Phi Thăng Chi Hậu

Chương 636: Rơi rụng (9)




Lựa chọn phân thân hoàng kim chứ không dùng sấm sét thần phạt để công kích ba vị Chí Tôn, rất hiển nhiên mục đích của hắn chỉ là ngăn cản hành động của đối phương. Nghĩ tới đây, ánh mắt Bạch Hổ Chí Tôn vượt qua phân thân của Tịch Nhĩ Lạc nhìn về phương xa, nơi đó khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn càng lúc càng mạnh.

"Chu Tước, Huyền Vũ, Tịch Nhĩ Lạc xuất hiện có hơi kỳ quái, không nên dây dưa với hắn. Ba người chúng ta tách ra, đi xem thử là ai khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn phải rời khỏi Cửu U tế đàn, còn khiến cho hắn phải e ngại không chịu rời đi như vậy!" - Bạch Hổ Chí Tôn dời mắt khỏi hình chiếu phân thân hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc lúc này khí tức đã tăng trưởng gấp nhiều lần, dùng thần thức nói Chu Tước và Huyền Vũ.

"Ừ." - Chu Tước. Huyền Vũ gật đầu, thân hình nhoáng một cái, liền hóa thành hai vệt cầu vồng bay về hai hướng. Ngay khi Chu Tước và Huyền Vũ lao đi, biến hóa chợt xảy ra.

- Gào!

Đối diện với Bạch Hổ Chí Tôn hai ngàn trượng, hình chiếu phân thân hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc đột nhiên phát ra một tiếng kêu chói tai, cơn lốc tinh thần mênh mông nhanh chóng cuốn về hướng ba vị Chí Tôn là Chu Tước, Bạch Hổ và Huyền Vũ. Đồng thời trên hai vai hình chiếu phân thân hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc nhanh chóng mọc ra hai chiếc đầu khác với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Hai tia chớp lóe lên, hai chiếc đầu kia liền tách ra khỏi thân thể hình chiếu hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc, một trái một phải bắn về hướng Chu Tước và Huyền Vũ đi qua, đồng thời ý thức Chủ Thần lạnh giá và đen tối cũng phong tỏa hai người.

- Gào!

Phía sau ba hình chiếu phân thân hoàng kim, một bóng đen to lớn từ dưới đất hiện lên, đứng đối diện với ba vị Chí Tôn. Bóng đen kia đứng chắn giữa ba vị Chí Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn, bên dưới người có một mảng sóng gợn như nước đầm, đó chính là hình chiếu của vực sâu bóng tối tại Ma Giới.

Một khí tức cực kỳ đen tối bao phủ phạm vi mấy vạn dặm.

Thân thể Chu Tước và Huyền Vũ đang lao đi bỗng khựng lại, kinh hãi nhìn bóng ma thật mỏng ở đối diện phát ra sự thù địch rõ ràng. Trên người hình chiếu không gian to lớn của Chủ Thần kia, ba vị Chí Tôn cảm nhận được khí tức của bản thể Tịch Nhĩ Lạc. Nếu như Tâm Ma vẫn còn ở đây, nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ nhớ đến bí mật của chư thần mà nghịch thần giả cổ xưa Địch Á Ba La kể lại.

Hắc Ám Chủ Thần ở dưới vực sâu bóng tối, từ trong bản nguyên bóng tối khai sáng ra quốc độ của mình. Bên trong quốc độ, Chủ Thần có được ưu thế rất lớn, gần như là vô địch.

Chủ Thần ở trong quốc độ nhìn xuống hàng tỉ không gian, xuyên qua vũ trụ huyền bí, dùng hình chiếu hàng lâm đến không gian thể hiện phép màu, nhằm để thu thập tín ngưỡng.

Chủ Thần cũng biết sợ hãi. Khi thần lực không đủ để chống đỡ thần cách, Chủ Thần sẽ rơi rụng trở thành nghịch thần giả.

Tín ngưỡng là nguồn gốc của thần chiến. Khi Chủ Thần bước ra khỏi quốc độ vì tín ngưỡng, cũng là lúc thần yếu nhất.

- Ra tay đi!

Chu Tước mặc áo bào đỏ nói với Bạch Hổ Chí Tôn và Huyền Vũ Chí Tôn ở hai bên. Ba người gật đầu, trong nháy mắt lại từ dưới đất vọt lên.

- Gào!

- Kéc!

- Gừ!

Sau ba tiếng kêu vang dội, ba thánh thú Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ lại xuất hiện trên vùng đất Ma Giới, lao về phía Tịch Nhĩ Lạc.

Ở phía bên kia.

"Rắc rắc!"

Tâm Ma vừa biến mất trong thông đạo không gian, đối diện với Bổn Tôn, Chủ Thần thứ mười bốn đang bị thời gian đông cứng, trong cơ thể đột nhiên phát ra một luồng hắc ám thần lực mạnh mẽ. Dưới tác dụng của thần lực, hư không bỗng vang lên những tiếng như thuỷ tinh vỡ vụn.

"Rầm!"

Thân thể Chủ Thần thứ mười bốn dùng sức xoay một cái, liền thoát ra khỏi thời gian đông cứng.

- Gào!

Con ngươi phản chiếu hình ảnh của Bổn Tôn, thân thể Chủ Thần thứ mười bốn nghiêng về phía trước, một chân đạp mạnh xuống, đồng thời tay phải giơ lên muốn tấn công Bổn Tôn lần nữa.

"Ầm!"

Bổn Tôn trôi nổi giữa không trung, hờ hững bất động, bàn tay trắng nõn gần như trong suốt nhẹ nhàng phất một cái, lực lượng thời gian lại phát động, thời gian chảy ngược.

Công kích do Chủ Thần thứ mười bốn phát ra còn chưa đến gần Bổn Tôn, liền bắn ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn.

"Ầm!"

Lực lượng hủy diệt hùng hậu bắn ngược về, đánh vào người Chủ Thần thứ mười bốn đang bất động như tượng gỗ. Thân thể hắn bị đánh bay ra ngoài, sau khi quay cuồng mấy ngàn trượng trên không trung liền đập thẳng vào trong tầng đất.

Nơi Chủ Thần thứ mười bốn rơi xuống hiện ra một cái hố đen kịt không biết sâu bao nhiêu, chung quanh là những vòng vết nứt màu đen nhanh chóng lan tràn. Vết nứt lan qua dưới chân Bổn Tôn, đan vào thành một tấm mạng nhện to lớn giữa khu vực này.

Bổn Tôn áo trắng như tuyết từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hố sâu đen kịt phía xa. Trong hố hoàn toàn yên lặng, không nghe được một chút tiếng động nào.

"Cạch!"

Cũng không biết trải qua bao lâu, dưới hố bỗng vang lên một tiếng động giống như hòn đá rơi xuống vách núi dựng đứng. Tiếng động kia như xa như gần, tiếp theo đó là một tiếng vang lớn như nước lũ bất ngờ bộc phát. Sấm sét vô biên từ dưới hố sâu đen kịt tràn ra, bao trùm toàn bộ trời đất.

"Vù!"

Cuồng phong nổi dậy, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn. Bổn Tôn hờ hững ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua tầng tầng mây đen nhìn về bên ngoài bầu trời. Trong "Phá Vọng ngân mâu" chợt nhìn thấy một dòng nước lũ màu đỏ từ sâu trong vũ trụ tràn đến, trong nháy mắt đã xuyên qua khu vực này.

"Ầm ầm!"

Trời đất tối tăm bất định. Trong cảm giác của Bổn Tôn, hệ thống quy tắc của khu vực này chỉ phút chốc đã xảy ra biến hóa, một pháp tắc tồn tại từ xa xưa đã chiếm lĩnh khoảng không gian này. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Đùng!"

Bên dưới hố sâu to lớn như mạng nhện, hai tay Chủ Thần thứ mười bốn giơ ngang, mang theo sấm sét vô tận chậm rãi từ dưới đất hiện lên. Sát Lục chiến giáp trên người hắn đã tan tành bỗng nhiên rung động, từng phiến tự động khép lại. Công kích do Bổn Tôn dùng thời gian chảy ngược phát ra, hơn phân nửa đã bị bộ Sát Lục thần giáp này hấp thu, thật sự đánh vào trên người Chủ Thần thứ mười bốn cũng không nhiều.

- Ngươi đã thoát khỏi phạm trù của loài người, linh hồn đã không thể trói buộc sự tự do của ngươi, vì sao còn phải đối địch với ta?

Dưới bóng tối vô biên làm nổi bật, Chủ Thần thứ mười bốn mang theo vạn tia sét màu vàng chậm rãi hiện lên từ dưới hố. Hắn cũng không lập tức ra tay, ngược lại đứng yên ở xa xa. Từ khi gặp mặt Bổn Tôn tới nay, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nói chuyện.

Bổn Tôn mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào Chủ Thần thứ mười bốn, cũng không cử động.

- Nếu là như thế… hãy hủy diệt đi!

Dứt lời, Chủ Thần thứ mười bốn bỗng ngẩng đầu lên. Trong cặp mắt màu vàng tối có hai tia chớp như dây leo kéo dài ra, đánh xuống trên đất. Biến hóa chợt xảy ra…

"Ầm!"

Hư không rung động kịch liệt một chút. Chỉ trong khoảnh khắc, Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn thình lình tiến vào trong một mảng bóng tối vô biên vô tận, không có núi, không có đất, cũng không có mây, chỉ có một khoảng hư vô tối tăm. Mà ngay chính giữa khoảng không gian hư vô này, Chủ Thần thứ mười bốn đã hiện ra hoàng kim chân thân của hắn.

Thân thể cao đến mấy vạn trượng, trên đỉnh đầu có hai mươi tám chiếc sừng hoàng kim, mỗi chiếc đều cao đến trăm trượng, nơi sườn có bốn cặp cánh ma thần hoàng kim, trên cổ là ba chiếc đầu dữ tợn, trên đầu đội hai viên hằng tinh to lớn, chân đạp vạn ngôi sao, chiếc đuôi nhọn kéo dài mấy ngàn trượng, nơi đi qua tạo nên tầng tầng sương mù màu vàng.

- Dùng danh nghĩa của ta, thần phạt!

Chủ Thần thứ mười bốn không mang theo chút biểu tình nào thốt lên câu này, cặp mắt màu vàng tối lạnh giá vô tình chớp một chút, nhìn thẳng vào trên người Bổn Tôn cách đó không xa.

"Ầm!"

Sâu trong bầu trời, một cột sét thần phạt ngoằn ngoèo, bán kính đạt đến mấy trăm dặm từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt xẹt qua tầng tầng không gian, lướt qua đỉnh đầu Chủ Thần thứ mười bốn, đánh thẳng vào Bổn Tôn ở đối diện. Mà Chủ Thần thứ mười bốn đã hóa thành hoàng kim chân thân, tinh thần lại đột nhiên tăng vọt, không còn phong tỏa Bổn Tôn mà chuyển thành phong tỏa cả không gian rộng lớn nơi hắn đứng.

Sấm sét thần phạt to lớn trong nháy mắt đã đánh xuống đầu Bổn Tôn.

"Xoẹt!"

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, thân thể Bổn Tôn bỗng nhoáng lên một cái, biến mất khỏi không gian mà Chủ Thần thứ mười bốn phong tỏa. Với sự bình tĩnh của Chủ Thần thứ mười bốn, trông thấy chuyện không thể tưởng tượng này cũng phải giật mình. Trong hư không mênh mông, những sợi sát lục quy tắc tạo thành thế giới này điên cuồng rung lên. Cùng lúc đó, chiếc đầu to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn cũng chuyển động, cặp mắt có thể xuyên qua vô số không gian trong nháy mắt quét qua trên trời dưới đất, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

"Không thể nào!" - Chủ Thần thứ mười bốn đã chấn động. Cái thế giới này nhìn giống như một mảng tối tăm và hư vô, nhưng thật ra là do vô số sát lục quy tắc tạo thành. Trong không gian tương tự với thế giới này, bất cứ giết chóc nào cũng sẽ chuyển hóa thành lực lượng cung cấp cho hắn. Nói cách khác, ở nơi này thần lực của hắn sẽ vĩnh viễn không tiêu hao. Hơn nữa đối thủ càng mạnh, lực phá hủy sinh ra càng lớn, hắn càng có thể hấp thu thập lực lượng giết chóc nhiều hơn.

Trong không gian có thể nói hoàn toàn do Chủ Thần thứ mười bốn tạo nên này, gần như không có thứ gì mà hắn không thể nắm giữ được.

Chỉ một ý niệm, ý thức cường đại của Chủ Thần thứ mười bốn thần đã như thủy triều bao trùm khoảng không gian này.

Khi ý thức của Chủ Thần thứ mười bốn quét qua dòng sông thời gian, vẫn không thu hoạch được gì, hắn cuối cùng đã hoàn toàn kinh hãi.

"Rắc rắc!"

Thân thể màu hoàng kim của Chủ Thần thứ mười bốn lắc lư, cũng giống nội tâm của hắn lúc này.

"Không thể nào!" - Trong đầu Chủ Thần thứ mười bốn chỉ còn lại ý niệm này.

Thời gian trở lại khi sấm sét thần phạt đánh xuống.

Tại khoảnh khắc cuối cùng, Bổn Tôn đã ung dung làm hai chuyện, chuyện thứ nhất là giơ tay phải lên, chuyện thứ hai là thi triển một lực lượng thời gian mà hắn chưa từng sử dụng, đó là "thời gian thoi đưa". Có điều đối tượng mà thời gian thoi đưa tác dụng không phải là Chủ Thần thứ mười bốn mà lại là chính hắn.

Mặc dù ban đầu khi sinh ra, Chủ Thần thứ mười bốn đã được trao cho lực lượng giết chóc và thời gian, nhưng bởi vì tác dụng của bình hành pháp tắc, hắn chỉ thừa kế được lực lượng giết chóc, cũng không nắm giữ được lực lượng thời gian. Hắn có thể nhìn thấy Bổn Tôn dạo chơi trong dòng sông thời gian hoàn toàn là do một loại bản năng, nhưng luận về nắm giữ lực lượng thời gian, hắn còn không biết được thứ đơn giản nhất là thời gian bất động, đừng nói đến chuyện so sánh hiểu biết về thời gian với Bổn Tôn.

Thời gian pháp tắc xuyên qua cả vũ trụ, thời gian quy tắc trải rộng trong vô số không gian, tất cả mọi ngóc ngách. Trong dòng nước thời gian, mỗi sinh linh đều là một chiếc lá đang chìm nổi. Chỉ khi hai chiếc lá ở vào cùng một vĩ độ, trôi nổi trong dòng sông thời gian với tốc độ như nhau, chúng mới có thể tiếp xúc và tác dụng lẫn nhau. Nếu như đưa lực lượng vào một trong hai chiếc lá đó, nhẹ nhàng đẩy nó về phía trước… điều kiện này sẽ bị phá hư.

Hai chiếc lá cho dù cách nhau không xa, nhưng lại không thể nào tiếp xúc, cũng không thể nào nhìn thấy được. Chiếc lá nhẹ nhàng rung động tiến về phía trước đó chính là Bổn Tôn gần ngay trước mắt.

Trong dòng sông thời gian sôi sục, Bổn Tôn hóa thành một luồng sáng trắng lờ mờ xuyên qua, tốc độ càng lúc càng nhanh, cặp mắt màu vàng tối cũng càng lúc càng đậm.

Khi Chủ Thần thứ mười bốn đang điên cuồng tìm kiếm tung tích Bổn Tôn, một giọng nói trống rỗng bỗng vang lên phía trên đỉnh đầu hắn:

- Thời… gian… chảy… ngược!