nào.

 

Giang Dĩ Thành liếp tiếp hôn cô một hồi lâu, sau đó vuốt ve nửa bên mặt bị Tiêu Khải Lượng tát của cô, ánh mắt hắn tối tăm, nói: “Không có gì, tôi chỉ nói với bọn họ, nếu còn tiếp tục nháo loạn thì tôi cũng đưa luôn bọn họ vào tù, để họ ở trong đó chăm sóc con trai tốt của mình.”

 

Ok, đơn giản thô bạo như vậy là cùng.

 

Giang Dĩ Thành tiếp tục hôn môi cô, vừa hôn vừa nói: “Đối phó với mấy người vô lại thì nên dùng phương pháp này.”

 

Mấy ngày Quý Du Nhiên không ở công ty, mọi chuyện ở đây vẫn diễn ra như thường nhật, Giang Dĩ Thành còn phái thêm mấy người đến giúp cô làm việc, Giản Đông Thần cũng giúp cô lo lắng mọi việc, các hạng mục công việc còn trơn tru hơn so với khi cô có mặt ở công ty, thậm chí sản phẩm mới còn được ra mắt trên thị trường online sớm hơn so với dự định.

 

Quý Du Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân CEO là mình đây hơi có chút vô dụng rồi, cô không thể không thừa nhận, cô chỉ hiểu thiết kế, trên phương diện kinh doanh thì hai tên gia hỏa kia tốt hơn cô nhiều.

 

Thẩm Từ Mỹ nghe nói Quý Du Nhiên tới công ty, thịch thịch thịch chạy tới. “Uy! Thế nào rồi? Khí sắc trông có vẻ tốt đấy! Không thể nhìn ra là người mới khỏi bệnh.”

 

“Đúng rồi, tôi thấy cái vị Giang chủ tịch đối xử với cô không tệ chút nào, còn có cả chủ tịch của tập đoàn Giản Ảnh, hắn cũng có ý tứ với cô đúng không? Hơ hơ.”

 

Quý Du Nhiên đầu cũng không ngẩng, chuyên chú vẽ: “Cô đã quên gõ cửa, còn nữa, tên của tôi không phải là Uy.”

 

Thẩm Từ Mỹ trợn trắng mắt, lui trở lại giả bộ gõ vài cái vào cánh cửa, kéo dài giọng nói: “Quý~ tổng~ tôi vào được không ạ?”

 

“Ừ, vào đi.”

 

Quý Du Nhiên tìm từ trong túi đồ ăn vặt mà các nhân viên nữ trong công ty mua cho cô, ném một gói kẹo cho Thẩm Từ Mỹ: “Cô không đi theo học tập với Lục Bắc đi, lại tới đây tìm tôi làm gì?”

 

Thẩm Từ Mỹ lôi ra một viên kẹo được bọc sặc sỡ, xé bọc, ném kẹo vào miệng: “Đừng nói đến tên tiểu tử kia nữa, anh ta sợ tôi làm trở ngại, luôn muốn tôi cách xa khỏi anh ta, không cần làm anh ta vướng tay vướng chân, hừ, người gì mà

cứ như đầu gỗ.”

 

Thẩm Từ Mỹ như được bật trúng đài, liên tục nói xấu về Lục Bắc, Quý Du Nhiên nghe trong chốc lát rồi đánh gãy lời nói của cô ấy: “Cô tới tìm tôi là để cáo trạng về cậu ấy?”

 

Thẩm Từ Mỹ lúc này mới nhớ tới ý đồ khi đến đây của mình, nở nụ cười không có chút ý tốt, hạ giọng nói: “Cái kia, cô đem anh Tiểu Phàm nhường lại cho tôi đi.”

 

Quý Du Nhiên dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô ấy.

 

Thẩm Từ Mỹ bĩu môi: “Ai nha! Hai người đàn ông kia cô tùy tiện chọn một người là được rồi không phải sao? Có gì cứ mãi bá chiếm anh Tiểu Phàm? Tôi từ nhỏ đến lớn đều không có mộng tưởng gì cả, ước muốn duy nhất đó chính là được gả cho anh ấy. Quý tổng ơi, chị Quý à, chị thành toàn cho em đi! Được không?”

 

Quý Du Nhiên cúi đầu, bút vẽ lay nhẹ.

 

“Tôi chưa bao giờ chiếm giữ hắn không buông, hắn vẫn luôn tự do.”

 

Ánh mắt Thẩm Từ Mỹ sáng ngời: “Thật sao? Vậy nếu tôi đoạt anh Tiểu Phàm từ cô, thì cô cũng không để ý, đúng không?”

 

Không biết sao, một đường thẳng đơn giản nhưng cả hai lần tay cô đều run lên, Quý Du Nhiên dùng cục tẩy tẩy đi nét vẽ hỏng kia, nhàn nhạt nói.

 

“Đương nhiên không để ý, chúc cô thành công.”

 

Cánh cửa đang khép hờ đột nhiên bị đẩy ra, Quý Du Nhiên cùng Thẩm Từ Mỹ đều sửng sốt, hai người đồng thời nhìn ra hướng cửa.

 

Trên khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Hách Phàm bị che kín bởi sự lạnh lùng, nơi đáy mắt là nỗi thương tâm không cách nào hòa tan được.

 

“Quý Du Nhiên, tôi đối với chị mà nói, đều không chút quan trọng nào sao?”

 

------oOo------