Phép Tắc Thượng Vị

Chương 42




Tuy nói một phút cũng sẽ không ở lại, nhưng Quý Du Nhiên vẫn chờ tới khi đóng máy phim thì mới đi.

 

Nhiễm Nhất Bạch căn bản không thể phân thân tới tìm cô, khi kết thúc quay phim, hắn nhất định sẽ bị phóng viên và người hâm mộ vây quanh ba lớp trong ba lớp ngoài.

 

Ngón tay Quý Du Nhiên gõ nhẹ vô lăng xe, không nôn nóng khởi động xe, mà yên tĩnh ngồi trong xe một lúc.

 

Chiếc xe này là chiếc mà lúc trước Cảnh Hách Phàm để lại cho cô dùng, lúc đó hắn còn nói lời thề son sắt rằng sẽ gọi cho cô mỗi ngày, kết quả là nửa tháng nay, đừng là gọi điện, đến cả một tin nhắn cô cũng không nhận được.

 

Cảm giác mới mẻ của đàn ông đối với phụ nữ chính là ngắn ngủi như vậy đó, huống chi lại còn là thanh niên mới lớn Cảnh Hách Phàm.

 

“Tên nhãi thúi.”

 

Quý Du Nhiên nhẹ giọng nói thầm một câu, đang định chủ động nhắn tin cho Cảnh Hách Phàm, di động lại đột nhiên đổ chuông vào lúc này.

 

“Dạ, con nghe mẹ ạ.”

 

“Nhiên Nhiên à, mẹ xem dự báo thời tiết nói Bắc Kinh hôm nay có mưa to đó, con ra cửa thì nhớ mang dù theo nhé.”

 

Âm thanh quan tâm của mẹ Quý truyền đến từ phía bên kia điện thoại, biểu tình của Quý Du Nhiên lập tức trở nên nhu hòa.

 

“Dạ con biết rồi ạ, à mẹ gần đây con đã đổi công việc, thu nhập cũng khá tốt, mẹ đừng có làm việc vất vả nữa, thân thể mới là quan trọng nhất.”

 

Từ sau khi tác phẩm của cô được chú ý rộng rãi khắp nơi, Quý Du Nhiên đã thu được không ít lời mời hợp tác, mấy ngày nay cô đã lựa chọn được một số đối tác, dự định sẽ tiến tới bước đàm phán.

 

“Nhiên Nhiên, tiền mẹ làm ra thì đều giữ lại cho con thôi, con gái như con đừng nên để bản thân mệt mỏi quá, vui vẻ mới là quan trọng nhất, không cần tính toán nhiều làm gì! Đúng rồi, sao gần đây mẹ không nghe con nhắc đến Khải Lượng? Hai đứa không cãi nhau đó chứ?”

 

Bàn tay đang nắm điện thoại của Quý Du Nhiên siết chặt:“Mẹ, thật ra con và Tiêu...”

 

“Ôi ôi! Nồi bị cháy rồi sao!? Nhiên Nhiên, mẹ không thể nói chuyện với con được nữa, con nhớ phải ăn uống đầy đủ nhé!”

 

Mẹ Quý vội vàng cúp điện thoại, Quý Du Nhiên bất đắc dĩ cười.

 

Không nói tới Tiêu Khải Lượng thì thôi, cô suýt chút nữa đã quên mất, hắn thiếu tiền cô còn chưa đòi đâu!

 

Hôm nay trời mưa vô cùng lớn, mây đen giăng đầy, sấm sét ầm ầm, chỉ mới khoảng 3h chiều, mà bầu trời đã tối sầm như đang ở buổi đêm.

 

Một tòa lầu mộc mạc khoảng 3 tầng nằm sát mặt đường, đó là một quán trà với không gian cổ kính giữa lòng thành phố nhộn nhịp.

 

Hàn Đình và Giang Dĩ Thành ngồi đối diện nhau, hương khói lượn lờ, bốn phía là hương trà vương vấn, tấm gương pha lê ngăn cách âm thanh ồn ào phía ngoài, càng khiến trong phòng thêm yên tĩnh, đây thật sự là một nơi tuyệt hảo để bàn chuyện thương nghiệp.

 

“Hàn luật sư cảm thấy nơi này thế nào?”

 

Giang Dĩ Thành tự mình pha một ấm trà, rót cho Hàn Đình một ly: “Đây là trà Tây Hồ Long Tỉnh vừa vận chuyển bằng đường hàng không tới đây sáng nay, hương vị rất tươi mới.”



 

Hàn Đình lễ phép gật đầu: “So với không gian nơi văn phòng, nơi này xác thật tạo cảm giác mới mẻ cho người khác, Giang Đổng thật có tâm.”

 

Giang Dĩ Thành đạm mạc cười, người có thể khiến hắn tự thân xuất chinh đi mời thật đúng là không nhiều lắm, Hàn Đình trước mắt này cũng có thể tính là một người như vậy.

 

“Không biết việc mấy ngày hôm trước đã đề cập với Hàn luật sư, anh suy xét như thế nào rồi?”

 

Nếu không phải do bị Giản Đông Thần ngáng chân ở hạng mục Lục Thành, làm cho mấy chục tỷ sắp tới tay của tập đoàn Giang Thị đột nhiên bay mất, thì Giang Dĩ Thành cũng không đến mức tìm mọi biện pháp mời Hàn Đình hỗ trợ.

 

Tập đoàn Giang Thị có một đội pháp lý rất tốt, nhưng chuyện này được Giản Đông Thần xử lý một cách hoàn hảo, khiến bọn họ không cách nào tìm được sơ hở.

 

Tuy nhiên với Hàn Đình, thì hắn nhất định có năng lực này.

 

Nếu dùng tiền có thể giải quyết, vậy thì mọi chuyện đã đơn giản rất nhiều, chỉ là con người Hàn Đình rất quái lạ, không phải là dạng chỉ cần đưa tiền là có thể mời được.

 

Vì muốn mời nhân tài rời núi mà Lưu Bị còn phải đi thỉnh 3 lần, vậy thì Giang Dĩ Thành dĩ nhiên cũng có thể buông xuống cái mác chủ tịch tập đoàn Giang Thị để mời người rồi.

 

“Xin lỗi, tôi sẽ không vì bất kỳ ai mà nhận lời.”

 

Ánh mắt Hàn Đình nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhàn nhạt mở miệng cự tuyệt.

 

Điều này cũng không nằm ngoài dự kiến của Giang Dĩ Thành, rốt cuộc thì việc mời Hàn Đình gia nhập Giang Thị cũng không phải là ý đồ hắn tới hôm nay.

 

“Tôi tôn trọng suy nghĩ của Hàn luật sư, kỳ thật hôm nay mời Hàn luật sư tới đây là vì còn có một chuyện khác, không biết Hàn luật sư đã nghe qua hạng mục đấu thầu của thị trấn Lục Thành?”

 

Giang Dĩ Thành ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ sưa, biểu tình thả lỏng, cho dù hôm nay chính hắn là người có việc nhờ Hàn Đình hỗ trợ, nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy bản thân mang tư thái thấp kém.

 

Hắn cũng giống như Hàn Đình, đưa ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

 

Trời mưa thật sự rất lớn, dòng xe cộ đi trên đường đều ướt hết, một chiếc xe đi ngang qua, bắn nước trực tiếp lên người một phụ nữ lớn tuổi, khiến túi xách đồ ăn trong tay bà bị rơi trên mặt đất, toàn bộ trái cây bên trong đều đã đổ ra ngoài.

 

Hàn Đình nhìn đống hỗn độn trên mặt đất kia, nhàn nhạt mở miệng nói: “Tôi chỉ nghe nói các người muốn khởi tố tập đoàn Giản Ảnh, lý do là sử dụng thủ đoạn cạnh tranh không chính đáng trong đấu thầu.”

 

Giang Dĩ Thành gật đầu: “Nếu có thể, tôi hy vọng Hàn luật sư có thể vì Giang Thị tập đoàn mà nhận vụ kiện này.”

 

Người phụ nữ kia té có vẻ nghiêm trọng, xoa eo nửa ngày vẫn không thể đứng lên.

 

Hàn Đình cong cong khóe môi, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng hơi hơi lập loè: “Tập đoàn Giản Ảnh nếu dám làm ra chuyện này, thì nhất định đã có chuẩn bị từ trước, đây chính là một cục xương khó gặm rồi.”

 

Giang Dĩ Thành cười nhẹ: “Nếu dễ dàng, thì đã không cần phải quấy rầy tới Hàn luật sư rồi.”

 

Giản Đông Thần xác thật là có chuẩn bị mà làm, hắn đưa ra điều kiện để nhường lại hạng mục Lục Thành, đó chính là tập đoàn Giang thị phải trả lại sản nghiệp của Giản thị mà họ đã mua giá thấp trước kia.

 

Đều nói là cá cùng tay gấu thì không thể có được cùng một lúc, nhưng... Giang Dĩ Thành hắn lại muốn thử xem sao. Người phụ nữ lớn tuổi kia thử động vài cái, rốt cuộc đã có thể đứng lên, cố sức đi nhặt những trái cây bị rớt ngoài đường.



 

Mưa to tầm tã, người đi đường đều vội vàng mà đi, làm lơ sự khó khăn của người phụ nữ.

 

Hàn Đình nhìn một cảnh ngoài đường như vậy, ngữ khí quạnh quẽ nói: “Biết rõ đây là vụ kiện khó nhằn, mang lại phiền toái cho bản thân, vậy Giang đổng cảm thấy sẽ có người nguyện ý xen vào việc người khác như vậy sao?”

 

Dĩ nhiên không phải là do hắn cố kỵ tập đoàn Giản ảnh, chẳng qua là lần này phía sau tập đoàn Giản Ảnh còn có liên quan đến chính quyền thành phố A, điều hắn không thích nhất, chính là dính líu đến quan trường.

 

Thực phiền toái.

 

Giang Dĩ Thành cũng vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vào hình ảnh này thì có vẻ như không giống như đang nói chuyện hợp tác, mà giống như đang uống trà ngắm mưa thì hơn.

 

“Cũng không hẳn là như vậy, nói không chừng lại có người không ngại phiền toái thì sao?”

 

Một chiếc xe thể thao màu trắng chậm rãi ngừng lại bên đường.

 

Cửa xe mở ra, một cô gái bung dù bước ra từ trên xe, cái dù che đi gương mặt cô, chỉ thể nhìn thấy cách ăn mặc đơn giản của cô với áo thun và quần jean.

 

Cô bước nhanh đến bên người phụ nữ lớn tuổi, dìu đỡ lấy bà ấy, sau đó lại giúp bà nhặt trái cây trên mặt đất, nước mưa đã khiến quần áo trên người cô gái ướt nhẹp, còn người phụ nữ lớn tuổi thì luôn miệng nói lời cảm ơn cô.

 

Chắc là người con gái kia muốn đưa bà ấy lên xe, tiện đường chở bà một đoạn, nhưng người phụ nữ vẫn luôn lắc đầu xua tay, khăng khăng muốn tự mình đi.

 

Cuối cùng, cô gái trẻ đưa chiếc dù cho người phụ nữ lớn tuổi.

 

Khi chiếc dù được đưa qua, một gương mặt trắng trẻo thanh thuần xuất hiện trước mắt Hàn Đình và Giang Dĩ Thành.

 

Cho dù không có lớp son phấn, gương mặt kia cũng lập tức làm cho thời tiết u ám này bỗng chốc sáng bừng lên.

 

Hàn Đình cùng Giang Dĩ Thành, hai người sửng sốt trong chớp mắt.

 

Là cô ấy?

 

Cô gái cả người ướt đẫm, vội vã chạy về trên xe, rất mau, xe liền biến mất trong tầm nhìn của bọn họ.

 

Hàn Đình cùng Giang Dĩ Thành đồng thời thu hồi ánh mắt.

 

“Hàn luật sư, tôi nói không sai chứ?” Giang Dĩ Thành nở nụ cười đạm mạc mà có lễ, nụ cười này chính là thể hiện sự tự tin và chắc chắn trong lần đàm phán này.

 

Hàn Đình cũng nhẹ cười một tiếng, nâng ly trà lên uống một ngụm trà đầu tiên trong buổi ngày hôm nay.

 

“Trước trưa ngày mai, Giang Đổng vui lòng phái người đưa tài liệu đến phòng làm việc của tôi.”

 

------oOo------