Từ lúc Lăng Khê xuyên qua trùng sinh tỉnh lại, nàng liền tiếp nhận hoàn toàn kí ức của Tiểu Lăng Khê, biết nàng cái gọi là người thân là bộ dáng giả dối ghê tởm cỡ nào. Từ lúc đó, nàng liền thề quyết không để cho những người ghê tởm này lại có cơ hội ức hiếp Tiểu Lăng Khê, mà nàng sẽ mang theo cái mục đích này thay Tiểu Lăng Khê sống tiếp. Nhưng mà, lúc Lăng Khê cho rằng cái tát này vỗ tới mình, lúc đang định nhắm mắt tiếp nhận, sau đó mượn cái tát này cùng những người gọi là người thân này cắt đứt quan hệ, nhưng là cái tát này lại không có “như định mà tới“. Lăng Khê chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy một vị nam tử tuấn mỹ nắm lại tay của Nhàn Thư Nhã vung lên đang chuẩn bị vỗ xuống.
Bỗng nhiên, một giọng nói lãnh khốc vang lên. ”Thì ra, các ngươi chính là đối đãi như thế với nương tử của bổn vương a.” Nhưng, cả viện yên tĩnh kỳ quái. Quân Lẫm Dạ tiến đến, hắn chính là phu quân tương lai của nàng. Ồ, cũng đẹp trai đó chứ, ngọc thụ lâm phong, bước đi anh dũng, khẳng khái. Nàng có được người chồng đầy quyền lực thế này, sẽ không lo bị mấy bọn tép riu làm phiền rồi. Nhưng nàng lại bị làm phiền bởi chính hắn, lúc nào hắn cũng không buông tha nàng, khiến nàng muốn khóc cũng chẳng được.