“Đúng vậy. Ta chỉ tuân chỉ làm việc, nếu như muốn lí do khác, đó chính làthân phận quận chúa của ngươi môn đương hộ đối với ta…” Hắn lạnh lùng nói.
Hữu Nhàn mặt mày tái nhợt——
Chỉ là bởi vì, môn đương hộ đối?
“Ý của chàng là, lâu như vậy, chàng đối với ta một chút cảm giác cũng không có?”
Hữu Nhàn lẳng lặng hỏi.
Thuộc Phong nheo lại mắt, cười lạnh nói :
” Có cảm giác với ngươi, chỉ sợ thực khó khăn.”
Bàn tay nhỏ bé của Hữu Nhàn siết thành quả đấm, nàng kiên cường tự chống đỡ thân thể của mình.
“Chàng có phải vẫn nhớ mãi không quên tẩu tử (chị dâu) của ta?”
Thuộc Phong đột nhiên nhíu mày, mâu trung khó dò.
Phản ứng của hắn làm Hữu Nhàn hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hắn không thương nàng, trong lòng vẫn chỉ ghi nhớ tẩu tử, mặc dù người tẩu tử yêu là đại ca nàng, chưa từng thay đổi!
“Ngươi quản được ? “
Thuộc Phong che dấu con ngươi, khó chịu trừng nàng.
“Ta là thê tử tương lai của chàng, trong lòng chàng chứa nữ nhân khác, ta không thể trông coi sao?”
Tính tình của nàng cũng nóng lên, nổi giận đùng đùng, căm tức nói lại hắn.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Thuộc Phong liếc nhìn phản ứng của nàng, quay người muốn đi.
“Đứng lại!”
Hữu Nhàn không biết sống chết chặn đường hắn đi, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nâng lên, lớn mật nghênh chiến hắn.
“Có phải hay không bị ta nói trúng chỗ yếu hại nên trong lòng không thoải mái?”
Hữu Nhàn khơi mào, tư thế tiểu thư xảo quyệt nói.
Hắn khẽ nhăn lông mày .
Chưa có nữ nhân nào dám nói với hắn như vậy! Cho dù là Thái hoàng thái hậu, cũng phải nể hắn ba phần!
Hắn độtnhiên thân thủ nắm lấy vai nàng, tăng lực đạo, không tiếc làm đau nàng,đây là hắn đang khiển trách thái độ “vô lễ” của nàng.
“Ngươi tốt nhất thức thời cho ta. Nếu không biết sống chết làm ta tức giận thì đừng trách ta không khách khí!”
Nói xong, hắn hết sức lông bông cười tà đầy uy hiếp.
“Chàng. . . . . .”
Hữu Nhàn nhìn thẳng tuấn nhan cuồng ngạo của hắn, chớp mắt dại ra.
“Đừng hoài nghi lời này, ta nói được là làm được.”
Hắn thả tay ra, khóe môi gợi cảm nhếch lên —— (M: kiểu cười đểu thì phải)
Đây là cố ý vũ nhục nàng!
“Tần Tương, chúng ta đi!”
Hắn liếc nàng vẻ rẻ rúng, lập tức xoay người, sải bước rời khỏi đại viện Giang vương phủ.
“Nga!”
Tần Tương nhìn Hữu Nhàn đứng bất động, lắc đầu thở dài, sau đó chạy theo Thuộc Phong.
Cả đại viện to lớn chỉ còn lại mình Hữu Nhàn đang ngạc nhiên, à không, còn có một người nữa, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng – Tử Ngọc.
Thái độ khinh miệt của hắn, khiến nàng khó có thể hô hấp. . . . . .