Phép Tắc Thượng Vị

Chương 165




 

“Này! San San, tối nay chỗ cũ nhé!”

“Không được rồi, Từ Mỹ, xin lỗi nha. Hôm nay tớ “đến tháng” rồi, thân thể không thoải mái, không muốn nhảy nhót gì đâu.”

 

Tay đang cầm điện thoại của Thẩm Từ Mỹ suýt chút nữa là muốn run lên.

 

“Này Trần Nhã San, lần trước lúc cậu “đến tháng” không phải vẫn kêu gọi mọi người cùng đi trượt tuyết đó sao? Lần này chỉ là kêu cậu đi bar thôi mà sao đã từ chối rồi?”

 

Trong lòng cô gái Nhã San thầm kêu khổ, vị đại tiểu thư này sao chỉ là nhảy nhót thôi được, cô ấy chính là bị thất tình nên muốn kéo mọi người theo chịu khổ cùng đây mà.

 

“Thật sự đó! Lần này không hiểu sao lại đau bụng ghê gớm lắm, vậy nha không nói nữa, tớ có chút việc bận rồi, khi nào chúng ta liên hệ sau nhé, bai Từ Mỹ!”

 

Tút tút tút.

 

Thẩm Từ Mỹ bĩu môi, tay bấm một số điện thoại khác, “Alo! Đại Lâm, tối nay...”

 

Lời còn chưa dứt, bên phía kia điện thoại truyền đến một âm thanh sợ hãi, “Ôi tổ tông của tôi ơi! Làm ơn tha cho tôi đi! Một tuần liền cậu đã uống rồi, đến cả thần tiên cũng không chịu được đâu! Hôm nay tớ không muốn uống nữa, tối qua ói ra xanh mặt luôn á, hôm nay phải nằm trên giường suốt một ngày rồi, hay cậu hỏi Nhã San đi, có thể cậu ấy đi được đó!”

 

Tút tút tút.

 

Lần này là Thẩm Từ Mỹ tự cúp điện thoại trước.

 

Sau khi cúp máy, cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà vẫn tiếp tục gọi cho một số bạn bè của mình, nhưng đáp án nhận được đa số đều là giống nhau, mỗi người đều tìm một đống lý do này nọ kia để từ chối cô, khiến Thẩm Từ Mỹ tức đến mức muốn đập bể điện thoại.

 

Được rồi! Không ai đi cùng đúng không! Vậy cô tự đi một mình!

 

Nửa giờ sau, một cô gái trẻ tuổi, trên mặt là lớp hóa trang thành thục và gợi cảm, mặc một cái váy ngắn giữa tiết trời mùa đông, cô ấy xám xịt chạy ra từ một hộp đêm.

 

Thiếu đám bạn vẫn đi với mình thường ngày, cô đột nhiên cảm thấy hộp đêm tối nay vô cùng nguy hiểm, luôn có mấy người đàn ông muốn đụng chạm tới thân thể cô, nếu cô còn dám uống say ở chỗ này, nhất định sẽ bị đám người đó mang đi đâu đó “xử lý”.

 

Nhưng bây giờ cô có thể đi đâu được? Cô không muốn về nhà một tí nào.

 

Từ sau khi nhận được lời cự tuyệt gọn gàng dứt khoát từ Cảnh Hách Phàm, Thẩm Từ Mỹ đã mất ngủ mấy đêm liền, mỗi ngày đều phải dựa vào chất men để đi vào giấc ngủ.

 

Trên con đường vắng bóng là một chiếc siêu xe màu hồng vô cùng chói mắt, nhưng người con gái đang lái chiếc xe đó lại mang một biểu tình thất hồn lạc phách.

 

Cô ngẩn ngơ một hồi lâu, mới móc điện thoại ra lướt trên dòng danh bạ, cuối cùng một cái tên nào đó đập vào mắt cô.

 

Khi Lục Bắc mở cửa, trên gương mặt của cậu hiện lên sự kinh ngạc vô cùng.

 

“Thẩm Từ Mỹ?” Lục Bắc cảm thấy vô cùng khó hiểu tại sao Thẩm Từ Mỹ có thể tìm ra được địa chỉ nhà cậu, hỏi, “Sao cô lại biết được địa chỉ nhà tôi?”

 

Thẩm Từ Mỹ không chút khách khí, cô đẩy Lục Bắc qua một bên, tự mình đẩy cửa đi vào.

 

“Hôm trước công ty tặng quà cho nhân viên qua đường bưu điện, nên tôi đã nhìn thấy địa chỉ nhà của anh.” Cô thở hổn hển, đặt túi bia và đồ ăn vặt lên trên bàn phòng khách, sau đó nhìn tổng thể một vòng không gian ở đây.

 

Là một căn hộ hai phòng ngủ, trang hoàng theo phong cách cổ điển, đồ đạc trong nhà không còn mới nữa, tuy vậy, không gian lại rất sạch sẽ thoải mái.

 

Lục Bắc đưa cho Thẩm Từ Mỹ một đôi dép mang trong nhà, khi cậu nhìn thấy đôi chân trắng nõn nhỏ xinh của Thẩm Từ Mỹ xỏ vào đôi dép, không hiểu sao trong lòng cậu dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

 

Chân của cô ấy sao lại nhỏ như thế nhỉ! Người cũng nho nhỏ nữa!

 

Đến khi ngẩng đầu lên, Lục Bắc thấy được ánh mắt đánh giá của Thẩm Từ Mỹ khi cô đang quan sát căn hộ của mình, loại cảm giác kỳ quái trong lòng cậu đột nhiên giảm đi rất nhiều, âm thanh trở nên lạnh lùng mà nói, “Muộn thế này rồi cô đến nhà tôi làm gì?”

 

Thẩm Từ Mỹ không chút nào sợ hãi với cái mặt lạnh này của Lục Bắc, hẳn đã quá quen với sự lạnh nhạt này của cậu, cô thoải mái ngồi lên ghế sô pha, thuần thục khui một chai bia, ừng ực uống một ngụm lớn, sau đó khui một chai khác cho Lục Bắc rồi mới trả lời, “Thất tình, ngủ không được, nhưng lại không tìm được ai để cùng uống rượu giải sầu, anh có thể uống cùng tôi không?”

 

Thời điểm cô nói những lời này, trong giọng nói đã thiếu đi sự ương ngạnh như ngày thường, lại thêm nhiều phần tủi thân và cô đơn, giống như một bé động vật nhỏ đáng thương, khiến Lục Bắc dù muốn nói lời cự tuyệt thì cũng không thể mở miệng.

 

Lại nhìn kỹ dưới lớp trang điểm kỹ càng kia của cô vẫn không che giấu được nét mệt mỏi, Lục Bắc lập tức nhớ đến cảnh Thẩm Từ Mỹ ngồi xổm trên hành lang khóc thút thít vào ngày hôm đó.

 

Hôm đó nhà cậu gọi đến, sau khi nghe xong cuộc điện thoại thì trùng hợp đu.ng phải Cảnh Hách Phàm cùng với Thẩm Từ Mỹ đứng ở cầu thang, thế là cậu vô tình nghe được lời cự tuyệt từ phía Cảnh Hách Phàm dành cho Thẩm Từ Mỹ.

 

Trong lòng Lục Bắc yên lặng thở dài, đi qua tiếp nhận chai bia đó.

 

“Được rồi, cùng cô ngồi một lát vậy.”

 

Ngày thường hai người ở công ty không hợp với nhau đâu, nhưng ngày hôm nay không hiểu sao lại trở nên thân thiết kỳ lạ.

 

Sau khi Lục Bắc nói xong câu đó, thì một lúc lâu hai người vẫn không nói chuyện với nhau, chỉ cô một ngụm tôi một ngụm, không bao lâu sau, trên bàn đã có 5 6 chai bia rỗng.

 

Có thể là do không khí quá mức tĩnh lặng, nên Lục Bắc bèn mở tivi, tìm một bộ phim điện ảnh để xem.

 

Bộ phim do một đạo diễn nổi tiếng thực hiện, Thẩm Từ Mỹ với khuôn mặt hồng hồng cuộn tròn người trên ghế sô pha, nhìn diễn viên nam trong vai đặc công đang mang khẩu trang, đột nhiên cất lời.

 



“Tôi đang thắc mắc là sao người đàn hôm đó trông khá quen mắt, hóa ra là người này.”

 

“Cái gì?” Lục Bắc nghe không rõ lời lầm bầm của Thẩm Từ Mỹ.

 

Thẩm Từ Mỹ bĩu môi về phía diễn viên nam trên màn hình tivi, “Thấy không? Đây là một người đàn ông khác của Quý tổng chúng ta.”

 

Lúc trước không biết vì sao Quý Du Nhiên lại chạy tới hộp đêm một mình uống đến say khướt, thiếu chút nữa là bị mấy người đàn ông ở đó chiếm tiện nghi, chính là nhờ có người diễn viên này đêm hôm mang khẩu trang che mặt tới rước cô ấy đi, còn nói là bạn trai tương lai của cô ấy.

 

Thẩm Từ Mỹ bĩu môi, cô nhớ việc này rất rõ ràng.

 

Thật là! Đã có anh Tiểu Phàm rồi mà còn câu tam đáp tứ, Quý Du Nhiên đúng là thứ phụ nữ khiến người khác cảm thấy không bớt lo chút nào!

 

Cô thật sự không rõ, trong quan hệ nam nữ, anh Tiểu Phàm sao cứ phải chung tình như vậy? Thẩm Từ Mỹ cảm thấy tủi thân không thôi, chóp mũi đã bắt đầu sụt sịt.

 

Lục Bắc liếc nhìn màn hình, tuy cậu ngày thường không chú ý đến giới giải trí, nhưng người diễn viên nam này thật sự rất có danh tiếng, cậu dù cho không muốn biết cũng khó.

 

Tuy vậy, cậu lại cảm thấy Quý Du Nhiên vẫn hoàn toàn xứng đôi với đàn ông như vậy, chỉ là những minh tinh lớn như thế này lại khiến cậu cảm thấy quá xa xôi, thật không ngờ lại có ngày cậu lại cùng với việc với người quen của một minh tinh.

 

Cho nên Lục Bắc cho rằng Thẩm Từ Mỹ say rồi, nên mới bắt đầu nói lời không tỉnh táo.

 

“Cô uống say rồi, để tôi đưa cô về.” Vừa quay đầu nhìn, cậu liền thấy người con gái nằm trên sô pha đã nước mắt giàn dụa.

 

Không thể không thừa nhận Thẩm Từ Mỹ lớn lên rất đẹp, ngũ quan thậm chí đến cả một sợi tóc cũng tinh xảo vô cùng, vừa nhìn đã biết chính là kiều nữ lớn lên trong gia đình giàu sang phú quý, hơn nữa giờ phút này khi trong mắt cô đong đầy lệ, lại thu liễm bản thân, không còn vẻ kiêu ngạo khiến người chán ghét như ngày thường thì càng khiến lòng cậu cảm thấy cô thật đáng thương.

 

Lục Bắc nhất thời không thể rời mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhưng chỉ trong phút chốc khi cậu nhìn thấy bộ đồ hàng hiệu trên người cô, mỗi một kiện trang sức phụ kiện của cô đều đáng giá hai ba tháng lương của cậu, cùng với chìa khóa chiếc xe thể thao cô tùy tiện ném lên bàn kia cũng giá vài trăm vạn.

 

Thần sắc của Lục Bắc trở nên ảm đạm.

 

Đây cũng là một cô gái mà cậu không cách nào với tới được, hai người họ lớn lên trong môi trường khác nhau, một người phú quý, một người bần hàn, bọn họ căn bản là không cùng chung một tầng lớp.

 

Cậu, có tư cách gì mà cảm thấy người đó đáng thương chứ? Thậm chí, ý niệm khi nãy nảy sinh trong đầu cũng thật là buồn cười.

 

Lục Bắc ép buộc bản thân quên đi cảm giác trầm mê trong sắc đẹp khi nãy.

 

Nhưng cậu dường như lại cảm thấy bản thân cứ muốn tồn tại suy nghĩ kia, vì thế trong lòng cậu bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.

 

Một người con gái vốn không thuộc về tầng lớp của cậu, nhưng lúc này đang ở trước mặt cậu, lộ ra vẻ yếu ớt nhất của mình, lộ ra sự bất lực nhất của mình.

 

Cậu cảm thấy, bỏ đi sự phong phú về mặt vật chất của cô, thì cô kỳ thật cũng không khác gì những cô gái cùng tuổi khác.

 

Cô sẽ trộm thích một người đàn ông mười mấy năm, cũng sẽ vì thất tình mà khóc rống lên, sẽ vì sợ cậu ăn uống không đủ chất, cơ thể gầy nhom, mà chuẩn bị cho cậu phần cơm ngon lành dù trên miệng thì luôn nói lời chê bai cậu, hành vi của cô tuy mang tính bồng bột, nhưng tâm địa lại vô cùng thiện lương.

 

Thẩm Từ Mỹ phớt lờ câu nói muốn đưa cô về nhà của Lục Bắc, cô nhảy xuống từ trên sô pha, lau đi nước mắt, ngẩng đầu hất cằm kiêu ngạo như một con khổng tước.

 

“Tôi muốn đi WC, sau đó chúng ta tiếp tục uống nữa!”

 

Lục Bắc chỉ dành nở nụ cười bất đắc dĩ, cậu nhìn Thẩm Từ Mỹ lê đôi dép mang trong nhà lớn hơn cỡ chân cô, chạy lọe xoẹt vào nhà vệ sinh, ánh mắt cậu trở nên nhu hòa.

 

Giữa hai người họ dường như không tồn tại khoảng cách địa vị, những cảm xúc vốn có của một người con gái, thì nó cũng tồn tại trên người cô.

 

"A!!!"

 

Mới đi vào không đầy mấy giây, Thẩm Từ Mỹ vừa thét chói tai vừa chạy ra khỏi toilet, trong tay còn xách theo một bộ đồ ngủ tình thú bằng vải lụa.

 

“Lục Bắc! Không phải là anh nói anh không có bạn gái sao? Vậy sao trong nhà anh lại...lại có món đồ này?”

 

Thẩm Từ Mỹ cũng không thể lý giải được tại sao bản thân lại tức giận khi nhìn thấy cái áo ngủ tình thú này, cô nghĩ tới nghĩ lui thì quy kết là do Lục Bắc đã nói dối cô.

 

“Anh không phải là biến thái đó chứ?” Thẩm Từ Mỹ kinh hô một tiếng.

 

Mặt Lục Bắc đỏ lên, cũng không rảnh lo lắng đến việc tại sao Thẩm Từ Mỹ lại có suy nghĩ này, cậu vội vàng tiến tới, lấy lại cái áo ngủ trên tay cô, rồi mang vào lại trong toilet.

 

Căn hộ này là do cậu và một người bạn thuê chung, mỗi người một gian phòng ngủ, nhưng gần đây bạn của cậu có bạn gái, nên thường xuyên dắt về ngủ qua đêm.

 

Vì tị hiềm, nên ngày thường sau khi tan tầm cậu cũng ít khi sử dụng phòng khách, nếu không phải hôm nay do Thẩm Từ Mỹ tới, thì cậu cũng không định mở tivi làm gì.

 

Hôm nay vừa vặn là bạn cậu đi ra ngoài để mừng sinh nhật với bạn gái, nhắn là sẽ về trễ, do vậy cậu mới để Thẩm Từ Mỹ đi vào nhà ngồi.

 

Sau khi Lục Bắc giải thích rõ ràng với Thẩm Từ Mỹ, cô sửng sốt trong phút chốc, cô dường như không ngờ được rằng một căn hộ nhỏ và hẻo lánh như thế này còn cần phải hai người thuê chung.

 

Biểu tình lơ đãng này của cô đã khiến Lục Bắc cảm thấy tổn thương lòng tự trọng.

 

Kỳ thật tiền lương của công ty Quý Du Nhiên trả cho Lục Bắc là không ít, thậm chí còn là khá cao, hơn nữa các tác phẩm lúc trước của cậu còn có thể thu tiền bản quyền, nên tính ra thu nhập của cậu không hề thấp một tí nào. Nhưng bởi vì bản tính cần kiệm, trong nhà lại có người bệnh tật cần cậu chăm sóc, cho nên trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, nếu có thể thì Lục Bắc sẽ cố gắng hạn chế chi tiêu.

 



“Thôi được rồi. Tôi cảm thấy không nên ở đây thêm nữa, lỡ lát nữa họ về, thấy tôi ở đây thì đôi bên lại sinh ra xấu hổ."

 

Lục Bắc cho rằng Thẩm Từ Mỹ chuẩn bị rời đi, không biết vì sao trong lòng cậu lại sinh ra cảm giác mất mát, nhưng chưa đầy một giây thì cậu nghe câu hỏi tiếp theo của Thẩm Từ Mỹ, “Phòng ngủ của anh là cái nào? Là phòng này à?"

 

Lục Bắc lật đật kéo cô lại vì cô đã đi nhầm vào phòng của bạn cậu, đưa cô đến gian phòng ngủ của mình, tiếp đó luống cuống tay chân thu dọn đống đồ ăn thức uống trên bàn, xách trở về phòng.

 

Sau khi đi vào, cậu thấy Thẩm Từ Mỹ đã đá văng đôi dép lê, nhảy lên ngồi trên chiếc ghế trong phòng, bởi vì chiều dài của váy khá ngắn, nên cặp đùi trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn, đứng tại góc độ của Lục Bắc, thậm chí có thể thấy được cái quần lót nhỏ màu đen ẩn giữa hai chân cô.

 

Trời lạnh thế này mà cô dám mặc váy ngắn như vậy, may là cô tự lái xe đến, chứ không thì đã bị đàn ông khác dòm ngó rồi.

 

Lại một ý tưởng điên cuồng nữa nảy sinh trong đầu của Lục Bắc, cũng hên là cậu không biết trước đó Thẩm Từ Mỹ đã dạo một vòng trong hộp đêm, trước khi lái xe đi đến nhà cậu.

 

Cậu thanh niên trẻ trung thanh tú ửng đỏ mặt, quay đầu đi, ném lên trên ghế sô pha một cái chăn mỏng, “Nơi này của tôi máy sưởi hoạt động không tốt lắm, cô...đừng để bị cảm lạnh.”

 

Thẩm Từ Mỹ không có ý thức chút nào về mị lực của bản thân đang tác động lên Lục Bắc, tùy tiện đắp chăn lên người, sau đó tiếp tục khui bia, còn kêu gọi Lục Bắc uống tiếp với mình.

 

Sô pha trong phòng khách lớn nên vừa rồi khi hai người ngồi với khoảng cách xa nhau, nhưng sô pha trong phòng ngủ của Lục Bắc thì nhỏ hơn, phải miễn cưỡng mới ngồi được hai người.

 

Thời điểm Lục Bắc ngồi kề sát bên Thẩm Từ Mỹ, độ ấm nơi thân thể của người con gái cách một lớp quần áo truyền đến thân thể cậu, trên người cô có một mùi hương nước hoa thoang thoảng ngòn ngọt, khiến cho một người luôn không thích mùi nước hoa như Lục Bắc, lúc này lại có cảm giác ngất ngây, trong nháy mắt cậu cảm thấy vị bia trong miệng mình không hề có cảm giác đắng xíu nào.

 

Có thể là do hai người đã uống quá nhiều bia, nên lời nói ra cũng ngày càng nhiều lên, không giống như không khí trầm mặc lúc mới bắt đầu.

 

Nhưng đại đa số thời điểm, đều là Thẩm Từ Mỹ nói, còn Lục Bắc là người lắng nghe.

 

Cô gái nhỏ lải nhải chuyện từ thuở ấu thơ 5 tuổi, nói về việc cô đã sinh hảo cảm với người nam sinh mà mình ái mộ như thế nào, chuyện tình này đã đi theo cô suốt cả một thời thơ ấu cho đến thanh xuân, cho dù về sau người nam sinh đó ra nước ngoài sinh sống, thì hắn vẫn giữ một vị trí quan trọng trong lòng cô.

 

Phân lượng của mối tình này, cô chưa bao giờ chia sẻ với đám bạn bè của mình, bởi vì cô biết cho dù cô có nói ra thì bọn họ cũng không thể hiểu được, trong mắt bọn họ cô chỉ là một vị tiểu thư đỏm dáng đỏng đảnh, dù có nói ra thì cũng chỉ nhận được sự trêu chọc của họ mà thôi.

 

Nhưng Lục Bắc thì không giống vậy, cậu nghe rất nghiêm túc, điều này càng khiến cho Thẩm Từ Mỹ tin tưởng rằng cậu là một đối tượng chính xác để mình giãi bày nỗi lòng, cũng sinh ra một cảm giác ỷ lại với cậu. Dường như chỉ khi ở trước mặt cậu, cô mới có thể là chính mình, biểu hiện ra tình cảm chân thật của bản thân, cô có thể không cần màng đến hình tượng, có thể muốn nói bất cứ điều gì mà mình thích, đúng vậy, chính là cảm giác này.

 

Từ Mỹ, cô là một cô gái tốt, rồi cô sẽ gặp được người đàn ông mà mình thích, và hắn cũng sẽ thích cô, yêu cô, đơn giản vì cô chính là cô, chứ cô không cần phải thay đổi bản thân vì bất kỳ ai.

 

Thẩm Từ Mỹ đột nhiên nhớ lại những lời mà Cảnh Hách Phàm đã nói với mình vào ngày hôm đó.

 

Ánh mắt cô trở nên mê mang.

 

Cô có thể làm chính mình, nhưng còn người đàn ông thích cô, người ấy hiện đang ở đâu? “Anh Tiểu Phàm nói về sau tôi sẽ gặp được một người đàn ông mà anh ấy sẽ thích chính con người tôi, mặc kệ tôi là dạng gì thì anh ấy sẽ chỉ thích mỗi tôi mà thôi, nhưng anh ấy là ai? Anh ấy ở đâu? Sao tới bây giờ mà anh ấy vẫn chưa đến?”

 

Trong đầu Thẩm Từ Mỹ nghĩ như vậy, và cũng nói thành lời suy nghĩ của mình, cô chắc là đã say lắm rồi, đầu óc choáng váng, vừa say vừa khóc, khóc khóc một hồi rồi ghé vào bờ vai của Lục Bắc để tiếp tục khóc, nước mắt thấm ướt lớp vải áo sơ mi trắng của cậu.

 

Cô cảm thấy bản thân đã lộ ra sự bi thảm nhất của bản thân.

 

Nhưng Lục Bắc thì lại cho rằng cô đang buồn rầu vì một người đàn ông khác.

 

Cậu không biết chính mình là do uống bia say, hay là do một khắc Thẩm Từ Mỹ ngã vào bờ vai của cậu khiến tim cậu đập nhanh một cách không kiểm soát, tay cậu đặt lên bờ vai cô vỗ về.

 

Rất kỳ lạ khi ngày thường cậu vẫn luôn có thói quen sạch sẽ, nhưng lúc này cho dù Thẩm Từ Mỹ bôi đầy nước mắt nước mũi lên áo của cậu, thế nhưng cậu lại không nói một lời chê bai nào.

 

Thậm chí trong đầu cậu còn nảy ra một suy nghĩ kỳ quái, nếu người đàn ông mà Thẩm Từ Mỹ thích là cậu, thì cậu khẳng định sẽ không để Thẩm Từ Mỹ khổ sở như vậy.

 

Sắc trời càng ngày càng tối, trên đường số lượng xe càng lúc càng thưa thớt, đôi tình lữ cách vách không biết đã về từ khi nào, sau khi tắm rửa xong xuôi thì cũng trở về phòng ngủ.

 

Trong phòng ngủ của Lục Bắc, trên bàn đầy ắp các chai bia rỗng lăn lông lốc, khoảng cách giữa Thẩm Từ Mỹ và cậu cũng được rút ngắn do lúc này cô đang ôm lấy cậu khóc thút thít.

 

Mãi đến khoảnh khắc điện đóm tắt ngấm do cúp điện, căn phòng bao trùm bởi một mảng tối.

 

Trong nháy mắt, âm thanh từ các loại máy móc như TV tủ lạnh đều biến mất, toàn bộ không gian trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh khiến người mặt đỏ tai hồng truyền tới từ cách vách.

 

Sự đong đưa có tiết tấu của ván giường và tiếng hô hấp dồn dập kiều suyễn của phụ nữ , trong không gian tĩnh lặng càng trở nên rõ ràng, trong âm thanh kịch liệt đó còn lẫn vài câu nói tình cảm khiến người nghe càng thêm mơ màng.

 

Thẩm Từ Mỹ ở cái tuổi 19, cũng là người trưởng thành rồi, mà Lục Bắc lớn hơn cô vài tuổi, hai người tự nhiên hiểu được cách vách đang làm gì.

 

Bầu không khí lập tức trở nên ái muội, Lục Bắc cảm thấy thân thể mềm mại của người con gái bên cạnh mình trở nên nóng bỏng, máu trên người cậu cũng tụ về một nơi khó nói nào đó.

 

Nhận thấy sự biến hóa của thân thể, Lục Bắc đột nhiên đẩy Thẩm Từ Mỹ ra, sợ cô phát hiện ra phản ứng đáng xấu hổ này của cơ thể cậu.

 

“Mạch điện trong chung cư cũ không tốt lắm, để tôi tìm cây nến đốt lên, cô chờ một chút.”

 

Thời điểm khi Lục Bắc chuẩn bị đứng lên, một thân thể vừa mềm mại vừa nóng hổi lập tức dính lên người cậu, ôm chặt lấy eo cậu.

 

“Anh đừng đi, tôi sợ.”

 

------oOo------