Nơi cực bắc, gió tuyết tràn ngập, phóng mắt nhìn lại, trong ngàn vạn dặm chỉ thấy một phiến mờ mịt, không nước không non.
Trong gió lạnh tràn ngập, một gã nam tử thân thể gầy ốm, nắm chặt lấy tấm áo khoác màu đen đơn bạc, từng bước một chậm rãi di chuyển trong tuyết đọng cao đến đầu gối, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phương xa. Từ bên ngoài nhìn lại, chỉ thấy một điểm màu đen nửa hiện ẩn nửa hiện trong gió tuyết mờ mịt.
Cách nam tử gầy ốm này không xa, một dãy núi khổng lồ dựng thẳng trong thiên địa, từng ngọn san sát nhau như sóng cuộn. Vô số mỏm băng nghiêng nghiêng vươn cao lên trời, trên mỗi góc của băng phong đều có một gã Chiến tộc đứng thẳng người, chiến bào trắng như tuyết bay phất phơ trong gió, thân thể như hợp làm một với gió tuyết chung quanh.
Nơi này chính là vị trí của Chiến Đế cung trước kia, mà hôm nay, ngoại trừ mấy trăm Chiến tộc đứng thẳng trên những đỉnh băng lăng nhô cao, đã không còn mấy ai lui tới. Hầu hết Chiến tộc đều đã bị Chiến Đế điều đến Đao vực trước kia, để thủ vệ hoặc tham gia chuển bị lễ nghi tế tự cực kỳ quan trọng đối với Chiến Đế…
Phong Vân Vô Kỵ giống như một người bình thường, chậm rãi hành tẩu bên trong gió tuyết cách Chiến Đế phong không xa, vẫn chưa gây ra sự chú ý của bất cứ một Chiến tộc nào. Trên đỉnh núi, từng đạo khí tức mạnh yếu không đều truyền vào đáy lòng của hắn, mặc dù trong đó có một số khí tức cường đại đến cảnh giới Thần cấp trung kỳ, nhưng hắn vẫn như một người lữ khách đi qua bên cạnh Chiến Đế phong, không hề kinh động một người nào.
Bên cạnh người, theo cước bộ của Phong Vân Vô Kỵ, tuyết đọng đột nhiên từ dưới chân trào lên, theo khí lưu xoay chuyển, từng phiến hoa tuyết cố ý và vô ý che giấu đi thân ảnh của hắn. Từ xa nhìn lại, không khí trước người hắn từ hướng Chiến Đế phong thỉnh thoảng lại vặn vẹo, phối hợp với gió tuyết chuyển động rất có quy luật, vừa vặn che phủ một thân hắc bào, đưa mắt nhìn chỉ thấy một phiến mờ mịt, không hề thấy bóng người…
Bất kể là gió tuyết chuyển động, hay là không khí vặn vẹo, đều không dẫn đến một chút năng lượng ba động nào đủ để khiến cho những chiến tướng đứng trên kia đỉnh núi chú ý. Tất cả những điều này đều diễn ra một cách tự nhiên, phảng phất như gió tuyết trong thiên địa kia tự nhiên biến hóa. Không ai nghĩ đến, Kiếm Thần tại Ma vực đã làm cho Chiến Đế sau khi trở về phải bế quan chữa thương, giờ phút này lại ở gần Chiến Đế phong như vậy…
"Kéc!"
Một tiếng bén nhọn từ trên tầng mây trắng xoá vang lên. Chiến ưng do Chiến tộc nuôi dưỡng bỗng phát ra tiếng kêu đặc thù, khiến cho Phong Vân Vô Kỵ đang hành tẩu không khỏi trong lòng khẽ động. Nhíu nhíu mày, hắn liền ngẩng đầu lên, tinh thần khổng lồ lặng lẽ phá thể xuất ra. Trên bầu trời chỉ có những tầng mây nối liền một phiến giống như tuyết đọng, nhưng trong con ngươi đen kịt của Phong Vân Vô Kỵ, từ phía trên những tầng mây dày dày đặc lại dần dần hiện ra một bóng đen mơ hồ cứng cáp, bóng đen kia mở rộng hai cánh, từ trên cao nhìn xuống mặt đất…
Ý thức của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên bạo tăng, như thủy triều từ bốn phương tám hướng bắn về phía chiến ưng rắn rỏi kia…
"Kéc!"
Lại một tiếng chim kêu từ bầu trời xuyên qua tầng mây, tà tà nhập vào mặt đất.
Một nụ cười từ khóe miệng Phong Vân Vô Kỵ hiện lên, tay áo mở ra, cúi đầu xuống, bước chân như trước không nhanh không chậm đi về hướng thánh địa Hiên Viên khâu …
Một ngày này, tiếng kêu của chiến ưng trên bầu trời của Chiến Đế phong vẫn vang lên. Sau đó, chiến tướng trên đỉnh núi phát hiện, chiến ưng này lại dọc theo một quỹ tích đồng dạng hình tròn chuyển động cả ngày…
oOo
Bắc Hải Hiên Viên khâu, một thánh địa trong lòng của nhân tộc, hàng năm đều có một số triều thánh giả không biết tên họ đến nơi này để sám hối và triều thánh. Bất kể bên ngoài bọn họ có thân phận ra sao, nhưng ở nơi này, mỗi người đều duy trì một loại tâm tình khiêm tốn và cung kính…
Thái Cổ rất lớn, tại rất nhiều địa phương thấy được không thấy được, có rất nhiều người vì lý tưởng trong lòng mà phấn đấu. Có lẽ bọn họ đã thất bại, có lẽ trong quá trình này bọn họ đã phạm rất nhiều tội ác, nhưng ở nơi này, bọn họ đều đáng được tôn kính, tại tâm hồn bọn họ vẫn là thuần khiết.
Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng trên đất tuyết, lẳng lặng ngắm nhìn Bắc Hải Hiên Viên khâu như ẩn như hiện phía xa, trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp, chân phải bước ra một bước, nhưng cuối cùng lại thu về.
"Nhân tộc chết ở trong tay của ta cũng không ít… Hiên Viên khâu… sau này, sợ rằng ta sẽ khó có mặt mũi để bước vào địa phương này…" Thở dài một tiếng, bước chân Phong Vân Vô Kỵ chuyển động, đi về hướng tháp nghiêng mà hắn đã từng cùng với Huỳnh Hoặc ngủ qua đêm…
Có lẽ vì thời gian không thích hợp, cho nên dọc theo đường đi, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy rất ít triều thánh giả mặc hắc bào. So với lần triều thánh trước, tại thời gian này, số lượng triều thánh giả trầm mặc không nói lục tục đi về hướng Bắc Hải cực kỳ thưa thớt.
Mặc dù không biết truyền thống kia do ai lập lên, cũng không biết làm thế nào phát triển, nhưng mỗi một triều thánh giả đến Bắc Hải sám hối, đều không hẹn mà cùng tuân thủ… Ở nơi này, tất cả đều khôi phục trạng thái sơ khai nhất trong hàng tỉ vị diện, đều bỏ qua một thân sở học, dùng một thân phận tộc nhân bình thường nhất trong hàng tỉ vị diện để đến đây thăm viếng, tìm kiếm nơi trân quý và bản nguyên nhất trong tâm hồn.
Ba tòa tháp nghiêng, như ngã mà không ngã, thân tháp bám đầy tuyết đọng, giống như một người chứng kiến, chứng kiến dấu chân chí thành của các triều thánh giả.
Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng đẩy cánh gỗ cũ kỹ, tuyết đọng từ trên nóc gỗ trượt xuống, phủ đầy trên vai, sau đó lại rớt xuống trên mặt đất, phát ra thanh âm sàn sạt. Hắn cũng giống như những triều thánh giả khác, như một u linh chậm rãi bước vào trong tháp.
Khí trời lạnh lẽo, hóa thành gió tuyết mờ mịt tại bên ngoài, còn ở bên trong, lại tạo thành một lớp băng dày trên mặt đất tháp nghiêng. Mặt đất mặc dù lạnh lẽo, nhưng những triều thánh giả lại bằng lòng ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm chặt hai mắt lại, không nhúc nhích, không nói một lời, cũng không có ý muốn cùng những người khác giao lưu. Mỗi người, tự bản thân là một thế giới, bi thương mà trang nghiêm…
Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi bưới lên thang gỗ, đi lên tầng thứ hai của tháp nghiêng. Hắn tìm được một ngọn đèn trên vách tường, chậm rãi thắp lên, đặt xuống trên mặt đất, sau đó khoanh chân ngồi xuống bên cạnh.
Tầng thứ hai của tháp nghiêng, quạnh quẽ và lạnh lẽo. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn phát ra chập chờn bất định, như dung hợp cùng với hoàn cảnh nhợt nhạt chung quanh…
Ở nơi này, Phong Vân Vô Kỵ lại lần nữa cảm thụ được loại cảm giác trong lòng cực kỳ an bình, bước vào tháp nghiêng an tĩnh này giống như bước vào một thế giới khác, một thế giới chỉ có bản thân mình, chỉ thuộc về mình, rời xa bên ngoài.
Những tiếng ngẹn ngào trầm thấp loáng thoáng theo gió xuyên qua khe hở truyền đến. Nghe những tiếng nức nở bi thương kia, lòng người càng trở nên lạnh lẽo, ẩn ước mang theo một chút tuyệt vọng.
Dần dần, hoàn toàn là một loại hành vi vô ý, ý thức của Phong Vân Vô Kỵ liền như mặt nước nhập vào không khí chung quanh, chậm rãi hòa vào trời băng đất tuyết, không suy không nghĩ, bình tĩnh dị thường, ngay cả bản thân mình cũng dường như quên mất…
Tất cả sinh khí từ trong thân thể Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng tán đi, không khác gì một khúc củi khô…
Trong ngọn đèn cũ kỹ, dầu thắp cũng không nhiều, nhưng lại phi thường chịu đốt. Trải qua thời gian thật lâu, dầu thắp trong ngọn đèn cũng không vơi đi nhiều…
Một ngọn đèn cũ kỹ, một không gian nhỏ bé, một góc bị người lãng quên, sự tịch mịch lặng lẻ phát sinh trong lòng …
Nếu như không có ai quấy rầy, Phong Vân Vô Kỵ thậm chí có thể ở trong cảnh giới vô tư vô tác, vô ngã vô vật này, lẳng lặng vượt qua năm tháng vô tận, quên đi tất cả.
- Ngươi đã đến rồi…
Một thanh âm vang dội đột nhiên từ bốn phía trong thiên địa vang lên, như tiếng chuông cổ, trực tiếp truyền vào trong thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đang dung nhập vào hư không vô tận…
Cùng lúc đó, trước đầu gối Phong Vân Vô Kỵ, trong ngọn đèn chập chờn bất định đã cạn một nửa dầu, ngọn lửa nhợt nhạt to bằng ngón tay cái đột nhiên bành trướng. Khi bành trướng đến một mức độ nhất định, từ chỗ sâu nhất trong ngọn lửa, một cái bóng trơn nhẵn thuận theo ven bờ hạ xuống, kéo dài dọc theo mặt đất.
"Bùng!"
Ngọn lửa bành trướng kia chợt phát ra một tiếng nổ đùng, sau đó tất cả đốm lửa đều biến mất. Trên mặt đất, trước người Phong Vân Vô Kỵ không xa, một cái bóng không ngừng duỗi về phía trên, trong nháy mắt, một kiện hắc bào rộng thùng thình hư không xuất hiện, một bàn tay khô gầy nắm lấy vạt áo kia, bỗng nhiên kéo xuống, khoác chặt trên người.
- Ngươi đã đến rồi.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên mở mắt ra, nhìn chăm chú vào người áo đen phía trước, vẻ mặt ung dung mà bình tĩnh, tựa như tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn, không thứ gì có thể lay động tâm thần.
"Bựt!"
Tay phải của người áo đen đặt dưới đáy bào, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại phát ra một thanh âm trong trẻo. Phía sau, trên bấc của ngọn đèn cổ đã tắt một nửa, một ngọn lửa đột nhiên mọc lên, một đoàn khí trắng mờ mịt bao phủ chung quanh. Trong ngọn đèn cổ xưa đốt bằng dầu, dầu thắp vốn đã cạn gần đến đáy bỗng dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi dâng lên. Trong quá trình này, thân thể của người áo đen thủy chung vẫn quay lưng về phía ngọn đèn, không nhúc nhích.
Trên ngọn đèn, một luồng hỏa diễm nhợt nhạt chợt cách mặt đất bay lên, lơ lửng giữa không trung. Ngọn lửa vừa tan, bỗng hình thành một đồ án âm dương thái cực. Một vòng lửa khói bao phủ chung quanh, hình thành một đồ án cổ quái giống như mai rùa, nuốt chửng cả ngọn lửa hình âm dương, tạo thành một đồ án bát quái . Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
- Ngươi quả nhiên không làm chúng ta thất vọng…
Người áo đen ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói.
Hắc bào trên người Phong Vân Vô Kỵ không gió tự động bay lên, tay phải đột nhiên vươn ra, vẽ lên giữa hư không, giữa hai người, một khe nứt không gian đột nhiên xuất hiện. Bên ngoài mấy ngàn vạn dặm, quyển sách bìa tơ vàng trong Kiếm các bỗng nhiên biến mất…
Phong Vân Vô Kỵ đưa tay ra, liền bắt được quyển pháp thư bìa tơ vàng kia từ trong vết nứt không gian rơi xuống, sau đó vung lên, ném về phía người áo đen…