Hữu Nhànnhảy nhót mang theo rổ đi vào thư phòng Thuộc Phong, dọc theo đường điảo tưởng Thuộc Phong sau khi ăn đồ nàng tự tay chuẩn bị, có thể xóa bỏthành kiến đối với nàng.“Vương Phi ——”
“Hư!”
Hữu Nhàn mở cửa, cấp cho Tần Tương một cái tư thế chớ có lên tiếng, sau đó lén lút chạy vào thư phòng Thuộc Phong .
Hắn đangngồi làm việc, vẻ mặt uy nghiêm túc mục, tuấn lông mày vi gãy, ánh mắtchăm chú thật sâu hấp dẫn Hữu Nhàn vừa đẩy cửa vào. Nàng đứng ngây trênmặt đất, một đôi mắt to linh động không hề chớp nhìn thẳng hắn nghiêmtúc tuấn nhan —— hoàn toàn xem đến ngây người!
“Ngươi tiến thư phòng của ta làm cái gì?”
Thuộc Phong đột nhiên lên tiếng, dọa Nữu Nhàn nhảy dựng, suýt nữa ngay cả rổ bát mang theo cũng rơi xuống đất.
“Nha! Là như thế này! Thiếp nghe nói chàng đã nhiều ngày công sự quấn thân.Sợ chàng chẳng quan tâm ăn cơm, thiếp cố ý tự tay chuẩn bị cho chàng đồăn chàng thích nhất. “
Hữu Nhàn phục hồi lại tinh thần, mừng rỡ đem đồ ăn trong giỏ xách ra đặt trên bàn.
“Nấu cơm?” Hắn buồn cười nheo mắt lại,“Việc này là chuyện của bọn hạ nhân, không cần phiền đến tay ngươi.”
Hắn lãnh mạc liếc nàng một cái, lạnh lùng nói.
Hữu Nhàncũng không thèm để ý đến phản ứng của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạtmỉm cười, hai cái tiểu má lúm đồng tiền khảm ở hai bên má, đặc biệt mêngười.
“Nhưng là thiếp rất muốn làm a! Thiếp hi vọng mỗi ngày đều có thể nấu đồ ăn cho chàng, chờ chàng trở về!”
Nàng bị kích động buớc nhanh tới trước bàn Thuộc Phong, liên tục không ngừng đem thành quả cả một ngày bày ra cho hắn xem:
“Hôm nay thiếp làm cho chàng món dấm đường cá mà chàng thích ăn nhất. Tuyrằng nhìn không đẹp lắm, nhưng nó đều chứa đựng tấm lòng của thiếp.Thiếp đã nếm qua rồi, hương vị không có tệ lắm đâu!”
“Ta thích ăn?”
Thuộc Phong rốt cục ngẩng đầu, khơi mào lông mày, liếc mắt nhìn đồ ăn trên tay nàng, khinh miệt cười phiết lên.
“Đúng vậy a! Đây không phải đồ ăn chàng thích ăn nhất sao? Thiếp phải tốn cả một nhày công phu mới xong đó!”
Hữu Nhàn nháy mắt, vẻ mặt thiên chân nói.
“Làm phiền ngươi lo lắng, ngươi vẫn là chính mình lấy về ăn đi!”
Hắn lãnh đạm liếc nhìn Hữu Nhàn một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu phê duyệt công văn.
Hữu Nhàn đột nhiên sững sờ.
“Nhưng đây là thiếp làm riêng cho chàng ăn! Hơn nữa, chàng không phải thích ăn nhất dấm đường cá sao?”
Hắn lại lần nữa ngẩng đầu nhìn nàng, nhíu chặt mày, muốn ám chỉ tâm tình hắn hiện nay đã tới giới hạn.
“Mời ngươi đem ra đi! Ai thích ăn loại thức ăn này ta không biết, ngươi vìai nấu cơm ta cũng không có hứng thú. Ta bây giờ còn có công sự, khôngcó thời gian cùng ngươi chơi đùa!”
Hắn nghiêm mặt, trầm giọng ra lệnh trục khách.
“Chàng không thích ăn? Không có khả năng , đại nương ở phòng bếp rõ ràng nóicho thiếp biết, chàng thích ăn thức ăn mang một ít chua ngọt nhất mà!”
“Vậy ngươi tám phần là nghe lầm! Ta đối vừa chua vừa ngọt gì đó chẳng nhữngkhông có chút hứng thú, hơn nữa còn căm thù đến tận xương tuỷ!”
Hắn chăm chú nhìn nàng, nhưng đáy mắt đều là âm lãnh đến tận xương tủy.