Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt

Chương 129




"Chúng ta không phải nhất kiến chung tình, mà là cả đời chung tình, không cần vĩnh hằng, một đời là đủ."
Nghe được sự thật, Tang Cẩn đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhịn không được mà cảm thán. Anh quả nhiên là thâm tàng bất lộ, ngay cả cô cũng nhìn không ra.
"Vậy vụ án của nhà họ Đinh, hung thủ rốt cuộc là ai?"Hiện tại cô thật sự rất muốn biết kết quả, kẻ đứng phía sau rốt cuộc là ai.
Và kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
"Thân phận hung thủ đã được xác nhận. Hung thủ thật sự, cũng chính là người bị chôn dưới cầu là Mãn Ngân Quân, ba của Mãn Thành Uy. Nói đúng ra, ông ra là ba của Quý Tường, anh em Mãn Thành Uy và Mãn Hiểu Duyệt chỉ là con nuôi. Từ quan hệ này, chúng ta có thể giải thích được vì sao Mãn Hiểu Duyệt tình nguyện làm "quân xe" cho Quý Tường, giúp hắn vượt Thái Bình Dương, trở về Trung Quốc."
"..." Tang Cẩn nhìn anh, cái tên Mãn Ngân Quân này với cô mà nói có chút xa lạ, nhưng lúc này, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của người đàn ông thích lang thang.
Cô vẫn nhớ, lúc nhỏ thường thấy một người đàn ông khoảng 50-60 tuổi, gầy trơ cả xương thường đi qua đi lại trên đường, lầm bầm lầu bầu, nghe nói là một người điên. Sau này cô mới biết ông ta là Mãn Ngân Quân, là ba của Mãn Thành Uy và Mãn Hiểu Duyệt, nhưng khi đó cô không biết ông ấy chỉ là cha nuôi, còn Quý Tường mới là con ruột của ông ấy.
Cô cũng biết ông ấy kỳ thật không phải kẻ điên, chỉ vì vợ trước ngoại tình mà tinh thần thay đổi, mỗi lần chịu kích động sẽ không khống chế được. Nhưng tại thời điểm đó, ông ấy là người trung hậu thành thật, thỉnh thoảng còn tới nhà tìm ba cô hàn huyên.
Người như vậy sao có thể trở thành hung thủ giết người?
Tang Cẩn đột nhiên nhớ tới Hà Phi, vụ án cả nhà trưởng thôn bị giết, sau đó lại nghĩ tới những lời Lý Vệ Vĩnh nói trên đảo.
"Chẳng lẽ vụ án cả nhà họ Đinh cũng giống lần Lý Vệ Vĩnh mượn đao giết cả nhà trưởng thôn sao? Mãn Ngân Quân là hung thủ trực tiếp giết nhà em, vậy sau đó người giết ông ta là ai? Ai đã chôn ông ta dưới cầu? Là Lý Vệ Vĩnh sao?"
"Đúng, nhưng không phải hoàn toàn. Người giết Mãn Ngân Quân là Quý Tường, Mãn Thành Uy là người chứng kiến. Mãn Thành Uy đưa Quý Tường đi, lúc quay trở về hiện trường thì không thấy Mãn Ngân Quân nữa. Hậu chiêu của Lý Vệ Vĩnh là đưa Mãn Ngân Quân tới nhà họ Đinh, nói ông ta biết Tiểu Đào Hồng chết rồi, là bị người nhà họ Đinh giết chết. Tiểu Đào Hồng chính là người mẹ đã bỏ trốn của Quý Tường. Bọn họ vốn chỉ định lợi dụng Mãn Ngân Quân uy hiếp ba em, bắt ba em phải đồng ý đứng ra chịu trách nhiệm sự cố cầu sập. Nhưng kế hoạch lại vượt ra khỏi khống chế, ba em vừa chết, tinh thần của Mãn Ngân Quân càng trở nên điên loạn, cho nên đại khai sát giới. Lý Vệ Vĩnh khuyên không được đành trở về tìm người quay lại giết người diệt khẩu, không ngờ Mãn Ngân Quân đã chết. Lý Vệ Vĩnh di dời thi thể của ông ta, chôn dưới chân cầu. Mãi đến sau này, Lý Vệ Vĩnh biết chuyện Quý Tường giết Mãn Ngân Quân nên mới có chuyện Mãn Thành Uy bị liên lụy một cách hoang đường như thế."
Nghe được sự thật, Tang Cẩn sợ ngây người, sau một lúc lâu mới hoàn hồn, ngồi thẳng người dậy: "Nói như vậy, Lý Vệ Vĩnh mới là hung thủ thật sự. Con người này đúng là tội ác tày trời."
"Yên tâm, ông ta đã bị bắt, mỗi một tội của ông ta cũng đủ để xử tử hình. Nhưng con người này cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Người phía sau khống chế thật sự, người đưa ra quy tắc cho chơi không phải một người cụ thể, mà là một thế lực, cho nên vụ án này không giống như vụ điều tra hung phạm dễ dàng như vậy."
Bàng Lỗi quay đầu nhìn ra cửa sổ, thấp giọng: "Sự tự do quang minh là lòng người, lòng tham cũng là lòng người, ánh sáng và bóng tối đan xen, đây là sự bất đắc dĩ của xã hội, cũng là thế giới mà chúng ta đang sống."
Nghe câu nói trầm trọng của anh, Tang Cẩn ngẩng đầu, biểu cảm kiên nghị nhiễm chút nặng nề khiến tâm trạng cô không được thoải mái.
Cô thật muốn hỏi, Quý Tường tại sao lại giết cha mình? Chẳng lẽ vì hắn thấy được quá trình Mãn Ngân Quân hành hung, chịu kích thích quá lớn nên không thể khống chế được sao? Hắn thấy cha mình giết người, tại sao lại không ngăn cản?
Vấn đề này Tang Cẩn không hỏi, bởi vì cô biết anh cũng không trả lời được, thậm chí, cho dù Mãn Thành Uy thấy Quý Tường giết Mãn Ngân Quân, lúc ấy anh ấy có thể cũng không biết nguyên nhân, nhưng trong lòng vẫn một mực bảo vệ hắn ta. Cô đoán, sau khi Quý Tường ngồi tù, giả làm bệnh nhân bị tâm thần phân lượt, phải chuyển tới Mỹ, nhưng trong quá trình sẽ bị cướp ngục, đây là sách lược Mãn Thành Uy nghĩ để cứu Quý Tường. Nhưng anh ấy cũng không ngờ được, 15 năm sau, Quý Tường lại biến thành Thân Đồ Toàn, tự mình tìm cách về nước.
Việc này có được gọi là "Luân hồi" không?
Tang Cẩn đột nhiên nhớ tới một người: "Đúng rồi, còn Dương Uyển? Bà ta không phải nên được chôn dưới cầu sao?"
Bàng Lỗi trầm tư một lúc, mới trả lời: "Dương Uyển thực chất không tồn tại. Sát thủ liên hoàn hoa dâm bụt, từ người bị hại đến hung thủ, hiện trường gây án, thậm chí là tin đồn lưu truyền từ xưa tới nay đều là bịa đặt, mục đích là vì dời lực chú ý của cảnh sát, để họ không tiếp tục điều tra vụ án của cả nhà họ Đinh. Cụ thể mà nói, câu chuyện này muốn ngăn cản Bàng Hâm, nếu anh ấy tiếp tục điều tra, chân tướng chắc chắn sẽ bại lộ."
Tang Cẩn hít vào một hơi thật sâu, cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình, cô rốt cuộc cũng xâu chuỗi được cả hai vụ án, nhịn không được mà cảm thán: "Thì ra, một hung phạm biến mất, một người bị hại vốn không tồn tại mới là mấu chốt đem hai vụ án gộp lại thành một. Vụ án giết người còn chưa giải quyết đã thêm một vụ án khác xảy ra, khó khăn nhất định tăng lên gấp bội."
Cô lại bất giác nhớ tới ba mẹ mình, còn cả bà ngoại, sau đó là Mãn Thành Uy và Mãn Hiểu Duyệt, còn rất nhiều người vô tội phải chết. Thậm chí là Mãn Ngân Quân và Quý Tường, trên thực tế, bọn họ đều là người bị hại.
Trong lòng cô không khỏi khó chịu.
Nhìn sắc mặt Tang Cẩn không tốt, Bàng Lỗi lo cô mệt mỏi, bảo cô đừng nghĩ ngợi nữa, phải biết bảo vệ sức khỏe của mình.
Tang Cẩn nằm xuống, hai tay đặt trên bụng, nhắm hai mắt lại.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
..................
Tang Cẩn nằm viện suốt hai tuần, sau khi xác định không có dấu hiệu thai ngoài tử cung mới cho xuất viện.
Sau khi ra viện, Bàng Lỗi quả nhiên đưa cô tới cục dân chính. Trên giấy đăng ký kết hôn, tên của cô là:
Đinh Đinh.
Cô cầm cuốn sổ màu đỏ, nhìn đi nhìn lại, miệng thỉnh thoảng sẽ gọi cái tên quen thuộc này, trong lòng vui mừng biết bao.
Bọn họ làm xong thủ tục, không trực tiếp về nhà mà ra khu mộ.
Mộ phần của nhà họ Đinh vốn có năm phần, hiện tại chỉ còn ba, bà ngoại Đinh Mai, ba cô Tang Vũ Kiều và mẹ cô Đinh Tĩnh Xu. Đây là công việc mà Bàng Lỗi và em trai Đinh Đang làm khi cô còn nằm viện.
Đinh Đang hiện tại có hai thân phận, vì ơn dưỡng dục của nhà họ Chu, cho nên cậu ấy vẫn là Chu Tiểu Vạn, nhưng trong mắt bọn họ, cậu ấy chính là em trai cô Đinh Đang. Hiện tại hai người đã kết hôn, cậu ấy kiên quyết dọn ra ngoài, chuyển tới chung cư của Bàng Lỗi.
Thăm viếng nơi này xong, bọn họ đi qua bốn phần mộ khác cách nơi này không xa, Mãn Ngân Quân, Mãn Thành Uy, Quý Tường, còn cả Mãn Hiểu Duyệt. Nhưng đứng chưa được bao lâu, cô đã chủ động kéo anh rời đi, có lẽ trong tận đáy lòng, cô mong tất cả chỉ là giả dối, bọn họ đều còn sống, chỉ là cô không biết bọn họ ở đâu mà thôi.
Mãn Thành Uy để lại toàn bộ tài sản của tập đoàn Mãn Thành Tứ Quý cho cô. Nhưng cô không hiểu công việc kinh doanh, hơn nữa lại rất thích công việc hiện tại, còn một chuyện nữa, cô lo Bàng Lỗi sẽ để ý, cho nên vấn đề thứ hai cần phải suy nghĩ chính là giải quyết việc này.
Lúc bọn họ trở về, chiếc xe đi qua cây cầu mới, cây cầu cũ bên kia hiện tại đã biết mất.
Trong đầu cô đột nhiên nảy ra chủ ý, nhưng cô còn chưa lên tiếng, anh đã hỏi: "Em đã từng gặp qua người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên chưa? Là như thế nào nhỉ?"
Đinh Đinh đương nhiên biết anh đang hỏi cái gì, liền cười đáp: "Chưa từng gặp, dù sao chúng ta cũng không phải nhất kiến chung tình. Lần đầu gặp nhau, anh còn rất hung dữ với em. À, đoạn ghi âm đó, sau khi nghe xong, làm sao anh biết em muốn biểu đạt ý gì vậy?"
"Việc này còn phải hỏi? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở trên đảo, không phải máy bay. Anh mặc đồng phục màu xanh, không phải sơ mi trắng. Người trên máy bay nói chuyện với em là Bàng Miểu, không phải anh. Người đi ăn khuya với anh không phải em, mà là Tiểu Vạn. Còn nữa, chúng ta lúc đó quả thật không phải nhất kiến chung tình."
Cô cố ý nói sai, đơn giản là muốn anh chú ý. Khi đó anh liền đưa ra suy đoán, con tin rất có khả năng bị Quý Tường đưa ra đảo, nhìn không thấy trời xanh và biển, hòn đảo như vậy nhất định là đảo hoang, thậm chí là có rừng rậm. Cuối cùng, sự thật chứng minh suy đoán vừa rồi của anh là đúng.
Nhất kiến chung tình rốt cuộc là cái quỷ quái gì? Tốt như vậy sao?
Trong lòng Bàng Lỗi thầm mắng, nhưng không mở miệng nói chuyện, hai tay siết chặt vô lăng, chuyên chú lái xe.
Đinh Đinh cũng im lặng, cô không khỏi nghĩ tới những việc khác của vụ án, chuỗi số 75, 737, 445 cùng bài thơ kia.
Mãn thành yên thủy nguyệt vi mang, nhân ỷ lan chu xướng, thường ký tương phùng nhược gia thượng, cách tam sương, bích vân vọng đoạn khống trù trướng. Mỹ nhân cười nói: Liên hoa tương tự, tình đoản ngẫu ti trường.
Đây là đoạn Tiểu Hồng Đào trong Thải Liên Nữ, được Tiểu Hồng Đào yêu thích. Câu hát này cô nghe Quý Tường lặp đi lặp lại nhiều lần, cho nên mới suy đoán như vậy. Khi ấy thứ cô ám chỉ không phải thất ngôn tuyệt cú, cũng không phải luật thơ ngũ ngôn, cô chỉ là muốn nhắc anh đi xác nhận điểm này, cũng hi vọng anh nghĩ tới Mãn Thành Uy.
Sự thật chứng minh, gợi ý của cô anh đều hiểu, anh quả thật nghĩ tới Mãn Thành Uy, hơn nữa còn thuyết phục anh ấy tới gặp Quý Tường, cho dù không khuyên nhủ được nhưng ít nhất cũng dời lực chú ý của hắn, anh mới có thể gỡ bom trên người cô.
Cô không hỏi anh đã thuyết phục Mãn Thành Uy thế nào, nhưng cô biết Mãn Thành Uy vì ân tình của Mãn Ngân Quân và Quý Tường mà đưa ra điều kiện, và điều kiện chính là trả tự do cho Quý Tường.
Vụ án của nhà họ Đinh đã kết thúc, nếu cô còn muốn đào sâu cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng mỗi lần nghĩ tới Mãn Thành Uy, trong lòng cô lại bất giác đau nhói. Cô thật không thể tưởng tượng ra rằng, Mãn Thành Uy vì cứu cô và Quý Tường đã làm biết bao nhiêu chuyện.
Hiện tại cô mới biết, chuỗi số kia kỳ thật là Mãn Thành Uy tự mình để lại. Anh ấy có lẽ muốn đem mọi hiềm nghi đổ lên người mình, nhưng không ngờ Quý Tường cũng biết.
Cuối cùng Mãn Thành Uy không bị cho là hung thủ vì có sự tham gia điều tra của Bàng Hâm. Bàng Hâm cũng là một cảnh sát vĩ đại, anh ấy đương nhiên sẽ không qua loa phá án như vậy. Thời điểm cả nhà họ Đinh xảy ra chuyện, Mãn Thành Uy đưa cô và bà ngoại tới bệnh viện, chứng cứ ngoại phạm vô cùng rõ ràng.
Mỗi lần nhớ lại, Đinh Đinh lại cảm thấy đau lòng, khi đó, cô từng nghi ngờ Mãn Thành Uy là hung thủ. Nếu anh ấy biết được, liệu có thống khổ hay không?
"Đừng suy nghĩ nữa, xuống xe đi." Bàng Lỗi đột nhiên lên tiếng làm cắt ngang suy nghĩ của cô.
Chiếc xe đã dừng tại bờ sông. Hai người vừa xuống xe, anh liền kéo cô đi dạo.
Mãi tới chỗ an tĩnh không bóng người mới dừng lại.
Nước sông Thanh Anh, trong suốt có thể thấy được đáy.
Từ nãy tới giờ anh không nói gì khiến cô bất an. Cô biết anh là người vô cùng sâu sắc, cô nghĩ cái gì, có đôi khi anh chỉ nhìn liền suy đoán ra được. Anh không phải đang để ý việc cô suy nghĩ tới Mãn Thành Uy đấy chứ?
Bàng Lỗi đôt nhiên dừng lại, xoay người nhìn cô, biểu cảm vô cùng nghiêm túc. Nhìn cô một hồi, cung mày căng chặt của anh mới giãn ra, sắc mặt cũng trở nên dịu dàng hơn. Anh từng bước từng bước tới gần cô, một tay ôm eo cô, một tay lướt qua mái tóc mềm mại.
"Chúng ta không phải nhất kiến chung tình, mà là cả đời chung tình, không cần vĩnh hằng, một đời là đủ."
Đinh Đinh không khỏi căng lớn hai mắt, thì ra anh vẫn luôn rối rắm vấn đề nhất kiến chung tình này. Cô hiểu ý, liền cười: "Em không tin nhất kiến chung tình, cũng không tin tưởng vĩnh hằng, nhưng em tin cả đời này mình sẽ chung tình, bởi vì em tin anh...."
Cô còn chưa nói xong, sống lưng đã bị cánh tay của anh ép về phía trước.
Người đàn ông trước mặt cúi đầu hôn cô.
Cô còn muốn giải thích rằng, cô đã quyết định đem toàn bộ tài sản mà Mãn Thành Uy để lại thành lập quỹ hội, dùng danh nghĩa của anh ấy để xây dựng đường xá cho thành phố Thanh An, cải tạo mọi thứ để bảo vệ môi trường, đồng thời hỗ trợ cho các hạng mục phòng chống tội phạm. Nhưng anh còn chưa cho cô cơ hội lên tiếng.
Nụ hôn này giống như gió xuân tháng tư, ngoài ấm áp chỉ có ấm áp.
Anh càng hôn càng sâu, cô cũng nguyện chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt đó.
...
Đứng một lúc lâu, anh lo gió lớn ở bờ sông sẽ khiến cô cảm lạnh nên dừng lại.
Lúc hai người lên xe thì trời đã tối.
Tâm trạng Đinh Đinh rất tốt, cô duỗi tay bật radio trên xe.
Tiếp theo là tin tức về cuộc bầu cử nhiệm kỳ mới của thành phố Thanh An. Hành vi tham ô của quan viên lớn nhỏ đã bị cảnh sát điều tra phát hiện, hiện tại bọn họ đã chịu sự xử lý từ pháp lực, mà nhà nước cũng gia tăng biện pháp phòng chống tham nhũng...
Bàng Lỗi không có hứng thú với chính trị, trực tiếp tắt radio đi. Anh đổi sang nghe nhạc CD, bên trong lập tức truyền tới bài đồng dao vô cùng dễ thương:
A Miên và A Tiền đứng trước cây bồ đào,
Vùng đất màu xanh bên dưới bắt đầu nảy mầm,
Con ốc sên vác cái vỏ thật nặng,
Từng bước từng bước bò lên trên.
...
"Ừm, không sai, chính là tên này. Biệt danh ở nhà của đứa nhóc này là Bồ Đào, nam nữ đều dùng được."
Đinh Đinh dở khóc dở cười: "Anh chẳng lẽ đặt tên con tùy tiện vậy sao? Đinh Đang nói, tên ở nhà của đứa nhỏ phải do nó đặt, bởi vì anh đã dành quyền đặt tên chính thức rồi. Còn ba mẹ anh thì..."
Người nhà họ Bàng đã từ Mỹ trở về, Trâu Nhã Mai cũng đã xuất viện, vì cướp đoạt quyền lợi đặc tên cho bảo bảo, trong nhà gần như xảy ra xích mích, cái gì là Bảo Bảo, Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Đinh Đang...
Mỗi lần nhớ tới cô liền cảm thấy đau đầu, thỉnh thoảng cô còn trộm nghĩ, cái tên Tiểu Đinh Đinh cũng không tệ.
Nghĩ như vậy, đầu Đinh Đinh như muốn vỡ ra, có chọn thế nào cũng không chọn được.
[Hết]