Phía Sau Anh Còn Có Em

Chương 34: Sổ nhật kí của Bách Triết




Thật ra, đáng lẽ hôm nay anh sẽ không có mặt ở đây. Anh hủy chuyến ngoại khóa vì muốn tránh mặt cô, nhưng nào ngờ có công việc đột xuất ở cục cảnh sát thành phố Giang Tâm nên anh phải đi gấp trong đêm.

Cả tối không được ngủ mà phải chạy xe suốt mấy tiếng liền. Dù sao cũng là hạn 1 tháng nghỉ phép nhưng chưa gì chỉ còn 1 tuần nữa là phải trải qua mọi chuyện nhàm chán như cũ rồi.

Anh đi ra khỏi phòng, chạy xe rời đi…

Điện thoại được bật lên, cô tỉnh dậy sau một giấc mộng dài đằng đẵng. Điện thoại được liên kết cùng Ipad nên được thông báo hạn chót giao hàng cho khách. Cô thở dài ngao ngán, đồng thời tắt điện thoại bước xuống giường đi tắm.

Chân cô rất đau, nước cứ vào vết trầy ngay đầu gối lại khiến cô giật nảy lên, cơ địa cô rất nhạy cảm, dễ đau cực kì, thế nên chỉ cần vết thương nhỏ cũng khiến cô như muốn chết đi.

Căn phòng nhỏ gọn nhưng lại mang đến cảm giác thoải mái, cô ngồi xuống ghế bành, nhìn ngắm bầu trời về đêm một chút.

*Ọt…ọt*

Chiếc bụng đói meo của cô liền phản ứng, lúc trưa nay may vừa mới ăn xong nên cho dù có uống thuốc cũng chỉ bị cào ruột nhẹ nhẹ. Cô mệt mỏi mở cửa phòng bước ra ngoài phòng khách.

Phòng được bật đèn sáng rọi nhưng lại không có một bóng người, thậm chí còn im lặng đến đáng sợ. Cô ám ảnh cái cảm giác này, cô sợ rằng sẽ có tiếng thì thầm bên tai.

- Bách Triết…

Giọng nói cô run run, có lẽ anh không có ở đây nữa. Ánh mắt lo lắng của cô dần dần hiện rõ, cô như cái mầm cây trơ trọi giữa bóng đêm.

*Cạch*

Cánh cửa phòng mở ra, Bách Triết cầm trên tay bịch nguyên liệu nấu ăn mua từ siêu thị bước vào, đưa mắt nhìn cô với vẻ mệt mỏi.

- Em đợi tôi chút, tôi nấu cơm cho em ăn.

Anh trở người bước vào bếp, cảm giác có người bên cạnh, cảm xúc cô cũng bình tĩnh trở lại. Cô còn không dám ngồi trong phòng một mình mà cầm Ipad điện thoại ra bàn trà phòng khách ngồi vẽ.

Mùi thơm thoang thoảng cùng chút nóng ấm từ gian bếp truyền đến nơi cô đang ngồi. Với sự hiếu kì, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn về bóng lưng chàng trai cao to đằng trước, trong lòng có chút ấm áp.

- Anh nấu món gì vậy?

Động tác tay của Bách Triết dừng hẳn lại, quay mặt lại nhìn cô gái nhỏ phía sau đang ngồi yên ngoan ngoãn, giọng nói trầm ấm khẽ cất lên:

- Canh xương rau củ. Món này giúp em giảm mệt mỏi căng thẳng.

Mới không gặp có 2 ngày cô đã trở nên gầy hơn, quầng thâm mắt cũng nhiều hơn, chẳng biết sau này anh không còn dạy cô nữa chắc mỗi lần hẹn gặp cô sẽ tiều tụy hơn. Anh quay lại cắt rau củ, mọi chi tiết đều rất tỉ mỉ mà cũng rất nhanh gọn. Lúc trước, anh không biết nấu ăn, chỉ toàn là Tô Vy làm cơm, nhưng kể từ sau khi Tô Vy mất, anh đã dần học cách nấu ăn, chăm sóc bản thân của mình như đúng ý nguyện của cô ấy.

Đồ ăn được bưng ra, nóng hổi đặt lên bàn với mùi hương nồng nàn xộc vào cánh mũi, cô bất giác tắt Ipad ngồi nhìn lên bàn ăn để anh đem chén đũa đến.



- Anh ăn cùng đi, nhiều thế tôi ăn không hết đâu.

Bách Triết ngồi ngẩng ra một lát rồi cũng chạy vào bếp lấy bát ra ăn cơm. Bữa tối không có một sự tươi vui cười nói nào cả, không ai nói với ai một lời, chỉ tập trung ăn thôi. Mặc dù bầu không khí có hơi nặng nề, nhưng trong lòng anh cảm thấy rất vui vì nhìn thấy Tư Hạ ăn rất ngon miệng.

Anh nhìn cô một lúc, chỉ thấy lúc cô ngẩng mặt lên thì chạn mắt với anh, làm cô đang nhai nhồm nhoàm trong miệng cũng trở nên đơ cứng vì ngượng.

- Khụ…khụ…anh nhìn tôi chằm chằm vậy?

Bách Triết không né tránh ánh mắt của cô, như thể muốn nhìn thấu trái tim cô cũng như chính trái tim mình. Anh đã thành công phá án qua tâm lí học tội phạm nhưng mãi chẳng thể phá giải được tâm lí tình yêu.

- Em có thể cho tôi cơ hội được không?

Tư Hạ nhanh chóng buông đũa, nhẹ nhàng đặt lên bàn mà không gây tiếng động. Cô chăm chăm nhìn lấy anh, không phải cô không nghĩ đến việc này, nhưng nghĩ mãi chẳng biết nên làm gì để cả hai đều thỏa đáng.

Ánh mắt Tư Hạ vẫn rơi trên khuôn mặt nghiêm túc của anh, đột nhiên lại lảng tránh đi rồi rời khỏi khách sạn. Cô bất lực nhìn xung quanh, cuối cùng lại đến trước bờ biển đen đối diện khách sạn mà ngồi khụy xuống bãi cát trắng.

Dáng người nhỏ bé ngồi xếp bằng nhìn ngắm những vệt sáng ngoài biển xa trong màn đêm đen tĩnh mịch, đầu óc trống rỗng vô hồn, đôi mắt lại ứa ra nước. Cô không hiểu vì sao lại có nhiều chuyện xảy đến với cô ngay khi cô chuyển lên đây để học đại học như vậy. Vừa không có bố mẹ bên cạnh, vừa gặp phải nhiều thử thách như vậy, bản thân một cô nhóc chỉ mới trưởng thành không thể thích ứng kịp.

Từng làn gió biển lạnh lẽo cứ thổi mạnh từng cơn đập thẳng vào người cô, trong trạng thái bất lực nhất, cô đã vi vu hát lên một vài câu hát khi còn nhỏ.

"Bầu trời bao la, che chở cho ta bao muộn phiền…

Khi ta khóc, nước mắt sẽ hóa sao trời…

Gia đình…"

…Hức…Hức…

Cô khóc nấc lên, những âm thanh vang ra từ miệng nhỏ như chính sự tuyệt vọng sâu thẳm trong tâm hồn của mình. Đôi tay mềm mại ôm lấy mặt, dưới bãi biển chỉ còn mình cô, hệt như bị màn đêm nuốt chửng.

Chiếc áo khoác dày từ trên rơi xuống, nằm yên trên vai đang run lên bần bật, cô bất ngờ lay vội nước mắt rồi nhìn lên phía đó.

- Buồn thì cứ khóc, ấm ức thì cứ khóc, khóc hết sẽ đỡ thôi.

Bách Triết đứng lặng lẽ nhìn cô sau lưng, chỉ có thể đem áo đến che chở cơ thể khỏi cảm lạnh. Cô không ngạc nhiên đứng lên rời đi, chỉ cuộn tròn người lại tiếp tục ngồi nhìn cát trắng, nhưng lại kiềm nén chẳng muốn khóc nữa.

- Anh đến đây làm gì?

- Tôi đi tìm em, mãi không thấy em trở về phòng nên sợ em có chuyện.

Anh thuận tiện ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt anh cũng nhìn về xa xăm, sau đó nhìn về phía khuôn mặt đang đỏ ửng lên vì khóc.

- Em có thể tâm sự với tôi được không? Chuyện làm em buồn ấy.



Cô đưa mắt nhìn anh, có chút xao động. Bàn tay to lớn nóng ấm của anh ma sát vào nhau tạo nên nhiều hơi ấm hơn, sau đó rụt rè đưa lên má cô như muốn sưởi ấm.

- Lúc tôi bằng tuổi em, tôi cũng là một thằng ranh con mang nhiều hoài bão. Mặc dù bề ngoài tôi lại thể hiện sự mạnh mẽ, nhưng thực chất tôi đã từng phải dùng thuốc ngủ để chống lại việc stress mất ngủ trong một thời gian dài.

Rất khó để anh nói ra điểm yếu quá khứ của bản thân, bởi lẽ, đối với anh, nếu ai đã nắm thóp được điểm yếu của mình, thì có lẽ anh đã bị nắm thóp trong tay.

Anh cười khờ một cái, chống tay xuống cát ngẩng mặt lên bầu trời đen, nhớ đến những vất vả năm anh còn học đại học bên Đức, trong lòng lại có chút tủi nhục.

- Mãi đến khi tôi trở về đây, được theo học ngành mà tôi mong ước, tôi vẫn có chút ám ảnh những ngày tháng tồi tệ đó. Tư Hạ! Em đã phải chịu đựng nhiều rồi.

Dường như mọi câu chữ mà anh nói ra đều đánh trúng vào “đứa trẻ” trong lòng cô, phút chốc lại phải quẹt lấy nước mắt rơi xuống cằm. Rào cản giữa hai người có thể nói là quá lớn, nếu như mọi chuyện chưa từng xảy ra, hai người làm quen lại từ đầu thì có lẽ tình hình sẽ khác xa rồi.

- Đừng nói nữa, Bách Triết!

Bách Triết nhìn thấy dáng vẻ khó coi của cô, không hiểu tại sao trong tim cũng có chút nhói. Anh thở hắc một cái, thoáng chốc lại im lặng ngồi cùng cô ngắm sao trời.

Trong khoảnh khắc đó thôi, anh cũng đã biết được rằng, mọi việc không phải cứ nói sạch ra để giải quyết đều có thể hết nặng lòng. Chỉ cần ngay lúc đó, cùng ngồi lại với nhau cũng đã đủ vơi đi nỗi đau rồi.

__________________

Thời gian cứ trôi đi, chẳng biết anh đã bị suy nghĩ của mình chiếm hữu bao nhiêu lần, chỉ cảm nhận được một hơi ấm bên cạnh. Bách Triết bất giác quay sang nhìn, Tư Hạ đã ngủ say tựa vào vai anh từ bao giờ.

Trên mi mắt nhắm chặt vẫn còn dính vài giọt lệ, cơ thể cũng nấc lên từng cái nhẹ nhẹ chưa dứt. Anh dè dặt đưa tay chạm nhẹ vào má cô với tất cả sự quan tâm. Thoáng chốc anh chẳng cảm nhận được sự đau khổ vì Tô Vy nữa rồi.

________________

Tư Hạ giật mình tỉnh giấc, căn phòng trống trải khiến cô sợ hãi, vừa hay cô bước chân xuống định chạy ra cửa thì thấy Bách Triết đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo cạnh cửa ngủ say, hình như anh sợ cô tỉnh giấc sẽ hoảng sợ nên mới nằm cùng phòng như vậy.

Đôi chân cô cảm nhận rõ sự lạnh buốt truyền lên từ mặt sàn, liền chạy lại giường lấy mền đắp lại cho anh. Tủ cạnh cửa còn rất nhiều tài liệu giáo án anh vẫn chưa xử lí xong. Chợt cô xoay người làm rơi một cuốn sổ tay của anh, từng trang theo gió cứ lật ra không ngừng.

Nó dừng lại tại một trang gần nhất, vết mực vẫn chưa khô lắm. Đó chính là cuốn sổ nhật kí của anh.

"Ngày 8 tháng 11, 2023…

Tôi cảm nhận rõ, cảm xúc trong tôi khi tiếp xúc với Tư Hạ có chút lạ. Chẳng phải tôi rất nặng lòng với Tô Vy sao? Sao có thể thích em ấy được? Có điều, tôi biết không nên làm em ấy tổn thương, chắc là sau khi hết hạn giảng viên tại trường, tôi cũng sẽ chuyển đến thành phố khác làm việc.

Làm sao để nói với em ấy rằng, tình cảm thật sự của tôi lại không liên quan đến Tô Vy nữa. Bản thân tồi tệ của tôi đã nói những lời rác rưởi làm tổn thương em ấy mất rồi. Liệu tôi có thể rời đi trong yên lặng rồi rút lui khỏi cuộc đời em ấy được không? Chính tôi đã làm em ấy bị stress đến như thế này cơ mà…"

Ánh mắt cô nhìn về phía cơ thể đang nằm ngủ thẳng thóm trên sàn, trái tim phút chốc lại trở nên yếu mềm. Cô khom người, ngắm nhìn gương mặt khôi ngô của anh, liền cảm thấy anh không giống sắp trung niên chút nào.

Cô chậm chạp đến bàn sách ngồi, sau đó lấy bài vẽ ra để hoàn thành hạn nộp, dù sao cũng 12 giờ khuya rồi, không thể để trễ hạn hơn nữa. Mà song với đó cô cũng phải dọn dẹp đồ đạc, ngày mai cô sẽ dọn về phòng Bội Ngọc để ở hết chuyến ngoại khóa này.