Phi Thăng Chi Hậu

Chương 360: Ngộ thương




Những giọt mưa dày đặc từ trên tầng mây nghiêng nghiêng rơi xuống, chạm vào nước trên mặt đất phát ra tiếng bọt nước bắn lên, hòa cùng với tiếng sấm ầm ầm, thỉnh thoảng còn mang theo tiếng rít của những trận cuồng phong.

Đêm dông tố này, tất cả người trong Kiếm các đang tu luyện đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Nơi vết nứt của Kiếm các, Thái Huyền và một số Hoàng Kim giáp sĩ ẩn sâu trong lòng núi cũng giật mình tỉnh giấc, từ nơi ẩn thân đi ra, đứng bên bờ cửa động ngơ ngác nhìn lên bầu trời.

Mưa to rơi xuống trên đầu Phá Ma, thấm đẫm mái tóc đen dài, thuận theo thân thể chảy xuống bên dưới. Mà Phá Ma cũng đã quên mở lồng khí hộ thể, chỉ ngơ ngác nhìn lên bầu trời. Nơi đó, một con cự long dài ngàn trượng đang bay lượn, tiếng gầm như đến từ hồng hoang xa xôi vang vọng trong thiên địa vọng, thân thể đầy những chiếc vảy, qua lại giữa những khe hở của tầng mây, lúc ẩn lúc hiện.

"Lẽ nào, chênh lệch giữa chúng ta lớn như vậy sao?" Phá Ma thất hồn lạc phách nhìn bầu trời, trong đôi mắt đen kịt hiện lên vẻ tuyệt vọng và trống rỗng. Nước mưa thuận theo những nếp nhăn trên mặt chảy vào trong vành mắt, trong miệng, lại từ khóe miệng tràn ra, nhưng hắn lại giồng như không hề có cảm giác…

Trên mặt Thái Huyền thoáng hiện lên vẻ phức tạp, có hâm mộ, có cao hứng, có tự hào, cũng có một chút đố kỵ nhàn nhạt. Đang bay lượn trên bầu trời dường như không chỉ là một cự long, mà còn có mộng tưởng ngủ say đã lâu của y.

"Ngao!"

Thần long vẫy đuôi, sau một tiếng ngâm, đột nhiên quay đầu bay thẳng lên trên những tầng mây, cho dù ở xa Kiếm các cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Hơi rồng dài lâu, tiếng ngâm kia cũng càng ngày càng xa, cuối cùng dần dần không thể nghe thấy nữa.

Thiên địa khôi phục lại sự yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này cũng không duy trì được lâu.

"Ầm ầm!"

Lôi điện lóe sáng như những dòng suối dày đặc trên bầu trời, một tiếng rít chói tai từ xa đến gần vang lên trên những tầng mây…

Dưới bầu trời, một tia sáng chói mắt kéo theo một chiếc đuôi lửa thật dài từ phía trên Kiếm các rơi thẳng xuống, như một vệt sao băng mỹ lệ. Trong ánh sáng rực rỡ kia, một cái bóng to lớn như ẩn như hiện…

"Ầm!"

Mặt đất chấn động, đất đá và nước đọng văng khắp nơi. Bên trong nước bùn, một luồng sáng trắng lướt qua, một bóng đen khổng lồ càng lúc càng lớn lên…

"Gào!"

Một tiếng gầm lớn chấn động khắp nơi. Vệt sao băng kia rơi xuống mặt đất, lại hóa thành một con Ma Viên khổng lồ cao gần ba ngàn trượng. Tại một khắc khi những tia chớp lóe lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy một cự thú to lớn, khuôn mặt dữ tợn, răng nanh trắng toát vươn ra ngoài môi, mỗi một sợi lông đều hiện rõ ràng. Nước mưa dày đặc xối ướt cả người con tuyệt thế hung thú này, dưới ánh chớp chiếu rọi, mỗi một chỗ trên thân thể nó đều giống như có lôi điện chạy qua…

"Ầm!"

Thái Cổ Ma Viên thân cao mấy ngàn trượng đảo mắt qua. Trong lúc mọi người cho rằng con tuyệt thế hung thú này sắp hành hung, nó bỗng nhiên khựng lại, thân thể khổng lồ dùng sự linh hoạt và tốc độ cực nhanh khiến cho kẻ khác kinh ngạc nhảy dựng lên, trong nháy mắt biến mất trong màn mưa…

Tiếng bước chân ình ình sau khi biến mất không lâu, lại từ phía xa vang lên. Trong ánh mắt ngây ngốc của mọi người, con Thái Cổ Ma Viên khổng lồ kia liền nhổ ngọn núi Kiếm các lên, dọa cho Thái Huyền phải vội vàng từ nơi ẩn thân chạy ra…

Thái Cổ Ma Viên nhổ ngọn núi trong tay lên tận gốc, tạo ra một lỗ hổng lớn, sau đó dùng sức vung lên, đem ngọn núi kia ném về phía xa, một lúc sau mới truyền đến thanh âm sơn mạch sụp đổ…

"Gào!"

Thái Cổ Ma Viên to lớn nhe răng, đánh mạnh vào ngực, phát ra từng tiếng "bình bình". Trong âm hưởng vàng vọng kia, thân thể của nó càng lúc càng bành trướng, những dãy núi cao hơn ngàn trượng dần dần đã không đến đầu gối nó.

Theo thân thể ngày càng lớn lên, một cỗ khí tức điên cuồng bạo ngược cũng từ trong cơ thể tán phát ra. Nhờ vào ánh sáng của những tia chớp trên đỉnh đầu, tất cả mọi người đều thấy được một đôi mắt đỏ rực trên cao ngàn trượng. Mỗi người đều có thể cảm nhận được, khí tức điên cuồng và bạo ngược đang dần dần nuốt chửng khí tức của nhân loại…

- Mau lui lại!

Trong hư không, Độc Cô Vô Thương vẫn quan sát nơi này bỗng quát lên một tiếng. Mọi người nghe được đều bừng tỉnh, mặc dù có chút kinh hoảng, nhưng sự luyện tập thời gian dài vào lúc này đã triển hiện ra.

Chúng Hoàng Kim giáp sĩ vẫn duy trì đội hình có thứ tự, dùng tốc độ nhanh nhất tỏa ra bốn phía. Gần như chỉ sai lệch một bước, một nắm tay to lớn ướt sũng đã nặng nề đánh xuống phía sau mấy trăm Hoàng Kim giáp sĩ, kình khí cuồng bạo khiến cho bọn họ như diều đứt dây bay ra ngoài.

"Ngao!"

Thái Cổ Ma Viên chống một tay xuống đất, thống khổ quỳ rạp xuống, huyết sắc trong mắt càng ngày càng đậm, thân thể to lớn kịch liệt run lên, giống như đang đau đớn giãy dụa. Thân thể thực thể hóa càng lúc càng mờ nhạt, dần dần khôi phục lại trạng thái sáng trắng nửa trong suốt ban đầu…

Cơ nhục trên thân thể nhanh chóng tan đi. Trong phiến sáng trắng kia, một người áo trắng mơ hồ quỳ sát mặt đất, từ trên thân thể hắn, từng đường kinh mạch nửa trong suốt lay động trong hư không. Từng sợi kinh mạch sáng trắng phản chiếu trong bóng đêm phi thường mỹ lệ…

Tiếng thở dốc dồn dập từ trên mặt đất vang lên, những tĩnh mạch dày đặc chung quanh dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu héo rũ, hóa thành một chùm tro bụi tiêu tán trong đêm mưa…

Trên cao, Độc Cô nhẹ nhàng hạ xuống, đứng yên phía sau Phong Vân Vô Kỵ mấy trượng, lo lắng hỏi:

- Vô Kỵ, ngươi thế nào rồi? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

- Không nên qua đây!

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên hét lớn.

Độc Cô nghe được liền giật mình. Trong ấn tượng, Phong Vân Vô Kỵ chưa bao giờ dùng loại ngữ khí này quát lên với y. Nghe giọng nói của hắn, có vẻ phi thường lo lắng, giống như mình chỉ cần tiến lên một bước sẽ chết ngay.

Bất kể như thế nào, Độc Cô vẫn quyết định dừng lại. Mưa to vẫn trút xuống, nhưng gió đã không còn mãnh liệt như lúc ban đầu.

Mặc dù đêm đã khuya, tất cả đường nét của Kiếm vực đều ẩn vào trong bóng tối, nhưng Độc Cô lại nhìn thấy rõ ràng Phong Vân Vô Kỵ đang quay lưng về phía mình, toàn thân run lên, ngực phập phồng kịch liệt, mái tóc dài ẩm ướt khoát sau lưng, thỉnh thoảng bị gió thổi bay lên, vẩy ra một chùm bọt nước.

"Hắn đang cố gắng chịu đựng cái gì." Độc Cô đột nhiên sinh ra một loại minh ngộ như vậy.

"Để ta tới giúp ngươi!" Giống như giác ngộ được điều gì, Độc Cô liền chậm rãi đi tới.

- Ta nói rồi, không nên qua đây!

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nóng nảy quát lên, thân thể muốn đứng dậy, liền ngay lúc này, một bàn tay gầy gò như chậm thật nhanh bỗng khoát lên vai hắn.

Gần như ngay khi bàn tay kia đặt lên vai, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên quay đầu lại, mái tóc ẩm ướt trong đêm đen bay lên, bắn ra một những giọt nước nhỏ vụn. Bên dưới mái tóc dài, một đôi mắt đỏ bừng thình lình in vào trong mắt Độc Cô.

Kinh ngạc tràn ngập hai mắt Độc Cô, y chưa bao giờ thấy qua một đôi mắt lại có thể tràn ngập khí tức cực độ tà ác và bạo ngược như vậy, sát ý kia không hề che giấu chút nào.

"Vô Kỵ, lại nảy sinh sát ý với ta! " Độc Cô làm sao cũng không dám tin vào kết luận này, rất nhanh, một ý niệm khác lại hiện lên trong đầu y: "Đây là lúc hắn cần ta trợ giúp nhất."

"Ầm!"

Tay áo bào vũ động, một bàn tay trắng nõn đầy những đường vân đỏ rực như từ trong u minh vươn ra, nặng nề đánh vào nơi ngực Kiếm Ma.

"Rắc rắc!"

Độc Cô Vô Thương căn bản không ngờ Phong Vân Vô Kỵ lại đột nhiên phát ra một chưởng này. Khi bàn tay kinh khủng kia ấn vào, tiếng xương vỡ liên tiếp từ trong ngực phát ra, phần ngực của Độc Cô Vô Thương toàn bộ lõm xuống, một chiếc xương sườn màu trắng trực tiếp xuyên qua nội tạng, lòi ra phía sau lưng. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com

Trên bàn tay trắng nõn đáng sợ kia, một cỗ lực lượng hủy diệt hạo hàn bản nguyên nhất như đến từ hồng hoang xa xôi tràn vào trong cơ thể Độc Cô Vô Thương…

Công kích bất thình lình, nhưng vẫn chưa thể khiến cho Kiếm Ma lúng túng, khuôn mặt gầy gò vẫn duy trì sự bình tĩnh. Gần như ngay khi cỗ lực lượng hủy diệt kia tràn vào trong cơ thể, môi của y khẽ nhếch lên, phát ra hai chữ mơ hồ, "vô cực chi đạo" đã vận hành.

"Phùng!"

Một vòng màu đen còn tối hơn cả bóng đêm từ trong cơ thể Độc Cô Vô Thương mở rộng ra, ngay cả những tia chớp thỉnh thoảng lóe lên trên bầu trời cũng không thể chiếu sáng phiến hắc ám này, tất cả điểm sáng xuất hiện đều giống như bị phiến hắc ám này hút vào toàn bộ…

Hơn phân nửa thân thể của Độc Cô cũng biến mất vào trong bóng tối, chỉ còn lại nửa thân thể lộ ra bên ngoài, hai mắt hiện lên vẻ bình tĩnh, trong đó lại ẩn chứa một sự bi thương nồng đậm, cảm tình này cũng không phải vì Phong Vân Vô Kỵ trước mặt, mà là một loại cảm tình phát ra từ bản tâm, sự thương xót đối với thiên địa này.

Hắc ám còn tối hơn cả bóng đêm như thủy triều khoách triển về bốn phía, bao phủ đại địa, bao phủ núi non…

Thân hình chúng Hoàng Kim giáp sĩ cũng hoàn toàn biến mất, trong thiên địa giống như chỉ còn lại hai người…

Phong Vân Vô Kỵ và Độc Cô Vô Thương!

Lực lượng hủy diệt cuồn cuộn điên cuồng tràn vào trong cơ thể Độc Cô, nhưng sắc mặt của y vẫn bình tĩnh nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ, lại giống như đang nhìn xuyên qua Phong Vân Vô Kỵ, nhìn về một nơi xa vô hạn…

- A!

Trong bóng tối, một tiếng kêu vang lên, từ khóe miệng Độc Cô Vô Thương, một vệt máu loãng chảy ra, liên tục không ngừng…

Từng đường vân đỏ rực như kinh mạch kéo dài trong bóng đêm, ngay cả hắc ám cũng không thể hoàn toàn bao phủ, mà trung tâm của những đường vân cực nhỏ đan xen này lại chính là Phong Vân Vô Kỵ…

Hai tròng mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Độc Cô Vô Thương, trong ánh mắt tràn ngập bạo ngược và hủy diệt, đó đã không còn là mắt của con người.

Đôi mắt bình tĩnh, cặp môi tái nhợt, còn có một vệt máu loãng chảy ra. Xuyên qua hắc ám, khuôn mặt gầy gò đối diện phản chiếu trong hai tròng mắt đỏ bừng, xa lạ mà quen thuộc…

Giống như một giấc mộng, một giấc mộng không muốn tỉnh lại, cuối cùng giống như nhận ra người trước mặt là ai, huyết sắc dần dần từ trong hai tròng mắt của Phong Vân Vô Kỵ rút đi, lực lượng hủy diệt điên cuồng và những tơ máu đen kịt cũng dần dần thu vào trong cơ thể.