6h30 sáng, Quý Du Nhiên gắng gượng thân thể, cố gắng thức dậy ăn sáng, lăn lộn cả một đêm khiến cô thật sự đói bụng, hơn nữa cô cũng không muốn bà nội Hàn nhìn ra điểm khác thường.
Tối hôm qua, cô và Hàn Đình “làm” cả đêm ở trong xe, sáng nay mãi đến khi mưa tạnh mới dừng lại, Hàn Đình ôm cô trở về phòng. Quý Du Nhiên tin rằng nếu không phải bởi vì hết mưa thì hàng xóm xung quanh đi ra đồng làm việc, chắc Hàn Đình vẫn sẽ tiếp tục “thao” cô.
Cô đúng là trêu nhầm người rồi. Không gian bên trong xe có hạn, cô xin tha không có tác dụng, vẫn bị đè trên ghế mặc cho Hàn Đình lăn qua lộn lại liên tục, rót cho một bụng tinh dịch, đến giờ khe huyệt vẫn còn nóng rát, môi âm hộ sưng lớn, mỗi lần đi đều là một trận đau rát.
Đúng là mặt người dạ thú!
Đàn ông nhìn văn nhã như vậy, đến khi “lên giường” cũng thật sự tàn nhẫn, không hề nương tay chút nào!
Quý Du Nhiên hung tợn trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội, múc một muỗng cháo húp xong.
“Tôi đoán... trong lòng em đang mắng tôi, ắt là do nơi nào đó còn đau phải không?” Hàn Đình lột một quả trứng gà, đặt vào trong chén cho cô.
Mặt Quý Du Nhiên đỏ lên, cuống quýt nhìn thoáng qua bà Hàn đang ở trong phòng bếp, chỉ sợ bà ấy nghe được câu nói của Hàn Đình.
“Yên tâm, bà nội không nghe được đâu, sáng này em cứ ở trong phòng ngủ bù, tôi còn phải đi tảo mộ, trưa mới về.” Cái muỗng trên tay Quý Du Nhiên ngừng lại một chút, đang suy nghĩ có nên đi cùng Hàn Đình hay không.
Nhưng cô đi với thân phận gì? Bạn bè? Khách hàng? Bạn gái giả? Hình như tất cả đều không thích hợp. Nhưng cô chỉ ăn không ngồi rồi ở nhà người ta thì cũng không được lễ phép mà, phải không?
“Trước đến nay vẫn đều là tôi tự đi một mình, em cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi đi, lấy sức đến chiều chúng ta về lại thành phố.”
Gia hỏa này có thuật đọc tâm sao? Cô còn chưa nói câu nào mà hắn đã đoán được rồi!
Từ trước Quý Du Nhiên đã sớm phát hiện điểm này, Hàn Đình đặc biệt hiểu cô, cô nghĩ cái gì hắn đều biết, giống như lần trước ở nhà hàng Nhật Bản vậy, cô tưởng là Hàn Đình chỉ trùng hợp gọi trúng những món cô thích ăn, nhưng khi hai người nói chuyện trên đường trở về thăm bà nội Hàn, cô mới biết được hóa ra Hàn Đình là căn cứ vào hai món ăn mà cô nêu ra lúc ban đầu, từ đó mà đoán được khẩu vị yêu thích của cô.
Người làm nghề luật sư thật đáng sợ, mỗi một chi tiết đều có thể quan sát kỹ lưỡng đến vậy.
Bất quá, ở cùng dạng đàn ông như Hàn Đình thật sự rất thoải mái, muốn nói cái gì hay muốn làm cái gì, chỉ cần cho hắn một ánh mắt là hắn hoàn toàn hiểu được ý mình, không cần hao tổn tâm tư gì, điều này rất thích hợp với phụ nữ ngại phiền toái như Quý Du Nhiên.
Quả nhiên đúng như dự đoán của Hàn Đình, sau khi ăn sáng xong, cả người Quý Du Nhiên đều đã trở nên quá uể oải, Hàn Đình nói với bà nội mình là do tối qua vì tiếng sấm nên cô ngủ không được ngon, nghe thấy lời này khiến hai bên tại của Quý Du Nhiên đỏ rực lên.
Cô ngủ thẳng một giấc đến trưa, sau khi tỉnh lại, tinh thần của Quý Du Nhiên đã phục hồi, sau khi ăn uống no đủ, cô và Hàn Đình lên đường về lại thành phố.
Trí nhớ của bà nội Hàn hôm nay không tệ lắm, trước khi đi, còn nắm tay cô nói thật nhiều, dặn dò cả chục lần mới để cô và Hàn Đình rời đi.
Khi xe chạy ra tới thôn, người dân nhiệt tình mang theo các đặc sản địa phương biếu tặng cho Hàn Đình, làm cho trên xe chất một đống đồ ăn thức uống.
Tiểu Vân cũng được thím Thẩm ôm đến, Quý Du Nhiên yêu thích nắm lấy tay của cô bé.
“Tỷ tỷ. Lắc… lắc... xe lắc.” Tiểu Vân chỉ vào xe của Hàn Đình, nói lời bập bẹ.
Quý Du Nhiên sửng sốt một chút, liền nghe dì Vương đứng bên cười giải thích: “Đứa nhỏ Tiểu Vân sáng nay dậy sớm, tự mình tỉnh dậy bò đến cửa sổ, chắc là nhìn thấy xe của cậu Hàn, nên nãy giờ cứ nhắc mãi thôi.”
Mặt Quý Du Nhiên thoáng chốc đỏ rực, vậy mà Hàn Đình vẫn không biến sắc, trên mặt còn nở nụ cười mỉm nhẹ: “Có thể là do tối hôm qua gió lớn quá.”
Gió phải lớn đến cỡ nào mới làm xe lắc vậy chứ. Quý Du Nhiên không còn mặt mũi để đứng tiếp chuyện nữa, vội vàng nói lời tạm biệt với mọi người rồi trốn nhanh vào trong xe.
Màn đêm buông xuống, đèn đường rực rỡ hẳn lên.
Một chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi ngừng phía bên đường của một tòa chung cư.
Trên ghế sau, người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng ngước nhìn về tòa chung cư hơn hai mươi lầu, trong ánh mắt là sự thâm trầm sâu lắng.
“Chủ tịch, có cần chạy đến dưới chung cư không ạ?” Nơi ghế điều khiển là một người tài xế trẻ tuổi, câu nệ dò hỏi với người đàn ông ngồi phía sau.
Người đàn ông vuốt ve USB trong tay, nhàn nhạt nói: “Cứ dừng ở nơi này đi.”
Trong một tháng ở bên cô, hắn vậy mà lại chưa từng biết cô sống ở đâu, có thể tìm được căn chung cư này đã khiến hẳn mất nhiều công sức, cả số tầng số phòng của cô, hắn cũng không biết rõ.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, rốt cuộc cũng đã tới 11h đêm, dưới lầu chung cư xuất hiện một chiếc xe việt dã. Bên trong xe là một cặp nam nữ, tuy hình dáng mơ hồ, nhưng Giản Đông Thần vẫn có thể nhận ra rõ ràng, ngồi trên ghế phụ, chính là người phụ nữ mà hắn đang chờ đợi.
Chỉ là, cô đang hôn một đàn ông khác.
Quý Du Nhiên mang theo ánh mắt mê ly, nhưng vẫn gắng gượng cất giọng điệu yêu kiều của mình nói: “Được rồi, tôi phải lên nhà thôi.”
Đầu ngón tay của Hàn Đình vuốt ve cằm của cô, ngữ điệu ái muội: “Quý tiểu thư không định mời tôi lên uống ly nước sao?”
Quý Du Nhiên lập tức trừng mắt nhìn Hàn Đình một cái.
Trước khi xe đi vào đường cao tốc, Hàn Đình đột nhiên cua xe vào một con đường nhỏ, tắt máy xe tiếp tục cùng cô “mây mưa” thêm một trận nữa, nếu không phải do đoạn “nhạc đệm” này, bọn họ đã có thể trở về từ một tiếng đồng hồ trước.
Còn tính lên ngồi? Cô không ngốc như vậy đâu!
“Không được, Hàn luật sư cũng đã mệt mỏi rồi, nên sớm trở về nghỉ ngơi đi.” Quý Du Nhiên nhấn mạnh vào chữ “mệt” trong câu.
Hàn Đình ngồi thẳng người lại, mỉm cười.
“Vậy thì thật đáng tiếc, tôi vừa mới nhận được tin nhắn từ trợ lý, rằng cậu ta đã nắm được chứng cứ mấu chốt về việc Giang Dĩ Nhu hối lộ giám khảo cuộc thi, tôi còn đang định thương lượng với Quý tiểu thư đây.”
Giản Đông Thần ngồi ở trong xe liên tục nhìn về hướng chiếc xe kia, mãi một lúc sau hai người đó mới xuống xe.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang được cắt may khéo léo vừa vặn, thân hình cao gầy thon dài, chỉ là không thể nhìn được chính diện. Hắn cầm theo một chiếc vali màu bạc khá quen mắt, sau đó ôm lấy cô gái bên cạnh, cùng nhau đi vào chung cư.
Có thể xác định, người này không phải là Nhiễm Nhất Bạch.
Cô lại có đàn ông khác.
Nơi vùng ngực đột nhiên truyền đến một cơn co rút.
Người đàn ông kia... rốt cuộc là ai!?
Quý Du Nhiên lại một lần nữa thua cuộc dưới sự phúc hắc của Hàn Đình, vừa vào cửa, đèn còn chưa bật, cô đã bị ấn vào bên tường.
“Hàn Đình. A. từ từ.” Cánh môi bị bắt lấy, trong quần nhanh chóng có thêm một bàn tay hư hỏng nào đó, ngón tay linh hoạt vuốt ve khe huyệt của cô.
Quý Du Nhiên đè tay hắn lại, cố gắng đẩy người đàn ông đang động dục trên người mình ra.
Hàn Đình rút tay ra khỏi quần của Quý Du Nhiên, rồi lại đưa tới trước mặt cô, trên ngón tay thon dài dấp dính một ít chất lỏng, hắn câu khóe môi, dùng chất giọng dễ nghe của mình, nói: “Hình như… không cần chờ đâu.”
“Từ đã! Thả tôi xuống trước đã!”
Quý Du Nhiên bị Hàn Đình nâng lên, bế vào phòng ngủ.
Trong màn đêm, con đường vốn vào ban ngày xe cộ tấp nập, lúc này lại hoàn toàn vắng lặng.
Người tài xế trẻ tuổi cố nén xúc động muốn ngáp, một lần nữa cẩn thận cất lời dò hỏi người đàn ông ngồi ghế sau.
“Chủ tịch, còn phải chờ nữa sao ạ?” Đã chờ suốt hai tiếng đồng hồ rồi.