Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 166




“Ầm ầm, bang bang” Ánh sáng của kết giới dần tan biến, để lộ ra một đôi Uyên Ương hoang dã đang kinh hãi.

Dã Uyên thì giận dữ, còn dã Ương lại vui sướng.

Nếu cần dùng một chữ để miêu tả tâm trạng của Phong Thiệu lúc này, thì đó chính là: đệt.

Nếu cần dùng hai chữ, thì đó chính là: chết tiệt.

Nếu cần dùng ba chữ, thì đó chính là: thật chết tiệt.

Nếu cần dùng bốn chữ, thì đó chính là: cực kỳ chết tiệt.

Nếu cần dùng năm chữ, thì đó chính là: ta, nhớ, các, ngươi, muốn, chết!

Khỏi đếm, câu này sáu chữ.

Phong Thiệu đã vui sướng đến không thể đếm nổi nữa rồi. Y còn chẳng thèm quan tâm tới những chi tiết nhỏ như quần áo đang xộc xệch và dấu hôn chi chít khắp người.

Tất nhiên cả Nguyên Hạo và Hà Loan cũng không chú ý đến những tiểu tiết ấy, bọn họ tựa như được trở về thời thơ ấu, một trái một phải lập tức bổ nhào vào lòng Phong Thiệu.

“Cha!”

“Sư tôn !”

“Cha gầy đi rồi!”

“Sư tôn đừng khóc.”

“Thật sự cứ như đang nằm mơ vậy...” Phong Thiệu vừa thì thào tự nói vừa xoa nắn hai đại bảo bối trong lòng mình. Cuối cùng Phong Bạch đứng bên cạnh đã không thể chịu nổi nữa, nhanh chóng phi qua xách hai đại bảo bối kia ra rồi cầm quần áo bọc lại toàn bộ cơ thể của Phong Thiệu.

Sau khi quần áo đã chỉnh tề, Phong Thiệu mới dần tỉnh táo lại trong niềm hạnh phúc đến một cách đột ngột, bấy giờ y mới dám tin giấc mơ đã thành sự thật. Nguyên Hạo và Hà Loan cũng bình tĩnh lại đôi chút, về phần bọn họ vừa cắt ngang trò hay gì, hai người tỏ vẻ mình hoàn toàn không biết, thậm chí cũng chẳng nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ do dục vọng chưa được thỏa mãn của Phong Bạch.

Phong Thiệu lôi kéo hai người nhìn tới nhìn lui, hết tham thức lại đến sờ nắn xương cốt, sau khi phát hiện cả hai đều có tiên thể thì mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên hình ảnh xác chết của Nguyên Hạo và Hà Loan vẫn còn hiện rõ trước mắt y, thậm chí cả cảm giác đau đớn đến không thể chịu nổi ấy, tựa như mới thoáng ngày hôm qua. Những điều này khiến Phong Thiệu nảy sinh nghi vấn, y hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc nói xong câu này y mới phát hiện bên ngoài kết giới đã bị phá vỡ vẫn còn hai người nữa, một người khôi ngô, cao lớn như ngọn núi, người còn lại xinh đẹp, hiên ngang. Dù đã tám trăm năm chưa hề gặp lại nhưng dung mạo của hai người đó cũng không thay đổi quá nhiều, cho nên Phong Thiệu vừa liếc mắt đã nhận ra đó là ai.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phong Thiệu hoàn toàn mù mịt.

Nguyên Hạo liếc nhìn Phong Bạch một cái rồi mới hừ giọng nói: “Chẳng lẽ chỉ có mẹ mới được đại tiên làm phép, kéo theo cha lặng lẽ phi thăng, chứ tụi con không được có cơ duyên này chắc?”

Mắt hổ của Phong Bạch vừa hơi trừng đã khiến Nguyên Hạo lập tức trốn ra phía sau Phong Thiệu theo bản năng, còn Phong Thiệu lại vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì. Hà Loan nhìn khung cảnh trước mặt thì không khỏi buồn cười. Nguyên Hạo làm thiếu tông của Côn Luân suốt mấy trăm năm, xưa nay luôn nổi tiếng khắp Cửu Châu với tính tình trầm ổn, không ngờ chỉ vừa mới gặp lại sư tôn thì đã lập tức lộ ra tính cách trẻ con.

Mặc dù thầm oán hai câu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui mừng thay cậu. Hà Loan sợ Phong Thiệu sẽ suy nghĩ miên man nên giải thích luôn: “Sư tôn, việc này nói ra thì dài. Ngày ấy tụi con thấy sư nương ném vỡ đèn Trường Sinh của sư tôn thì mới biết cây đèn đó là giả, cũng đoán được e là sư tôn đã không còn trên nhân thế từ lâu rồi. Cái gọi là ước hẹn tám trăm năm, chỉ sợ... ” Nói đến đây, giọng của nàng hơi nghẹn lại, dừng một chút rồi mới kể tiếp.



Thì ra, sau khi Hà Loan và Nguyên Hạo biết được chuyện này cũng suy đoán chắc chắn Phong Bạch sẽ không thể chịu nổi, trong cơn đau lòng tuyệt vọng, không ai dám chắc hắn có thể làm ra những chuyện gì. Hai người muốn đuổi theo ngăn cản nhưng bởi vì Thanh Dương chết đã hóa thành ma khí, khiến đám con rối Sát Ma càng ngày càng điên cuồng hơn. Ma khí nhanh chóng lan tràn ra toàn bộ Từ Ký châu rồi bao phủ khắp Cửu Châu.

Vô số phàm nhân, tu giả bị cắn nuốt. Tu giả bị thôn phệ sẽ biến thành con rối Sát Ma mới, gặp người phàm thì ăn thịt, gặp tu giả thì lây nhiễm, cứ như thế, những tòa thành đang yên vui thái bình nhanh chóng bị biến thành địa ngục trần gian.

Rơi vào tình cảnh như vậy, Hà Loan và Nguyên Hạo, một người là trưởng lão Côn Luân, một người là thiếu tông Côn Luân, dù thế nào cũng không thể vì tư tình mà bỏ mặc vô số dân vùng vẫy trong tuyệt vọng. Cho dù chỉ còn sót lại có ba châu, nhưng hai người vẫn lựa chọn lãnh đạo dân chúng chống lại thế công rào rạt của đám con rối Ma Sát, gặp đến đâu chém đến đấy, tử chiến tới cùng.

“Tên ma đầu kia đến chết rồi mà vẫn cố làm điều ác. Dù sao gã cũng là Hóa Thần kì, chỉ với mỗi tâm ma đã đủ để trở thành một thứ cực kỳ đáng sợ, giúp cho đám con rối Ma Sát kia càng thêm điên cuồng... Ba châu còn lại, không chỉ tứ đại tông môn mà ngay cả Tán Tu minh, thậm chí là người phàm cũng đều đồng lòng đứng dậy chiến đấu, vậy mà cuối cùng lại chẳng thể địch lại được bọn chúng! Cả đám người đều bị...”

Mặc dù đã vật đổi sao dời, nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện này lại khiến Nguyên Hạo nhớ về những đệ tử tông môn, những tu giả và người phàm đã chết thảm trước mặt mình, tất cả vẫn khiến cậu tức giận đến đỏ bừng hai mắt.

Phong Thiệu đang định an ủi cậu thì Xuyên Nghi đứng ở bên kia đã ôm Nguyên Hạo vào lòng, chặt chẽ đến không để lộ ra một chút khe hở. Con trai chẳng thèm nhớ mong, Phong Thiệu liền quay đầu nhìn sang phía con gái, bấy giờ mới phát hiện con gái đã hai mắt đẫm lệ mà tựa trên vai của Quý Liên Vân.

Trong lòng Phong Thiệu lập tức chẳng còn chút mùi vị gì, đành rụt bàn tay khô cằn của mình về, nhưng nó lại nhanh chóng được một bàn tay mạnh mẽ khác nắm lấy. Cảm nhận hơi ấm từ đối phương khiến vị chua trong lòng Phong Thiệu cũng dần vơi bớt, y thở dài: “Cũng do chúng ta tới quá trễ, nếu không...”

“Nếu không phải chúng ta tới trễ, thì bọn họ sẽ chẳng nhận được phép thuật ấy.” Phong Bạch chợt lên tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Hà Loan và Xuyên Nghi. Hắn nói với Phong Thiệu: “Thúc thúc, Tam Thế kính cách nơi này không xa. Ngươi đưa bọn họ đi xem thử thì sẽ hiểu được phần nào.”

So với nghe kể lại thì tận mắt chứng kiến sẽ rõ ràng hơn. Hà Loan và Nguyên Hạo cũng thấy khó mà kể hết một cách tường tận được, vì vậy đoàn người liền kéo nhau đến trước Tam Thế kính.

Sau khi bốn người bước vào bên trong, bởi vì Phong Thiệu chỉ có mối liên kết với mỗi Nguyên Hạo cho nên cũng chỉ nhìn được kiếp trước của một mình cậu. Tuy nhiên xem những gì cậu đã trải qua cũng đủ để y hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Trong gương dần hiện lên hình ảnh của kiếp trước, từ lúc Nguyên Hạo còn là Ma châu cho đến khi được thai nghén thành hình hài, cây nấm bé bỏng lớn dần trong vòng tay của cha mẹ và sự chăm sóc của Xuyên Nghi, những tiếng cười nói rộn ràng, những cảnh tượng vô cùng ấm áp. Khoảng thời gian sau đó không hề xuất hiện bóng dáng của Phong Thiệu. Thiếu niên luôn mang vài phần tà khí đã dần dần trở thành một người ôn hòa rộng lượng, chẳng còn dáng vẻ đùa giỡn phóng túng như khi còn bé nữa. Cậu không ngừng trừ gian diện ác, là một cách tay đắc lực của Phong Bạch trong việc tạo thiện nghiệp cho Cửu Châu.

Không chỉ Nguyên Hạo thay đổi, thi thoảng trong hình ảnh cũng xuất hiện bóng dáng của Hà Loan. Khác với sự ngây thơ, hồn nhiên của thời niên thiếu, nàng đã có thể tự đứng vững riêng một phương trời.

Khi nhìn đến đây, Phong Thiệu bỗng có cảm giác vui mừng vì con trai con gái đều đã lớn khôn, những lo lắng lúc trước cũng biến thành niềm tự hào. Y quay đầu nhìn Phong Bạch với vẻ vui sướng, thậm chí còn truyền âm cho hắn: Rất biết dạy dỗ, đáng thưởng!

Khóe môi của Phong Bạch khẽ nhếch lên nhưng trên mặt vẫn không lộ ra điều gì, chỉ có cái đuôi hổ chẳng rõ đã mọc ra từ lúc nào đang phe phẩy, uốn éo quấn lấy phần eo lưng của đối phương.

Những chuyện sau đó chuyển ngoặt một cách đột ngột, con rối rấn công, sát khí tràn ra khắp nơi, sinh linh đồ thán, xác chết của tu giả và người phàm la liệt khắp nơi. Cuối cùng đừng nói là tứ đại tông môn, thậm chí ngay cả những đệ tử thân truyền của Côn Luân như đám người Thái Huyền, Trương Bách Thiên và cả Hà Loan, Nguyên Hạo cũng không thể thoát khỏi cái chết.

Con người vốn phải chết đi, nhưng hoặc sẽ nhẹ như lồng hồng, hoặc sẽ nặng tựa Thái Sơn.

Dưới tình thế thảm thiết như vậy, bốn người bọn họ vì để bảo vệ Cửu Châu, bảo vệ những tu giả và phàm nhân cuối cùng còn sống sót ở nơi này nên đều lựa chọn tự bạo. Hà Loan và Nguyên Hạo bị đám con rối đóng đinh trên vách núi trước một bước, nhưng Xuyên Nghi và Quý Liên vân lại hóa thành hai luồng sức mạnh hủy diệt, lập tức khiến đám con rối trong phạm chi hơn ngàn dặm hóa thành một đống đất khô cằn.

Khóe mắt của Phong Thiệu hơi ẩm ướt, chẳng nói nổi tâm trạng hiện giờ của mình là như thế nào. Nếu không phải lúc này đang nhìn thấy bọn họ vẫn còn lạnh lặn đứng ở nơi đây thì e là y đã mất khống chế mà xông về phía hình ảnh ở trong gương rồi. Thậm chí còn không kìm được mà gào thét bảo bọn chúng mau chạy đi.

May mà những hình ảnh tiếp theo đã an ủi tâm trạng của bậc làm cha mẹ như y.

Trong nháy mắt sau khi bốn người tiêu tan, một luồng ánh sáng xanh đỏ đã va chạm với ma khí rồi vỡ tung ra khắp bốn phía, ánh sáng chói mắt lóe lên khiến cho mọi người phải nhắm mắt lại theo bản năng.

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, đến khi Phong Thiệu mở mắt ra lần nữa thì khung cảnh trong gương đã thay đổi thành một dáng vẻ khác. Từ một Cửu Châu đổ nát thê lương, tiếng kêu khóc oán thán vang vọng khắp mọi nơi, toàn bộ đất trời đều bị bao phủ trong những luồng khí đen dày đặc, thì lúc này đã thay bằng khung cảnh tràn ngập ánh sáng dịu dàng với những âm thanh pháp chú vang vọng từ những đám mây lành của Thượng Giới.

Giữa những làn sương mù linh khí như ẩn như hiện, một tòa phủ đệ cao ngất với bức hoành phi chính giữa khắc dòng chữ “Huyền Đô ngọc kinh”.

Đây đúng là tiên phủ của Nguyên Thủy Thiên Tôn!



Quả nhiên, chẳng biết Nguyên Thủy Thiên Tôn đã đi tới từ bao giờ, nhưng đứng trước mặt ngài không phải là người bình thường mà là một con Thanh Long cực kỳ lớn với thân rắn, đầu kỳ lân, đuôi cá, trên mặt có râu dài, sừng hưu, tướng mạo cực kỳ oai vệ, hình thể cũng rất cường tráng.

Đứng bên cạnh Thanh Long là một con chim đỏ rực với lửa cháy bao phủ quanh thân, nửa thân trên tựa chim nhạn, nửa thân dưới tựa kỳ lân, đầu gà, hàm én, lông ngũ sắc rực rỡ, dáng vẻ cực kỳ chói mắt.

Phong Thiệu thấy thế thì không khỏi liếc mắt đánh giá Hà Loan và Xuyên Nghi. Cho dù không hỏi, y cũng đoán ra được hai con thánh thú xuất hiện trong gương là đại diện cho ai.

Lúc này Nguyên Thủy Thiên Tôn đã chậm rãi vuốt râu rồi nói: “Trải qua kiếp nạn lần này, cho dù chuyện trước kia như thế nào nhưng hiện giờ các ngươi có thể trở lại nơi này, tức là đã có điều đột phá. Nếu đã lấy được Đạo tâm, vậy các ngươi hãy trở về bản vị tinh quân đi thôi.”

Nói xong câu này, Nguyên Thủy Thiên Tôn định vẫy tay thì hai vị thánh thú cấp dưới liền lập tức hóa thành một nam, một nữ với thân thể xích lõa. Tuy nhiên hai người cũng chẳng thèm quam tâm tới người bên cạnh mà chỉ vội la lên: “Thiên Tôn, vẫn còn người...”

Chẳng đợi hai người nói xong thì Nguyên Thủy Thiên Tôn đã bấm đốt ngón tay, mây mù xung quanh dần tản ra, để lộ bóng dáng của hai người khác. Một người tư thế oai hình, dung mạo phấn chấn, một người tóc đen mặt ngọc, môi hồng răng trắng, chẳng phải Quý Liên Vân và Nguyên Hạo thì còn là ai nữa!

Mặc dù biết rõ là đang xem lại quá khứ của Nguyên Hạo, cho nên những hình ảnh này đều do cậu từng chứng kiến, nhưng khi nhìn thấy người xuất hiện trên đó vẫn khiến Phong Thiệu khẽ thở phào.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói một cách trầm ngâm: “Hai người bọn họ, một người là Ma niệm được sinh ra khi tinh cung hóa thành người, ngươi hạ giới độ kiếp, nó cũng nhập vào luân hồi.” Ngài lại nhìn về phía Hà Loan, sau đó chỉ vào Quý Liên Vân rồi nói: “Một người là lúc ngươi vẫn chưa hóa thành hình người, do quá tham ăn tham uống nên đã nuốt cả một cây Vân hoa của Tiên giới. Bởi vì thân thể đã bị ngươi ăn mất rồi nên nàng chỉ đành nhập vào Lục Đạo Luân Hồi... Đây chính là nhân quả báo ứng, cuối cùng trở thành vướng bận lẫn nhau.”

Lần đầu tiên Hà Loan phải cảm thấy xấu hổ vì bản tính tham ăn của mình, nàng còn chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn Quý Liên Vân. Lúc này Quý Liên Vân đã trở về Thượng giới nên tất nhiên cũng nhớ lại những chuyện trước kia, tuy nhiên nàng chẳng có cảm xúc gì khác, chỉ nhìn về phía Hà Loan mà mỉm cười dịu dàng.

Nguyên Hạo thì hơi nháy mắt rồi khẽ nhéo lên mu bàn tay to dày, thô ráp của Xuyên Nghi, cậu thấp giọng nói: “Không ngờ Xuyên Xuyên ngươi lại có thể sinh ra một Ma Niệm như ta... Chẳng lẽ bởi vì ta tách ra từ trên người ngươi nên ngươi mới chẳng có chút tạp niệm như vậy.”

Quý Liên Vân và Nguyên Hạo đều không phải người trong Lục Đạo Luân Hồi, sau khi Độ Kiếp thành công thì cũng cùng trở về Thiên Giới, tiếp tục nhân quả. Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa phất tay, thoáng cái đã cách xa vạn dặm...

Nhìn chân tướng đầu đuôi như vậy khiến tâm trạng của Phong Thiệu lên xuống mấy lần, mãi một lúc lâu sau cũng chưa biết phải nói gì.

Nguyên Hạo thì lại lộ vẻ vui sướng và kích động, cậu ôm lấy cánh tay của Phong Thiệu rồi làm nũng như mọi khi: “Con với A Loan tỷ tỷ có hỏi về ngày cha mẹ hạ lạc, nhưng ngài ấy lại chẳng thèm hé lộ nửa chữ, khiến tụi con sợ đến mức suýt thì nhảy từ tiên đài xuống. May mà một ngày trên thiên giới bằng mười năm dưới phàm trần, tụi con còn chưa cất bước thì đã nghe được động tĩnh!” Nói xong cậu lại cười toe toét liếc mắt nhìn Phong Bạch: “Động tĩnh của cha mẹ lớn đến vậy, chắc là không muốn tụi con phải vất vả tìm kiếm đúng không?”

Còn chưa dứt lời thì sau gáy của Nguyên Hạo đã bị người khác nhấc lên. Mặc dù cậu đã sống đến hơn tám trăm tuổi nhưng vóc người lại không được coi là cao, Nguyên Hạo thấp hơn Phong Thiệu một cái đầu, thấp hơn Phong Bạch hai cái đầu, nếu so với Xuyên Nghi thì có lẽ phải thấp hơn ba cái đầu. Nếu không phải hơi thở của hai người đã giao hòa thành một thể, hoàn toàn phù hợp thì có lẽ mỗi lần đứng cạnh nhau sẽ cực kỳ chênh lệch.

Phong Bạch ném Nguyên Hạo vào lòng tên Kim Long sừng sững như ngọn núi kia, vừa ôm Phong Thiệu đi, vừa nói: “Bọn chúng đã lớn cả rồi, đứa nào đứa nấy đều thành gia lập nghiệp, bình yên vô sự, thúc thúc đừng cứ bận tâm mãi thế. Đúng rồi, thúc thúc còn chưa tới tiên phủ của ta bao giờ nhỉ?”

Mắt thấy Phong Thiệu đã bị Phong Bạch lôi đi xa hàng vạn dặm, Hà Loan và Nguyên Hạo cũng nhanh tay nhanh chân cưỡi mây đuổi theo, bạn lữ của hai người bèn đi cùng.

Giữa khoảng không mênh mông quang đãng của Thiên Giới, trong những tầng mây ngũ sắc không ngừng vang lên tiếng hô to gọi nhỏ.

“Sư tôn sư nương, các ngươi đi chậm một chút!”

“Cha, mẹ, nhớ để lại một căn phòng cho con nha!”

“Sư tôn, con cũng muốn!”

“Con muốn gian phòng có giường lớn nhất!”

“Con muốn một gian ở gần nhà bếp!”