Phi Hồ

Phi Hồ - Chương 19




Xuân Mãn không sao cả, nhưng tiểu bất điểm đã hai tháng không được ra khỏi Dung Tuyết Cư, thêm cả Linh Linh là một người thích náo nhiệt, bọn họ vì thế mà quyết định đến chỗ khác đùa vui.



Di Tâm Viên cảnh sắc bốn mùa đều đủ thật sự là nơi phù hợp.



Vốn ba người cùng một tiểu động vật đang chơi đùa, Xuân Mãn còn cùng Bàng Nguyệt khoanh tay đứng nhìn Linh Linh đuổi theo tiểu bất điểm. Tiểu bất điểm chỉ là một con hồ ly nhỏ, nó bị dí đương nhiên quýnh lên dưới, chạy vào Di Tâm Viện trốn ——



“Oa! Đây là cái gì ——!”



Thanh âm nữ nhân thất kinh cũng làm bọn Xuân Mãn hoảng hốt, nghĩ rằng tiểu Bất điểm đã gây họa, ba người liền chạy vào hoa viên xem..



Vừa thấy được người bị tiểu bất điểm kinh hách là ai, Xuân Mãn ngây người, là người y tuyệt đối không muốn gặp ở Hiên Trạch phủ——Vạn Sùng Linh cùng nha hoàn tiểu Kha đang đứng tại lối vào Di Tâm viện.



Bàng Nguyệt vừa thấy được là nàng, vội vàng ôm tiểu bất điểm bị tiếng thét chói tai dọa sợ trở về.



Vạn Sùng Linh vừa thấy được là Xuân Mãn, nguyên bản bị kinh hách liền trở nên tái nhợt.



“Thật sự là, mặc kệ tới chỗ nào, đều sẽ xuất hiện thứ chướng mắt.” Sớm đã khinh thường Xuân Mãn, Vạn Sùng Linh liền châm chọc khiêu khích.



Lời nói của nàng làm cho Xuân Mãn cúi đầu, lại làm cho Linh Linh không chịu nổi mà lớn tiếng. “Này, nói chuyện với ngươi mới là chướng mắt, chúng ta lại không đắc tội ngươi.”



Cũng không biết Vạn Sùng Linh là có kinh nghiệm hay là cố tình, càng lúc càng chọc giận Linh Linh, “Hạ nhân xuất thân chính là hạ nhân, cư nhiên còn phải để nha đầu ra mặ dùm. Ta thấy là, nha đầu dù sao vẫn hơn tên hạ nhân kia!”



“Ngươi đủ rồi! Đừng tưởng rằng Xuân Mãn thiếu gia tốt bụng là ngươi có thể quá phận. Nếu ta nói cho tông chủ, ngươi sẽ không có kết cục tốt!” Linh Linh hừ lạnh.



“Tông chủ!” Linh Linh không nhắc tới Hiên Trạch thì thôi, vừa nhắc tới, sắc mặt Vạn Sùng Linh ngược lại càng kém, “Ta thật không biết một người xuất sắc như vậy làm sao lại đi coi trọng loại đê tiện này, có phải tên nam nhân này dùng cái gì yêu ma tà thuật mê hoặc hay không!”



“Ngươi dầu gì cũng là phu nhân của Hiên Trạch gia, ngươi chừa chút khẩu đức được không!” Linh Linh vừa nghe, hận không thể xông lên cho nàng ta vài đấm.



Vạn Sùng Linh khinh thường liếc Linh Linh, “Làm sao, hiện tại mới nhớ rõ thân phận của ta, gây chuyện với ta thì ngươi không nhớ.”



“Đó cũng là bởi vì ngươi khơi mào chuyện trước!”



“Ta khơi mào?!” Vạn Sùng Linh âm trầm nhìn Xuân Mãn nãy giờ vẫn không dám ngẩng đầu lên, “Ta thật không nghĩ ra, các ngươi chẳng lẽ cứ như vậy cam tâm tình nguyện hầu hạ một tên từng là hạ nhân nay lại không biết mặt mũi đi làm nam sủng sao, các ngươi không cảm thấy thẹn sao! Hiện tại còn nói giúp y!”



Lời Vạn Sùng Linh nói ra thoáng chốc xô Xuân Mãn xuống đáy vực, tất cả khuất nhục cùng thống khổ trước kia ở vạn gia tưởng đã trôi qua trong nháy mắt quay lại, làm cho y cơ hồ đứng không vững. Nếu không có Bàng Nguyệt nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy y, y có thể thật sự ngã xuống đất.



Nhìn thấy sắc mặt Xuân Mãn đỏ hồng, Bàng Nguyệt đứng không vững, kéo tức giận Linh Linh đến á khẩu ra phía sau, rồi lại ôm Tiểu bất điểm ngây thơ đến trước Vạn Sùng Linh, “Đại Thiếu phu nhân, ngươi chắc không biết thứ trên tay ta là gì?”



Vạn Sùng Linh vẻ mặt hồ nghi vẻ, không thể nói gì, chỉ có thể nhìn Bàng Nguyệt thản nhiên vuốt ve con vật trắng tuyết.



Nó miễn cưỡng nhắm nửa con mắt, thỉnh thoảng vươn chân vuốt vuốt cái mặt, lông dài trắng tuyết bao phủ toàn thân, đáng yêu vô cùng. Làm cho người ta vừa nhìn đã yêu, không muốn rời mắt.



Lẳng lặng nhìn tiểu bất điểm, Vạn Sùng Linh bất giác cũng muốn nó, dù sao kẻ có tiền cũng thích dưỡng vài thứ, nàng đương nhiên cũng thế.



Bàng Nguyệt nhìn thấy Vạn Sùng Linh đã trở nên bị mê hoặc rồi mới nói, “Đây là một con tuyết hồ, chỉ có người ở tuyết sơn như chúng ta mới dưỡng được tuyết hồ. Bởi vì có thời gian chúng nó bị truy sát, hiện tại rất hiếm khi thấy được một con. Người nơi khác còn muốn bắt nó về nuôi, bởi vì bộ lông xinh đẹp này, nhưng không phải ai có tiền cũng có thể mua được nó. Nhưng ngươi có biết vì sao chúng ta có một con không?”



Bàng Nguyệt tạm dừng một chút, Vạn Sùng Linh dĩ nhiên đã bị lời của nàng khơi mào lòng hiếu kỳ, lạnh lùng trong mắt tỏa ra cực độ, “Con tuyết hồ này là do Hiên Trạch Vũ đại thiếu gia tặng cho Xuân Mãn, vì món lễ vật này mà hao hết tâm tư tìm được. Thật sự rất khó tìm, huống chi đại thiếu gia vì có thể làm cho tuyết hồ nghe lệnh Xuân Mãn thiếu gia nên phải tìm một con mới sinh, khó càng thêm khó. Chính là, đại thiếu gia làm thế chỉ để Xuân Mãn thiếu gia vui vẻ. Thiếu phu nhân, nhớ kỹ, đại thiếu gia vì có thể làm cho hạ nhân trước kia của ngươi cảm thấy vui vẻ, có thể nói là đã hao hết tâm cơ!”



Sắc mặt của Vạn Sùng Linh biến đổi theo lời nói của Bàng Nguyệt, tới cuối cùng, đã gần như xám xịt.



Bàng Nguyệt cười lạnh nhìn Vạn Sùng Linh.



Theo nàng biết, Vũ thiếu gia đối với Vạn Sùng Linh chỉ có ôn hoà, thậm chí là ôn hòa đến lạnh nhạt, nói chuyện còn chưa chủ động, đừng nói đến lễ vật. Cho tới nay, Đều là Vạn Sùng Linh hạ mình chạy theo Hiên Trạch Vũ. Thương tổn đến thế nào, chỉ cần nghĩ một chút sẽ biết.



Không để cho Bàng Nguyệt cao hứng được lâu, Vạn Sùng Linh hổn hển bước lên, cho Xuân Mãn một cái tát, móng tay thon dài để lại vài vết máu trên má Xuân Mãn, “Tên đê tiện hạ đẳng! Ta cho ngươi quyến rũ!”



Theo phản xạ lấy tay che bên mặt bị Vạn Sùng Linh tát, Xuân Mãn nháy mắt nhớ lại lúc còn ở Vạn gia. Chủ tử đánh bọn họ có thể nói là tùy hứng, căn bản là không nghĩ tới bọn họ còn là một con người có tư tưởng có cảm tình.



Lỗ tai ong ong, mặt nóng bỏng, vết cắt đau đớn trên mặt làm cho y có cảm giác y chưa từng rời khỏi Vạn gia.



“Vạn Sùng Linh, ngươi nhất định phải chết!” Bàng Nguyệt vừa thấy lập tức buông tiểu bất điểm ra, đi qua đỡ lấy Xuân Mãn, lớn tiếng hô lên tố cáo, chuyện này nàng nhất định sẽ nói với Hiên Trạch.



Hiên Trạch mà biết chuyện này, Vạn Sùng Linh sẽ không chỉ bị đuổi ra Hiên Trạch gia đơn giản như vậy.



“Ta chết? Hừ! Ta chết cũng muốn kéo y đệm lưng!” Vạn Sùng Linh không hối hận mà còn muốn muốn xông lên đánh thêm vài cái.



Linh Linh dùng sức kéo lấy nàng,, “Vạn Sùng Linh, ngươi muốn chết thảm hơn ta sẽ không quản ngươi! Nhưng ta không để ngươi lại mạo phạm Xuân Mãn thiếu gia!”



Mà tiểu Kha Vạn bên người Sùng Linh cũng biết tình thế nghiêm trọng mà giữ chặt nàng.



Xuân Mãn ngốc đứng, cho đến khi có thanh âm lớn tiếng quát đến, “Các ngươi đang làm gì đó!”



Vừa nghe đến thanh âm này, Vạn Sùng Linh giống như bị người điểm huyệt mà sững sờ.



Tiểu Kha lập tức buông nàng ra, quay đầu lại vấn lễ, “Đại thiếu gia.”



Linh Linh vừa thấy người đến là Hiên Trạch Vũ, cũng có chút kính sợ mà buông lỏng tay ra thối lui đến bên Xuân Mãn.



“Các ngươi đang làm gì đó?!” Không có người trả lời đành hỏi lại, Hiên Trạch Vũ bước nhanh đến,, vẻ mặt lạnh lùng.



Đợi hắn nhìn thấy Xuân Mãn đờ đẫn đứng ở một bên, bèn hỏi Bàng Nguyệt cùng Linh Linh, “Xuân Mãn làm sao vậy?”



Bàng Nguyệt cúi mình chào hắn rồi nhìn Vạn Sùng Linh trầm mặc phía sau mới trả lời, “Đại thiếu gia, Thiếu phu nhân động thủ đánh Xuân Mãn thiếu gia một cái tát.”



“Cái gì?!” Hiên Trạch Vũ cả kinh, bước nhanh tiến lên kéo tay Xuân Mãn ra nhìn.



Khi hắn nhìn thấy vết thương cùng sưng đỏ trên mặt y, hắn lo sợ.



Hắn không khống chế được nội tâm kích động, vọt tới bên Vạn Sùng Linh lớn tiếng trách cứ nàng, “Ngươi làm sao mà động thủ đánh người! Lễ nghĩa của ngươi đâu mà? Khí chất của ngươi đâu? Tính nết nhàn thục đâu? Có cái gì không thể nhẹ nhàng giải quyết chứ!”



Vạn Sùng Linh đầu tiên là yên lặng nhìn chằm chằm Hiên Trạch Vũ tuấn lãng một hồi lâu, cuối cùng ai oán khóc.



“Không có, không có, sớm đã không có!” Vạn Sùng Linh khóc, “Bị ngươi vắng vẻ, bị ngươi từ chối, ở bị ngươi vứt bỏ——! Nếu vài thứ kia lưu không giữ được ngươi, ta giữ làm gì. Ta là thê tử kết tóc của ngươi, ta chưa từng được ngươi sủng ái một chút! Còn y?! Hạ nhân ở Vạn gia lại được ngươi tặng một con tuyết hồ! Ngươi thậm chí cười cũng không cười với ta!”



Lời của nàng làm cho Hiên Trạch Vũ nhất thời không thể nói gì, mắt y cũng tràn đầy thống khổ.



Hồi lâu sau, Hiên Trạch Vũ mới mở miệng, “Dù vậy ngươi cũng không nên ra tay đánh người, ngươi có biết hay không, một chưởng này sẽ làm ngươi đánh mất tánh mạng.”



Vạn Sùng Linh sau khi nghe thấy ngược lại nở nụ cười, nước mắt thê lương mà nở nụ cười, “Ta yêu ngươi, ta vừa nhìn thấy liền yêu thượng ngươi. Chính là ngươi không quay đầu lại xem ta một cái, động phòng, ta ngóng trông ngươi tới khi tàn đêm. Không chiếm được lòng của ngươi, ta chờ đợi hao hết đích hy vọng, đến hiện tại, ta liền giống như một cái xác không hồn. Có chết hay không đối ta mà nói chẳng là gì nữa!”




Hiên Trạch Vũ chỉ có thể yên lặng nhìn nàng rơi lệ…



“Nếu —— ”



Xuân Mãn lại đột nhiên mở miệng, thanh âm không nhanh không chậm, “Các ngươi là sợ chuyện này bị Hiên Trạch biết. Vậy các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không nói cho Hiên Trạch nghe, hắn cũng sẽ không biết.”



“Xuân Mãn thiếu gia!” Linh Linh ngoài ý muốn trừng mắt y. Đều bị người khi dễ đến như vầy, y cư nhiên còn giúp nàng!



Bàng Nguyệt cũng là vẻ mặt không thể tưởng được.



Xuân Mãn làm cho Hiên Trạch Vũ tuy vừa thở phào cũng cảm thấy có gì đó không thể.



“Ta không cần, ta không cần ngươi giúp ta, ngươi giúp ta, ta thà rằng đi tìm chết!” Vạn Sùng Linh tuyệt không nhận hảo ý của Xuân Mãn, trong mắt nàng y vẫn là hạ nhân, nhận ơn huệ của hạ nhân nàng không cam lòng. Có lẽ là sợ nàng nói lung tung cùng phòng hành động liều lĩnh của nàng, Hiên Trạch Vũ lệnh cho tiểu Kha mang Vạn Sùng Linh rời đi.



Tiểu Kha lĩnh mệnh, chính là Vạn Sùng Linh lại như thế nào cũng không chịu rời đi, “Ta mới không cần đi, ta muốn nhìn cái tên hạ nhân đê tiện kia cao ngạo, mà ngươi đường đường là Hiên Trạch phủ Đại thiếu gia lại lấy lòng hắn!”



“Sùng Linh!” Hiên Trạch Vũ cũng chịu không được bộ dáng của nàng lúc này chua ngoa,, “Ngươi rời khỏi nơi này ngay cho ta!”



“Ta nói ta không cần!” Vạn Sùng Linh dám không thỏa hiệp.



“Vũ đại ca, ngươi liền mang theo Đại tiểu thư rời đi đi.” Xuân Mãn tỏ ra không việc gì, “Chuyện này ta sẽ không nói với Hiên Trạch, ta cam đoan! Hơn nữa ta cũng chẳng qua là bị thương ngoài da, một chút việc cũng không có. Ngươi vẫn là mang Đại tiểu thư trở về trấn an nàng đi. Nàng cũng là tâm tình không tốt mới có thể như vậy.”



“Xuân Mãn…” Hiên Trạch Vũ do dự.



“Ta thật sự không có việc gì, mau dẫn Đại tiểu thư trở về đi!” Xuân Mãn vẻ mặt cam đoan.



Thấy Xuân Mãn kiên cường, Hiên Trạch Vũ cũng chỉ có thể làm theo, “Vậy, ta đi trước.”



Dù sao lưu lại cũng chỉ là thêm xấu hổ thôi.



“Ân, ngươi trở về hảo hảo an ủi Đại tiểu thư.”




Hiên Trạch Vũ gật gật đầu, “Mặt của ngươi vẫn là mau tìm chút dược bôi, miễn cho ngày sau lưu lại vết sẹo.”



“Hảo.” Xuân Mãn cũng gật gật đầu đáp ứng.



Sau đó Hiên Trạch Vũ đi đến bên Vạn Sùng Linh kéo nàng rời đi, Vạn Sùng Linh ngay từ đầu tuy có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đi theo Hiên Trạch Vũ ly khai.



Nhìn bóng dáng ba người chậm rãi đi xa, Xuân Mãn sau đó nói, “Linh Linh, Bàng Nguyệt, chuyện vừa rồi không cần nói với Hiên Trạch.”



“Chính là…” Linh Linh không muốn làm như vậy.



“Các ngươi nhớ kỹ, này là mệnh lệnh của ta!” Lần đầu, Xuân Mãn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, “Nếu là Hiên Trạch cho các ngươi tới hầu hạ ta, vậy phải nghe lời ta.”



Bàng Nguyệt nhìn Xuân Mãn thật sâu, “Xuân Mãn thiếu gia, vậy vết thương trên mặt ngươi làm sao giải thích với tông chủ?”



Xuân Mãn thản nhiên cười, “Đây chính là chuyện của ta, các ngươi không cần lo lắng.”



Sàn nhà rất trơn, không cẩn thận té ngã vào bụi hoa bên cạnh vì thế xướt mặt, chỉ như vậy là đã có thể dùng làm nguyên nhân.



Tuy rằng bán tín bán nghi lý do của Xuân Mãn, nhưng Hiên Trạch vẫn là đau lòng mà vì y đi tìm thuốc xoa thật dày. Nếu không có Xuân Mãn cực lực ngăn cản, Hiên Trạch sẽ cho người đem chặt trụi hết cây cối trong phủ.



Sau đó Hiên Trạch lại tự trách mình, hắn làm sao mà lại nghe Xuân Mãn không giữ y bên người mới có thể để y bị thương khi không có hắn.



Hắn đích tự trách cũng làm cho Xuân Mãn đau lòng vội vã nói, “Hiên Trạch ngươi không được tự trách, Ngươi mang ta theo nếu như phát sinh chuyện lớn hơn thì sao?”



Hiên Trạch không để cho y nói cho hết câu đã che miệng y lại,, vẻ mặt trách cứ y như thế nào không tin hắn, hắn nói, “nếu ta ở bên cạnh ngươi, ta xác định sẽ không để cho ngươi chịu một điểm thương tích nào. Ngươi một chút tiểu thương làm cho ta đau đến lòng như đao cắt.”



Lời của hắn luôn làm cho Xuân Mãn cảm động, lòng chua xót, cuối cùng chỉ có thể lẳng lặng dựa vào lòng hắn mà thôi.



Ánh trăng khuya xuyên qua sương mù, Hiên Trạch một mình đứng trong đình, tối nay, hắn lại là quần áo trắng xóa, tóc như chỉ bạc tùy ý bay loạn. Chính là, trong tay hắn không có ngọc tiêu.



Hiên Trạch lẳng lặng nhìn mông lung xa xôi, hai tay chắp ở sau người, không biết nhìn cái gì, đang suy nghĩ gì, hoặc là chờ cái gì…



Cho đến khi phía sau hắn xuất hiện một đạo bóng dáng tuấn lãng cao ngất——



“Tông chủ!” Người tới lúc này quỳ xuống, thanh âm khẩn trương cùng cầu chuộc.



Hiên Trạch không quay đầu lại, không nói gì, vẫn như cũ lẳng lặng địa đứng ở tại chỗ.



Màn đêm buông xuống, gió lạnh ào ào thổi qua tung bay vạt áo hai người, Hiên Trạch mới cất tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng, giọng nói của hắn giá rét như dòng nước chảy giữa trời đông.



“Vết thương trên mặt Mãn nhi là do nàng.” Đây không phải là nghi vấn, là khẳng định.



“Đúng vậy.” Hiên Trạch Vũ xấu hổ cúi đầu thấp hơn. Hắn chỉ biết, không có khả năng giấu diếm được tông chủ, mà hắn đến, là tới nhận tội thay cho thê tử của hắn.



“Theo cách hành xử của ta, người đàn bà kia chết chắc rồi! —— ”



Hiên Trạch làm cho tâm Hiên Trạch Vũ nhảy tới yết hầu…, “Nhưng mà, ta làm như vậy, Mãn nhi sẽ khổ sở đúng không? Y là như vậy thiện lương…”



Hiên Trạch bởi vì đề cập người nào đó mà trở nên nhu hòa. Nhưng lập tức lại khôi phục rét lạnh, “Vũ, đây là một lần cơ hội, ta không muốn có lần sau. Bằng không, đến lúc đó không ai ngăn được!”



Hiên Trạch nói làm cho Hiên Trạch Vũ thở một hơi,



“Xem trọng thê tử của ngươi, Vũ!”



“Vâng!” Hiên Trạch Vũ đáp.



“Còn nữa…” thanh âm của Hiên Trạch trở nên mờ ảo, “Vũ, ngươi đã nghĩ ra cách nào nói cho nàng biết thân phận của ngươi chưa?”



Ánh mắt của Hiên Trạch Vũ hiện lên một tia thống khổ, “Chưa có, tông chủ.”



Trong gió, hai người lại là một trận không nói gì…



Cuối cùng chỉ còn có một câu nói thầm thì trong gió, “Nên nói như thế nào y mới có thể chấp nhận? …”