Hữu Nhàn trên lưng ngựa lay động nửa ngày, trọng tâm mất thăng bằng, từ trên lưng ngựa nặng nề mà té rớt.
Lần này, nàng ngay cả khí lực gọi mẹ cũng không có ——
Sắc mặt nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, xương đùi giống bị người ta bẻ gãy, cuối cùng một tia hô hấp đều bị nháy mắt hút ra.
“Ngự ——”
Không biếttừ nơi nào truyền đến một tiếng hút sáo, vó ngựa của Ngự Sính đang muốndẫm lên ngực Hữu Nhàn nhất thời thu ở giữa không trung.
Nếu một cước này đạp xuống, xương ngực Hữu Nhàn nhất định sẽ dập nát, còn tệ hơn một chút, chính là xương cốt đâm vào phổi, đương trường đi đời nhà ma.
“Thuộc Phong. . . . . .”
Hữu Nhàn ngẩng đầu, đau đến ứa ra nước mắt.
“Vương gia?”
Tần Tương sửng sốt.
Hắn âm lãnh miết quá gương mặt xấu hổ của Tần Tương, dừng lại ở khuôn mặt nhỏ nhắn đang vặn vẹo của Hữu Nhàn.
“Làm sao ngươi lại xuất hiện ở mã phòng?”
Hắn ngay cả một câu về thương thế của nàng cũng không hỏi, tức giận dạt dào chỉ trích nàng.
“Thiếp. . . . . .”
Tinh mịn mồ hôi từ giữa trán toát ra.
“Ngươi hoàn toàn đem lời của ta vào tai này ra tai kia có phải hay không?”
Hắn bán liễm con ngươi, tới gần nàng cật vấn.
Nàng kinh hãi lui về phía sau.
“Thiếp không phải cố ý xuất hiện trước mặt chàng . . . . . . .”
“Nhưng trên thực tế, ngươi đã xuất hiện! Hơn nữa còn làm vướng mắt ta!”
“Thiếp không nghĩ tới chàng sẽ đến. . . . . .”
Hắn bất thường cười lạnh nàng, tà mâu phát ra ra ưng chí quang mang:
“Lý do buồn cười! Ta nhớ rõ rằng ta đã nhắc nhở ngươi, không cho phép ngươi tới gần mã phòng nửa bước!”
“Đúng. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”
Hữu Nhàn thanh âm càng ngày càng suy yếu.
“Ngươi muốn chết thì trở về Giang vương phủ của ngươi đi, đừng để có tai nạn chết người trong Thuộc vương phủ của ta, rồi trước mặt Thái hoàng thái hậu lại nói đó là trách nhiệm của Thuộc Vương Phủ!”
Thuộc Phong cảm giác được nàng có chút dị thường, nhưng vẫn không có đình chỉ cơn tức đối với nàng.
Hữu Nhàn phủ phục trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy cỏ, các đốt ngón taytrở nên trắng bệch, chỉ có thể mượn dùng lực lượng của vài cọng cỏ nhỏ,tạm thời chống đỡ thân thể của mình.
“Vương gia, đều là tiểu nhân tự tiện chủ trương. Vừa rồi Vương Phi nói muốncưỡi ngựa, nô tài hẳn là phải cự tuyệt mới đúng, vậy sẽ không suýt nữagây ra mất mạng người rồi!”
Tần Tương tự trách nói.
” Chuyện không liên quan Tần Tương. . . . . . Hắn là người tốt. . . . . .”
Hữu Nhàn vô lực phe phẩy trán, chẳng quan tâm tới bản thân mình, còn lo lắng hộ tình cảnh của Tần Tương ——
Nàng đã đáp ứng với Tần Tương, sẽ không để cho hắn bị trách cứ trước mặt Thuộc Phong. . . . . .
“Vương Phi nương nương. . . . . .”
Tần Tương cảm động lệ nóng doanh tròng.
Dù cho làchủ tử, cũng sẽ không vì bọn hạ nhân gánh tội thay, đây là chuyện thiênkinh địa nghĩa từ khi Bàn cổ khai thiên địa đến nay.