Phép Tắc Thượng Vị

Chương 113




 

Đồng hồ tích tắc tích tắc, ngọn đèn bừng sáng trong đêm tối.

 

Cảnh Hách Phàm lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh, vặn nắp, tu một hơi lớn hết nửa bình, uống xong thì đưa mắt nhìn sang, trùng hợp thấy Giản Đông Thần và Giang Dĩ Thành cũng vừa nói chuyện điện thoại xong, bước ra từ thư phòng và phòng ngủ phụ.

 

Hắn cười nhạo một tiếng.

 

“Hai vị công việc bận rộn thế, vẫn là nên rời đi đi, nơi này không cần nhiều người tụ tập vậy đâu.”

 

Chỉ trong vòng mười phút, hai người bọn họ đã tiếp khoảng 6 7 cuộc gọi.

 

Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần tỏ vẻ như không nghe thấy lời châm chọc của Cảnh Hách Phàm, hai người ngồi trở lại trên ghế sô pha, Cảnh Hách Phàm bĩu môi, đành phải lấy ra hai chai nước khác đưa cho bọn họ.

 

Giản Đông Thần nhận chai nước, nhưng không mở nắp, hắn lạnh giọng cất lời hỏi Cảnh Hách Phàm: “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”

 

Hắn từng lén cho người điều tra bối cảnh của tên tiểu tử này, nhưng lại không tra ra được tin tức hữu dụng gì, chỉ biết đó là một tên công tử nhà giàu ăn chơi trác táng từ Mỹ về, Giản Đông Thần rất lấy làm ngạc nhiên tại sao Quý Du Nhiên lại quen biết với hạng người như thế này.

 

Theo sự hiểu biết của hắn với cô ấy, thì cô ắt hẳn sẽ không chủ động tiếp xúc với dạng nhóc con choai choai như thế này.

 

Giang Dĩ Thành nhìn như không thèm để ý, kỳ thật cũng đang chờ câu trả lời từ Cảnh Hách Phàm.

 

Cảnh Hách Phàm gối tay sau đầu, hai chân bắt chéo, bộ dạng vô cùng tự tại.

 

“À, nửa năm rồi.”

 

Tâm tư Giản Đông Thần trầm xuống, lúc ấy, không phải cũng chính là lúc cô và hắn quen biết nhau đó sao? Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện.

 

“Lần cô ấy đi nước ngoài, là đi cùng với cậu?”

 

Khóe môi Cảnh Hách Phàm nâng lên.

 

“Không sai, chính là tôi mang cô ấy đi.” Nói xong, hắn còn ý vị thâm trường mà liếc nhìn Giản Đông Thần một cái: “Lần đó đúng là một chuyến du lịch khó quên!”

 

Giản Đông Thần nhấp môi, lồng ngực ập lên sự tức giận.

 

Hóa ra, là do chính hắn đã tạo cho bọn họ một cơ hội tốt!

 

Cảnh Hách Phàm nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ chính, nghĩ thầm tên Nhiễm Nhất Bạch đã vào trong đó tận hai mươi phút, nói cái gì mà mãi tới giờ vẫn chưa xong?

 

Không phải là…

 

Trong đầu đột nhiên có một suy nghĩ nhảy ra.

 

Hắn đột ngột đứng lên, phát hiện ánh mắt kinh ngạc của Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần đang nhìn mình, hắn làm bộ duỗi người.

 

“Các anh ngồi đi, tôi vào xem hai người bọn họ.” Sau đó, hai tay hắn cắm túi quần, chậm rì rì bước tới phòng ngủ.

 

Trong phòng ngủ, Quý Du Nhiên ghé vào trên giường, miệng gắt gao cắn gối đầu, nỗ lực làm chính mình không phát ra âm thanh.

 

“Mông nâng lên một chút!”

 

Âm thanh của Nhiễm Nhất Bạch khàn khàn lại pha chút phẫn nộ, hắn bóp eo nhỏ của Quý Du Nhiên, dùng sức lôi về phía mình, côn thịt cắm vào toàn bộ, được hoa tâm siết lại gắt gao.

 

Từ ngày hắn đi nước Mỹ đóng phim đến giờ, đã rất lâu rồi không làm, trong người đã sớm nghẹn một thân dục hỏa, động tác thao lộng đặc biệt dũng mãnh, mỗi một lần đều là cắm vào nơi sâu nhất, tựa hồ như muốn xuyên thủng cái huyệt dam đãng này.

 

Quý Du Nhiên khi nãy đã chơi qua một lần “xe chấn” với Cảnh Hách Phàm, cánh hoa hiện tại vẫn có chút sưng, còn chưa kịp hòa hoãn lại, thì hiện tại đã bị thứ đồ vật to lớn của Nhiễm Nhất Bạch làm cho dam thủy tuôn trào.

 

Cô không dám mở miệng, sợ rằng nếu bây giờ mà không cắn lấy gối đầu, thì tiếng thét chói tai chực chờ bên miệng sẽ bị mấy người đàn ông còn lại nghe được.

 

Cô hiện tại vô cùng hối hận, hối hận chính mình vừa rồi lại đi nói câu nói kia, đã chọc giận Nhiễm Nhất Bạch.

 

“Tôi đang nghĩ sao anh lâu như vậy không đi ra, khẳng định là đang làm chuyện gì đó.”



 

Quý Du Nhiên nghe được tiếng nói thì cả kinh, vừa nhấc đầu, phát hiện Cảnh Hách Phàm hai tay khoanh lại dựa vào cánh cửa, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào cô.

 

May mắn, hắn đã đóng cửa.

 

May mắn, người tiến vào là hắn.

 

“Tiểu Phàm. Tôi. A ưm.”

 

Nhiễm Nhất Bạch sớm đã biết Cảnh Hách Phàm tiến vào, hắn cũng không khóa cửa, tuy rằng hắn thời thời khắc khắc đều muốn thao người phụ nữ này, nhưng đúng là khi nãy hắn thật sự chỉ muốn tâm sự với cô, không ngờ tới…

 

Ánh mắt Nhiễm Nhất Bạch tối sầm lại, thịt căn tàn nhẫn thao lộng vài cái, Quý Du Nhiên nhanh chóng cắn chặt cái gối, thấp giọng nức nở.

 

Tuy rằng Cảnh Hách Phàm và Nhiễm Nhất Bạch đã từng cùng thao qua cô, nhưng thời điểm đó cũng cách đây khá lâu, nên cô không tránh khỏi có chút đỏ mặt.

 

“Tiểu Phàm… cậu… trước tránh qua chỗ khác đi.” Quý Du Nhiên cũng không biết làm sao mới tốt, sợ bị Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần ở bên ngoài phát hiện, cô cũng không dám lập tức đuổi Cảnh Hách Phàm ra ngoài.

 

“A, người phụ nữ ngu ngốc này giờ cũng biết xấu hổ rồi à, khí thế hùng hồn lúc nãy đâu rồi?”

 

Nhiễm Nhất Bạch ấn lưng Quý Du Nhiên xuống, khiến cô giống như một con chó cái dẩu mông lên, giúp côn thịt của hắn đi vào sâu hơn, cắm cho tiểu huyệt văng nước khắp nơi.

 

“Anh gấp gáp như vậy sao? Không sợ hai tên ngoài kia nghe được à?”

 

Cảnh Hách Phàm tuy rằng biểu tình thì bình tĩnh, nhưng trong máu đang sôi trào ùng ục, vừa rồi trên xe chỉ làm vội vã cho xong việc, hắn căn bản vẫn chưa tận hứng.

 

Nhiễm Nhất Bạch ngừng lại, rút dương vật ra, côn thịt màu đỏ tím dính lấp lánh dam thủy, vừa rút ra thì chớp mắt đã có tinh dịch phóng xuất.

 

Không có bàn tay nâng đỡ của Nhiễm Nhất Bạch, hai mông Quý Du Nhiên lập tức sụp xuống, còn chưa kịp để cô lấy lại vài hơi thở, liền bị Nhiễm Nhất Bạch nâng lên tiếp, tách hai chân ra, côn thịt lần nữa đẩy đi vào, lấp đầy hoa tâm.

 

Một bên thao lộng, một bên hắn nói: “Tiểu tử, đó là do cậu không biết cô ấy vừa mới nói gì, không bằng để tôi nói cho cậu nghe, nghe xong để xem cậu có nhịn được hay không.”

 

“Nghe nói anh đã bán công ty giấy Thần Long.”

 

Sau khi Cảnh Hách Phàm rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần hai người.

 

“Không sai.”

 

Tay của Giang Dĩ Thành đặt lên gối dựa, không ngừng gõ nhẹ.

 

Giản Đông Thần âm thầm nắm chặt tay.

 

Công ty giấy Thần Long này vốn là sản nghiệp khi trước của Giản thị, sau khi Giản thị phá sản, thì bị Giang thị nhân lúc cháy nhà hôi của mà mua lại với giá thấp.

 

Tháng trước hắn đã cùng Giang Dĩ Thành đàm phán, tính dùng giá cao mua lại những sản nghiệp lúc trước, nhưng Giang Dĩ Thành đã trực tiếp cự tuyệt hắn.

 

Kết quả, vừa quay đầu đã bán cho người khác, này nói rõ là hắn (GDT) cố ý chơi mình.

 

Giang Dĩ Thành biết Giản Đông Thần suy nghĩ cái gì.

 

Muốn trách cũng chỉ có thể nói đến mèo hoang nhỏ ở bên trong kia.

 

Ai bảo Giản Đông Thần và hắn cùng thích chung một người chứ?

 

Vốn dĩ bọn họ chỉ là đối thủ trên thương trường, hiện giờ còn thêm là tình địch của nhau.

 

“Anh muốn sản nghiệp của Giản thị, kỳ thật cũng không phải là không có biện pháp, chỉ cần anh đồng ý với tôi một chuyện, tôi liền đem chúng trả lại cho anh, một phân tiền cũng không lấy, thế nào?”

 

Giản Đông Thần quay đầu nhìn chằm chằm Giang Dĩ Thành, trong mắt tràn đầy sự cảnh giác.

 

“Là chuyện gì?”

 

Giang Dĩ Thành nhìn phòng khách một vòng.

 



“Anh rời khỏi nơi này đi.”

 

Giản Đông Thần nheo mắt lại, như là nghe được một chuyện gì buồn cười lắm.

 

“Không đời nào.”

 

Tiếp theo hắn lại cười lạnh một tiếng: “Anh cho rằng nếu không có tôi, thì cô ấy chính là của một mình anh sao?”

 

Giang Dĩ Thành không nói chuyện.

 

Hắn đương nhiên rõ ràng, không có một Giản Đông Thần, hắn còn có những tình địch khác, nhưng dù sao cũng phải từng bước từng bước giải quyết không phải sao?

 

Hai người an tĩnh trong phút chốc.

 

Giang Dĩ Thành đột nhiên suy tư nói ra: “Anh có cảm thấy… mấy người bọn họ đi vào trong đó hơi lâu không?”

 

Giản Đông Thần nhìn đồng hồ.

 

Nào phải là hơi lâu, đã hơn một tiếng rồi.

 

Càng nghĩ càng không thích hợp.

 

“Tôi đi xem.”

 

“Tôi cũng đi.”

 

Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần cùng đứng dậy, đi đến phòng ngủ.

 

Gõ cửa, không ai trả lời.

 

Mở cửa, bị khóa.

 

Tâm hai người đồng thời trầm xuống.

 

Chất lượng cửa rất tốt, cách âm hoàn hảo, nhưng bên trong vẫn mơ hồ truyền ra vài âm thanh.

 

Đó chính là tiếng da thịt tương dán vào nhau, thanh thúy vang dội, hai người cũng rất quen thuộc với loại âm thanh này.

 

“Căn phòng này mới sửa sang lại, chắc là có chìa khóa.”

 

Hai người phân công nhau đi tìm, cuối cùng Giản Đông Thần tìm thấy một xâu chìa khóa trong ngăn kéo thư phòng, là chìa khóa dự phòng của các cửa trong nhà.

 

Hắn nhấp môi, lần lượt thử các chìa, cuối cùng đến khi thử chìa khóa thứ tư, cửa mở.

 

“Ưm. Ưm ưm. Ưm a ưm.”

 

Âm thanh thân thể va chạm cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ, từ lúc cửa bắt đầu mở cho đến khi mở rộng, thì càng lúc càng vang, kích thích màng tai của Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần, nhưng điều còn kích thích hơn cả âm thanh, đó chính là hình ảnh mà hai người nhìn thấy.

 

Hai người họ đứng trước cửa phòng ngủ, khiếp sợ nhìn một màn bên trong phòng.

 

Thân thể hai nam một nữ lộ ra trọn vẹn.

 

Bên hông Quý Du Nhiên treo một chiếc đầm rách bươm, Nhiễm Nhất Bạch quỳ gối trên giường, hai tay nắm lấy mắt cá chân của cô, hông eo đưa đẩy, rong ruổi giữa hai chân cô.

 

Còn Cảnh Hách Phàm thì đứng trên mặt đất, một tay giữ chặt đầu của Quý Du Nhiên, một tay xoa vú cô, dương vật ra ra vào vào trong miệng cô.

 

Một tay của Quý Du Nhiên còn nắm lấy căn nhục hành lộ ra bên ngoài của Cảnh Hách Phàm, một tay thì tự xoa bóp bầu ngực nhún nhảy do bị thao, khi nghe được tiếng mở cửa, cô hoảng loạn vặn vẹo “Ô ô ô” xoay người muốn trốn.

 

“Các anh đang làm gì cô ấy!?”

 

------oOo------