Phép Tắc Thượng Vị

Chương 155




 

Trời hửng sáng, cơn mưa vẫn chưa dừng, tầm tã suốt cả một đêm hôm qua, đem toàn bộ dấu vết hiện trường cọ rửa sạch sẽ.

Trong một căn chung cư nào đó ở Chicago, xe cảnh sát vây kín khu vực này, người dân ở xung quanh và các sinh viên đang bị cảnh sát dò hỏi đêm qua có nghe thấy âm thanh khác thường hoặc nhìn thấy cái gì lạ không.

 

Cách đó không xa là một hàng vài chiếc xe hơi màu đen, một nhóm người mặc tây trang màu đen đi qua đi lại, trong đó có hai người đàn ông vô cùng hấp dẫn sự chú ý đứng bên cạnh một chiếc siêu xe.

 

Một người mặc sơ mi đen, khuôn mặt nho nhã lạnh lùng, hắn nhíu chặt chân mày trong khi đang nghe điện thoại. Đứng bên cạnh hắn là một thanh niên với khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, áo sơ mi trắng tóc nâu, ngũ quan lập thể sáng ngời, hai người thoạt nhìn đều có chút tiều tụy, dường như đã một đêm không ngủ.

 

“Anh, thế nào rồi? Có tin tức gì chưa ạ?”

 

Cảnh Tông vừa cúp điện thoại, Cảnh Hách Phàm liền nhanh chóng hỏi thăm, trong tay cậu đang nắm chặt chính là chiếc điện thoại trắng bị dính nước mưa nên không thể khởi động của Quý Du Nhiên.

 

Cảnh Tông lắc đầu, hắn suy sụp ngồi xuống ghế dài, trong ánh mắt thâm trầm từ trước đến nay bỗng nhiên xuất hiện một tia bất lực.

 

Vì thời tiết giông tố tối hôm nay nên chuyên cơ không cách nào cất cánh, vì thế hắn liền cho người lái xe suốt 4 tiếng đồng hồ từ Detroit đến Chicago, tuy mới đến vào sáng nay, nhưng từ tối hôm qua hắn đã cho người liên hệ với cảnh sát ở Chicago, cũng yêu cầu phía quân đội hỗ trợ điều động tìm người.

 

Nhưng camera công cộng ở đây không bao phủ hết toàn bộ không gian, thậm chí còn có hai chỗ bị hư, nên chỉ còn sót lại hình ảnh duy nhất là cảnh Quý Du Nhiên rời khỏi tàu điện ngầm, xung quanh lại không có người qua đường, trừ bỏ cái ô và điện thoại còn sót lại hiện trường thì trong tay họ không có chút manh mối nào.

 

“Không được, em phải đi ra ngoài tìm.” Cảnh Hách Phàm mở cửa xe, chuẩn bị ngồi vào lái xe đi tìm người.

 

Cảnh Tông đè cánh tay hắn lại, trầm giọng nói, “Em định đi tìm như thế nào? Cảnh sát và quân đội đều tìm không thấy, thì em có cách gì để tìm?”

 

“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Chỉ có thể ngồi đây chờ thôi sao?” Cảnh Hách Phàm giận dữ hét lên, bàn tay vì nắm chặt di động mà nổi gân cuồn cuộn.

 

Cảnh Tông nghĩ ngợi rồi nói, “Nếu chỉ là bắt cóc, thì nhất định sẽ có kẻ liên hệ để đưa yêu cầu chuộc người, nhưng nếu là...”

 

Nói tới đây thì hắn trầm mặc, nhưng hai người đều hiểu rõ lời không nói ra có ý nghĩa gì.

 

Nếu không phải là bắt cóc, mà là cố ý trả thù, vậy thì hậu quả thật khó mà nói.

 

Loại tình huống này có quá nhiều biến số, với một cô gái trẻ trung xinh đẹp như Quý Du Nhiên liệu cô ấy mà gặp phải chuyện gì thì bọn họ thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả, nếu thật sự có chuyện xảy ra, thì chỉ mong sao tính mạng vẫn có thể giữ được.

 

Cảnh Tông suy cho cùng thì vẫn trấn định hơn Cảnh Hách Phàm, em trai hắn đã luống cuống, cho nên lúc này hắn cũng không thể rối loạn được, nếu hắn cũng không thể giữ được bình tĩnh thì ai sẽ là người xử lý cục diện lúc này. Hắn thay đổi ngữ khí, bình tĩnh nói, “Cảnh sát Chicago đã truyền tin tức đến các bốt cảnh sát để tìm người, anh cũng đã an bài người của mình để tỏa ra tìm kiếm ở vùng ngoại thành và lân cận, kết quả chắc chắn sẽ có trong đêm nay, lúc này em cũng đừng nên ra ngoài, nếu lại xảy ra chuyện thì càng thêm vướng bận.”

 

Cảnh Hách Phàm biết những lời này của Cảnh Tông là rất hợp lý, nhưng dù cho đúng là hợp lý thì cậu cũng không cách nào ngồi chờ đợi như thế này được, cậu ảo não đá cửa xe mấy phát, xoay người đi đến đám sinh viên đang được hỏi thăm kia, cậu phải nhắc nhở nhóm cảnh sát tra hỏi kỹ càng nhằm tìm ra manh mối mới.

 

Cảnh Hách Phàm vừa rời đi, sự cố gắng bình tĩnh nãy giờ của Cảnh Tông cũng sụp đổ, hai bên huyệt thái dương của hắn nhảy lên thình thịch, hàng chân mày nhíu chặt.

 

‘’Đồ thứ phế vật, bất luận là mẹ của mày hay phụ nữ của mày, mày đều không bảo vệ được’’.

 

Âm thanh trong đầu tựa như trào phúng mà cũng tựa như tức giận, lần này Cảnh Tông phá lệ không nói lời phản bác.

 

Hắn trầm mặc không lên tiếng, chậm rãi nắm chặt hai tay.

 



Thời điểm nhóm người Cảnh Tông đang nỗ lực tìm kiếm Quý Du Nhiên ở Chicago, dưới một tầng hầm trong một tòa nhà bỏ hoang thuộc quận Detroit, một đàn ông cao gầy da trắng đang tán một bạt tai mạnh bạo vào một phụ nữ, bóp chặt cổ, nhấc bổng cả người cô ả lên.

 

“Mày! Đồ thứ kỹ nữ rẻ tiền, điếm thúi! Thiếu chút nữa là đã bị mày hại tiếp lần hai!”

 

Cả khuôn mặt Giang Dĩ Nhu bị nghẹn đến đỏ bừng, hai chân dường như đã tách khỏi mặt đất, cô ả muốn kéo tay người đàn ông, miệng há lớn nhưng không cách nào phát ra âm thanh.

 

Quý Du Nhiên tay chân bị cột chặt, cuộn tròn trong góc, lạnh lùng nhìn một màn này.

 

Cô vừa tỉnh lại một giờ trước, lúc đó cô đang ngồi trên một chiếc xe, nó chở cô đến bang Detroit.

 

Trên xe có vài tên da đen cao lớn lực lưỡng, còn có người đàn ông da trắng tên Ben này, cùng với...Giang Dĩ Nhu.

 

Lúc mới tỉnh lại, cô vô cùng kinh ngạc khi thấy Giang Dĩ Nhu, không hiểu tại sao vốn cô ả nên ở trong bệnh viện nhưng lúc này lại ở trên xe, nhưng chỉ sau một giờ tỉnh táo lại, cô nghe được đoạn cãi vã giữa Giang Dĩ Nhu và người tên Ben kia, liền hiểu rõ ngọn nguồn.

 

Kẻ tên Ben này chính là đầu mối trung gian để liên hệ giữa tập đoàn Tác Khắc và Giang Dĩ Nhu, cũng là tên đã xổng thoát trong lần vây bắt của cảnh sát tại hộp đêm ngày hôm đó.

 

Hắn ta mang theo mấy tên thủ hạ, bỏ trốn theo đường hầm ngầm dưới hộp đêm, lúc đó hắn ta đã nghi ngờ là do Giang Dĩ Nhu phản bội, cố ý đưa đồ giả tới để tóm cả lũ bọn hắn, hơn nữa sau khi xong việc Giang Dĩ Nhu cũng không bị cảnh sát giữ lại, mà được Cảnh Thế Kiệt bố trí “an dưỡng” trong một bệnh viện, vì thế tên Ben càng thêm khẳng định chính Giang Dĩ Nhu đã phản bội bọn chúng.

 

Còn việc Giang Dĩ Nhu bỏ trốn khỏi bệnh viện là do cô ả tự chủ trương, không phải là lên kế hoạch cùng với tên Ben này, chỉ là do vô tình cô ả bị tên Ben tóm được.

 

Còn lý do tại sao Giang Dĩ Nhu lại bỏ trốn khỏi bệnh viện, Quý Du Nhiên tạm thời suy đoán là do cô ả không muốn ngồi tù, dù sao thì Cảnh Thế Kiệt cũng đã nói qua, chỉ cần cô ả vừa sinh ra đứa bé thì chú ấy sẽ tống thẳng cô ả vào tù.

 

Nhưng mà tên Ben này đúng là không hổ danh kẻ cầm đầu băng đảng xã hội đen, hắn ta xác thật có chút bản lĩnh, hai tháng nay hắn ta có thể mang theo thủ hạ trốn đông trốn tây, mãi vẫn chưa bị cảnh sát tóm, hơn nữa hắn ta còn âm thầm phái thủ hạ theo dõi tình hình của Giang Dĩ Nhu trong bệnh viện, đó cũng là lý do tại sao Giang Dĩ Nhu vừa chạy trốn thì liền bị hắn ta tóm được.

 

Giang Dĩ Nhu biết tên Ben sẽ không bỏ qua cho cô ả, cho nên cô ả đã chuẩn bị sẵn hậu chiêu cho mình, khi cô ả còn ở trong bệnh viện thì tình cờ nghe được Cảnh Tông và Cảnh Thế Kiệt nói chuyện, có nhắc đến việc Quý Du Nhiên đang học tập ở Chicago, vì để tìm lối thoát cũng là vì để trả thù, cô ả liền dụ dỗ tên Ben bắt cóc người tình của chủ tịch tập đoàn Tắc Bác nhằm đổi lấy một khoản tiền chuộc kếch xù.

 

Đám người tên Ben đều là những kẻ kiềm tiền nơi đầu dao, cộng thêm bản tính tham lam, lại trải qua một hồi xúi giục của Giang Dĩ Nhu, thế nên mới có sự xuất hiện của Quý Du Nhiên ở đây.

 

Dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn chúng sẽ mang cô đi đến biên giới để nhập cư trái phép vào Canada, sau đó mới đòi tiền chuộc từ Cảnh Tông, nhưng đáng tiếc là bọn chúng đã xem nhẹ phân lượng của “người tình” này, không ngờ rằng chân trước bọn chúng mới tóm được Quý Du Nhiên, thì ngay sau đó toàn bộ lực lượng cảnh sát ở Chicago đã tiến hành phong tỏa tìm người.

 

Tạm thời không thể đi đến Canada, vì thể bọn chúng chỉ có thể lựa chọn quay trở lại Detroit để trốn tránh một thời gian.

 

Nghĩ đến một đêm đầy gian khổ khi chạy từ Chicago về Detroit, cộng với cả việc bị phản bội trước đó, tất nhiên tên Ben đã đổ toàn bộ hỏa khí lên người Giang Dĩ Nhu, lúc này hắn ta đang tức điên muốn bóp chết cô ả.

 

Sắc mặt Giang Dĩ Nhu chuyển từ hồng hồng sang xám xịt, hai chân quẫy đạp liên tục, tròng mắt mở to nhìn về trước, Quý Du Nhiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn, trong lòng một chút đồng tình cũng không có, chỉ là...

 

“Xem ra các anh còn không biết, trong bụng cô ta có đứa con của Cảnh Thế Kiệt.” Bất thình lình, phụ nữ đang bị trói, vứt ở trong góc lên tiếng.

 

“Cô nói cái gì?” Ben xoay đầu, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Quý Du Nhiên.

 

Quý Du Nhiên lạnh lùng lặp lại câu nói kia một lần nữa, lại bổ sung thêm một câu, “Các anh không chỉ có thể lợi dụng tôi để đổi lấy tiền chuộc, mà còn có thể dùng đứa nhỏ trong bụng cô ta để đòi tiền chuộc từ Cảnh Thế Kiệt, nhưng nếu bây giờ anh giết chết cô ta, vậy thì một phân tiền các anh cũng không có.”

 

Cô có thể không cứu Giang Dĩ Nhu, nhưng cô không thể không cứu đứa nhỏ trong bụng cô ả, Cảnh Thế Kiệt là chú của Cảnh Tông và Cảnh Hách Phàm, Quý Du Nhiên không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ cũng mất theo Giang Dĩ Nhu.

 



Quả nhiên, trên khuôn mặt hắc ám của tên Ben xuất hiện một tia tinh quang, hắn ta quay đầu nở nụ cười âm trầm với Giang Dĩ Nhu, “Linda, mày có bầu rồi à?”

 

Giang Dĩ Nhu dùng hết sức lực toàn thân để gật đầu.

 

Ben đột nhiên buông lỏng tay, Giang Dĩ Nhu mềm nhũn như bùn ngả rạp người xuống đất, cô ta che cổ thở dốc từng ngụm từng ngụm, “Không sai...trong bụng...bụng tôi...có đứa nhỏ của...Cảnh Thế Kiệt.”

 

Nói xong, Giang Dĩ Nhu lẳng lặng nhìn Quý Du Nhiên một cái, nhưng trong ánh mắt đó không hề có sự cảm kích.

 

Hiện tại cô ả đã có thai khoảng 4 tháng, nhưng vì tinh thần hoảng loạn, cơ thể không khỏe, nên bụng vẫn chưa lộ rõ, lúc trước sở dĩ cô ả không dám nói chuyện mình có thai với Ben, chính là vì sợ tên Ben sẽ dùng cái thai này để đòi tiền chuộc từ Cảnh Thế Kiệt.

 

Nhưng quan trọng là đứa nhỏ này không phải là con của Cảnh Thế Kiệt, cô ả trăm cay ngàn đắng tìm mọi cách trốn ra ngoài, là vì sợ ngay khi sinh đứa nhỏ ra thì sự tình sẽ bị lộ! Đến lúc đó, chắc chắn sẽ không đơn giản là Cảnh Thế Kiệt đưa cô ta tới nhà giam mà thôi.

 

Ánh mắt cô ả nhìn Quý Du Nhiên nồng đậm hận ý.

 

Nếu không phải do con đĩ này quấy phá, thì sao cô ả có thể bại lộ được? Bây giờ cô ả còn tưởng là cô ta đang làm việc tốt, đang giúp giải vây cho Giang Dĩ Nhu cô sao?

 

Không! Giang Dĩ Nhu cô thành như thế này đều là do chính con tiện nhân này làm hại!

 

Sau khi biết được mình sẽ có hai khoản tiền chuộc, Ben xoay người thương lượng với đám thủ hạ của mình, cuối cùng quyết định sẽ nhốt hai cô gái lại trước, chờ thêm mấy ngày nữa tìm cách bỏ trốn tới Canada, đến lúc đó rồi thì cảnh sát Mỹ hay là tập đoàn Tắc Bác chắc sẽ không thể đuổi theo bọn chúng được nữa.

 

Đây cũng đúng là điều mà Quý Du Nhiên lo lắng, nhóm người Cảnh Tông hẳn vẫn đinh ninh cô còn ở Chicago, cho dù mở rộng khu vực tìm kiếm thì cũng chỉ loanh quanh trong bang Chicago, ai có thể ngờ được rằng cô đã trở lại Detroit chứ? Về lại ngay dưới trướng của tập đoàn Tắc Bác?

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một tên thủ hạ của Ben ra ngoài mua đồ ăn trở về, trừ đồ ăn ra còn có mấy chai bia và rượu Vodka.

 

Mấy tên đàn ông đó vây lại một chỗ ăn uống no say, nói chuyện thô tục, còn tên Ben không biết lôi từ đâu ra một nhúm bột phấn trắng.

 

Quý Du Nhiên nhìn mấy khẩu súng dắt bên eo của Ben và đám thủ hạ của hắn ta, dặn lòng phải cố gắng giữ bình tĩnh.

 

Tay chân cô đều đang bị trói, tự bản thân thoát ra chạy đi là không có khả năng, Giang Dĩ Nhu tuy không bị trói, nhưng với biểu hiện này của cô ta thì chắc chắn không có ý định giúp mình rồi.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, Quý Du Nhiên cho rằng điều hiện tại cô có thể làm được chính là cố gắng kéo dài thời gian ở lại Detroit, trước khi nhóm Cảnh Tông có thể tìm được cô thì cô phải bảo vệ được sự an toàn của bản thân.

 

Sau khi hút ma túy, người nghiện luôn muốn phát tiết cảm xúc thăng hoa thông qua tình dục, Giang Dĩ Nhu biết rõ điểm này, mỗi lần tên Ben hút thuốc xong đều muốn tìm phụ nữ chịch một phen, trước kia cô ả không ít lần đã trở thành  đối tượng phát tiết của hắn ta.

 

Nhìn sang phụ nữ với khuôn mặt lạnh lùng và cũng đầy thông minh kia, trong lòng Giang Dĩ Nhu sinh ra một ác niệm.

 

Cô ả thật sự chán ghét vẻ mặt này, rõ ràng là đã nằm trong hoàn cảnh tệ hại thế này rồi mà vẫn có thể giữ bình tĩnh đến vậy! Chờ xem xem liệu cô ta có còn tỏ vẻ bình tĩnh được với chuyện sắp xảy ra sau đây không!

 

Quý Du Nhiên thấy Giang Dĩ Nhu tiến tới, nói thầm gì đó vào tai tên Ben, tên Ben đó đột nhiên quay đầu nhìn cô với ánh mắt dâm tà ác.

 

Tim Quý Du Nhiên rung lên, tiếp đó liền thấy tên Ben kia vừa cởi quần, vừa tiến về phía cô.

 

------oOo------