Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ - Quyển 4 Chương 3: Mũi tên bắn ra, bắn kẻ gian hùng




Suy cho cùng, cái tên thuyết trình hùng hồn chết tiệt kia đang làm cái trò quái quỷ gì chứ.



A a a! Người đâu, đến giết ta đi. Đẹp trai quá! Tại sao tôi lại đẹp trai thế này cơ chứ.



Đẹp trai thế này đâu giống sát thủ, rõ ràng chính là hiệp khách, đúng vậy, là hiệp khách giang hồ.



Được rồi, tôi thừa nhận bản thân không nên xem quá nhiều phim cổ trang đáng ghét kia.



Nhân vật chính là tôi đây đang phải diễn cảnh mà không cách nào tưởng tượng, dự liệu trước được.



Kích động ma quỷ, lời này áp lên người tôi, đúng là quá chính xác.



Lắc đầu quầy quậy, tôi sắp bị bức cho đến phát điên rồi.



Thực sự tôi cũng có chút sợ hãi vì tên vương tử Nam Quốc này quá thông minh, tôi sợ rằng nếu hành động của mình có chút sơ hở, sẽ mang đến cho bọn Giang Tả hậu họa cực lớn.



Ngồi bên ngoài thành, tôi lặng lẽ chờ đợi.



Trước khi trời sáng mọi thứ sẽ rõ ràng. Nếu trước khi trời sáng, xe ngựa của vương tử Nam Quốc rời khỏi chỗ này, điều đó chứng tỏ tôi đã giúp bọn Giang Tả có thêm chút thời gian.



Nếu khi trời đã sáng mà vương tử Nam Quốc và đám thủ hạ của hắn vẫn không xuất hiện, vậy thì điều đó chứng tỏ, kế hoạch của tôi đã hoàn toàn bại lộ.



Tôi chỉ có thể giết người hàng loạt mới có thể bảo vệ được người và quốc gia mà tôi muốn bảo vệ.



Vì bách tính quốc gia này, vì đám huynh đệ mà tôi yêu quý nhất, cũng vì trọng trách mà vô tình hay hữu ý tôi đã gánh trên vai, tôi chỉ có thể quay đầu khi người đã nhuốm đầy máu.



Thời gian cứ từ từ trôi, phía chân trời lúc này thấp thoáng những ánh sáng trắng, cây cỏ bên cạnh cũng sắp được chiếu sáng, một đoàn xe vun vút lao nhanh ra cổng thành.



Tôi cười, khóe miệng ngoác dài đến tận mang tai.



Thành công rồi! Thành công rồi!



Trở lại kinh đô thôi, tôi nhanh chóng nhảy vọt lên ngựa, chạy thẳng đến cổng thành.



Giang Tả, đợi tôi, nhất định phải đợi tôi.



* * *



Giang Tả dựng lều bạt ở khắp nơi ngoài cổng thành, còn chưa đến cổng, tôi bất giác trông thấy Giang Tả. Tôi lập tức vọt lên cao, bước những bước dài, lao nhanh về phía doanh trại, nhưng không ngờ lại bị đám quan binh chặn lại, lũ lượt vung đao.



Thực sự tôi rất vội nên đã quên mất cả quy củ. Đáng lẽ phải thông báo trước mới có thể được gặp huynh ấy.



“Là ai?”, từ phía sau đám người, chợt có một kẻ giống quan nhân bước tới hỏi tôi.





Tôi chắp tay, lớn tiếng nói: “Vị quan gia này, hãy giúp tại hạ thông báo với Tả Thân vương, tại hạ đến đưa di vật của vương phi”.



Đối phương vừa nghe thấy vậy, lập tức rút kiếm đặt lên cổ tôi, lạnh lùng nói: “Tả Thân vương làm gì có vương phi, di vật đâu?”.



Tôi cau mày, âm trầm nói: “Chỉ cần ngài đi thông báo là được, nếu làm lỡ đại sự, ngài cảm thấy mình còn có cơ hội sống tiếp nữa không?”.



Đối phương do dự giây lát, nói với kẻ phía sau: “Đi bẩm báo Vương gia”.



Người kia cũng ngập ngừng, thì thào nói: “Lâm phó tướng, Vương gia đang tiếp thánh chỉ”.



Trái tim tôi bất giác băng lạnh.



Thánh chỉ? Thánh chỉ?




Quả đúng những gì tôi nghĩ, Trương Vân Thiên ở trong kinh thành, vốn chính là muốn cưỡng ép Hoàng thượng.



Thánh chỉ cái gì chứ, nhất định là hắn giả truyền thánh chỉ!



“Kinh đô thất thủ, thánh chỉ đến từ đâu, đây căn bản chính là cạm bẫy, để ta vào trong!”, tôi cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng vây, phẫn nộ hét to.



Vị Lâm phó tướng kia sắc mặt lạnh lùng, rút kiếm xông thẳng về phía tôi.



Tôi thực sự không còn tâm trí mà tranh cãi với hắn, điều đáng tiếc lớn nhất của con người trong cuộc đời này, không phải là hai người yêu nhau không thể ở bên nhau, không phải là yêu mà phải ly biệt, mà chính là kẻ sống người chết.



Tôi còn sống nhưng huynh lại chết.



Những vui buồn, cảm giác của tôi, huynh sẽ chẳng còn cảm nhận được nữa.



Dù đau đớn, khổ sở, chí ít còn có thể mang lại cảm giác cho nhau, nhưng chết đi rồi, sẽ chẳng còn gì cả, chẳng còn bất cứ gì hết.



“Tránh ra, ta không muốn giết ngươi”, đoạt lấy vũ khí, tôi đánh bay cây kiếm trong tay Lâm phó tướng, tức giận nói.



“Ngươi đến đây có mục đích gì?”, đối phương vẫn kiên quyết bám riết, truy vấn.



“Ta đến cứu người, nếu Giang Tả chết đi, ta nhất định phải bồi táng ngươi theo”, tôi hằn học hét vào mặt hắn.



Đối phương chăm chú nhìn tôi, tựa như nhanh chóng cân nhắc lợi hại, rồi nói với tất cả quan binh: “Để cho hắn đi, không giữ nữa. Ngươi cứ đi thẳng, căn lều có dải lụa màu đỏ trên đỉnh chính là chỗ của Giang Tả tướng quân”.



Tôi chắp tay, nói với hắn: “Đa tạ”.



“Đợi một lát, thực sự ngươi có thể cứu đước Vương gia của chúng ta?”, phía sau có người hét hỏi.




Tôi quay người, gật đầu.



“Chắc chắn!”



Đối phương sau khi nghe thấy liền giao cho tôi một cây cung và một mũi tên.



“Mũi tên bay ra, bắn kẻ gian hùng, đừng để muộn”.



Nhún người, tôi lao vọt lên, lướt nhanh tới căn lều của Giang Tả.



Không nên chậm trễ, không nên chậm trễ.



Quang cảnh bên ngoài lều vô cùng tĩnh lặng.



Tất cả mọi người đang quỳ trên đất, chỉ có một tên thái giám đang đứng, tay cầm thánh chỉ.



“Tả Thân vương, Hoàng thượng nói, dành cho ngài một cơ hội cuối cùng, những chuyện mưu phản thế này, thực ra cần phải trừng phạt nghiêm minh, niệm tình ngài nắm giữ nhiều quyền hành mà Hoàng thượng giao cho, để ngài tự quyết định. Thượng Phương bảo kiếm ở đây, tiếp chỉ đi.”



Tôi nhìn thấy đôi tay Giang Tả thoáng run.



Có lẽ cả đời huynh ấy cũng không thể nào nghĩ tới, có một ngày, bản thân mình sẽ chết dưới thánh chỉ của Hoàng thượng. Vốn là một vương tử thích tiêu dao không liên quan gì đến hoàng thất, nhưng lại được triều đình ban tặng cho cái chết.



Đế vương là kẻ vô tình nhất.



Tôi không biết đạo thánh chỉ này là Hoàng thượng hạ chỉ dưới sự uy hiếp của Trương Vân Thiên, hay là do Trương Vân Thiên tự viết. Cho nên tôi cũng chẳng biết nên an ủi Giang Tả thế nào trong lúc này.



Huynh ấy là một người con hiếu thuận, nhất định sẽ tuân theo thánh chỉ của phụ thân. Chắc chắn Trương Vân Thiên đã biết được điểm này, cho nên mới nghĩ ra cách không cần sử dụng đến quan binh như vậy.




“Nhi thần tạ chủ long ân.”



Tôi nghe Giang Tả nói thế, bất giác không kiềm chế được liền mỉm cười.



Chỉ cần huynh ấy nói là được rồi, như thế huynh ấy cũng không có kháng chỉ.



Giơ tay ra, lắp tên vào cung, nhắm thẳng tên thái giám. Tôi vận khí, lớn giọng nói: “Mũi tên bay ra, bắn kẻ gian hùng!”.



Khi mũi tên rời khỏi cây cung, rít lên trong gió, lao thẳng về phía tên thái giám khi hắn vẫn còn chưa kịp phản ứng.



Mũi tên đâm trúng ngực thái giám nọ, không hề đau đớn, chết ngay lập tức.



Khẽ mỉm cười, tôi thấy tất cả mọi người đều đang kinh hoàng thất sắc ngẩng lên nhìn mình.




Giang Tả sững người, Âu Dương Y, Âu Dương Thiếu Nhiên, cả Âu Dương Huyền cũng vô cùng sửng sốt. Sau đó, quan binh phía sau tên thái giám kia phẫn nộ đứng lên gào thét: “Phản tặc! Mau báo danh tính!”.



Tôi cầm cây cung, cười lớn nói: “Ha ha, Thượng Quan Phong Vân, nhớ đấy, trên đường xuống hoàng tuyền nhớ tới tìm ta, đừng có quên ta đấy”.



Giang Tả kinh hoàng đứng bật dậy, lao về phía tôi như đang muốn gọi, tôi ngoảnh lại, đã trông thấy rồi.



Nhắm chặt hai mắt, tôi nghĩ mình lúc này không thể cùng đứng bên huynh ấy.



Vì tôi là phản tặc, còn huynh ấy là Vương gia.



Trên tay tôi đã nhuốm đầy máu, đường này, là con đường tôi lựa chọn. Lần này, tôi không thể dựa vào bất kỳ ai.



“Gian hùng đương đạo, làm loạn quốc pháp, ngụy tạo thành ý. Người xưa có viết, quân bảo thần chết, thần không thể không chết. Nhưng nếu quân không ra quân, thần không ra thần, cần phải loại bỏ. Ta vì nước quên mình, nhưng quốc gia này là thiên hạ của ai. Trong lòng ta chỉ có một chủ, sao có thể nghe ý của kẻ nhọc công sinh tử, làm lợi cho hắn phản quốc gia?”, vung tay múa kiếm, tôi nói với Giang Tả như thế.



Khi máu tươi đã phủ kín cả căn lều, hiện trường lúc này chỉ còn lại tôi, Giang Tả, Âu Dương Y, Âu Dương Huyền và Âu Dương Thiếu Nhiên.



Tôi nghĩ toàn thân mình đẫm máu như thế này chắc chắn sẽ dọa cho họ một phen hú vía.



Vì họ đều ngước ánh nhìn phức tạp về phía tôi.



Giang Tả run rẩy đi đến gần tôi, Thượng Phương bảo kiếm trên tay đã rơi xuống đất.



Tôi thấy lệ dâng ầng ậng trong mắt Giang Tả, không kiềm chế được lập tức cười nói: “Nam tử Hán đại trượng phu, sao lại khóc vậy chứ?”.



Giang Tả ngập ngừng nhìn tôi, khóe môi run rẩy nói: “Ngươi… là ai?”.



Tôi sững người, huynh ấy không phải bị dọa cho choáng váng rồi chứ.



“Ngươi là ai?”, Giang Tả tiếp tục truy vấn: “Nếu ngươi không phải nàng ấy, vậy ngươi không cần nói với ta. Nếu ngươi chỉ là hồn phách, vậy ngươi có thể cũng không cần nói với ta. Nếu ngươi không phải nàng ấy còn sống đứng trước mặt ta, vậy thì ngươi cũng không cần phải nói với ta, được không? Ta rất sợ, ngày ngày đêm đêm ta đều nghĩ đến nàng ấy, ta cuối cùng cũng trong thấy nàng tới trước mặt mình nhưng sau đó lại bay đi mất. Ta rất sợ, sợ lúc này toàn thân nàng sẽ vương đầy máu tươi, ta sợ máu đó đều là của nàng. Không, hay là ngươi nói cho ta biết đi. Nếu ngươi không nói gì, ta sẽ càng cảm thấy sợ hãi hơn. Sợ hãi ngươi thực sự không phải là nàng ấy”.



Tôi không thích hợp với cảnh tượng bi thảm thế này đâu, mọi người đều nói tôi không thích hợp, nhưng hiện tại, nước mắt tôi lại không ngừng rơi.



Nghẹn ngào, tôi đưa tay nắm lấy bàn tay huynh ấy, áp lên khuôn mặt mình.



“Nếu người mà ngày ngày đêm đêm huynh nhớ đến là Thượng Quan Tình, vậy thì cô ấy hiện tại đang đứng trước mặt huynh đây. Nếu huynh sợ người biến mất tên là Thượng Quan Tình, vậy thì lúc này cô ấy cũng đang đứng bên cạnh huynh đây. Nếu, nếu người huynh muốn nhìn thấy nhất tên là Thượng Quan Tình, vậy thì tôi chính là cô ấy.”



Vương tử của tôi, tôi còn nhớ ngày đó, khi vội vàng tiễn huynh đi xa, đó là chuyện mà tôi nhớ nhất.



Tôi nghĩ, nếu có thể gặp lại huynh lần nữa, nhất định tôi sẽ mỉm cười với với huynh. Nhưng tại sao, hiện tại tôi lại như thế này, tại sao không thể ngăn nỗi nước mắt rơi thế này?



Tại sao? Rõ ràng tôi rất… muốn cười.