Phép Tắc Thượng Vị

Chương 59




 

Quý Du Nhiên nghẹn lời, đúng là cô đã “động tay” trước.

 

“Xin lỗi, tôi… tôi”

 

Chuyện quái gì thế này! Rõ ràng sau đó là hắn đã hôn lại cô, tiện nghi đều là Giang Dĩ Thành chiếm hết, vậy mà giờ cô còn phải xin lỗi.

 

Quý Du Nhiên ậm ờ nửa ngày, trong lúc nhất thời cũng không biết phải giải thích hành vi vừa rồi của mình như thế nào. Hiển nhiên là không thể nói vì trốn tránh Trình Minh Huy, nên mới phải lợi dụng Giang Dĩ Thành một chút.

 

Giang Dĩ Thành điều chỉnh lại cà vạt, trên miệng là nụ cười khéo léo trước sau không đổi, thấy sắc mặt đỏ bừng vì khó xử của Quý Du Nhiên, cũng không có ý tiếp tục trêu chọc cô nữa, cất lời chuyển đề tài.

 

“Quý tiểu thư ngàn dặm xa xôi tìm tới nơi này, sẽ không chỉ vì dâng môi thơm lên, đúng không?”

 

Quý Du Nhiên nghĩ đến mục đích chuyến đi này của mình, vội vàng điều chỉnh thần sắc.

 

“Giang tiên sinh, tôi xác thật có chuyện quan trọng cần ngài hỗ trợ, có thể mượn một ít thời gian của ngài không? Tôi biết đêm nay tôi có hơi đường đột, nhưng chuyện này thật sự rất gấp, ngài hẳn là biết cuộc thi thiết kế trấn nhỏ Lục Thành, đúng không?”

 

Giang Dĩ Thành ngồi xuống ghế đá bên cạnh hồ nước, lại chỉ vào vị trí đối diện, ý bảo Quý Du Nhiên cũng ngồi xuống. Hắn là người cẩn trọng, nơi này lại yên tĩnh vắng vẻ, cũng chỉ có hai người bọn họ, tuyệt đối là một nơi thích hợp để bàn chuyện hơn là văn phòng làm việc.

 

“Kỳ thật, tôi đã đoán được phần nào ý đồ của Quý tiểu thư khi đến đây.”

 

Cùng người thông minh nói chuyện thì sẽ đơn giản hơn rất nhiều, Quý Du Nhiên chỉ mới nói câu đầu, Giang Dĩ Thành đã nói tiếp được.

 

Hắn vừa nói như vậy, đã khiến cho toàn bộ những nội dung Quý Du Nhiên chuẩn bị nói, bây giờ không cần thiết nữa rồi.

 

“Nói thật, hôm trước tin tức phát ra, tôi cũng không ngờ Quý tiểu thư lại là thí sinh đứng vị trí thứ nhất, nói cho cùng thì với những cuộc thi đấu như vậy, thì đều do nhân viên cấp dưới của Giang thị giám sát, không cần tôi phải hao phí tinh lực hỏi đến.”

 

Suy nghĩ của Quý Du Nhiên lại bị rối loạn.

 

Giang Dĩ Thành hiển nhiên là do tin tức mấy hôm nay nên mới chú ý tới chuyện này, với đầu óc bén nhạy còn hơn máy tính của hắn mà suy luận, thì nhất định đã hoài nghi chuyện gièm pha của Giang Dĩ Nhu chính là do cô cố ý thả ra để dời đi sự chú ý của quần chúng.

 

Quả nhiên, bên này Quý Du Nhiên vừa mới nghĩ vậy, bên kia Giang Dĩ Thành liền đặt câu hỏi.

 

“Là do Hàn Đình làm?”

 

Quý Du Nhiên lại lần nữa khâm phục đầu óc tư duy của Giang Dĩ Thành, trực tiếp bỏ qua cô, mà xác định người làm là Hàn Đình.

 

Nói như vậy, Giang Dĩ Thành đã rõ ràng tiền căn hậu quả của chuyện, cũng thấy được Hàn Đình phát đơn kiện.

 

Cái tin bị chuốc thuốc mê khi trước cô cũng nghe thấy, nhưng lúc ấy cô không gặp mặt Giang Dĩ Nhu, huống hồ tin tức chỉ bùng lên trong hai ngày, sau đó liền không có động tĩnh gì nữa, ắt là do tập đoàn Giang Thị dùng thủ đoạn đè xuống.

 

Thế nhưng lần này lại bị Hàn Đình đào lên, còn làm lớn đến mức này, khuôn mặt của Giang Dĩ Nhu xuất hiện rõ ràng trên đoạn video, dù có muốn chối cũng không cách nào chối được.

 

Loại chuyện gièm pha này, chỉ cần nghĩ cũng biết là sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với tập đoàn Giang thị

Quý Du Nhiên có chút khó khăn.

 

Nếu cô đứng ở góc độ của Giang Dĩ Thành, hủy bỏ tư cách dự thi của cô, đem cái danh “sao chép” chụp lên đầu cô là biện pháp giải quyết tốt nhất của hắn, rốt cuộc thì IRIS chính là công ty con của bọn họ, lấy thiết kế do chính công ty con sản xuất thì càng có lợi hơn, hơn nữa trong lúc tin đồn thất thiệt lan truyền khắp nơi thế này, thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho dù là ai cũng sẽ không ngu ngốc đến mức cho đối thủ thời gian để tìm cơ hội đáp trả lại mình.

 

Nhưng cô sở dĩ còn dám mặt dày tới tìm Giang Dĩ Thành, là bởi vì vài lần trước khi cô gặp mặt Giang Dĩ Thành, từ lời nói và cử chỉ của hắn, cô cảm thấy người đàn ông này không phải là dạng hẹp hòi tiểu nhân.

 

Giang Dĩ Thành thấy Quý Du Nhiên vẫn luôn nhíu chặt chân mày, bộ dạng tâm sự nặng nề, không khỏi thả nhẹ ngữ khí nói chuyện.

 

“Thời gian trước Hàn luật sư và Giang thị vẫn cùng một chiến tuyến đánh bại tập đoàn Giản Ảnh, không ngờ thời thế thay đổi, tin tức kia lúc trước đã bị tôi ép xuống, vậy mà không ngờ Hàn luật sư vẫn có thể đào lên được, đúng thật là phù hợp với thủ đoạn của hắn.”

 

Quý Du Nhiên cười có chút xấu hổ: “Đó là yêu cầu trong công việc, Hàn luật sư… cũng chỉ là vì công việc thôi.”

 

Giang Dĩ Thành đột nhiên nổi lên hứng thú, hắn nghiêng người về phía trước hỏ:  “Quý tiểu thư cùng Hàn Đình rất quen thuộc nhau?”

 

Quý Du Nhiên sửng sốt, theo bản năng lắc đầu.

 

Lắc đầu xong, cô lại cảm thấy hình như hơi kỳ kỳ, cô và Hàn Đình, nếu nói là không thân, nhưng thực tế đã cùng ngồi trên một thuyền. Nhưng nếu nói là quen thuộc, thì giao tình hai bên cũng không nhiều.

 

Giang Dĩ Thành thu hồi thân mình, nở một nụ cười vừa lòng.

 

Quý Du Nhiên đột nhiên cảm thấy lần nói chuyện này toàn bộ quyền chủ động đều không nằm trong tay cô, trong suốt quá trình đều là Giang Dĩ Thành dẫn dắt.

 

Thế này là không được.

 

Vì thế cô lấy giọng, hóa bị động thành chủ động, trên mặt là thần sắc cực kỳ nghiêm túc nói về đề tài chính.

 

“Giang tiên sinh, về bản thiết kế thật sự là của tôi chứ không phải là sao chép từ phía IRIS, còn về chuyện tại sao tác phẩm của tôi và Giang tiểu thư giống nhau, thì nguyên nhân tôi tạm thời chưa tìm ra được, nhưng tôi tin tưởng tập đoàn Giang Thị làm ăn uy tín, cũng tin tưởng cách làm người của Giang tiên sinh, tôi tin ngài cũng sẽ muốn có một kết quả công bằng, cho nên tôi hy vọng tập đoàn Giang thị có thể kéo dài thời gian cuộc thi, tôi nhất định có thể chứng minh bản thân trong sạch.”

 

Quý Du Nhiên quyết định nói rõ ràng mọi việc, dù sao thì Giang Dĩ Thành cũng đã biết hết rồi, nếu cô còn nói quanh co lòng vòng thì chẳng bằng nói thẳng ra, như vậy còn thể hiện được sự thành khẩn.

 

Người con gái ngồi trước mặt hắn, trên mặt cô ấy là sự nghiêm túc cực kỳ, dường như trong thân thể ấy ẩn chứa một nghị lực ngoan cường, giống như một cây mai ngạo nghễ đứng thẳng giữa trời tuyết, quật cường mà lại rực rỡ.

 

Lần đầu tiên hắn gặp cô, là ưu nhã tri thức.



 

Lần thứ hai gặp cô, là thuần mỹ thiện lương.

 

Lần thứ ba gặp cô, là tản mạn lười biếng.

 

Lần thứ tư gặp cô, là quả cảm cứng cỏi.

 

À đúng rồi, còn có lần khi cô lên cao trào, là mị hoặc mê người.

 

Rốt cuộc thì cô còn có những bộ dáng nào nữa?

 

Nếu đem cô gái trước mặt hắn làm thành một quyển sách, vậy cô nhất định là một quyển sách cực kỳ thú vị và hấp dẫn người đọc, lật một tờ, hai tờ rồi ba tờ. Làm người khác muốn ngừng mà cách nào ngừng được.

 

Ánh mắt Giang Dĩ Thành dừng trên cánh môi đang khép mở của Quý Du Nhiên, ánh mắt hơi buồn bã.

 

Hình như vừa rồi hắn hôn hơi ngắn.

 

“Giang tiên sinh, có thể chứ?” Quý Du Nhiên mang theo cõi lòng đầy hy vọng nhìn về phía Giang Dĩ Thành.

 

Giang Dĩ Thành thay đổi dáng ngồi, cánh tay tùy ý đặt lên thành ghế.

 

“Có thể.”

 

Lời tới bên cổ họng Quý Du Nhiên bị nghẹn lại.

 

Dứt khoát như vậy? Dễ dàng như vậy??

 

Cô còn chuẩn bị thật nhiều lời thuyết phục khác, ví dụ như “Tuyệt đối sẽ để tập đoàn Giang thị thấy được năng lực của cô, cô tin tưởng bản thân sẽ làm tốt hạng mục thiết kế của thị trấn Lục Thành balabala...”, thậm chí cô cũng đã nghĩ ra lời đối đáp nếu Giang Dĩ Thành nói “Hắn là thương nhân chứ không phải nhà từ thiện”.

 

Vậy mà, chỉ mới đó thôi đã thuyết phục được rồi sao?

 

Ánh mắt của Giang Dĩ Thành rời khỏi đôi môi khẽ nhếch của Quý Du Nhiên, đưa mắt nhìn về mặt hồ nước gần đó.

 

Vừa rồi hắn đang nghĩ đến cảnh mình thấy ở Hong Kong, khi cô cùng Giản Đông Thần làm tình bên bể bơi, hắn lại vừa hưởng qua thơm ngọt nơi đôi môi cô, phần thân dưới của Giang Dĩ Thành bắt đầu cảm thấy nong nóng, nơi nào đó bắt đầu cứng lên.

 

Tuy rằng nơi phía dưới quần tây bắt đầu có nhiệt độ khác thường, nhưng trên mặt Giang Dĩ Thành vẫn là sự thong dong bình tĩnh nhất quán.

 

“Lúc trước Quý tiểu thư đã giúp tôi một việc lớn, chút việc nhỏ này, dĩ nhiên tôi sẽ không nói lời cự tuyệt.”

 

Lần trước ở Hong Kong, Giang Dĩ Thành cũng nói qua lời này.

 

Cô rốt cuộc đã giúp hắn việc gì nhỉ?

 

“Còn có một việc, về tin tức ngày hôm nay, tôi muốn hỏi Quý tiểu thư một chút.”

 

Thần kinh vừa mới thả lỏng của Quý Du Nhiên lại lập tức căng thẳng.

 

Cô biết ngay mà, sự tình của Giang Dĩ Nhu sẽ không dễ dàng xong như vậy đâu, chẳng phải Giang Dĩ Thành đã đoán được hết rồi đó sao? Không biết hắn định làm gì với Hàn Đình hay không?

 

“Chuyện cô và Giản Đông Thần chia tay, là thật à?”

 

Cái gì!?

 

Đại não Quý Du Nhiên tạm thời ngừng hoạt động.

 

Tôi nói này anh trai.

 

Điều anh nên quan tâm không phải là chuyện em gái anh đang bị mọi người gièm pha đó sao?

 

Sau khi yến hội kết thúc, Quý Du Nhiên lập tức trở về nội thành, cô uyển chuyển từ chối ý tốt của Giang Dĩ Thành muốn đưa cô về cùng, tự mình kêu xe chở về.

 

Trình Minh Huy sau khi nhìn thấy cảnh hôn giữa cô và Giang Dĩ Thành, từ đó không dám động tay động chân với cô nữa, chắc hắn ta cho rằng cô đã được Giang Dĩ Thành nhắm trúng, nên không dám đoạt người từ tay Giang tổng, như vậy càng tốt, cô còn đang không biết cách nào để thoát khỏi tên Trình Minh Huy này.

 

Trên đường trở về, Quý Du Nhiên ngay lập tức gửi đoạn ghi âm cho Hàn Đình, nhưng sau khi Hàn Đình nghe xong, thì hắn nói trong ghi âm chỉ nghe tiếng của Trình Minh Huy, cũng không thể lấy đó làm chứng cứ.

 

Nghe được ngữ khí thất vọng của Quý Du Nhiên, Hàn Đình lại an ủi cô, đoạn ghi âm này cũng không tính là vô dụng hoàn toàn, hắn vẫn có thể lợi dụng được tốt, lại khuyên tiếp cô không cần lo lắng nhiều, chỉ cần làm tốt việc kế tiếp của cô.

 

Quý Du Nhiên trở lại chung cư, nhanh chóng thu thập một chút, trang điểm nhạt cho khuôn mặt, mở máy tính, lần đầu tiên cô lộ mặt làm phát sóng trực tiếp.

 

Tận mắt nhìn thấy mới là điều thuyết phục nhất.

 

Trên mạng đều nói Nhiên Nhi tiểu thư căn bản không học qua hội họa và thiết kế, Quý Du Nhiên chính là muốn đánh vỡ lời đồn đại này.

 

Cô phát sóng trực tiếp cảnh vẽ tranh.

 

Ban đầu, Quý Du Nhiên nhìn tin bình luận vẫn có người mắng cô là thứ chỉ biết sao chép, là làm màu làm mè, khiến cô có chút khẩn trương, nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh được tâm thái, không để ý đến những lời khó nghe đó nữa, chuyên chú vẽ tranh, đắm chìm bản thân trong thế giới sáng tác, tựa như ngày thường cô vẫn làm.

 

Rất nhanh, sau khi kiến thức hội họa vững chắc của cô được biểu diễn, làn sóng bình luận đã chậm rãi chuyển hướng.



 

[Trời ơi, đây thật sự là một nghệ sĩ mà! Tôi không tin loại người có thực lực như thế này mà lại làm ra loại chuyện sao chép!]

 

[Chị gái nhỏ, người đẹp mà vẽ cùng đẹp, cố lên cố lên ! Nhất định sẽ có ngày chân tướng được làm sáng tỏ!]

 

[Em gái Nhiên Nhi không cần để ý đến mấy loại anh hùng bàn phím đó! Em rất tuyệt!]

 

[À có thể hỏi một chút bình thường bạn chăm sóc da thế nào vậy? có thể chia sẽ kinh nghiệm một chút được không? Làn da nhìn rất đẹp đó!]

 

[Có thể hỏi xin kích cỡ bảng vẽ được không? Để tôi đi mua rồi mỗi ngày theo vào học, có thể không?]

 

[Tôi xem ra là cái thứ dam đãng họ Giang nào đó sao chép tác phẩm mới đúng, tác phẩm của IRIS hoàn toàn không có linh khí như của Nhiên Nhi tiểu thư!]

 

[Huhu tôi đi nhặt lại những yooka lúc trước tôi đã ném về đây.]

 

[Chị gái nhỏ vốn là bạn gái cũ của chủ tịch tập đoàn Giản Anh, vậy thì có thể thấy được bản thân chị ấy nhất định cũng rất ưu tú!]

 

[Bây giờ thì tôi đã biết anh Nhiễm vì sao lại điên cuồng tuyên truyền cho cô ấy rồi, đơn giản là vì anh Nhiễm là nghệ sĩ dưới trướng Giản ảnh mà Nhiên Nhi tiểu thư lại là bạn gái của ông chủ hihi…]

 

Lần phát sóng trực tiếp này không chỉ thay đổi thành kiến của dân cư mạng đối với Quý Du Nhiên, mà cũng gây một trận xôn xao nhỏ trong lòng của một người đàn ông ở phía bên kia đại dương.

 

Trong thư phòng an tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng tích tắc của đồng hồ và âm thanh do bút vẽ cọ xát phát ra từ màn hình.

 

Cảnh Tông bưng lên ly cà phê lên uống một ngụm, ánh mắt trước sau vẫn nhìn vào cô gái đang nghiêm túc vẽ tranh trên màn hình.

 

Trước mặt hắn, vẫn còn một số ảnh chụp.

 

Trên các tấm ảnh đều cùng là một cô gái, có tấm thì đang cùng bạn bè ăn cơm, có tấm thì đang kéo hành lý đứng trong bãi đỗ xe, có tấm đang đứng trước cửa văn phòng làm việc của chính phủ, cũng có tấm đêm khuya lái xe đến một căn biệt thự nào đó.

 

Bên ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, Cảnh Tông ấn nút điều khiển từ xa để tắt màn hình, cất toàn bộ ảnh chụp vào trong ngăn kéo hộc bàn.

 

“Anh ơi, mấy hôm nay có tin tức nào mới không?”

 

Cảnh Hách Phàm mặc áo thun đơn giản, băng gạc trên đầu đã tháo đi, nhưng thạch cao nơi cánh tay vẫn còn, theo sau quản gia tiến vào thư phòng của Cảnh Tông.

 

Lúc trước hắn đã đề ra một ước định với Cảnh Tông.

 

Thương thế của hắn phải dưỡng trong vòng 3 tháng, và trong 3 tháng này hắn không được phép liên lạc với Quý Du Nhiên, nếu sau 3 tháng hắn vẫn nhớ thương cô, thì anh trai sẽ cho phép hắn về nước. Nhưng vì hắn cầu xin quá mãnh liệt, nên anh trai vẫn đồng ý cung cấp một vài tin tức cho hắn.

 

Bằng không hắn thật sự muốn điên rồi.

 

Cũng đã một thời gian rồi, nếu hắn thật sự không xuất hiện… liệu rằng cô có thể quên mất hắn hay không?

 

Cảnh Tông đưa ly cà phê cho quản gia.

 

“Một tin tốt và một tin xấu, muốn nghe cái nào trước?”

 

“Tin tốt.”

 

“Cô ấy đã rời khỏi kim chủ lúc trước rồi.”

 

Sắc mặt Cảnh Hách Phàm lập tức vui vẻ, tiếp đó lại do dự hỏi: “Vậy còn tin xấu thì sao ạ?”

 

Ngón tay Cảnh Tông gõ mặt bàn, từ trong ngăn kéo rút ra mấy tấm ảnh chụp.

 

Ảnh chụp từ bên ngoài biệt thự, nhìn khoảng cách có vẻ là khá xa, thật sự là tốn khá nhiều công sức, tầm nhìn xuyên qua khe hở tấm rèm ở lầu hai, mơ hồ có thể thấy được một đôi nam nữ đang ngồi trên ghế sô pha thân mật ôm hôn âu yếm.

 

“Cô ấy cùng một nam minh tinh nổi tiếng bí mật hẹn hò, mỗi tuần sẽ có ba bữa tối lưu lại biệt thự của hắn ta vài tiếng đồng hồ.”

 

Thấy Cảnh Hách Phàm cầm ảnh chụp lâm vào trầm tư, Cảnh Tông đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của hắn.

 

“Em còn nhỏ, làm việc xúc động, anh cho em thời gian 3 tháng này, chính là hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ càng, cô gái kia, có đáng giá để em thích đến như vậy không.”

 

Sau khi Cảnh Hách Phàm trở về, một mình Cảnh Tông đứng trước cửa sổ, mặt gương phản chiếu bóng dáng hắn dần dần được thay thế bởi một khuôn mặt xinh đẹp.

 

Một tháng trước, hắn khẳng định có thể nói với em trai mình, chuyện tình như vậy là không đáng.

 

Nhưng trải qua những ngày tháng liên tục xem ảnh chụp từ trong nước chuyển đến, hắn đã thành một người ngoài cuộc xem xét, ngày ngày quan sát cô gái đó.

 

Nhìn cô tích cực công tác, nhìn thấy vui buồn giận của cô, xem sự nỗ lực của cô, sự kiên trì của cô, nhìn thấy sự chuyên tâm trong sáng tác của cô, thấy đèn phòng chung cư cô đến khuya mới tắt.

 

Rốt cuộc có đáng giá hay không, hiện tại ngay cả chính hắn cũng nói không rõ.

 

Xoay người, Cảnh Tông lại gọi điện thoại nói quản gia đưa lên một tách cà phê khác, sau đó ngồi trở lại trên ghế, tiếp tục mở màn hình.

 

------oOo------