Phi Thăng Chi Hậu

Chương 622: Thế Giới




"Ầm!"

Trong tiếng vang lớn khiến trời đất biến sắc, bốn cột sét thần phạt màu vàng tối lần lượt đánh vào trên Tứ Tượng đại trận. Dưới tác dụng của một lực lượng kỳ dị, sấm sét thần phạt vừa đánh xuống lại phân tán thành từng tia, từ ven rìa Tứ Tượng đại trận chảy về hướng mắt thái cực đen trắng ở trung ương.

Dưới tác dụng của lực lượng bình hành trong Tứ Tượng đại trận, bốn đoàn lực lượng gần như có thể hủy diệt cả không gian Thái Cổ, trong nháy mắt uy lực đã bị suy yếu đi hàng tỉ lần.

- Gừ!

Trong trận nhãn bên trái của thái cực đồ, một luồng khí tức của trời đất dày đặc dâng lên, cuốn qua toàn bộ không gian Thái Cổ. Trong sương mù mờ mịt chợt nghe một tiếng kêu hùng hồn, chiếc đầu và mai rùa to lớn của thánh thú Huyền Vũ bỗng từ trong thái cực đồ hiện ra. Đồ án bát quái trên mai rùa trong nháy mắt mở rộng đến toàn bộ không gian Thái Cổ. Từ hư không mênh mông nhìn lại, vùng trời của không gian Thái Cổ dường như có một con rùa to lớn đang nằm, dưới mai rùa thấp thoáng có một thái cực đồ đen trắng đang nhanh chóng xoay tròn. Chợt nghe những tiếng "xè xè", sấm sét thần phạt đã hóa thành từng tia không ngừng lấp lóe trên chiếc mai dày nặng của Huyền Vũ, mỗi lần lóe lên đều yếu đi mấy phần.

"Bùng!"

Thánh thú Huyền Vũ chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi ầm ầm tan ra, hóa thành một mảng khí tức của trời đất lại chui vào trong mắt thái cực.

Huyền Vũ vừa mới biến mất không lâu, trong một con mắt thái cực khác, một mảng khí tức hung thần trắng xóa dâng lên, bao phủ thái cực đồ đen trắng đang xoay tròn.

- Gào!

Trong khí tức hung thần trắng xóa, một con Bạch Hổ to lớn, bên ngoài thân có những hoa văn từ trong sương mù đứng lên. Hai con mắt hổ ngưng tụ lại, một đoàn khí tức hung thần liền tràn ra. Trong sát khí ngút trời, thánh thú Bạch Hổ mở chiếc miệng to như chậu máu ra, gầm lên rung trời. Năng lượng còn sót lại của bốn cột sét thần phạt liền hóa thành một cột sét màu vàng tối từ trong miệng thánh thú Bạch Hổ phát ra, đánh về phía Hoang Ngôn Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc xuất hiện cuối cùng trên vùng trời không gian Thái Cổ.

Sau khi bị thái cực đồ và thánh thú Huyền Vũ làm suy yếu, cột sét màu vàng tối từ trong miệng Bạch Hổ phun ra đã rất nhỏ, trong đó loáng thoáng mang theo một luồng sát khí. Thoạt nhìn dường như uy lực của nó không quá lớn, ít nhất cũng không thể sánh được với công kích do các Quang Ám Chủ Thần phát ra trước đó. Nhưng Hoang Ngôn Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc lại giống như rất e ngại "sấm sét thần phạt" bị Tứ Tượng đại trận bắn ra này.

Trước khi công kích do thánh thú Bạch Hổ phát ra đến gần, cặp mắt hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc treo cao trong hư không nhanh chóng khép lại, chui vào sâu trong bóng tối. Khí tức thuộc về vị Âm Mưu Chi Chủ này cũng nhanh chóng trở về dưới vực sâu bóng tối.

Sấm sét thần phạt mất đi mục tiêu liền đánh thẳng vào sâu trong vũ trụ hư không, biến mất không thấy.

Cách không gian Thái Cổ mấy vạn cây số, bốn cặp mắt hoàng kim của Quang Ám chư thần còn sót lại, sau khi e dè nhìn lướt qua đối phương liền chậm rãi biến mất khỏi khoảng vũ trụ hư không này. Trước khi biến mất, ánh mắt nhìn thấu tất cả của Quang Ám Chủ Thần không hẹn mà cùng quét qua khoảng vũ trụ hư không này một lần kỹ càng, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Trong cảm giác của Chủ Thần, chỉ cảm thấy một phần thời gian chảy ngược, nhưng lại không thể phát hiện được thứ đã thi triển "thời gian chảy ngược" này.

Với ánh mắt của Chủ Thần có thể xuyên qua hàng tỉ không gian, hiểu rõ tất cả, đây là chuyện gần như không thể. Bọn họ thậm chí không phát giác được nhân vật cường đại nửa đường chen chân vào, sau đó biến mất không còn bóng dáng, rốt cuộc đã xuất hiện ở đây khi nào. Thời gian hiện hình của Bổn Tôn quá ngắn, tuy đám Chủ Thần có thể cảm giác được hắn từng tồn tại trong khoảng hư không này một thời gian ngắn, nhưng dù lục soát cách nào cũng không tìm được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Quang Ám chư thần lại không hẹn mà cùng lựa chọn lui bước.

Tất cả mọi thứ Chư thần làm đều vì lợi ích, vì tín ngưỡng, cũng là vì thần lực. Những hành động của Chư thần đều bị lý trí chi phối.

Không ngừng lãng phí thần lực lại không thu hoạch được gì, hiển nhiên cũng không phải là điều Chủ Thần mong muốn. Bốn thánh thú hội tụ, Tứ Tượng hình thành, bốn tên Chủ Thần vốn e ngại lẫn nhau dường như đều hiểu được cơ hội đã trôi qua, lập tức trở về quốc độ của từng người.

- Gào!

Tại khoảnh khắc Chủ Thần của hai bên Quang Ám lần lượt trở về quốc độ của từng người, một tiếng gầm giận dữ bỗng vang lên trong vũ trụ hư không bên ngoài không gian Thái Cổ. Kim tự tháp trôi nổi giữa trời rung động, sau đó hư không chung quanh vặn vẹo, thân thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn như đúc bằng sắt đen, mang theo khí tức cực kỳ lạnh lẽo từ bên trong bước ra.

Ánh mắt rời khỏi trời cao nơi Quang Ám Chủ Thần biến mất, Chủ Thần thứ mười bốn lẳng lặng nhìn hư không đối diện, nhìn vào thái cực đồ đen trắng do Tứ Tượng đại trận biến ảo thành, trong mắt tràn đầy cừu hận. Hắn làm sao có thể không nhận ra khí tức đặc biệt trong Tứ Tượng. Chính bởi vì khí tức này, bản thân rõ ràng sắp trở thành vua của chư thần lại phải rơi xuống, thân thể bị chia làm hai, hơn nữa còn bị phong ấn trong Cửu U Ma Giới bên dưới Ma Giới, hàng tỉ năm không thể ra ngoài.

Sự căm ghét và oán hận ngập trời tràn đầy tâm linh của Chủ Thần thứ mười bốn, hai ngọn lửa màu đen hiện lên trong con ngươi, lung lay kịch liệt.

- Gào!

Dưới sự căm ghét mãnh liệt và điên cuồng đối với bốn thánh thú, Chủ Thần thứ mười bốn bỗng há mồm phát ra một tiếng kêu to chói tai, thanh âm xuyên qua tầng tầng không gian, chui vào đến không gian Ma Giới.

"Ầm ầm!"

Một trận thanh âm nặng nề như tiếng sấm cuồn cuộn từ sâu trong vũ trụ truyền đến, nhưng lại không thấy bất kỳ thứ gì xuất hiện. Trong vô số ánh mắt quan sát, hắn bỗng giơ một tay qua đỉnh đầu, đánh mạnh vào trong hư không.

Trong không gian Thái Cổ, Bổn Tôn mặc áo bào trắng đứng trong "dòng sông thời gian" nơi tầm mắt của mọi người không thể chạm đến, hờ hững nhìn về phía trước. Ánh mắt của hắn đã vượt qua vách chắn không gian của Thái Cổ, không hề trở ngại nhìn vào Chủ Thần thứ mười bốn đang đứng trong hư không,

Khôi phục bản tính, trở về nguyên thủy.

Trong thế giới mà cặp mắt Bổn Tôn nhìn thấy, vô số kén tơ màu trắng đan xen trong khoảng hư không này. Trong mắt hắn, Tứ Tượng đại trận do Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ biến ảo thành lại là một cái kén trắng to lớn giống như tổ chim. Ở bốn đầu của cái kén trằng to lớn này lại hiện ra bốn khu vực hư vô màu đen.

Đó là một pháp tắc, trong lòng Bổn Tôn chợt hiểu ra như vậy. Nhưng ngay cả với năng lực "Phá Vọng thần mâu" đã tiến hóa thành màu vàng của hắn, cũng không cách nào "nhìn" được sự tồn tại của bình hành pháp tắc. Hắn loáng thoáng cảm giác được, pháp tắc nối liền với Tứ Tượng đại trận vẫn chỉ là một nhánh nhỏ do bình hành pháp tắc diễn sinh ra, cũng giống như "dòng sông thời gian" ở dưới chân mình. Còn mạch chính của bình hành pháp tắc …

Bổn Tôn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua tầng tầng hư không, nhìn về sâu trong vũ trụ xa xôi vô hạn.

Trong xa xăm, trong lòng Bổn Tôn bỗng sinh ra một loại ảo giác giống như minh ngộ: phía trên tất cả pháp tắc và quy tắc có một dòng sông hư vô và mênh mông, cuồn cuộn chảy qua toàn bộ vũ trụ. Mà các nhánh sông của nó lại như cây cối bung cành xòe lá, hội tụ vào trong dòng sông của những pháp tắc khác. Sau đó trên cơ sở các nhánh sông, nó lại diễn sinh ra vô số nhánh nhỏ như rễ cây, rải rác trong dòng nước của những pháp tắc khác. Cuối cùng nó men theo vô số quy tắc bên dưới pháp tắc, lan tràn đến khắp vũ trụ.

Mà đối diện với Tứ Tượng đại trận, Bổn Tôn lại thấy được rõ ràng một cảnh tượng khác: sâu trong vũ trụ mênh mông, năng lượng như dòng suối từ trong vô số không gian tràn ra, hợp thành những dòng sông lớn trong hư không. Những dòng sông lớn này lại hợp thành một con sông lớn hơn ở sau người Chủ Thần thứ mười bốn mấy chục cây số, chảy qua bàn tay của Chủ Thần thứ mười bốn đang giơ cao khỏi đỉnh đầu. Những năng lượng màu đỏ đen này chính là lực lượng giết chóc.

Dưới sự điều động của Sát Lục thần cách, lực lượng giết chóc ồ ạt từ trong những không gian lân cận mảnh liệt tràn vào trong thân thể Chủ Thần thứ mười bốn.

- Ngâm!

Trong lúc Chủ Thần thứ mười bốn điên cuồng hấp thu lực lượng giết chóc trong hư không, chợt nghe được một tiếng ngâm rung trời. Bốn Chí Tôn cảm nhận được Chủ Thần thứ mười bốn đang đang hấp thu thần lực, liền quyết định ra tay trước.

"Bùng!"

Thái cực đồ đen trắng to lớn lại nổi lên sóng lớn, một mảng màu xanh mờ mịt như sóng biếc từ trong mắt thái cực dâng lên, bao trùm toàn bộ thái cực đồ. Trong hư không giống như vang lên một trận tiếng thuỷ triều thật lớn.

- Ngâm!

Trong tiếng ngâm rung trời, thân hình to lớn của Đông Phương Thanh Long vắt ngang mấy vạn dặm từ dưới khí xanh mờ mịt chui ra, như tia chớp vượt qua tầng tầng hư không, bắn về phía Chủ Thần thứ mười bốn như thiên thần đứng trong vũ trụ hư không.

Vừa thấy Đông Phương Thanh Long từ trong Tứ Tượng đại trận lao ra, con ngươi của Chủ Thần thứ mười bốn co rút lại, tay phải trống không liền đánh ra một quyền.

"Xẹt!"

Thánh thú Thanh Long vốn không sợ công kích của Chủ Thần thứ mười bốn, khi còn cách đối phương mấy trăm trượng, chiếc đầu rồng to lớn bỗng gập về hướng bên cạnh, từ sau lưng Chủ Thần thứ mười bốn vòng lại, sau đó thân thể to lớn xiết chặt.

"Ầm!"

Nắm tay của Chủ Thần thứ mười bốn đánh mạnh vào trên người Đông Phương Thanh Long. Gần như đồng thời, thân thể uốn lượn của Thánh thú Thanh Long cũng xiết chặt quấn lấy Chủ Thần thứ mười bốn, kéo về phía mắt của thái cực, biến mất trong thái cực đồ do to lớn.

Thái cực đồ đen trắng nhanh chóng co vào phía trong, hóa thành một hình cầu to lớn thoát ra khỏi không gian Thái Cổ, lơ lửng trong vũ trụ hư không đen kịt. Bên ngoài hình cầu to lớn, bốn thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ như những pho tượng sải bước bên ngoài, không nhúc nhích.

Núi Tu Di ẩn giấu hạt cải, hạt cải lại chứa núi Tu Di.

Chủ Thần thứ mười bốn chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, thân thể đã tiến vào trong một khoảng không gian khác, nơi này vẫn còn là một mảng hỗn độn. Trong nháy mắt, chợt thấy những đường cong kéo dài ra trong khoảng không gian này. Nơi những đường cong đi qua, trời đất bắt đầu sáng tỏ, những dãy núi và sông ngòi hiện ra trước mắt Chủ Thần thứ mười bốn. Đây chính là năng lực của Chí Tôn, Thế Giới.