Phép Tắc Thượng Vị

Chương 74




 

Bầu trời ngày càng tối, chốn đô thị phồn hoa vẫn sôi động náo nhiệt như cũ, ánh đèn neon thắp sáng khắp nơi, xán lạn và huy hoàng.

 

Cách xa chốn phồn hoa đô thị, trong khuôn viên biệt thự tư nhân, Cảnh Tông bước xuống khỏi xe, người quản gia và các người hầu đã đứng chờ từ sớm, họ nhanh chóng mở cửa đón người, hắn bước từng bước chân trầm ổn điềm tĩnh đi lên tầng hai.

 

Tòa biệt thự Đồng Trang này chỉ là nơi dừng chân tạm thời khi hắn ở trong nước, ngày thường rất ít khi hắn về đây, tuy vậy chú Thúc quản gia ở đây vẫn cho người dọn dẹp mọi thứ thỏa đáng.

 

Trong thư phòng, trợ lý của hắn vẫn như mọi khi, đưa lên một phong bì với bên trong là một xấp ảnh chụp.

 

Cảnh Tông đặt ly cà phê xuống bàn, chăm chú lật xem từng tấm ảnh.

 

Người trong bức hình bao gồm hoạt động chạy bộ buổi sáng, chờ xe, đi dạo trung tâm thương mại, cùng người đàn ông tay trong tay đi dạo siêu thị.

 

Khi Cảnh Tông nhìn thấy ảnh chụp của cô trong nhà hàng, hành động lật ảnh của hắn không khỏi ngừng lại.

 

Ảnh chụp vào thời điểm giữa trưa, ánh mặt trời chiếu sáng, cô gái trong hình vừa lúc ngồi bên cửa sổ. Dường như cô đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trùng hợp sao lại rơi vào ống kính, nụ cười ấm áp nhu hòa trên mặt, ánh mắt thanh thuần trong sáng.

 

Cảnh Tông ngắm nhìn tấm ảnh thật lâu, ánh mắt và nụ cười của cô gái trong ảnh chụp hình như đang hướng về phía hán.

 

Ngón tay lơ đãng vuốt ve trên khuôn mặt cô, có cảm giác như đã xuyên qua tấm ảnh để rồi cảm nhận được làn da mềm nhẵn mịn màng đó.

 

Lúc trước mục đích chụp những tấm ảnh này là để cho em trai của hắn thay đổi cách nhìn về cô, nhưng ròng rã suốt một tháng, Cảnh Hách Phàm vẫn không thay đổi ý định, khăng khăng đòi về nước vì cô gái này. Dựa theo ước định, thì hắn đã không cần phải theo dõi sinh hoạt hàng ngày của cô nữa.

 

Nhưng… chuyện này dường như đã trở thành một thói quen.

 

Chồng ảnh dày cộm này chắc chụp trong khoảng một tuần nay, mỗi một tấm hắn đều nghiêm túc xem qua, thời gian từng giây từng phút trôi đi, cà phê trong tách đã nguội, quản gia đã đổi một tách khác cho hắn.

 

Đột nhiên, khi nhìn thấy tấm ảnh cô và một người đàn ông bị một đám côn đồ vây quanh, Cảnh Tông hơi nhíu mày: “Chuyện này là thế nào?”

 

“Là… bị người trả thù.” Trợ lý tiến lên giải thích.

 

Giọng nói lạnh lùng của Cảnh Tông vang lên: “Mấy người đi theo là để làm gì?”

 

Viên trợ lý xấu hổ, Cảnh tiên sinh chỉ nói là lặng lẽ theo dõi, dưới mọi tình huống đều không được phép tùy ý bại lộ. Vì thế người trợ lý phải tường thuật tỉ mỉ sự việc phát sinh ngày hôm đó, cũng nhắc đến việc thật ra bọn họ đã dự định xông lên hỗ trợ, nhưng hai người đàn ông có mặt tại hiện trường đã giải quyết xong đám côn đồ.

 

Cảnh Tông nhíu mày nhìn bức ảnh một lúc lâu, sau đó mới xếp lại chồng ảnh.

 

“Tiểu Phàm hôm nay làm cái gì?”

 

“Tiểu thiếu gia… hôm nay vào lúc sáng sớm đã đi đến chỗ của Quý tiểu thư, giữa trưa có trở về một lát rồi lại tiếp tục đi ra ngoài, đến chiều thì...” Người trợ lý nói đến đây thì ngập ngừng.

 

Cảnh Tông liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Đến chiều thì sao?”

 

“Tiểu thiếu gia đánh một trận với người khác.”

 

Cảnh Tông nhấp một ngụm cà phê, viên trợ lý đứng bên cạnh lập tức trình bày rõ ràng việc đánh nhau giữa Cảnh Hách Phàm và Nhiễm Nhất Bạch.

 

Cảnh Tông sau khi nghe xong thì xoa xoa giữa hàng chân mày, nói: “Tôi biết rồi, cậu đi xuống trước đi.”

 

Sau khi người trợ lý rời khỏi, Cảnh Tông lấy một chai thuốc từ trong ngăn kéo, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi thả trở lại trong ngăn kéo, gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý.

 

“Tôi sẽ ở lại đây một khoảng thời gian, cậu sắp xếp cho bác sĩ Wilson đến đây đi.”

 

“Nói đi, sao lại thế này?”

 

Quý Du Nhiên nhìn hai người đàn ông trước mặt mà không biết nói lời nào, cô lấy thuốc mỡ từ trong hòm thuốc, nhưng không biết phải bôi cho ai trước.

 

Cảnh Hách Phàm và Nhiễm Nhất Bạch đều không chịu hé răng, hai người họ đều tự động làm lơ đối phương, tình cảnh giống y như buổi sáng, mỗi người một góc trên ghế sô pha.

 

Quý Du Nhiên nhìn bên kia một cái, bên nọ một cái, cuối cùng nói với Nhiễm Nhất Bạch: “Anh tốt xấu gì thì cũng là người của công chúng, sao làm việc lại không suy xét đến hậu quả gì hết vậy?”

 

Vốn dĩ vì chuyện vết thương lúc trước mà đã nghỉ diễn xuất một thời gian, giờ thì hay rồi, vết thương cũ chưa lành lại có thêm vết thương mới.

 

Nhiễm Nhất Bạch lập tức nhướng mày nói: “Chuyện này không thể trách tôi, chính là do tên tiểu tử này khiêu khích tôi trước!”

 



Quý Du Nhiên đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Cảnh Hách Phàm.

 

Cảnh Hách Phàm nở nụ cười đẹp trai đáng yêu của mình nhìn Quý Du Nhiên.

 

“Là do tên gia hỏa này khoe khoang trước mặt tôi.”

 

“Khoe khoang?” Quý Du Nhiên đưa mắt nhìn Nhiễm Nhất Bạch, Nhiễm Nhất Bạch hơi hơi nhíu mày.

 

Cảnh Hách Phàm gật đầu, hơi có chút tự hào nói: “Hắn nói tối hôm qua hắn cùng cô làm một suốt đêm không ngừng nghỉ, nhưng tôi đã nói với hắn, chúng ta cũng từng làm suốt một ngày hai đêm, sau đó hắn liền động thủ với tôi.”

 

Nhiễm Nhất Bạch lập tức phản bác: “Nếu không phải do tiểu tử ngươi xuất hiện, thì tôi đã có thể làm suốt ba ngày ba đêm!”

 

Quý Du Nhiên hoàn toàn không ngờ được là hai người này lại đánh nhau vì nguyên nhân như thế, trên mặt lập tức ửng đỏ.

 

Loại chuyện này mà có thể tính hơn thua được sao? Còn vì vậy mà đánh nhau? Có cần phải ấu trĩ đến mức đó không?

 

Nói thật trong lòng Quý Du Nhiên nháy mắt cũng theo bản năng mà so sánh khả năng làm tình của hai người này, nhưng hình như không thể nói được là ai hơn ai.

 

Cảnh Hách Phàm tuổi trẻ khí thịnh, Nhiễm Nhất Bạch vừa mới nếm mới mẻ, thời điểm lên giường với hai người này, họ đều như lang như hổ, hận không thể ở suốt trong hoa huyệt của cô.

 

Cảnh Hách Phàm hừ lạnh một tiếng: “Anh sao? Thôi bỏ đi, thể lực đủ sao? Hôm nay không phá hỏng mặt của anh đều là vì tôi nương tay đó.”

 

Nhiễm Nhất Bạch lập tức đứng lên, túm lấy cổ áo của Cảnh Hách Phàm: “Lão tử là do có thương tích trong người, nếu cậu không tin thì đi ra ngoài thử xem!”

 

Ầm!

 

Quý Du Nhiên đặt mạnh hòm thuốc xuống bàn, vừa thẹn lại vừa bực, nói: “Các anh đánh đi! Đánh xong thì tự bản thân bôi thuốc đi!”

 

Thấy trên mặt Quý Du Nhiên tràn ngập sự bực tức, Cảnh Hách Phàm sờ sờ chóp mũi, Nhiễm Nhất Bạch cũng lập tức buông tay ngồi xuống, hai người ăn ý ngậm miệng.

 

Quý Du Nhiên trừng mắt nhìn hai người bọn họ, đi đến phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.

 

Đoạn thời gian ở cùng Hàn Đình, hắn đã khiến khẩu vị của cô trở nên kén chọn hơn xưa, nên cô không thích đi ra ngoài ăn uống nữa, Quý Du Nhiên nhìn tủ lạnh trống trơn, trong lòng đột nhiên có chút hụt hẫng.

 

Khẩu vị của cô kén chọn, nhưng người chuyên mua đồ và nấu nướng cho cô đã không còn nữa rồi.

 

Nhưng nỗi phiền muộn chỉ là trong vài giây, Quý Du Nhiên liền ổn định cảm xúc, lấy một gói mỳ Ý ở trong ngăn tủ.

 

Cô là người cầm được thì cũng buông xuống được, những chuyện ngày hôm qua đã giúp cô phát tiết toàn bộ cảm xúc, cô sẽ không vì một chuyện không cách nào thay đổi mà để ảnh hưởng đến bản thân.

 

Cuộc sống là phải luôn luôn hướng về phía trước, những chuyện không vui thì nên để nó trôi vào quá khứ đi thôi.

 

Cảnh Hách Phàm tiến đến bên người Quý Du Nhiên, từ sau lưng vòng lấy eo của cô, đặt cằm mình lên vai cô: “Tức giận à?”

 

Quý Du Nhiên lấy một ít mỳ Ý đặt vào trong nước sôi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thanh niên với ngũ quan tinh xảo lai Tây, nhìn dưới một khoảng cách gần như thế này, khiến cho lòng cô không khỏi chấn động.

 

Người đẹp luôn khiến cho người khác yêu thích.

 

“Không có.” Quý Du Nhiên cúi đầu, với tay lấy một lọ gia vị do Hàn Đình mua lúc trước.

 

Tay của Cảnh Hách Phàm luồn từ dưới nách cô, vươn lên lấy cái lọ gia vị kia, sau đó dễ dàng mở nắp ra, đưa cho cô.

 

Hơi thở hormone của tuổi trẻ quanh quẩn bên cổ và tai của Quý Du Nhiên, Cảnh Hách Phàm vờn quanh cần cổ trắng tinh tuyệt đẹp của cô, khàn giọng nói: “Chị có biết không, suốt ba tháng nay không lúc nào tôi không nhớ tới chị, trước ngày hôm nay, tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần về cảnh tượng khi chúng ta gặp lại nhau.”

 

Cảnh Hách Phàm nhớ lại khoảng thời gian ba tháng qua, ánh mắt trở nên hơi tối tăm.

 

Khi hắn biết chuyện cô có quan hệ tình cảm với tên luật sư kia, hắn đã thật sự không cách nào ngồi yên được nữa.

 

Ba tháng, những người đàn ông đó nhân lúc không có hắn, suýt chút nữa đã đoạt được tâm của cô. Trong khi đó hắn lại không có cách nào rời khỏi nước Mỹ, không cách nào giúp đỡ cô khi cô gặp khó khăn.

 

Nhưng không sao, bây giờ hắn đã trở lại, chỉ cần hắn không buông tay, chỉ cần tâm của cô vẫn chưa thuộc về người đàn ông nào khác, thì chắc chắn hắn vẫn còn cơ hội.

 

Ánh mắt Quý Du Nhiên có chút xuất thần, cô đang suy nghĩ về những việc đã trải qua với Cảnh Hách Phàm trong quá khứ, có những chuyện vui vẻ, nhưng cũng có những chuyện không ổn.

 

Nói cho cùng thì tuổi tác của hai người cách biệt quá lớn, cho dù Cảnh Hách Phàm đã giải thích về việc mất liên lạc với cô là do bị thương tích, nhưng trên thực tế cô không cách nào sinh ra được cảm giác an toàn với cậu nhóc trẻ tuổi

như vậy giống như khi cô ở cùng với Hàn Đình.



 

Quý Du Nhiên mỉm cười, duỗi tay đẩy nhẹ cái trán của Cảnh Hách Phàm.

 

“Về lại phòng khách đi, không cần bận rộn ở trong này đâu.”

 

Cảnh Hách Phàm hừ một tiếng: “Chị gái à, nhẹ chút đi, đau quá.” Hắn giơ tay chỉ vào vết bầm chút xíu nơi khóe mắt, bày ra bộ dáng vô cùng ủy khuất.

 

Mỗi lần muốn làm nũng chơi xấu, hắn đều thích gọi cô là “chị gái”, và khi hai người ở trên giường, lúc cô nằm dưới thân hắn, hắn cũng thích gọi cô là “chị gái”.

 

Hắn rất thích biểu tình của cô khi nghe được hai chữ này, chính là sự thẹn thùng lại bất đắc dĩ, chỉ đối với mỗi mình hắn.

 

Quả nhiên khi Quý Du Nhiên thấy biểu hiện này của hắn, cô liền xoa xoa mái đầu của hắn, ngữ khí không tự chủ mà trở nên ôn nhu rất nhiều: “Còn đau không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”

 

Ảnh mắt Cảnh Hách Phàm chợt lóe, cười nói: “Vậy cô đi cùng với tôi nhé!” “Hừ, muốn đi thì tự mình đi nhanh đi, coi chừng đi chậm chút là vết thương sẽ lành lặn lại đó!”

 

Hai tay Nhiễm Nhất Bạch đút vào túi quần, tựa người vào cửa phòng bếp, mang theo vẻ mặt khinh bỉ nhìn Cảnh Hách Phàm.

 

Tên tiểu tử này, ỷ vào tuổi nhỏ, mà giở trò làm nũng bán manh à?

 

Thật đáng ghét!

 

Nhiễm Nhất Bạch nâng cánh tay, nhìn Quý Du Nhiên bằng một ánh mắt ai oán.

 

“Người phụ nữ ngu ngốc, vết thương của tôi là do cô, vậy mà lại không thấy cô quan tâm tới tôi một chút.”

 

Quý Du Nhiên bị câu nói này làm cho chột dạ, nếu như fan hâm mộ của Nhiễm Nhất Bạch biết idol của các cô ấy do cô mà bị thương, vậy thì chắc chắn cô sẽ bị thiên hạ chửi không ngóc đầu lên được.

 

“Được rồi, được rồi, các anh đều đi ra ngoài hết đi, một lát nữa sẽ giúp các anh bôi thuốc.”

 

“Không!”

 

“Không!”

 

Phòng bếp vốn đã không lớn, lúc này lại bị hai tên đàn ông cao lớn chen lấn vào, lập tức càng trở nên chật chội hơn, điều càng đáng sợ hơn là, hai tên chưa từng đụng vào việc nhà bao giờ, lúc này lại tranh giành lẫn nhau để giúp đỡ cô.

 

Kết quả, một người làm bể chén, một người làm đổ ngã thùng rác.

 

Sau đó, Quý Du Nhiên phải sầm mặt, đuổi cổ hai người ra ngoài.

 

Một bữa cơm đơn giản, dưới bầu không khí lạnh lùng do Quý Du Nhiên trầm mặt xuống, mới có thể ăn xong, nhưng sau đó hai người bọn họ không ai có ý định rời đi.

 

“Bây giờ mà tôi ra ngoài rất dễ dàng bị chụp ảnh, cô cũng biết scandal giữa hai chúng ta lúc trước còn chưa kịp làm sáng tỏ, nếu như bị cánh nhà báo chụp được ảnh tôi rời khỏi nhà cô vào lúc đêm tối...”

 

Nhiễm Nhất Bạch dựa người vào ghế sô pha, đường hoàng nói ra lý do của mình.

 

“Hắn không đi, thì tôi cũng không đi.”

 

Hai người liếc mắt nhìn nhau, tràn ngập địch ý, dĩ nhiên trong lòng đều hiểu rõ ý định của đối phương. Chỉ sợ bản thân vừa rời đi thì Quý Du Nhiên sẽ bị người còn lại chiếm hữu.

 

Quý Du Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu nói: “Được thôi, vậy hai người các anh ngủ trên ghế sô pha đi.”

 

Đến khi Quý Du Nhiên lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, Cảnh Hách Phàm đang đứng chờ ngay cửa, lập tức ôm lấy cô đi vào phòng ngủ, còn Nhiễm Nhất Bạch thì tràn đầy sự không cam lòng, tức giận ngồi trên ghế sô pha nhìn một màn này.

 

Quý Du Nhiên hoảng loạn la lên trong lòng ngực của Cảnh Hách Phàm: “Tiểu tử thúi, cậu làm gì vậy? Mau thả tôi xuống!”

 

Kỳ thật, khi nhìn thấy Cảnh Hách Phàm đứng trước cửa phòng tắm, cô đã đoán được phần nào ý định của Cảnh Hách Phàm, nhưng… Nhiễm Nhất Bạch còn đang ở bên ngoài phòng khách mà!

 

Đứa nhỏ này sao có thể…

 

Cô rất sợ hai người này chỉ bởi vì tranh giành để ai bước vào phòng ngủ mà có thể nhào vào đánh nhau lần nữa.

 

Đôi chân dài của Cảnh Hách Phàm đá vào cánh cửa để đóng lại, hô hấp nóng bỏng của hắn phả vào bên tai của Quý Du Nhiên, nói: “Không cần lo lắng, lúc cô tắm rửa, hai người chúng tôi đã rút thăm quyết định ai là người đi vào phòng ngủ của cô, tên kia thua rồi.”

 

------oOo------