Nhìn thấy vầng sáng màu đỏ nhanh chóng mở rộng đến phạm vi trăm trượng, Phong Vân Vô Kỵ đang bay nhanh xuống chợt khựng người, cứ như vậy đầu dưới chân trên, treo ngược tại nơi trời và mây nối liền, đôi mắt vừa vặn nghênh đón ánh mắt sáng ngời của Phượng Phi.
"Thì ra ta vẫn đánh giá thấp nàng… nàng cũng không yếu đuối nhu nhược như ta tưởng tượng." Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm nghĩ.
"Hình như ngươi vẫn chưa hiểu người mà ngươi muốn bảo vệ rốt cuộc là ai." Một giọng nói nhàn nhạt của nữ tử vang lên trong tai Phong Vân Vô Kỵ: "… Lời hứa kia, hãy quên đi…"
Phượng Phi chậm rãi cúi đầu xuống, nhưng phía trên, Phong Vân Vô Kỵ lại giống như biến thành tượng đá, cứ như vậy treo ngược tại không trung, không nhúc nhích.
Phía bên dưới, những gã cao thủ trong hệ phái tự do bị sương mù nhiễm phải, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ mơ màng, lộ ra biểu tình dâm tà. Phượng Phi nhìn thấy liền biến sắc, hừ lạnh một tiếng.
Những kẻ trong tà đạo ý chí không kiên định, trong lòng vốn mang dâm tâm, thần sắc bỗng nhiên trở nên cứng đờ, sau đó hai mắt lồi lên, đôi tay ôm chặt lấy cổ mình.
"Vù!"
Từng luồng khói xanh bỗng nhiên từ trên người những kẻ trong tà đạo tâm hồn bất chính tỏa ra.
"A…"
Từng tiếng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Trong nháy mắt, từng ngọn lửa từ trong cơ thể những người này bốc lên, "ầm" một tiếng, toàn bộ nổ tung, chỉ còn lại những xương cháy đen run rẩy ngã xuống…
Những tiếng xé gió vang lên. Rất đông cao thủ trong hệ phái tự do bay lên trời, từ các phương hướng lao về phía Phượng Phi. Vô số kình khí gào thét đầy rẫy trong hư không đánh về hướng Phượng Phi thân phượng bào trên bầu trời.
Vẻ mặt của Phượng Phi vẫn lạnh lùng, đợi đến khi đám cao thủ trong hệ phái tự do cách thân thể chưa đến vài thước, hai tay đột nhiên mở ra, đồng thời mười ngón tay gập lại. Vầng sáng đỏ rực như hoa hồng mở rộng đến chu vi mấy trăm trượng đột nhiên lóe sáng.
Phía bên dưới, hình ảnh bóng người dày đặc trong phạm vi mấy trăm trượng, kể cả Phượng Phi giữa không trung và thần thú Ly Loan đang giận dữ chợt biến mất trong con ngươi đen kịt của Phong Vân Vô Kỵ, chỉ còn lại một phiến đại địa vắng vẻ, cỏ dại thưa thớt…
Trong cảm giác của Phong Vân Vô Kỵ, bên trong chu vi trăm trượng, tất cả mọi người đều đã biến mất một đoạn thời gian rất dài. Nhưng trong mắt của những người trong hệ phái tự do bên ngoài trăm trượng, chỉ cảm thấy trong mắt hoa lên, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trong tai liền nghe được những tiếng lửa lốp đốp, xem lẫn vài tiếng kêu thảm yếu ớt…
Những cao thủ trong hệ phái tự do trong mắt lóe lên thần sắc điên cuồng, đang chuẩn bị nối tiếp bước chân của những người phía trước chém giết tranh đoạt Hiên Viên thánh kiếm và Hiên Viên Đế Tâm quyết, lúc này lại ngẩn ra nhìn không gian trong phạm vi mấy trăm trượng trước người.
Từng luồng sóng nhiệt đập vào mặt, toàn bộ mặt đất đều bốc cháy. Bên trong ánh lửa, những cao thủ trong hệ phái tự do vốn tranh nhau lao lên trước, lúc này đã biến thành từng cỗ thi cốt bốc cháy hừng hực. Từ tư thế của thi cốt mà nhìn, khi bọn họ chết nhất định vô cùng thống khổ…
"Đùng!"
Từng thanh âm của hoa lửa từ bên trong những thi cốt đang bốc cháy vang lên. Ngọn lửa dường như phát ra là từ bên trong xương cốt của những cao thủ trong hệ phái tự do này, trong nháy mắt đốt cháy toàn bộ huyết nhục. Ngọn lửa không thể dập tắt, cho dù là bùn đất khô cằn, những ngọn lửa này bám vào mặt trên vẫn bốc cháy hừng hực như trước, hình thành một biển lửa khổng lồ trong phạm vi trăm trượng…
"Tách tách!"
"Tách tách!"
Từng bộ xương cháy đen từ không trung rơi xuống, khói xanh mờ ảo bốc lên. Ly Loan cánh trái vốn đã thụ thương vì trúng phải đòn của các cao thủ Thần cấp, lúc này đột nhiên lại xòe hai cánh ra, bay lượn trong biển lửa hừng hực, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng kêu, giống như phi thường hưởng thụ liệt hỏa kia thiêu đốt. Bộ lông vốn có chút ảm đạm, theo Ly Loan bay lượn trong biển lửa, dần dần mỗi một sợi lông đều phát ra một màu sắc mới. Từ bên dưới lông vũ hoa mỹ, từng phiến hỏa diễm phun ra, bao bọc toàn bộ thân thể của Ly Loan.
- Ta nói rồi, Hiên Viên thánh kiếm không có ở trên người ta, kể cả Hiên Viên Đế Tâm quyết cũng vậy, tin hay không thì tùy các ngươi, nhưng không nên tiếp tục xuất thủ. Ta cũng không phải yếu đuối như các ngươi tưởng tượng.
Phượng Phi đứng thẳng trong hư không, thần thái ung dung nói:
- Trong lòng còn tồn tại những tâm tư tham lam này, làm sao thể hiểu được ý trời, đạt đến trình độ tương hợp cùng vạn vật. Rút lui đi! Nếu còn ai dám ra tay, kết quả sẽ giống như bọn chúng.
Biển lửa như địa ngục bên dưới khiến cho mạch suy nghĩ của Phong Vân Vô Kỵ chợt trở về mấy khắc * trước, trên đường đi đến nơi này, những thi thể bốc cháy kia thì ra chính là do Phượng Phi tạo thành.
* Mười lăm phút bằng một khắc.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thở dài một tiếng: "Thì ra nàng cũng không cần ai bảo hộ."
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn chợt sinh ra ý nghĩ thối lui. Phượng Phi sở hữu lĩnh vực thuộc tính lửa bá đạo như vậy, đã là nhân vật Thần cấp hậu kỳ, chân chính có thể uy hiếp đến nàng cũng không nhiều lắm.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định quan sát thêm một hồi, đề phòng có nhân vật lợi hại nào xuất hiện.
Nhìn Phượng Phi đứng giữa trời, mỹ lệ mà bình tĩnh, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ có một chút bất ngờ, có một chút mất mát, cũng có một chút mừng rỡ.
"Như vậy cũng tốt. Chuyện này qua đi, ta có thể chuyên tâm tu luyện. Hôm nay càng ngày càng có nhiều cao thủ sở hữu lĩnh vực xuất hiện, theo thời gian trôi qua, Thần Ma chi chiến sẽ đến gần, những cao thủ Thần cấp hậu kỳ cũng sẽ xuất hiện dồn dập. Hôm nay tại Thái Cổ Chiến Đế có thể coi là đệ nhất nhân, thế nhưng…" Phong Vân Vô Kỵ nhớ đến tòa thành bên trong Ma vực, cùng với tà ác cường đại mà bọn họ trấn áp bên trong, không khỏi cảm khái: "Thái Cổ quả thật rất lớn, rất lớn…"
- Quỳ Hoa! Hai người các ngươi theo ta đi thôi!
Phượng Phi lên tiếng.
- Vâng thưa tiểu thư!
Cầm Ma cung kính nói, chậm rãi đứng lên.
Toàn bộ tràng diện trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hoa lửa lốp bốp vang lên bên trong biển lửa. Tất cả đều ngây người nhìn Phượng Phi thần sắc bình tĩnh ngồi trên người Ly Loan tinh thần phấn chấn, thương thế hoàn toàn bình phục, không ai còn xuất thủ. Vầng hào quang kia đã khiến cho những cao thủ có chút kiến thức trong bọn họ hiểu được, lần này bọn họ rốt cuộc đang đối phó với dạng đối thủ gì.
Ngay lúc này…
"Xoẹt!"
Một tiếng vải rách vang lên, tiếp đó là tiếng kinh hô của Cầm Ma. Y phục nơi ngực của nàng xuất hiện một vết rách dài, may là vết rách cũng không sâu, cũng không lộ ra xuân quang bên trong. Từ vết rách kia, một quyển sách cổ kính rơi ra, rớt xuống chưa đến nửa thước, đột nhiên lại giống như lọt vào một không gian khác, biến mất vô tung.
Quỳ Hoa Hoàng Hậu bên cạnh sắc mặt đại biến, giận dữ quát một tiếng:
- Tặc tử đáng chết!
Tiếp đó từ bên trong phượng bào trên người, những sợi tơ dày đặc lập tức bắn về bốn phương tám hướng.
"Xoẹt xoẹt!"
Trong hư không, vài luồng sáng tím chợt lóe lên, tiếp đó là những tiếng " tinh tinh" do sợi tơ đứt đoạn, vài tiếng bước chân đạp trên mặt đất truyền vào trong tai.
Phong Vân Vô Kỵ tay phải vẫy một cái, mưa kiếm lập tức bắn về hướng một nơi nào đó trong không gian.
"Đinh đinh đinh!"
Từng thanh trường kiếm bị những cỗ lực mạnh đánh văng ra. Tất cả những người trong hệ phái tự do đều mở to mắt, nhưng không ai nhìn thấy một bóng người nào, chỉ thấy từng thanh trường kiếm bị văng ra. Hình như đã có một người đã nhanh chóng lao ra giữa những trường kiếm kia, khác biệt duy nhất chính là không nhìn thấy thân thể của người đó mà thôi.
Rất nhanh mọi người đều phản ứng lại. Sớm đã có tin đồn Hiên Viên Đế Tâm quyết trên người Cầm Ma, hôm nay lại thấy quyển sách cổ từ trong ngực nàng rớt ra, có thể khiến cho hai người kinh hãi như vậy, không phải Hiên Viên Đế Tâm quyết thì là cái gì?
Từng đạo thần thức phá không bay ra, quét ngang toàn bộ hư không. Thần thức dày đặc bao trùm mỗi một tấc không gian, nhưng không hề có bất cứ phát hiện gì.
Khi Phong Vân Vô Kỵ ngự kiếm lao đến, thần thức cũng thời phá không bay ra. Thần thức mức độ Thần cấp quét ngang hư không, nhưng kết quả vẫn không thu hoạch được gì. Người này giống như có thân thể vô hình vô ảnh, không thể tìm ra tung tích của y.
Cho dù như vậy, Phong Vân Vô Kỵ vẫn duy trì tư thế treo ngược, ánh mắt bình tĩnh nhìn những thanh trường kiếm văng ra. Một lát sau, hắn đột nhiên xuất thủ, tay phải mở ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm từ lòng bàn tay bắn ra, mục tiêu không phải là nơi những trường kiếm vừa mới bị văng ra, mà là hư không phía trước mấy chục trượng.
"Xoẹt!"
Một dòng ánh đỏ từ không trung bắn ra, mang theo một tiếng kêu đau đớn. Đệ Ngũ Kiếm Đảm xoay quanh một vòng, mũi kiếm mang theo một vệt đỏ tươi trở lại trong tay Phong Vân Vô Kỵ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Gần như ngay sau khi Phong Vân Vô Kỵ xuất thủ, vầng sáng màu hoa hồng từ bên trong cơ thể Phượng Phi cũng khuếch tán ra, sau đó lập tức biến mất. Nhìn biểu tình của nàng, hiển nhiên cũng không thu hoạch được gì.
Xa xa, hai gã Chiến tộc áo trắng đứng thẳng trên tán cây nhìn thấy dị biến này, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh sợ.
- Người kia là ai?… Không ngờ có thể từ chạy thoát khỏi tay Kiếm Thần và Phượng Phi đã đạt đến Thần cấp hậu kỳ!
- Thần thức của ta cũng không phát hiện được bóng dáng của y, cũng không nhìn thấy bộ dạng, hoàn toàn không thể tìm ra tung tích.
Tên còn lại nói.
- Hiên Viên Đế Tâm quyết bị hắn lấy được rồi.
Tên Chiến tộc áo trắng bên trái đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng huýt gió dài. Trong tiếng huýt, từ trên trời cao, một con chiến ưng trắng như tuyết bay ra, xoay nửa vòng, sau đó rung cánh lao nhanh về hướng hành cung của Chiến Đế nơi Đao vực…
Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ và Phượng Phi đồng thời quét ngang toàn bộ hư không, thỉnh thoảng thần thức của hai người giao nhau. Khi thần thức chạm vào nhau, hai người đều sinh ra một chút cảm giác khác thường.
Chung quanh yên ắng, không một ai lên tiếng, tất cả đều sợ ngây người. Vô thanh vô tức, vô ảnh vô tích, tu vi của người này đã không phải đơn giản chỉ là ẩn giấu tung tích. Tất cả đều sinh ra một loại cảm giác: chỉ sợ người này đứng trước mặt mình, mình cũng sẽ không nhận ra y.
"Lại là một cao thủ!" Phong Vân Vô Kỵ yên lặng. Hệ phái tự do quả nhiên có kỳ nhân dị thế. Nếu như không phải dựa vào phán đoán chuẩn xác, chỉ sợ y có nghênh ngang đi qua trước mặt mình, mình cũng không thể đả thương y một chút nài. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua vết máu trên Đệ Ngũ Kiếm Đảm, chỉ thấy vệt máu kia rất nhanh hội tụ thành một chùm tại mũi kiếm, nhỏ xuống bên dưới, trên mũi kiếm đã không còn màu máu…
- Cầm muội muội, thật sự mất rồi sao?
Quỳ Hoa Hoàng Hậu lên tiếng hỏi.
Cầm Ma sắc mặt đỏ bừng, tay che lấy vết rách nơi ngực bị dao sắc cắt ra, gật đầu thấp giọng nói:
- Hiên Viên Đế Tâm quyết đã bị hắn đoạt đi rồi.
- Hiên Viên Đế Tâm quyết nếu đã xuất hiện, vậy thì Hiên Viên thánh kiếm tự nhiên cũng ở trên người ngươi. Ta đối với Hiên Viên Đế Tâm quyết không có hứng thú, đem Hiên Viên thánh kiếm giao cho ta, ta chỉ muốn Hiên Viên thánh kiếm!
Một cường giả Thần cấp trong hệ phái tự do quát lớn, một đôi mắt tràn ngập dã tâm nhìn chằm chằm về phía Phượng Phi…
Hiên Viên thánh kiếm, nghe đồn là vật bên người của Hiên Viên, năm đó từng dùng để hiệu lệnh đông đảo cường giả thủ hạ. Sau khi Hiên Viên qua đời, Hiên Viên thánh kiếm vẫn có lực hiệu triệu rất lớn. Nghe đồn, tay cầm Hiên Viên thánh kiếm là có thể hiệu lệnh triều thánh giả số lượng khổng lồ tại Bắc Hải Hiên Viên khâu.