Phỉ Nhĩ Bất Khả

Chương 22




Thẩm Thắng Võ xoa trán,"Mẹ nó, thật sự là đủ ngoan.."

Bị đụng một phát, đã khiến hắn đầu óc vòng vòng, tức giận ban đầu cũng bị cái cụng đầu này làm tiêu tan hết.

Đây đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo...

Phác Ngọc nheo mắt hừ một tiếng, môi mỏng thản nhiên phun ra hai chữ,"Xứng đáng!"

Muốn sử dụng sức mạnh với y, còn không rõ ràng tính tình Phác thiếu gia sao!

Chỉnh chỉnh lại cổ áo bị kéo có chút hỗn loạn, lại thò tay phủi rơi bụi cây ở trên người, Phác Ngọc cũng không thèm nhìn người ngồi ở dưới đất một cái, xoay người rời đi.

Thấy y muốn đi, Thẩm Thắng Võ nhanh chóng thẳng tắp đứng dậy, ngăn lại đối phương.

Nực cười! Đã đến lúc này, sao có thể không minh không bạch để người rời đi? Làm thế nào, cũng phải đem lời nói cho hết.

Dùng mắt dò xét người trước mặt, Thẩm Thắng Võ mở miệng,"Em mấy ngày nay trốn tránh ta làm gì?"

"Ta không có."

"Không có? Không có mà ngày cả bóng dáng cũng đều không thấy được.. Em đừng có lừa ta, ta biết em không phải trách ta chuyện ngày đó sao? Được, ta giải thích, lão tử không nên sờ em như vậy, ta xin lỗi được không? Em cũng đừng so đo với ta nữa được không? Hay là ngày đó lão tử lời nói làm em sợ tới mức tè ra quần?"

Thẩm Thắng Võ cộc lộc bộc bạch, cơ bản là trong lòng nghĩ thế nào, ngoài miệng liền nói thế ấy, trong bụng nghẹn khí lâu như vậy, lúc này một cửa tháo nước, m căn bản là quản không được cảm xúc.

Nhướn cao một bên mày, Phác Ngọc cũng không phải tức giận khẩu khí của đối phương, ngược lại là không chịu thua ngưỡng cao đầu, thẳng tắp đối diện với hắn,"Thứ nhất, ta chưa từng nghĩ tới cố ý trốn ngươi, mấy lần ngươi đi mai viên không gặp ta, là vì ta hoàn toàn không ở đó. Thứ hai, hôm nay ca ta mất đi, ta bây giờ chính là thiếu đông gia của đại viện này, ngươi là hỏa kế trong lò nấu rượu, hai ta vốn không nên ở chung một chỗ, làm sao thành trốn tránh như ngươi nói? Thứ ba.." Y quay mặt, môi mỏng nhấp dưới,"Chuyện ngày đó đã qua liền qua đi, ta cũng không nghĩ oán ngươi, hai ta coi như chưa từng xảy ra."

Thu liễm tư thái ương ngạnh, Phác Ngọc vậy mà lại cùng đối phương thương lượng.

Đều là choai choai tiểu tử, tổng không muốn để người khác thấy mình bối rối, dù cho trong lòng cưỡng chế chính mình thản nhiên đối mặt, cùng lắm thì không có gì, nhưng khi thật sự đối mặt, vẫn là nói dễ hơn làm.

Chỉ là Phác Ngọc cho rằng giữa hai người chỉ có chút mâu thuẫn nhỏ ấy, chỉ cần một trong hai người chịu lùi bước, liền có thể giải quyết dễ dàng, nào ngờ Thẩm Thắng Võ quan tâm hoàn toàn không phải sự việc này.

"Thế nào là coi như chưa từng xảy ra? Cảm tình lão tử ngày đó liền chỉ là không khí? Nói trắng ra, chuyện của em lão tử hoàn toàn không để ý, người bên ngoài nói như thế nào về em, lão tử đều giả điếc, gì cũng không nghe.."

"Em là thiếu gia, ta là hỏa kế, hai ta dùng tám gậy tre đánh cũng không gãy, ai có thể buộc lão tử không được gặp em? Trái tim đã giao trên người em, muốn cũng không lấy về được, gì cũng không được.. Lão tử chỉ thích em, nghĩ mỗi ngày vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy em, muốn đem em sủng một đời.."

Lồng ngực chất chứa tình cảm đã lâu, buồn bã phát tiết, Thẩm Thắng Võ trên mặt kiên cường tràn đầy chăm chú nghiêm túc, khiến Phác Ngọc không thể hoài nghi lời nói của đối phương.

Một tia gió lạnh thổi tới, mang đi không khí bối rối giữa hai người.

Sóng mắt bình tĩnh, Phác Ngọc giờ phút này á khẩu không trả lời được.

Cho dù y quật cường, cũng khó ngăn cản Thẩm Thắng Võ nhiệt tình thổ lộ.

Nói không cảm động, không động tâm đều là lừa dối chính mình.

Nói thật, y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Thẩm Thắng Võ phát sinh quan hệ vượt qua bằng hưu đơn thuần, nhưng hiện tại, y do dự..

Là thật sự do dự..

Thẩm Thắng Võ với y, vẫn luôn là tồn tại đặc thù, không giống bằng hữa, lại rất giống bằng hữu; không giống tri kỷ, lại rất giống tri kỷ, không phải người thân, lại là người gần gũi y nhất, người quan tâm y nhất.

Một người như vậy, y thật không rõ tình cảm của chính mình.

Có lẽ y cũng không phải hoàn toàn không thể chấp nhận Thẩm Thắng Võ, y..

Có thể tiếp thu sao?

Nhưng như thế nào có thể tiếp nhận, như thế nào có thể?..

Âm thầm cắn môi, Phác Ngọc cuối cùng vẫn tránh đi ánh mắt nóng cháy của đối phương, "Xin lỗi, Thắng Võ"

"Về sau.. Về sau chúng ta vẫn là đừng nên gặp mặt nữa."